Xuyên Thành Nam Phụ Si Tình Trong Văn Cố Chấp

Chương 19




Trưởng Công Chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan ngồi ở trên đài cao, trên mặt che một lớp khăn voan mỏng. Nàng tất nhiên không thể ngồi trên ghế rồng, cho nên bên cạnh cái ghế rồng đặt thêm một chỗ ngồi khác. Nàng cũng không thể để mặt trần mà nhìn người khác. Bởi vì nàng là nữ tử. Cho dù có nói thế nào thì Đại Tùy vẫn chưa bị mất nước. Người trong triều đình vẫn là quan viên của Đại Tùy. Cho nên những người này ở dưới luôn mang ra cái gọi là khuôn phép của Đại Tùy làm nghi thức xã giao. Còn Dương Thấm Nhan đành phải che khuôn mặt của mình lại, rồi ngồi vào một bậc ở phía dưới, bên phải ghế rồng.

Bởi vì cái giá này rất hẹp, cho nên không có cách nào để đặt được một cái ghế tựa, chỉ có thể đặt được một cái ghế đôn. Cho dù như vậy, bề rộng của cái ghế đôn gần như bằng với độ rộng của bậc, hai cái chân ghế đôn ở sát mép ngoài gần như là một nửa thò ra ngoài không khí. Hơi không cẩn thận là có thể cả người lẫn ghế từ trên đài cao rơi xuống.

Dù vậy, đám triều thần ở phía dưới vẫn như cũ lũ lượt tranh luận.

Đại Tùy đúng là xuống cấp đến mức phải sai một nữ nhân ngồi ở triều đường rồi, ái dà!

Một lão già râu bạc trắng thổn thức nói:

- Theo Thái Tổ Hoàng Đế lập ra quy củ năm đó, người ở hậu cung không được can dự vào triều chính. Cho nên cho dù lúc trước tân Hoàng Đế tuổi nhỏ đăng cơ, Thái Hậu cũng chỉ ngồi ở sau bức bình phong nghe chính sự. Bây giờ thì hay thật, để cho một nữ nhân ngồi ở bên cạnh của ghế rồng, còn ra thể thống gì nữa!

Hắn vẻ mặt rất đau khổ và phẫn nộ, xem ra chỉ một giây nữa là có khả năng vì không thể nhìn nổi mà đập đầu chết đi để theo hầu tiên đế.

Những người khác đều phụ họa:

- Từ xưa đến nay, làm gì có Công Chúa nghe chuyện triều chính? Tân Hoàng Đế tuổi nhỏ, Thái Hậu nghe chính sự thật ra đã có tiền lệ. Nhưng quyết đoán việc triều chính đa phần là có quan đại thần phụ chính tham mưu hỗ trợ. Sau đó tấu với tân Hoàng Đế hạ chỉ. Thái Hậu cũng chẳng qua chỉ xem xem có chỗ nào bất ổn hay không, đưa ra một số ý kiến mà thôi. Bây giờ thì hay thật, quan văn quan võ cả triều đình đều phải nhìn một nữ nhân...Điều này quả thực là hết sức nhục nhã.

Nghi thức xã giao của tổ tông a...!

Một lão đại nhân khác gần như là giậm chân đấm ngực nói:

- Đại Tùy đến ngay cả khuôn phép cũng chẳng còn nữa rồi, thật sự là loạn mất rồi. Các địa phương ở dưới có một vài đám phản loạn, có thể xuất binh dẹp loạn. Nếu như khuôn phép cần phải có cũng không còn, vậy những đám phản loạn này thì làm thế nào?

Người đứng đầu hàng quan văn, là Đại học sỹ Ngưu Tuệ Luân cùng một khối với Hắc Kỳ Quân. Hắn chỉ là liên tục cười khẩy, nhưng không hề nói nửa lời.

Trên đài cao, nhan sắc của Dương Thấm Nhan trắng bệch ra vì khó chịu. Đám người ở dưới rõ ràng là đang bắt nạt nàng. Bởi vì người nhà Dương gia chỉ còn sót lại mỗi mình nàng. Hiện nay làm chủ trong thành Trường An lại là Hắc Kỳ Quân. Những người kia cho rằng nàng chẳng qua chỉ là một con rối do Phương Giải bày đặt ra, đối xử với nàng hiển nhiên là chẳng có chút kính trọng nào. Hiện nay những người này đều là những hạ thần củng cố lại triều đình đang đợi đến thời khắc phế bỏ nàng, rồi nghênh đón Phương Giải đăng cơ xưng Đế.

Những người này rất biết luồn cúi, bọn họ đều cho rằng Phương Giải sau khi vào thành sẽ xưng Đế. Cho nên không cần phải thể hiện sự tôn kính với Dương Thấm Nhan. Không ít người ngầm tranh luận, Dương Thấm Nhan hiện nay thậm chí còn là trở ngại cho việc Phương Giải xưng Đế. Nếu như phế bỏ nàng, việc Phương Giải xưng Đế sẽ có chút danh bất chính, ngôn bất thuận.

Cho nên tâm lý của đám triều thần tranh nhau để lập công trước, đương nhiên có thể lý giải.

Chỉ có đuổi Trưởng Công chúa ra khỏi triều đường, Phương Giải mới có thể ngồi lên ngai vàng.

Dương thấm nhan cắn chặt môi, nướcc mắt đã chảy vòng quanh. Nhưng nàng biết mình không thể khóc, nếu khóc ra, thì sự chế giễu nàng của đám người phía dưới còn tệ hại hơn nữa. Mới có vài năm, người nhà Dương gia đã không còn đáng lấy một đồng trong con mắt của những người này rồi.

- Nếu ta là nàng, căn bản cũng sẽ không đến Điện Thái Cực. Một nữ nhân cũng phải có sự tỉnh ngộ của nữ nhân, sớm muộn thì cũng phải gả ra ngoài, gả ra ngoài rồi thì hiển nhiên không còn là Công Chúa, làm sao có thể đại diện cho Hoàng gia.

Một Ngôn quan của Ngự Sử Đài mặt lạnh lùng nói:

- Một lát nữa Trấn Quốc Công tới rồi, ta sẽ phải đứng lên! Điều này liên quan đến chuyện đại sự nghi thức xã giao của triều đình, làm sao có thể đùa được? Dù là Trấn Quốc Công có xử trí ta, ta cũng phải theo lẽ công bằng mà nói thẳng ra! Thân là Đô Ngự Sử của Ngự Sử Đài. Với chức trách của ta, cho dù có bị đầu rơi máu chảy cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

Mấy người bên cạnh y lập tức nhao nhao lên tán thưởng cốt cách rắn rỏi của y.

- Trấn Quốc Công đến!

Bên ngoài Đại Điện vang lên một tiếng hô lanh lảnh. Trong Đại Điện lập tức trở nên yên tĩnh, đám đông quay đầu nhìn qua cửa Đại Điện, lại phát hiện ra Phương Giải không biết đứng ở đó từ khi nào rồi.

Trên người khoác bộ Kỳ Lân bào của Quốc Công, Phương Giải tỏ ra càng thêm khí khái, càng thêm vững chãi, không sợ phong ba bão táp. Người trong đại điện nhìn thấy Phương Giải xuất hiện thì tất cả đều yên lặng, chẳng còn ai dám to mồm ầm ĩ. Bọn họ đều đứng rất quy củ, rồi tất cả chỉnh tề hướng về phía Phương Giải cúi gập người xuống.

Phương Giải chậm rãi đi vào trong đại điện. Không có ai đứng ở vị trí đầu tiên của đám quần thần mà chỉ có hắn được đứng. Bước chân không dừng lại, tuy là chậm rãi nhưng rất chắc chắn từng bước từng bước đi tới phía dưới của Đài cao, hơi trầm ngâm một chút rồi cất bước bước lên bậc. Toàn thể triều thần trong đại điện đều nín lặng, chờ đợi màn kịch mà bọn họ hy vọng được nhìn thấy xuất hiện. Lúc này, thậm chí có người còn không kìm nổi ý nghĩ muốn chạy ra quỳ rạp xuống đất cao giọng hô lên vạn tuế rồi.

Phương Giải bước bên cạnh Dương Thấm Nhan, cúi đầu nhìn nàng.

Cách một lớp voan mỏng, hắn cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ mọng.

- Người đâu.

Phương Giải hô một tiếng, bên ngoài lập tức ào vào mười mấy Kiêu Kỵ giáo.

Phương Giải đưa tay kéo Dương Thấm Nhan đứng dậy, rồi giơ chân đạp cái ghế đẩu ra, cái ghế đẩu văng ra xa, va vào tường đánh bốp một tiếng vỡ tan. Trong Đại Điện yên ắng trống trải như vậy, tiếng kêu bốp nghe giòn tan, làm kinh động khiến tất cả mọi người bất giác rùng mình, không ít kẻ thậm chí sợ đến mức mặt cắt không còn hột máu.

Phương Giải chỉ chỉ vào ghế rộng

“ Đập gãy nó đi”

Mười mấy người Kiêu Kỵ giáo hơi ngẩn người ra, rồi chạy tới cố sức nâng cái ghế rồng nặng nề lên, chầm chậm bê tới một bên Đài cao. Phương Giải quay người bước tới, tự tay cầm một cái ghế đặt ở vị trí trung tâm, sau đó kéo tay Dương Thấm Nhan đi một mạch lên Đài cao.

Dương Thấm Nhan giống như một cây mộc nhân, ngây ngây ngô ngô. Nàng không biết Phương Giải định làm gì, nhưng cứ để mặc hắn kéo mình đi lên, rồi bị Phương Giải ấn ngồi xuống cái ghế kia. Bàn tay của Phương Giải đặt lên vai nàng ấn xuống, lòng bàn tay ấm áp khiến trong lòng nàng ấm áp trở lại.

Nàng sau khi ngồi xuống, chân tay có vẻ lóng ngóng. Sau đó nàng nhìn thấy Phương Giải đưa tay lên, động tác thật là dịu dàng kéo lớp voang mỏng che trên khuôn mặt của nàng xuống. Thời khắc đó, người nàng đờ ra, dường như dòng máu trên khắp cơ thể nàng không còn chảy, giống như ngay cả tim nàng cũng ngừng đập.

Phương Giải nắm tấm khăn voan từ trên chầm chậm kéo xuống. Sau đó đứng thẳng người ôm quyền thi lễ:

- Bái kiến Điện Hạ.

Miễn...miễn lễ

Dương thấm nhan tay đang run rẩy, tiếng nói cũng đang run rẩy.

Phương Giải xoay người, ánh mắt lướt qua từng người trong đám triều thần, cuối cùng dừng lại ở bộ mặt của Đô Ngự Sử của Ngự Sử Đài kia:

- Ngươi vừa nói có chuyện muốn nói với ta sao? Cứ coi như là đầu rơi máu chảy cũng không ngoảnh mặt làm ngơ, rất được...Ngôn Quan thì phải có khí khái như vậy. Nói đi...Ta đang nghe.

Đám đông đổ dồn mọi ánh mắt về phía Đô Ngự Sử, nhưng lại thấy y hẳn là hai chân đang mềm nhũn, đổ sụp xuống đó

Theo quy chế tước vị của Đại Tùy, tước vị cao không phải là chức quan cao. Đại Tùy lập quốc hơn hai trăm trở lại đây, hiện nay có không ít Quốc Công Quận Công cha truyền con nối, trên người ngay đến một chức quan cũng không có. Đại Tùy mười sáu Đại tướng quân Vệ chiến binh, cơ bản đều là phong tước Quốc Công, nhưng chức quan của bọn họ đều là chức quan võ chính Tam phẩm, đây gần như đã là mức giới hạn của chức quan võ rồi.

Ngoài Hoàng Đế thân chinh ngự giá, mang chức vì quan võ Đại Nguyên soái chính Nhất phẩm ra, Đại Tùy thậm chí rất ít xuất hiện chức quan võ Nhị phẩm

Cho nên, hiện nay Phương Giải tuy là Trấn Quốc Công, nhưng võ chức cũng chỉ là một Đại tướng quân, chính Tam phẩm. Hiện tại trong đám văn võ bá quan đang đứng trong triều đường, chức quan cao hơn hắn số lượng không ít. Nhưng không hề nghi ngờ gì là những người này đứng trước mặt Phương Giải ngay cả thở to cũng không dám.

Trước sức mạnh, thật ra khuôn phép chẳng có ý nghĩa gì.

Dương Thấm Nhan hít một hơi thật sâu, lúc này tâm trạng mới dịu đi một chút. Ánh mắt của Phương Giải vẫn đang nhìn nàng. Điều này khiến trong lòng nàng càng trở nên yên tâm. Vừa rồi những tổn thương mà những người kia gây ra cho nàng, đều dần dần biến mất trong tầm mắt của Phương Giải. Lúc nàng vừa mới từ trong thành Trường An chạy ra, một lòng chỉ nghĩ đến là khôi phục lại giang sơn xã tắc của Dương gia. Nhưng hiện tại, nàng chợt nhận ra, mình vẫn còn suy nghĩ quá đơn giản, ngây thơ.

Nếu không có Phương Giải, mình cho dù có ngồi trên Đài cao cũng chẳng qua chỉ là một con rối để mặc cho người khác điều khiển mà thôi. Đám triều thần kia căn bản không có nàng trong con mắt của họ, coi như là tâng bốc nàng, cũng chỉ là lợi dụng danh hiệu Trưởng Công Chúa của nàng. Nàng không kìm nổi suy nghĩ, nếu như hôm nay không có Phương Giải, đám người này không biết có đuổi nàng xuống khỏi vị trí cao kia không? Mà Công Chúa không có một thế lực mạnh nào dựa vào, thì dựa vào cái gì để trấn áp đám triều thần này?

Nàng có chút sầu não.

Bỗng nhiên bắt đầu chán ghét nơi này.

- Hôm nay thượng triều có một chuyện đại sự muốn đưa ra để các ngươi bàn bạc.

Dương Thấm Nhan gom góp lại một chút tâm trạng, chậm rãi mở miệng nói:

- Trấn Quốc Công Phương Giải có công lao to lớn với Đại Tùy các ngươi đều rõ như ban ngày, ta cũng không cần phải liệt kê ra từng cái. Trong tình thế Quốc gia nguy ngập, chính là cần phải có một trọng thần như Phương Giải duy trì kỷ cương pháp luật trong triều đình, giữ gìn sư uy nghiêm của Đại Tùy. Ta đã suy nghĩ rất lâu nên phong thưởng hắn như thế nào, nhưng bất kỳ sự phong thưởng nào dường như cũng đều hơi nhẹ. Suy nghĩ rất lâu, dự định tấn phong vương cho Phương Giải. Các ngươi nếu như có ý kiến gì thì đều có thể nói ra bây giờ.

Lúc nàng nói ra những lời này, ánh mắt chốc lát lại nhìn Phương Giải. Nhưng lúc này, tầm mắt của Phương Giải lại phóng ra bên ngoài Đại Điện, cũng chẳng biết đang nhìn cái gì.

Lão đại nhân giậm chân đấm ngực ban nãy ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cất bước đi ra lớn tiếng nói:

- Trấn Quốc Công xứng đáng được phong thưởng vì điều này, thần không có ý khác!

Lão mở miệng trước, lập tức không ít người phụ họa. Lão vừa rồi lẩm bẩm nghi thức triều đình cái gì, lúc này lại quên mất quy định không phong vương cho người ngoại tộc của Đại Tùy. Người trong hậu cung không được can dự vào triều chính là quy định do Dương Kiên lập ra, người ngoại tộc không được phong vương này cũng là quy định do Dương Kiên lập ra. Cho nên có đôi khi, quy định chẳng bằng một phát rắm.

- Các ngươi đã không có ý gì khác, vậy thì việc tiép theo giao cho mấy vị quan viên Đại học sỹ của Bộ Lễ trù bị. Ta có chút mệt mỏi, về trước nghỉ ngơi.

Dương Thấm Nhan đứng dậy, lúc đi xuống Đài cao mắt vẫn cứ nhìn Phương Giải. Phương Giải xoay người hướng về phía nàng hơi cúi người thi lễ. Trong lòng của Dương Thấm Nhan, cái cách không thất lễ này còn xa cũng không bằng được hành động thất lễ thô bạo kéo nàng lên của Phương Giải vừa rồi. Hiện tại trong đầu nàng đều là hành động vừa rồi của Phương Giải, nghĩ tới mà tim còn đập thình thịch.

Hắn ở ngay trước ánh mắt của đám đông đang đổ dồn vào kéo nàng lên, rồi đá văng cái ghế, kéo tay nàng đi lên Đài cao, bắt nàng ngồi ở giữa Đài cao. Nàng nghĩ đến Phương Giải kéo tấm khăn voan trên mặt nàng xuống, mặt đột nhiên bắt đầu nóng ran lên. Nàng biết rằng lúc đó khuôn mặt của mình đỏ đến mức tệ hại. Thật ra bây giờ chỉ hận là không có cái gì để che mặt mình lại.

Nang bây giờ chỉ nghĩ đến trốn đi.

Không còn bởi vì sự khinh miệt và chế giễu của đám triều thần kia đối với nàng mà muốn trốn, mà là vì trong lòng nàng có một kiểu gì đó mà nàng không dám đối mặt đang gây chuyện. Sau khi nàng từ trên Đài cao đi xuống, có một chút cố sức khiến cho tầm mắt của mình không nhìn vào người kia, rồi rảo bước rời khỏi.

Lúc không còn nhìn thấy hắn, Dương Thấm Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Cung tống Điện Hạ

Phương Giải nói.

Văn võ bá quan bắt chước cúi đầu thi lễ:

Cung tống Điện Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.