Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 53: Lôi Báo Kéo Người Đến




Chiều hôm ấy, Quân Vô Tà liền mang theo ngọc bài của phân viện Thú Linh, cùng Phạm Cẩm tiến về phía phân viện Thú Linh, bởi vì có Phạm Cẩm ở đây, đệ tử phân viện Thú Linh cũng không dám làm gì trắng trợn, bọn họ chỉ tập trung một chỗ, chỉ trỏ vào Quân Vô Tà bên cạnh Phạm Cẩm, xì xào bàn tán, trong những lời xì xào ấy có bao nhiêu lời khó nghe, bên kia không thể biết được.

Học sinh mới và cũ của phân viện Thú Linh được giáo dục tách biệt, Phạm Cẩm đưa Quân Vô Tà đi nhận phòng học cho học sinh mới xong, sắc mặt có chút lo lắng.

“Tiểu Tà, giờ ta phải đi rồi, nếu có người nào nói khó nghe, ngươi đừng nghe, nếu người nào dám ức hiếp ngươi, hãy nói với ta, ta sẽ đi cho hắn một bài học.” Phạm Cẩm khua khua nắm đấm, từ trước đến nay hắn thường rất thân thiện, nhưng lần này vì Quân Vô Tà, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị tổn thương danh tiếng.

Chỉ chờ đến ngày Quân Vô Tà mã đáo thành công, tất cả những oan ức đều có thể được rửa sạch.

Quân Vô Tà nhìn Phạm Cẩm, chợt cảm thấy hắn và Kiều Sở có chút giống nhau, nàng khẽ gật đầu.

Phạm Cẩm dặn dò một hồi lâu, lúc này mới có chút không yên lòng mà rời đi.

Phạm Cẩm vừa rời khỏi, trong phòng học, những thiếu niên lúc nãy còn vướng bận vì sự có mặt của Phạm Cẩm mà không dám lên tiếng liền lập tức mở miệng.

“Ta tưởng là ai, hóa ra là tên có tư chất vô liêm sỉ số một. Sao thế? Không bấu víu được phân viện Phục Linh liền chạy tới phân viện Thú Linh bọn ta? Ta cho rằng kẻ bị phân viện Phục Linh đuổi ra ngoài đều nên cút thẳng ra khỏi học viện Phong Hoa, vậy mà là ta lại nghĩ lầm rồi.” Một tên thiếu niên ngoài mặt giả vờ tươi cười nhìn Quân Vô Tà, đó là một trong những người đã va chạm với Quân Vô Tà lúc trưa ở nhà ăn.

“Vậy cũng phải xem là ai đã, nếu như tìm được chỗ dựa vững chắc, thì không có gì là không thể. Đó chính là con trai của viện trưởng, mở miệng thỉnh cầu một việc cho người nào đó ở lại còn không phải chuyện dễ dàng? Ngươi không nghe thấy sao, Phạm sư huynh nói, nếu có người dám ức hiếp Quân Tà, hắn quả thực sẽ động thủ.” Một tên thiếu nhiên khác mở miệng phụ họa, tuy lần này bọn họ không còn ý định ra tay nữa, nhưng không hề giấu giếm ánh mắt như lưỡi đao tỏ vẻ khinh thường.

Hoàn toàn không lo lắng bị Quân Vô Tà nghe thấy.

“Ta khuyên các ngươi bớt nói vài câu, người ta có chỗ dựa to lớn vững chắc. Nếu có thể giữ lại kẻ vốn dĩ nên cút ra khỏi học viện Phong Hoa như hắn, không chừng chỉ cần nói một câu là có thể đuổi chúng ta ra ngoài, nói ít một chút vẫn là tốt nhất.”

Một đám thiếu niên mở miệng cười vang, bầu không khí trong phòng học trở nên vô cùng quỷ dị.

Đám học sinh mới nhập học tổng cộng có mấy chục người mà vào phân viện Thú Linh và phân viện Khí Linh đã chiếm mất một nửa, hơn ba mươi người trong phòng học này chính là cùng nhóm đi vào với Quân Vô Tà.

Mà trong hơn ba mươi người này lại không có một ai đối xử có thiện ý với Quân Vô Tà.

Hắc Miêu nằm trên vai Quân Vô, lười biếng quét mắt nhìn đám thiếu niên không có tri thức này một cái.

Thật là ấu trĩ.

Quân Vô Tà làm lơ trước những lời châm biếm của bọn họ, đi thẳng đến trong góc lớp ngồi xuống, chờ đạo sư (*) đến.

Mà đám thiếu niên kia thấy Quân Vô Tà không có ý tranh chấp với bọn họ liền cảm thấy hết sức vô vị, vì ngại uy danh của Phạm Cẩm, bọn họ không dám động thủ với Quân Vô Tà, chỉ có thể âm thầm loại trừ nàng.

Đạo sư của những học sinh mới trong phân viện Thú Linh chậm rãi đi vào phòng học, trong nháy mắt, âm thanh ầm ĩ liền im bặt, tất cả những học sinh mới đều đàng hoàng ngồi xuống, không dám có nửa điểm ồn ào.

Tiền Nguyên Hà dùng ánh mắt nghiêm nghị quét qua phòng học một vòng, bỗng nhiên thoáng thấy một thân hình xinh xắn ngồi ở dưới góc bị tất cả mọi người gạt ra, chân mày ông ta hơi nhíu lại.

***

(*) Đạo sư: Giáo viên hướng dẫn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.