Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 34: Hiểu Lầm




Khoảng cách trăm trượng này, nói xa thì không xa, nói gần thì cũng chẳng gần!

Tu vi của hồn phách con bọ cạp khổng lồ đó rất khủng khiếp và lúc này đây lại trong trạng thái thỉnh nộ, dường như cũng không còn bảo toàn thực lực gì nữa, dưới cơn quát lớn, thân thể khổng lồ, trong phút chốc liền vượt qua khoảng cách với Thanh Lâm, đến ngay bên cạnh của Thanh Lâm.

Con ngươi của Thanh Lâm nhanh chóng co lại, nếu không phải ngay lúc đầu con bọ cạp khổng lồ này sơ ý, dưới tình huống không sử dụng Liệp Thần cung hoặc Huyễn Lưu Tâm Yểm, lúc này bản thân cậu đây sớm đã chết xuống hoàng tuyền rồi! 

Mắt thấy con bọ cạp khổng lồ này đã đến, đi theo đó là một luồng uy lực mạnh mẽ, dường như muốn cố ép chết Thanh Lâm, thậm chí, cậu muốn di chuyển cũng trở nên cực kỳ khó khăn hơn.

“Tiểu tử thối, ta muốn ngươi chết, muốn ngươi chết!”

“Bổn tôn tuy bị nhốt ở nơi này, nhưng nhiều năm qua, chưa từng chịu qua sự nhục nhả này, những người bước vào nơi này, có một ai là không phải bị bổn tôn cắt nuốt? Ngươi dám là bổn tôn trọng thương, bổn tôn ở đây lập lời thề độc, nếu không nghiền ngươi ra trăm mảnh thì ta nguyện bị nhốt ở đây vạn vạn năm!” 

Ánh mắt của Thanh Lâm lạnh lùng, đôi mắt lộ ra vẻ kiên quyết.

Sử dụng Liệp Thần cung và Huyễn Lưu Tâm Yểm chỉ là giảm chút tuổi thọ, nhưng nếu mà không sử dụng thì nhất định sẽ chết!

Và cũng vào lúc này, trong đan điền, Đế Linh luôn im lặng đột nhiên ngồi dậy, quát nói: “Không được!” 

Động tác của Thanh Lâm dừng lại, không có nói chuyện, nghiến răng, toàn thân bộc phát ra ánh sáng màu đỏ rồi nhanh chóng chạy về phía pho tượng và bấc đèn đó.

Thấy vậy, trong đôi mắt tràn đầy phẩn nộ của con bọ cạp khổng lồ đó, lại lộ ra một chút kiêng kỵ, kinh sợ, gấp gáp.

Tâm trạng này, lúc nãy Thanh Lâm chạy đến pho tượng và bấc đèn đã xuất hiện qua, chỉ là nó không có biểu hiện ra ngoài, lúc này đây biểu hiện đó của nó không che đậy được nữa bởi vì khoảng cách của Thanh Lâm với pho tượng và bất đèn đó càng ngày càng gần. 

Hai thứ này, chính là nguồn gốc mạng sống của nó và cũng là vật duy nhất có thể khiến nó bị thương của những người bước vào nơi này!

“Thiên Nguyệt Hỏa Xuất, Mệnh Hoả Pháp Tắc!”

Tiếng hét của con bọ cạp khổng lồ vang lên, âm thanh chấn động cả không gian. 

Khi tiếng hét của nó phát ra, toàn bộ không gian đột nhiên biến thành màu đỏ, bao gồm bản thân nó, bao gồm cả Thanh Lâm, bao gồm tất cả cây cối hoa lá, từng viên đá, từng hạt cát ở nơi này!

Duy nhất chỉ có pho tượng cùng với cái đèn dầu lúc nào cũng có thể tắt đi đó là không bị ảnh hưởng gì hết.

Sắc mặt của Thanh Lâm thay đổi, đột nhiên từ trong lòng cậu dâng lên một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ và cũng vào lúc này, trên đầu của cậu, đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa! 

Ngọn lửa này không phải là màu đỏ mà là màu vàng, nhưng không phải là Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn của cậu mà là Mệnh Hỏa pháp tắc của con bọ cạp khổng lồ!

“Mệnh Hỏa pháp tắc của bổn tôn, không ai trong thiên hạ này có thể thoát khỏi, có sự sống là có hỏa!"

“Mệnh Hỏa của ngươi đang nằm trong tay của bổn tôn, bổn tôn mà dập tắt Mệnh Hỏa của ngươi, ngươi nhất định sẽ không thể sống trên thế giới này!” 

Con bọ cạp khổng lồ hừ lạnh, đằng trước cái đầu của nó, lại cũng xuất hiện một tia lửa màu vàng, so với trên đầu của Thanh Lâm là giống như đút.

Tốc độ của nó tuy nhanh hoặc nếu mà không dùng Mệnh Hỏa pháp tắc thì nó cũng có thể hoàn toàn giết chết Thanh Lâm.

Nhưng nó không dám, không dám sơ ý! 

Lần trước cũng vì sơ ý nên mới dẫn đến xuất hiện tình trạng này và khoảng cách bây giờ của Thanh Lâm với đèn dầu và pho tượng đó đã gần trong gan tất, nó không cho phép Thanh Lâm có một tia cơ hội nào để lấy được hai vật này.

Một khi lấy được, sự sống của nó sẽ không còn nhiều.

Ngọn lửa màu vàng nổi lơ lửng trước mặt con bọ cạp khổng lồ là ảo ảnh, chứ không phải là lửa thật. 

Con bọ cạp này cực kỳ tự tin, nếu nó không muốn, cho dù là ai cũng đừng hòng nghĩ tới dập tắt ngọn lửa này, bởi vì nó là Mệnh Hỏa, đây là Mệnh Hoả pháp tắc của nó là nó tự tạo ra, ngoại trừ tu vi của đối phượng có đủ thực lực mạnh mẽ áp chế nó lại, nếu không, Mệnh Hoả bị nó điều khiển thì mạng sống của đối phương xác định là nằm trong lòng bàn tay của nó rồi.

Nói chung, nếu nó muốn dập tắt ngọn lửa này thì ai cũng không thể cản nổi!

Khoảng cách tu vi giữa nó với Thanh Lâm thực sự là một trời một vực, đừng nói là nó, nếu có người hiểu được một chút chuyện này, cũng đều biết, Mệnh Hoả của Thanh Lâm bị tắt, đó là chuyện tất nhiên rồi! 

Đồng thời, trong lòng của con bọ cạp khổng lồ này cũng nghĩ như thế, đây không phải là nó sơ xuất mà là nó rất tự tin đối với Mệnh Hoả pháp tắc của bản thân nó.

Nhưng lúc con bọ cạp này muốn dập tắc Mệnh Hoả của Thanh Lâm, nó đột nhiên ngước đầu lên, sắc mặt thay đổi.

Một luồng ma khí dữ dội không biết từ khi nào mà đã bao phủ kín xung quanh, những nơi mà nó nhìn qua, đều đã không nhìn thấy gì hết, thậm chí bóng hình của Thanh Lâm cũng đã biến mất đi, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, một ngọn lửa màu vàng ẩn ẩn hiện hiện từ từ nổi lên. 

“Giả thần giả quỷ!”

Con bọ cạp khổng lồ hừ mạnh một câu, trông giống như không quan tâm, nhưng trong lòng nó vội vàng vận chuyển thần niệm, lập tức dập tắt đi ngọn lửa ở phía trước nó.

Bởi vì trước đó, nó cũng từng nói qua câu nói này, nhưng kết quả là Thanh Lâm đã làm nó bị thương đến cỡ này thì sao nó còn dám sơ xuất nữa chứ. 

“Hửm?”

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của con bọ cạp khổng lồ đó lại thay đổi lần nữa, trong đôi mắt của nó, tràn đầy sự kinh hãi và khó tin.

Nó phát hiện, ngọn lửa trước mặt nó, đã không chịu sự khống chế của nó nữa rồi! 

Lúc này đây, ngọn lửa này đã không còn một màu vàng đơn giản nữa mà là bị nhiều sương mù màu đen thâm nhập vào trong, biến thành màu đen vàng.

Bọ cạp khổng lồ đó có thể cảm nhận được một chút, trong ngọn lửa này, chứa đầy một khí tức huỷ diệt kinh khủng, một khi dập tắt, uy lực được bộc pháp ra và sức mạnh đó nó tuyệt đối là không thể chịu đựng được!

Bởi vì ngọn lửa này vốn là Mệnh Hoả, ngọn lửa này nó không những gắn kết với Mệnh Hoả của Thanh Lâm mà ngọn lửa này còn gắn liền với Mệnh Hoả của nó! 

Thậm chí nó có một loại cảm giác, một khi ánh sáng màu vàng này bị sương mù màu đen ăn mòn thì Mệnh Hoả của Thanh Lâm sẽ liền bị loại trừ ra toàn bộ, còn lại, chỉ có Mệnh Hoả của nó.

Và cũng nói, Thanh Lâm, đang mượn sương mù màu đen này, đoạt lấy Mệnh Hoả pháp tắc của nó!

“Không thể như thế được!” 

Sắc mặt con bọ cạp khổng lồ thay đổi, trong đầu vang lên ầm ầm, giống như bị sét đánh trúng.

Nó từ khi bắt đầu tu luyện cho đến tạo ra Mệnh Hoả pháp tắc, cho đến hôm nay, sống cũng đã gần vạn năm, có thấy qua cảnh tượng kinh hãi như thế này đâu chứ?

Quả nhiên, công pháp tu luyện của tất cả mọi người không giống nhau, có loại có thể trực tiếp cắn nuốt pháp tắc của đối phương, điểm này, không có gì là lạ cả. 

Nhưng những pháp tắc có thể bị cắn nuốt, cũng đều là những pháp tắc bình thường, ví dụ ngũ hành pháp tắc.

Và Mệnh Hoả pháp tắc của nó là tự nó tạo ra đó! Và, nếu dựa vào cấp độ mà nói, tuyệt đối có thể đưa vào cái loại hiếm thấy khó gặp, trên một gốc độ nào đó mà nói, nó còn mạnh hơn Thời Quang pháp tắc!

Nó từng gặp qua đại năng, gặp qua Chí Tôn, nhưng từ trước đến giờ chưa có ai muốn đoạt lấy pháp tắc của nó qua, bởi vì đây là chuyện không thể nào, bởi vì pháp tắc mà nó tự tạo ra, trên cơ thể nó đã có pháp tắc chi hồn! 

Nhưng hôm nay…

Mắt thấy sương mù màu đen càng ngày càng nhiều, mà bọ cạp khổng lồ đó lại không có năng lực ngăn cản, thậm chí nó cảm thấy, pháp tắc chi hồn đó cũng đang nhanh chóng yếu đi, giống như hoàn toàn không có sức phản kháng vậy, chỉ còn kinh sợ và sợ hãi.

“Dừng tay!” 

Con bọ cạp khổng lồ ngước lên trời nhìn, đảo xung quanh một cái, cuối cùng phát hiện ra ngọn lửa sắp biến thành màu đen đó.

“Bổn tôn tha cho ngươi đi, không lấy mạng của ngươi, sẽ không gây ra tổn thương gì cho ngươi nữa.”

“Đồ vật của cửa ải sương mù đầu tiên này, ngươi có thể toàn bộ lấy đi, cái cửa ải sương mù thứ hai đó, ta cũng sẽ mở giúp ngươi.” 

Con bọ cạp khổng lồ sợ hãi, sợ hãi Thanh Lâm thật sự sẽ đoạt lấy đi Mệnh Hoả pháp tắc của nó và chuyện này so với việc giết nó càng đau khổ hơn!

Âm thanh của nó rung rẩy, đợi được một hồi, thấy Thanh Lâm vẫn im lặng, đang muốn mở miệng ra nói, nhưng vào lúc này đây, đột nhiên sương mù đó thu vào lại, ngoại trừ dư ra một chút để tiếp tục thâm nhập vào ngọn lửa đó, còn lại, đều đang hội tụ cùng một chỗ, trong phút chốc, liền hình thành một cây đao ánh sáng khổng lồ dài gần trăm trượng!

Và cũng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thanh Lâm truyền vào trong tai của bọ cạp khổng lồ. 

“Muộn rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.