Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 33: Đội ngũ 8 người




Xuân Hoa nghe Hạ Hà nói vậy cũng ngẩn ra, nhưng nàng cũng không thấy có gì không ổn. Nàng nghĩ có lẽ Tử La đã mua đường về rồi, sau đó đến hậu viện đọc sách, nên cũng không để ý nữa. “Vậy à, vậy muội đi hỏi giúp ta xem Tam tiểu thư để đường ở đâu đi?” “Ừ, để ta đi hỏi.” Hạ Hà nói xong lập tức đi về phía hậu viện. Lúc nàng vừa ra khỏi phòng bếp thì thấy Tiểu Lục vừa từ hậu viện lại đây, nàng cười hỏi Tiểu Lục: “Tam thiếu gia, Tam tiểu thư có đọc sách ở hậu viện với ngài không?” “Không, không phải Tam tỷ tỷ đang ở tiền viện à?” Tiểu Lục vẫn nghĩ Tử La ở tiền viện. “Hả? Tam tiểu thư không đọc sách ở2thư phòng cùng Tam thiếu gia sao?” Hạ Hà nghe vậy thì kinh hoàng thốt lên.

Tiểu Lục thấy Hạ Hà như vậy cũng đoán được Hạ Hà tưởng Tử La ở cạnh mình, lòng giây này, nhưng giờ tình huống như nào vẫn chưa rõ, cậu không muốn tự loạn trận tuyển nên an ủi Hạ Hà: “Hạ Hà tỷ, trước tiên tỷ đừng hoảng hốt, có lẽ Tam tỷ tỷ đang ở chỗ nào chúng ta không thấy thôi, tỷ ấy không ở tiền viện thật à?” Cuối cùng Tiểu Lục nhịn không nổi phải hỏi lại Hạ Hà một lần nữa.

“Cái này nô tỳ cũng không rõ, từ sáng nay nô tỳ đã không thấy Tam tiểu thư rồi. Nếu Tam tiểu thư không ở hậu viện thì chắc là ở tiền viện rồi. À đúng rồi, có khi8Tam tiểu thư đang đọc sách ở thư phòng với Đại thiếu gia chăng, để nô tỳ đi tìm.” Hạ Hà cũng thấy Tiểu Lục nói đúng, trả lời Tiểu Lục xong lập tức chạy đi tìm Tử La.

“Được rồi, Hạ Hà tỷ tìm ở tiền viện, để ta xuống hậu viện tìm xem. Có lẽ Tam tỷ tỷ đang ở trong phòng cũng chưa biết chừng.” Tiểu Lục nghe vậy lập tức đồng ý, nói xong vừa kêu Tử La vừa chạy về hậu viện. “Sao lại thế này?” Lúc này, Tử Thụ vừa bước từ thư phòng ra đã nghe thấy tiếng động do Tiểu Lục và Hạ Hà gây ra, còn nghe thấy hai người gọi Tử La, hắn lập tức bỏ sổ sách trong tay xuống bước ra ngoài dò hỏi. “Đại ca, Tam tỷ tỷ không6ở thư phòng với huynh à?” Tiểu Lục vừa đi vài bước, thấy Tử Thụ bước từ thư phòng ra liền quay đầu hỏi Tử Thụ.

“Không có, A La không ở cùng mấy đứa à?” Tử Thụ nghe vậy thì hơi nhíu mày.

Đúng lúc này Xuân Hoa nghe thấy tình hình bên ngoài cũng bước từ bếp ra: “Từ lúc Tam tiểu thư nói muốn vào thôn mua đường về làm sườn xào chua ngọt, chúng nô tỳ không thấy Tam tiểu thư đâu nữa.”

Tiểu Lục, Tử Thụ nghe Xuân Hoa nói vậy bắt đầu nhận ra việc này không ổn. Tử Thụ nhanh chóng ra quyết định, phân công mọi người: “Trước tiên chúng ta chia nhau ra tìm A La.” “Được, để đệ xuống hậu viện tìm.” Tiểu Lục nói xong đi tiếp về phía hậu viện.

Xuân Hoa và3Hạ Hà cũng không chần chừ, lập tức chạy đi tìm Tử La.

Hôm nay chỉ có Tử Thụ, Tử La, Tiểu Lục, Xuân Hoa và Hạ Hà ở nhà. Hôm qua Tử Hiên đã mang Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Kim Tiền, Đồng Tiền đi một vòng các cửa hàng trong chuỗi cửa hàng gia cụ nhà họ để bàn công chuyện rồi. Dù đám Tử Thụ chỉ có bốn người nhưng cũng nhanh chóng tìm hết một lần quanh nhà nhưng vẫn không thấy Tử La đầu. Vì vậy, mấy người đều hoảng sợ.

“Đại ca, giờ... giờ phải làm sao?” Tiểu Lục la lên đầu tiên. “Để huynh vào hỏi ông chủ tiệm tạp hóa trong thôn trước đã, xem bọn họ có thấy A La không. Xuân Hoa, Hạ Hà, hai người đi hỏi những nhà quen biết, cũng đi5tìm mấy nơi A La thường đi một lần. Tiểu Lục, đệ ở nhà, nếu A La về thì báo cho chúng ta biết.” Xác định A La không ở nhà, tuy Tử Thụ cũng hoảng, nhưng hắn vẫn trấn định hơn mấy người Tiểu Lục, ngẫm nghĩ một chút rồi nói. “Đúng rồi, trước tiên đừng để người khác biết chúng ta đang tìm A La.” Tử Thụ nghĩ một lúc rồi nói thêm. Tử La và Xuân Hoa nghe thể lập tức hiểu ý Tử Thụ, Hạ Hà thấy Tiểu Lục và Xuân Hoa không dị nghị gì cũng nhanh chóng hiểu ý Tử Thụ. Vì thế ba người đều đồng ý, sau đó trừ Tiểu Lục thì đều ra ngoài tìm Tử La.

Thời gian cứ thế trôi, thoắt cái đã hơn hai khắc, Tử Thụ, Xuân Hoa và Hạ Hà lục tục từ thôn quay về. Người về đầu tiên là Hạ Hà, tiếp theo là Xuân Hoa. Hai người đã tìm hết tất cả những nơi Tử La có thể đi trong thôn nhưng vẫn không thấy Tử La đâu, cũng không nghe thấy người ta nói nhìn thấy Tử La hôm nay. Tiểu Lục nghe hai người nói xong càng vội đến đỏ cả mắt.

“Có chuyện gì đây? Sao trong thôn cũng không thấy Tam tỷ tỷ?” Tiểu Lục vội đến chạy vòng vòng, thầm nói.

“Tam thiếu gia, có lẽ bên phía Đại thiếu gia tìm thấy Tam tiểu thư rồi thì sao. Hai chúng ta sợ Tam tiểu thư về nhà rồi nên không sang chỗ đại thiếu gia tìm tiếp. Hay chúng ta cứ đợi đại thiếu gia về xem ngài ấy có tìm được Tam tiểu thư không, chắc đại thiếu gia sắp về rồi.” Xuân Hoa cũng nóng vội, nhưng thấy Tiểu Lục như thế thì an ủi cậu.

Xuân Hoa vừa nói xong, cửa lớn lại mở ra, ba người vội nhìn qua. Chỉ có một mình Từ Thụ quay về, đằng sau cũng không thấy Tử La đâu. Ba người Tiểu Lục, Xuân Hoa và Hạ Hà giật mình. “Đại ca có tìm được Tam tỷ tỷ không?” Tiểu Lục vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Tử Thụ. “A La đã về chưa?” Tử Thụ hỏi cùng lúc với Tiểu Lục. “Chưa về, Tam tỷ tỷ vẫn chưa về. Xuân Hoa tỷ cũng không tìm thấy Tam tỷ tỷ.” Nghe Tử Thụ hỏi, Tiểu Lục biết Tử Thụ cũng không tìm thấy Tử La. “Đại thiếu gia, ngài đi tìm bên chỗ tiệm tạp hoá có tin tức gì liên quan tới Tam tiểu thư không?” Xuân Hoa bình tĩnh hỏi Tử Thụ trước.

“Ông chủ tiệm tạp hóa nói sáng nay A La có tới tiệm ông ta mua đường...”

Tiểu Lục vừa nghe Tử Thụ nói tới đây đã vui vẻ, không đợi Tử Thụ nói hết đã nóng vội hỏi: “Thật ạ, thể ông chủ kia có nói sau đó Tam tỷ tỷ đi đâu không?”

Dù Xuân Hoa và Hạ Hà không nói gì, nhưng nghe Tiểu Lục hỏi Tử Thụ cũng mong ngóng nhìn về phía cậu. Tiếc thay câu tiếp theo của Tử Thụ lại khiến mọi người trong phòng tiếp tục nhíu mày.

Hoá ra hôm nay Tử Là đến tiệm tạp hóa trong thôn mua đường, nhưng lúc đi quên không mang tiền, đến cửa hàng nàng mới phát hiện ra. Ông chủ tiệm tạp hóa kia nói nàng cứ mang đường về nhà trước cũng không sao, Tử La lại bảo dù sao cũng phải về lấy tiền nên nàng từ chối ý tốt của chủ tiệm, nói về nhà lấy tiền rồi quay lại sau. Sau đấy ông chủ tiệm nói Tử La đi rồi không quay lại đấy nữa, nếu Tử Thụ không hỏi ông ta còn tưởng Tử La về nhà ăn cơm xong mới quay lại cơ.

“Vậy Tam tiểu thư đi đâu được chứ? Ngày thường Tam tiểu thư làm gì cũng báo lại, tiểu thư đâu thể không nói gì đã ra khỏi thôn một mình được.” Lúc này Hạ Hà nóng nảy thật rồi. Tử Thụ, Tiểu Lục, Xuân Hoa cũng biết Hạ Hà nói đúng, Tử La không thể ra khỏi thôn mà không báo cho bọn họ một tiếng. Nghĩ đến đây, sắc mặt mọi người càng thêm nặng nề.

“Đều tại nô tỳ, nô tỳ không nên để Tam tiểu thư đi mua đồ một mình.” Hạ Hà giậm chân tự trách bản thân. Lời của Hạ Hà cũng là suy nghĩ trong lòng mọi người, bởi hôm nay lúc Tử La nói nàng muốn đi mua đường, mọi người đều có mặt. Khi ấy Tử La nói cơ thể nàng đã khoẻ, ra ngoài mua đồ cũng tiện hít thở khí trời. Bọn họ nghĩ trong khoảng thời gian này Tử La chẳng được đi đâu, ở nhà buồn muốn chết. Lại nghĩ bên tiệm tạp hóa ít người, mấy người trong thôn cũng không dám nói bậy trước mặt Tử La, mùa đông ít người qua lại nên mọi người nghe Tử La nói cũng không có ý kiến gì.

Vốn dĩ Hạ Hà còn muốn đi theo, nhưng Tử La nói nàng còn chưa xong việc nên không cho Hạ Hà đi, vì thế nên Tử La mới ra ngoài một mình.

Các nàng không ngờ Tử La sẽ xảy ra chuyện trong thôn, nhất thời không để ý khi nào nàng về nhà, ai ngờ lại xảy ra việc này. Giờ bọn Tử Thụ hối hận xanh cả ruột.

“Đều tại đệ, nếu để không đòi ăn sườn xào chua ngọt, Tam tỷ tỷ sẽ không đi mua đường, cũng không mất tích.” Lúc này Tiểu Lục cũng tự trách bản thân. “Việc cần thiết bây giờ là chúng ta phải tìm được A La. Hạ Hà nói không sai, A La không thể tự mình rời thôn được. Giờ không tìm thấy A La trong thôn, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.”

Tử Thụ nói tới đây, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ông chủ tiệm tạp hóa nói lúc A La rời khỏi tiệm chắc cách bây giờ tầm nửa canh giờ, người cướp A La đi có lẽ vẫn chưa đi xa. Hiện giờ chúng ta nhất định phải tìm được A La càng nhanh càng tốt. Bọn Tử Hiên không ở nhà, người trong nhà chúng ta có hạn nên chắc tin A La mất tích không giấu được người trong thôn. Xuân Hoa, Hạ Hà, hai người đi tìm những nhà có quan hệ tốt với nhà chúng ta, nhờ họ đi xung quanh tìm giúp, nhớ phải bảo họ kín miệng. Ta và Tiểu Lục lên trấn trên tìm tiểu nhị trong cửa hàng cùng đi tìm. Đúng rồi, nhớ hỏi người trong thôn và người ra ngoài thân nhiều chút xem bọn họ có thấy A La không. Những việc chúng ta làm cố gắng đừng để người bên ngoài biết.” Cuối cùng Tử Thụ dặn dò thêm một câu.

Gần đây Tử La bị lời đồn bủa vây, nàng còn là cô nương, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì Tử Thụ cũng không muốn để người ta biết Tử La mất tích. Nhưng giờ việc này liên quan đến tính mạng Tử La, nghĩ đến việc có lẽ Tử La đã bị người ta trói đi mất, cậu không thể bình tĩnh được nữa. Cũng may giờ đã vào đông, ngoài thôn cũng ít người, nếu bọn họ nhanh chóng tìm được Tử La thì sẽ không có nhiều người biết việc này. Mọi người nghe Tử Thụ phân công xong không dị nghị gì nữa, vội vàng nhấc người ra cửa. “Hạ Hà, muội lên trấn trên tìm Ngũ thúc và Dung Nam đại ca, bảo bọn họ cũng phải người đi tìm.” Đến một chỗ không có ai, Xuân Hoa lập tức kéo Hạ Hà sang một bên dặn dò.

“Được, ta đi ngay.”

“Từ từ, muội hỏi Ngũ thúc xem Hầu gia giờ đang ở đâu, bảo bọn họ phái người báo việc này cho Hầu gia đi. Tam tiểu thư mất tích là việc lớn, chúng ta nhất định phải báo cho Hầu gia biết,“ Hạ Hà vừa xoay người định đi, Xuân Hoa lại bước tới dặn thêm.

“Ừ, Xuân Hoa tỷ nói có lý, ta đi đây.” Hạ Hà nghe vậy đương nhiên không có ý kiến gì.

Không sai, giờ Mạc Vân Thiên đang trên đường tới phủ Bạch Nhạc, chắc cũng sắp tới nơi rồi.

Lần này sở dĩ Mạc Vân Thiên tới đây cũng nhờ “công lao của Hạ Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.