Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 3: Bắt tay trước thời hạn




Thân Diệc Phàm đi một mạch rốt cuộc cũng đến được trấn Cổ Thủy trước khi trời tối. Trên đoạn đường về nhà, có thể nói lòng hắn như lửa đốt. Bởi vì hắn mới từ Dự Lâm phủ về đến huyện thành thì nhận được tin tức, phải nói là khiến hắn cực kỳ khiếp sợ.

Không sai, đó là chuyện Thân lão bà đến nhà Tử La đề cập chuyện muốn nạp nàng làm thiếp. Chưa bao giờ hắn nhận được tin tức nào khiến mình hoảng hốt đến thế, bởi vì rõ ràng Thân lão bà đã đồng ý với hắn là tới nhà Tử La cầu hôn nàng làm vợ.

Mà mấy ngày nay hắn vội vàng lo chuyện buôn bán ở2Dự Lâm phủ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy lâng lâng. Mỗi khi nghĩ tới chuyện lúc quay về là chuyện hôn sự giữa hắn và Tử La đã xong xuôi cả rồi, sau này Tử La sẽ là thể tử của hắn, hắn lại thấy cả người rạo rực. Hơn nữa chuyện làm ăn ở Dự Lâm phủ cũng đàm phán thành công, hắn rất xem trong chuyện làm ăn lần này, còn tìm được hai nơi thích hợp để xây dựng chi nhánh của tửu điểm Cẩm Tú, điều này càng khiến hắn thêm phần phấn khích, không uống công đến đây một chuyến.

Thể là sau khi thu xếp gần xong, hắn giao số việc còn lại cho quản sự, vội vàng8quay về chuẩn bị chuyện đính hôn với Tử La. Ai ngờ lúc hắn vui vẻ quay về nhà, có người lại nói cho hắn biết, Thân lão bà đến nhà Tử La bảo muốn nạp năng làm thiếp, huynh đệ Tử La cũng đã từ chối rồi. Sau khi nghe tin đó, làm sao mà hắn không kinh hoàng cho được, nhưng tiếp đó hắn lại càng phẫn nộ, bởi vì hắn biết hắn trúng kế, nhất định Thân lão bà cố ý đẩy hắn ra, rồi sau lưng hắn lại làm ra chuyện đó. Hết tức tối hắn lại càng lo lắng, hắn sợ Tử La sẽ hiểu nhầm ý này là ý định của hắn, nếu vậy thì chuyện hôn sự6này hỏng hết. Nghĩ đến đây, Thân Diệc Phàm chỉ muốn nhanh nhanh quay về trấn Cổ Thủy.

“Thiếu gia về rồi...”

Chưa đợi gia đình chào hỏi xong, cũng không buồn trả lời gia đình nọ, Thân Diệc Phàm xuống ngựa, thậm chí còn không đợi nhóm Thư Mặc đang chạy tới phía sau mà lao thẳng vào nhà.

Dọc đường đi, gia đình, nhà hoàn, bà tử trong phủ liên tục chào hỏi hắn, nhưng lại còn chưa hết câu, Thân Diệc Phàm đã lao vút qua người họ, đi tới viện của Thân lão bà.

Thân lão bà đang vui vẻ nói chuyện với mẹ con Tô Sở Nguyệt, đúng lúc đó nghe nha hoàn bà tử bên ngoài thốt lên sợ hãi, bà ta3còn chưa kịp phản ứng Thân Diệc Phàm đã xuất hiện trước mặt rồi.

“Tổ mẫu, không phải tổ mẫu đã đồng ý với tôn nhi sẽ đến nhà A La cầu hôn sao? Sao người lại không giữ lời?” Vừa vào đến cửa, Thân Diệc Phàm vừa vào đã lớn tiếng chất vấn.

“Cháu... cháu nói gì vậy, chưa thông báo mà đã xông vào, không biết quy củ sao, không lẽ giao du với mấy người hèn hạ nên quên mất quy củ đại gia tộc có phải có rồi à?” Thân lão bà bất ngờ khi Thân Diệc Phàm xốc tới. Bà ta tức giận chất vấn, nhưng thực ra trong lòng lại cực kỳ hoảng sợ, hơn nữa lại còn chột dạ,5bàng hoàng. Nhưng nhớ tới lời giải thích đã bàn bạc trước với Tô Sở Nguyệt, bà mới cố gắng trận định lại, cố ý mắng Thân Diệc Phàm trước để che giấu sự chột dạ của mình.

“Tổ mẫu đừng lảng tránh, người trả lời câu hỏi của tôn nhi đi đã“. Thân Diệc Phàm không bị Thân lão bà hù dọa một chút nào, hắn ép hỏi tiếp. “Phàm ca nhi, có gì thì từ từ nói, thái độ của cháu sao thế hả, sao lại nói chuyện với bà ngoại như thế được“. Tô phu nhân ngồi bên thấy vậy cũng trách cứ Thân Diệc Phàm.

“Hừ, tổ mẫu nên đưa cho tốn nhi một câu trả lời, còn nếu việc này cũng liên quan đến mọi người thì tốt nhất cũng nên giải thích đi“. Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng không để ý, cũng không nhân nhượng một chút nào, thậm chí hắn còn hỏi chuyện đó có liên quan đến mẹ con Tổ phu nhân hay không?

“Cái gì mà trả lời? Ta là tổ mẫu của cháu đấy, ta làm gì cũng phải khai báo với cháu sao? Cháu có hiểu quy củ không đấy hả?” Thân lão bà cảm thấy Thận Diệc Phàm đang làm mất mặt bà trước mặt nha hoàn và mẹ con Tô Sở Nguyệt nên vô cùng tức giận.

“Tổ mẫu nói như thế tốn nhi có thể hiểu là người đang chột dạ không. Lúc tôn nhi đi tổ mẫu luôn mồm đồng ý sẽ đến nhà A La cầu hôn giúp, bây giờ thì sao, lẽ nào không nên giải thích cho tốn nhi hay sao?” Thân Diệc Phàm không buồn để ý Thân lão bà tức giận như thế nào, hắn chất vấn lần nữa. “Ngươi... ngươi.” Thân lão bà bị hắn chọc tức, đứng bật dậy khỏi ghế, chỉ vào mặt Thân Diệc Phàm mà mắng không nên lời. “Bà ngoại, bà đừng giận, biểu ca chỉ nhất thời nóng ruột thôi mà“. Tô Sở Nguyệt vời trấn an Thân lão bà trước sau đó mới xoay người khuyên bảo Thân Diệc Phàm: “Biểu ca à, có gì mình từ từ rồi nói, huynh đừng ép hỏi tổ mẫu như thể, huynh cứ bình tĩnh rồi bà ngoại sẽ giải thích cho huynh mà“. Thân Diệc Phàm nghe nàng nói vậy cũng không hề cảm kích. Hắn luôn có cảm giác chuyện này cũng liên quan đến Tô Sở Nguyệt, bởi vì hắn biết Tô Sở Nguyệt thích mình, muốn gả vào Thân phủ. Cho nên Thân Diệc Phàm mới nghi ngờ chuyện này có liên quan đến nàng ta. Hơn nữa lần này hắn đi Dự Lâm phủ cũng do Tô tri phủ và Tô phu nhân muốn hắn đi, cho nên hắn càng thêm nghi vấn.

Thế là Thân Diệc Phàm châm chọc đáp lại: “Vậy mọi người giải thích xem tại sao vừa khuyên tốn nhi đi Dự Lâm phủ, sau lưng lại làm như vậy với gia đình A La, tôn nhi xin rửa tai lắng nghe“.

“Hừ, Đổng Tử La kia cũng tạm xem như xứng với Phàm ca nhi đấy, nhưng cùng lắm chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, hơn nữa ta đồng ý nhận nó làm con dâu Thân phủ bao giờ? Ta chưa từng nói thế, cũng chưa hề bảo đảm. Hừ. Với thân phận của nàng mà muốn làm dâu Thân phủ à, nàng ta không có tư cách đó. Ta cho nàng làm quý thiếp là đã nể mặt lắm rồi“.

Nghe Thân lão bà ngụy biện như vậy, Thân Diệc Phàm như muốn nổi điên, không ngờ bà ta lại đùa giỡn với hắn như thế. Không sai, đúng là lúc ấy bà ta không nói sẽ đi cầu hôn Tử La làm chính thể của hắn, nhưng lúc đó bà ta lại tỏ ý rõ ràng sẽ đi xin cưới nàng làm vợ. Cho nên giờ bà nói vậy Thân Diệc Phàm cũng không biết làm sao.

“Chẳng lẽ tôn nhị hiểu sai ý của tổ mẫu sao?”

Xưa nay Thân lão bà chưa từng thấy vẻ mặt Thân Diệc Phàm đáng sợ như vậy, trong lòng bà càng thêm sợ hãi. Nhưng mà cả phòng đều nhìn về phía hai người, Thân lão bà phải gắng gồng chống cự, nhắm mắt lặp lại lời giải thích mà bà và Tô Sở Nguyệt bàn trước, nói xong còn ra vẻ vô cùng thành khẩn: “Phàm ca nhi, với địa vị của Thân phủ chúng ta, chúng ta không thể cưới một đứa nhà quê vào phủ được. Cháu không nên có ý định đó, sau này cháu ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo có một thế tử là thôn dân, cười nhạo thê tử của cháu không ra hồn, điều đó sẽ gây bất lợi đến thanh danh của cháu“.

“Cho nên cháu phải cưới một người mang lại thể diện cho mình, cũng hỗ trợ cho sự nghiệp của cháu. Vì vậy tổ mẫu làm thể cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi. Cháu thích Đổng Tử La kia thì cưới làm quý thiếp không phải đã tốt lắm rồi à, cháu vừa có được nàng ta, vừa có thể cưới được một thế tử xứng với mình, có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của mình, lẽ nào như thế không tốt sao? Tổ mẫu làm vậy hoàn toàn là vì nghĩ cho Phàm ca nhi“.

Thân Diệc Phàm nghe Thân lão bà giải thích nhưng hoàn toàn không bị thuyết phục, bởi vì hắn biết Tử La chắc chắn sẽ không chịu làm thiếp, nghĩ đến hành động của Thân lão bà lần này rất dễ làm hỏng hôn sự của hắn, hắn không thể không tức giận. “Hóa ra tổ mẫu không muốn nhận A La là thê tử của tổn nhi. Ha ha... chuyện hồn sự của tôn nhị không phiền người quan tâm, sau này tôn nhi sẽ tự mình lo liệu“. Thân Diệc Phàm đã cực kỳ thất vọng về Thân lão bà, hắn xoay người ra khỏi cửa, mặc cho Thân lão bà kêu gọi ầm ĩ hỏi hắn định đi đâu, hắn cũng không dừng bước.

Sau khi rời khỏi viện của Thần lão bà, Thư Mặc đứng bên ngoài quan tâm hỏi: “Thiếu gia...”

“Đến nhà A La“. Không đợi Thư Mặc nói xong, Thân Diệc Phàm đã bước thẳng, rời đi trước.

Thân Diệc Phàm và Thư Mặc đi tới trước cửa nhà Tử La, đột nhiên hắn lại hơi chần chừ, bởi vì hắn sợ lát nữa đi vào Tử La sẽ tức giận, cũng sợ nàng nói chuyện hôn sự đó không thể nào thành được. Nhưng mà trong lúc hắn còn đang chần chừ, Kim Tiễn đã mở cửa ra, cho nên Thân Diệc Phàm không thể không đối mặt.

“Không biết huynh đệ Tử Thụ có nhà không?” Sau khi chào hỏi xong, Thân Diệc Phàm liền hỏi. “Có ạ, mời Thân Đại thiếu gia vào“. Mặc dù Kim Tiễn rất khách khí, cũng không ngăn hắn vào, nhưng Thân Diệc Phàm luôn cảm thấy thái độ của hắn không còn thân thiết như xưa. Thế là trong lòng Thân Diệc Phàm càng thêm lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.