Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 119: Tiến về trước mà đi




Không thể không nói, Đổng Nhị Lang còn ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa hơn Đổng Hoàng Đông Hoàng thị có ích kỷ, cay nghiệt nhưng bà ta vẫn thật lòng thương yêu con cái

Mã quả phụ thẩy Đổng Nhị Lang giữ mình lại, trong lòng âm thầm đắc ý, thừa dịp chui vào lòng Đổng Nhị Lang, dùng bộ ngực đầy đặn cao ngất cọ vào ngực Đổng Nhị Lang, lại lén cởi mấy nút áo trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên, dùng giọng kiều mị nói: “Nhị Lang...” Đổng Nhị Lang cúi đầu xuống liền nhìn thấy phong cảnh trước ngực Mã quả phụ, ánh mắt tối lại, lại nhìn dáng vẻ câu dẫn của Mã quả phụ thì suýt nữa2không nhịn được

Thế là ánh mắt nhìn Mã quả phụ cũng nóng rực lên

Mã quả phụ là cao thủ tình trường, làm sao không nhận ra Đổng Nhị Lạng phản ứng chứ, trong lòng đắc ý vô cùng, xem ra mị lực của mình vẫn còn nguyên vẹn đó thôi.

“Nhị Lang, chàng để Tủ nhi chết đi, đừng cứu ta nữa, dù sao không có chàng ta cũng không sống nổi...” Mã quả phụ nói xong lại giả bộ lao về phía bức tường.

Có điều Mã quả phụ làm bộ vậy thôi chứ đâu có cố gắng giãy giụa, hơn nữa Đổng Nhị Lang còn lôi kéo tay bà ta, cuối cùng Mã quả phụ còn chưa đi được hai bước đã bị Đổng8Nhị Lang kéo lại

Cũng không hiểu tại sao y phục trước ngực bà ta bị lỏng, khiến “phong cảnh” bày ra rõ hơn trước mắt Đổng Nhị Lang.

Thế là Mã quả phụ lần thứ hai thành công nhìn thấy ánh mắt hừng hực của Đông Nhị Lang.

“Tú nhi nàng yên tâm, Đông Nhị Lang ta là người có trách nhiệm, nàng đã là người của Đông Nhị Lang ta thì ta sẽ chịu trách nhiệm nạp năng làm thiếp.” Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, Đổng Nhị Lang không khỏi nghĩ đến Mã quả phụ ở trên giường nhiệt tình thế nào, đúng là khiến người ta dứt ra không được, lại nghĩ tới khuôn mặt già nua của Đổng Hoàng thị, ông ta9càng quyết tâm muốn nạp Mã quả phụ

Thế là Đống Nhị Lang hiếm khi nói ra câu có vẻ nho nhã đầy trách nhiệm như vậy

“Nhị Lang, chàng tốt với Tủ nhi quá! Tú nhi rất cảm động!” Mã quả phụ nghe vậy trong lòng vui vẻ, liền nịnh nọt Đổng Nhị Lang

Quả nhiên Đổng Nhị Lang nghe vậy cả người thoải mái, thậm chí còn cảm thấy hào hùng, giống như mình là một nam nhân vĩ đại

Đầu óc Đổng Nhị Lang nóng lên, lập tức ôm lấy Mã quả phụ đi về phía của viện.

Đổng Hoàng thị thấy Mã quả phụ cùng Đông Nhị Lang ân ái thắm thiết như vậy còn chưa phục hồi tinh thần lại, giờ thấy Đổng Nhị2Lang muốn mang Mã quả phụ vào cửa, bà ta lập tức nổi đóa: “Đổng Nhị Lang ông đứng lại đó cho ta! Hôm nay nếu ông mang đồ để tiện này vào nhà, ta sẽ không để yên cho ông

Sau này đừng mong lấy được một đồng tiền từ lão nương nữa

Để xem lão nương không cho ông bạc, không có huynh đệ lão nương tiếp tế cho ông, ông lấy cái gì đi nuôi con hồ ly tinh này!” Nói xong bà ta chạy lên chắn trước mặt Đổng Nhị Lang

Đổng Nhị Lang nghe Đổng Hoàng thị nói vậy, nhất là khi Đông Hoàng thị nói ông ta phải xin tiền của bà ta, xin bạc của nhà mẹ đẻ bà ta2trước mặt nhiều người như vậy thì mặt xám xịt lại, cảm thấy bị Đông Hoàng thị làm mất hết thể diện

Thế là ông ta cũng nổi giận

Nhưng sau đó lại nghĩ đến không có Đổng Hoàng thị cho bạc, không có mấy huynh đệ nhà mẹ đẻ của Đông Hoàng thị tiếp tế thì tiền uống rượu chơi hoa, dạo kỹ viện sẽ không có nữa

Thế là ông ta không dám phát tác, nhưng có nhiều người đang nhìn như thế, vì thể diện nên mặc dù trong lòng Đổng Nhị Lang đã đánh tới trống lui quân nhưng ông ta vẫn không lùi bước được

Thể là Đổng Nhị Lang chỉ có thể ôm Mã quả phụ nhắm mắt đối nghịch với Đổng Hoàng thị

Đổng Nhị Lang giờ khắc này thậm chí đã bắt đầu trách Mã quả phụ, nếu ban nãy Mã quả phụ không câu dẫn ông ta thì sao ông ta có thể bị quỷ ám muốn đưa Mã quả phụ vào cửa chứ? Đổng Nhị Lang cảm thấy lúc này ông ta đúng là tiến thoái lưỡng nan

Nếu ông ta nhượng bộ thì sẽ trở thành trò cười cho người trong thôn, sau đó lại bị Đông Hoàng thị chèn ép, thế nên ông ta không thể lùi bước

Nghĩ đến lần trước Đông Hoàng thị bị ông ta đánh cho sợ, Đổng Nhị Lang chợt sáng mắt, thế là ông ta cố gắng dùng thủ đoạn cứng rắn để ép Đổng Hoàng thị khuất phục

Ông ta liền giả bộ quát Đổng Hoàng thị: “Đông Hoàng thị bà tránh ra cho lão tử, nếu không đừng trách ta không khách khí, lão tử sẽ đánh cho bà răng rơi đầy đất, không đứng dậy được nữa cho mà xem!” Dáng vẻ ông ta vô cùng hung ác

Đổng Nhị Lang nói tàn nhẫn như thế nhưng thực ra trong lòng ông ta đã chột dạ lắm rồi

Đông Hoàng thị và Đông Nhị Lang dù sao cũng là phụ thể đã sống chung nhiều năm, làm sao không nhận ra Đổng Nhị Lang đã chùn bước chứ, thế nên bà ta không chỉ không bị Đổng Nhị Lang uy hiếp mà còn hùng hổ hơn

Bà ta càng chặn trước mặt Đồng Nhị Lang, dùng hành động chứng minh ý của mình.

Đổng Nhị Lang thấy Đông Hoàng thị không bị dọa, trong lòng càng thêm chột dạ lẫn hoang mang.

Mà Đổng Nhị Lang không biết là thôn dân xung quanh thấy ông ta hành động vô tình như vậy, nói lời ác độc như thế thì ấn tượng càng thêm tệ

Bọn họ cảm thấy không nên giúp Đổng Nhị Lang.

Nếu Đổng Nhị Lang biết Đông Hoàng thị và thôn dân sẽ phản ứng như vậy thì ông ta nhất định sẽ hối hận vì ban nãy đã nói thế.

Mã quả phụ cũng là người khôn khéo, bà ta cũng nhận ra Đổng Nhị Lang đang chột dạ lùi bước, thế là mắng thẩm trong lòng Đổng Nhị Lang là đồ vô dụng.! Mã quả phụ mặc dù trong lòng mắng Đổng Nhị Lang nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, vẫn giữ vẻ mặt yếu ướt, nước mắt như mưa

“Nhị Lang, thôi bỏ đi, nếu vì Tủ nhi mà chàng bị tỷ tỷ đánh, trong lòng ta sẽ khó chịu lắm

Tủ nhi cũng biết Nhị Lang sợ...” Mã quả phụ nói tới đây liền ra vẻ lỡ lời, sợ hãi nhìn Đổng Nhị Lang một cái rồi lập tức sửa lời: “Nhị Lang, ý của Tủ nhi là Nhị Lang từ trước đến giờ luôn kính trọng tỷ tỷ, không có ý gì khác.” Nhưng nghe bà ta nói lại như thế, cho dù người khác không nghe được câu trước thì cũng hiểu ý Mã quả phụ nói chính là Đông Nhị Lang sợ Đông Hoàng thị

Quả nhiên Đổng Nhị Lang nghe thể sắc mặt liền thay đổi, cảm thấy ông ta không thể lùi bước, nếu không sau này ông ta biết giấu mặt vào đầu

Thế là Đổng Nhị Lang càng tỏ vẻ hung tợn, thả Mã quả phụ trong lòng xuống, quát Đổng Hoàng thị: “Đổng Hoàng thị, bà còn không tránh đường, có tin lão tử đạp chết bà không?” Nghe Đổng Nhị Lang ác độc nói vậy, Đông Hoàng thị hoàn toàn tuyệt vọng với Đổng Nhị Lang Toi.

Có điều Đông Hoàng thị làm sao không biết Đổng Nhị Lang chỉ mạnh miệng thôi chứ, bà ta biết Đổng Nhị Lang là người vô cùng ích kỷ, hơn nữa còn nhát gan sợ phiền phức, nghĩ chắc ông ta không dám làm gì bà ta trước mặt nhiều người vậy đâu.

Thể là bà ta nằm lăn ra đất, để đảm bảo an toàn bà ta vừa khóc vừa đe dọa Đổng Nhị Lang: “Đông Nhị Lang có bản lĩnh thì ông ra tay đi! Nhưng nếu hôm nay lão nương có chuyện gì, có mọi người ở đây chứng kiến hết thì ông cũng đừng mong được lợi

Còn nữa, người nhà mẹ đẻ của ta tuyệt đối sẽ không tha cho ông!”

Đổng Hoàng thị khóc lóc ẩmi, còn Đổng Nhị Lang thì bị dọa sợ

Sau đó hai người lại khẩu chiến.

Đổng Nhị Lang thật sự không dám dưa Mã quả phụ vào cửa, còn Đổng Hoàng thị ầm ĩ chửi hai người Đổng Nhị Lang và Mã quả phụ, hai bên chửi nhau loạn hết cả lên

Còn có thêm Mã quả phụ thỉnh thoảng thêm dầu vào lửa, thể là ba người ầm ĩ vô cùng náo nhiệt, mọi người xem trò vui say sưa

Tử La nghe Trần thẩm kể lại màn kịch của nhà Đổng Nhị Lang chi tiết như thế, nghe cũng nghiện

Không thể không nói Trần thẩm trừ tính nhiệt tình hào sảng ra thì tài ăn nói cũng rất đỉnh, kể chuyện một hồi khiến Tử La cùng Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, thậm chí cả Dư Hoa như được tận mắt chứng kiến, chăm chú ngồi nghe

“Trần thẩm, vậy cuối cùng giải quyết như thế nào?” Nghe đến đoạn Đổng Nhị Lang, Đông Hoàng thị, Mã quả phụ khẩu chiến trước của viện, Tử La sốt ruột hỏi

“Đúng thế, Ma quả phụ kia cuối cùng có vào cửa được không? Trần thẩm mau nói đi.” Ngay cả Tiểu Lục cũng tò mò hỏi.

“A La, Tiểu Lục các muội đúng là ngốc, còn phải hỏi kết quả hay sao, Nhị Lang này là người vô cùng ích kỷ, nhưng cũng rất sĩ diện, không có bản lĩnh gì, chỉ toàn sống dựa vào nhà mẹ đẻ của Đông Hoàng thị mà thôi

Nếu ông ta thật sự dám đưa Mã quả phụ này vào cửa thì ông ta chắc chắn bị huynh đệ nhà mẹ đẻ của Đông Hoàng thị đánh cho tàn phế” Tử Hiên thấy vậy cười khẩy nói

Quả nhiên có Tử Hiên nhắc nhở, Tử La cùng Tiểu Lục cũng tỉnh ngộ

“Đúng vậy, Nhị ca thông minh thật.” Tử La cố ý nịnh nọt Tử Hiên, đương nhiên nàng cũng nghĩ Tử Hiên thông minh thật

“Ha ha ha..

Hiện ca nhi đúng là thông minh, đoàn đúng rồi

Không sai, Đổng Nhị Lang sao dám đưa Mã quả phụ vào nhà chứ, nếu không nhất định ông ta sẽ bị mấy huynh đệ nhà mẹ đẻ Đổng Hoàng thị đánh chết

Có điều Mã quả phụ kia cũng không phải người hiền lành, hôm nay mặc dù bị mọi người chửi bới, bị Đổng Hoàng thị đuổi về thôn Liễu Gia nhưng sau này bà ta còn làm gì nữa thì không thể đoán được

Hôm nay xem ra Đổng Nhị Lang kia còn bị bà ta mê hoặc, đến cùng Mã quả phụ có thể vào cửa nhà Đổng Nhị Lang hay không vẫn còn là một ẩn số đấy.” Trần thảm thấy vậy cũng nói ra kết quả.

“Ha ha, vậy cũng không sợ, cháu còn lo mấy người Đông Hoàng thị chưa gặp đủ phiền phức đây.” Tử Hiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.