Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 8: Thất bại




Tay thật là đẹp, cổ tay thật mảnh, trên cánh tay da thật mịn, thật sự muốn hôn một cái.

Khi Du Dực sờ soạng đến phát nghiện thì đỉnh đầu vang lên một giọng nữ mềm nhẹ: "Anh đang sờ soạng gì thế?"

Du Dực theo bản năng nói: "Sờ tay em."

"Vậy... Sờ đủ chưa?"

Tay Du Dực bỗng dừng lại, thầm nghĩ, hỏng bét, bị bắt rồi.

Thế nhưng, anh vẫn không buông ra, hơn nữa còn ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Vẫn chưa."

Mặt Nhiếp Thu Sính đỏ lên, thu tay của mình lại: "Sờ chính anh đi."

Du Dực ngồi dậy, anh ngồi dưới đất, cô nằm ở trên giường, tầm mắt vừa vặn ngang bằng với cô.

Anh lại gần sát cô: "Của em đẹp, sờ thích, hơn nữa là tay em tự rơi xuống trước mặt anh để cho anh động vào, anh cũng là..."

Nhiếp Thu Sính nghe anh nói càng nói càng lung tung, vội vàng vươn tay che miệng anh, cô thấp giọng nói: "Anh còn nói, nếu làm Thanh Ti tỉnh dậy, cẩn thận em tìm anh tính sổ..."

Cô chỉ thấy, cặp mắt hoa đào kia của Du Dực đột nhiên chứa ý cười, tựa hồ có cả vạn nhu tình.

Anh đột nhiên đứng dậy, bế cô lên, trước khi cô kịp phản ứng, anh đã bế cô ra ngoài phòng ngủ.

Nhiếp Thu Sính được thả ở trên ghế sa lon phòng khách: "Anh làm cái gì, đừng có làm liều."

Du Dực ôm cô: "Thu Sính, anh chỉ muốn ôm em một cái, tối hôm qua, anh... giết ba người."

Nhiếp Thu Sính vốn định đẩy Du Dực ra, vừa nghe anh nói như vậy, cô cũng quên đẩy anh ra: "Cái gì? Anh..."

Du Dực thấy vẻ mặt cô kinh sợ, lấy tay vuốt mũi cô một cái: "Đùa em thôi, không có giết, nhưng đánh bị thương, anh nói cho bọn họ biết, đừng tới nữa, để cho Diệp Kiến Công không vọng tưởng đến chuyện động tới em nữa."

Nhiếp Thu Sính vội vàng đỡ lấy bả vai anh: "Vậy còn anh? Anh không sao chứ, có bị thương không?"

Trong lòng Du Dực ấm áp, bầu không khí như tràn ngập vị ngọt, cô không hỏi Diệp Kiến Công trước, mà ngược lại hỏi anh trước có bị thương không.

Anh gật đầu: "Ừ, cũng hơi..."

Tay Nhiếp Thu Sính sờ loạn lên ở trên người anh: "Bị thương ở đâu?"

Đợi cô sờ soạng một hồi, Du Dực mới nắm tay cô để lên trên ngực mình: "Ở đây, em xoa cho anh là tốt nhất..."

Nhiếp Thu Sính sửng sốt một hồi, lúc này mới ý thức được Du Dực đang trêu cô, cô giơ tay đập lên vai anh một cái: "Lại càn quấy, theo em đi mua thức ăn."

Du Dực thấp giọng cười nói: "Ừ..."

Mặc dù nói "Ừ", nhưng Du Dực vẫn không buông tay cô ra.

Nhiếp Thu Sính phản kháng hai lần nhưng cũng không có ích, cô cố gắng hết sức giữ vững một chút khoảng cách với anh, nhưng cả người vẫn bị ôm rất chặt áp vào trong lồng ngực của anh, cô hỏi: "Tối hôm qua... Thật sự?"

Du Dực tay vuốt vuốt mái tóc dài của Nhiếp Thu Sính, tóc của cô vừa thẳng vừa mượt, cuốn ở xung quanh ngón tay một vòng một vòng, giống như có thể cuốn lấy trái tim của anh thật chặt vậy.

"Tới bốn người, đều là sát thủ chuyên nghiệp, Diệp Kiến Công... muốn mạng của em."

"Đúng vậy, ông ta luôn muốn lấy mạng em... Vẫn luôn là..." trong lòng Nhiếp Thu Sính phát lạnh, một kiếp trước cô ngu dốt, sớm bị lừa gạt đi Lạc thành, liền dễ dàng bị Diệp gia bóp chết giống như một con kiến.

Hôm nay cô một lần nữa trở lại, bên cạnh lúc này xuất hiện thêm một biến số Du Dực.

Hết thảy đều phát sinh biến hóa, nhưng điều duy nhất không biến đổi là tâm tư của Diệp gia vẫn muốn giết cô.

Du Dực hỏi cô: "Tại sao? Em có biết tại sao Diệp gia nhất định phải giết em không?"

Nhiếp Thu Sính vẻ mặt mờ mịt: "Em cũng không biết, em không có chút ảnh hưởng nào đến Diệp gia, tại sao khăng khăng muốn giết em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.