Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 47: Tặng Quà Là Cả Một Nghệ Thuật




Bản tính của Vu Quy Dã là thích mạo hiểm.

Nhưng mà lần này dẫn đến sóng gió đề tài kịch bản giữa Qua Gia và Tiên Nhân, quả thật nằm ngoài “tuyến an toàn”, anh định sáng tác một truyện tranh SF (science fiction) đề tài cơ giáp, nói về câu chuyện chiến đấu cơ giáp trong tương lai dưới ngân hà.

Mà làm Qua Gia không xem trọng nhất là, nhân vật chính của bộ truyện tranh này lại là con gái!

Cho tới nay, người máy đều được phân loại cho “vẻ lãng mạn của đàn ông”, Nhật Bản có Gundam, nước Mỹ có Transformers, đã phát triển trong lịch sử khoảng chừng vài thập niên, cùng với từng thế hệ trưởng thành. Nhân vật chính nam và người máy kề vai chiến đấu, giải quyết từng phiền toái trên đường, loại đề tài nhiệt huyết này được ưa chuộng nhất trong thị trường.

Nhưng ở trong nước, loại truyện tranh này còn chưa có tiền lệ. Một mặt là có yêu cầu cao về kịch bản, mặt khác là vẽ tranh rất khó. Nhật Bản, nước Mỹ có châu ngọc ở phía trước, thị trường trong nước muốn đánh ra khỏi vòng vây đó, thật sự rất khó.

—— hơn nữa nhân vật chính đầu tiên lại là con gái!

Không chỉ có nhân vật chính đầu tiên là con gái, thậm chí thứ hai, thứ ba, thứ tư... đều là con gái! Đây là một câu chuyện xảy ra trong trường quân đội cơ giáp của con gái, nói về nữ chính vì thực hiện giấc mơ cơ giáp, bay lượn trong vũ trụ mà cố gắng nỗ lực.

Trên người của cô không có những ánh hào quang phát sáng lập lòe, cô không phải là hoàng thân quốc thích, không có thân thế hiển hách, cô cũng không phải là tài năng kỳ lạ không ai bì được, càng không có dáng vẻ vừa gặp đã thích như đàn ông…

Thứ duy nhất cô có nhiều hơn người khác chính là một tấm lòng bất khuất.

Vu Quy Dã vừa giao dàn ý kịch bản này lên, liền nhận được sự phản đối của cả Qua Gia và Tri Bất Đạo Tiên Nhân.

“Con gái thì biết cơ giáp gì chứ?” “Độc giả nữ không thích đọc loại khoa học viễn tưởng này!” “Nếu như anh muốn hấp dẫn độc giả nữ, thì chỉ có thể bán đậu hũ thôi!”

Nói đi nói lại chính là một câu thôi, loại chuyện này nước ngoài còn chưa có người làm, thì trong nước càng không có thị trường.

Cho tới bây giờ, có thể Quân Tử Quy Dã sáng tác không hề lo lắng đền thị trường, bởi vì anh chính là thị trường.

Thái độ của Vu Quy Dã rất cứng rắn: “Trước “Sailor Moon”, trên thị trường không có truyện tranh mà giới nữ chiến đấu là chủ chốt, khi nó vừa mới bắt đầu đăng nhiều kỳ, không ai có thể chắc chắn tương lai của nó, nhưng nó không những thành công, còn trải qua 30 năm vẫn chưa sụp đổ… Tôi rất có lòng tin với câu chuyện của mình, cũng rất tin tưởng sở thích của độc giả, giới tính không phải là cái cớ để phủ nhận đề tài. Trước tôi, chưa có ai từng sáng tác truyện tranh nữ sinh lái cơ giáp chiến đấu, nhưng sau tôi, thì chắc sẽ có thôi.”

Tác phẩm tốt, sẽ không khom lưng trước thị trường, nó có sức hấp dẫn của riêng mình thì sẽ đủ để làm thị trường điên đảo.

Qua Gia bị Vu Quy Dã khí phách thuyết phục, sau khi suy xét thật lâu, cuối cùng quyết định buông tay để anh làm. diennndannleeQuyyydDonn~@#

Đề tài đường vòng lối tắt như vậy, nếu như Vu Quy Dã không thể thành công, vậy thì anh ấy thật sự không nghĩ ra còn ai có thể thành công.

Nhưng Qua Gia nhún nhường, thì Tri Bất Đạo Tiên Nhân bên kia lại bắt đầu nháo như con thiêu thân.

Tri Bất Đạo Tiên Nhân rất không xem trọng dàn ý kịch bản của Vu Quy Dã, bây giờ ông ta là tác giả đứng đầu trong giới truyện tranh, bị người ta nâng đã quen, cũng có chút cáu kỉnh. Ông ta kỳ vọng lần hợp tác này là “liên thủ mạnh mẽ”, chứ không phải là sáng tác một bộ tác phẩm làm thí nghiệm, lấy danh tiếng của mình đi lấp hố!

Ông ta đã vung bút lên, nộp thiết kế người khác một trời một vực với suy nghĩ của Vu Quy Dã.

Nữ chính biến thành tiểu yêu tinh ngực lớn eo thon, cô vừa là địch vừa là bạn của mấy vị nhân vật phái nữ, cũng sửa theo gu của độc giả nam.

Làm cho Vu Quy Dã phản cảm là, trong bản thảo phân cảnh đầu tiên mà đối phương nộp lên, có góc vẽ hình ảnh hết sức tam tục. Ví như “đồng hồ báo thức” vừa vang lên, cảnh tượng nữ chính trong phòng ngủ mở mắt ra, đã bị Bất Đạo Tiên Nhân vẽ vô cùng bỉ ổi, khi nữ chính rời giường, dây váy ngủ trượt xuống bả vai, lộ ra một nửa bộ ngực mượt mà.

Vu Quy Dã tức giận nở nụ cười.

Quân Tử Quy Dã: @Tri Bất Đạo Tiên Nhân, xin đừng tăng thêm mấy đoạn không cần thiết.

Tri Bất Đạo Tiên Nhân còn chưa xem, hay là nhìn thấy nhưng làm bộ không phát hiện, vẫn luôn không trả lời. Qua Gia xuất hiện nói vài câu giảng hòa, để hai vị đại thần từ từ hiểu nhau, sau này thời gian hợp tác của hai người vẫn còn dài, đừng ngay từ đầu đã làm tổn hại đến hòa khí.

Lật xem vài trang, kết quả đêm đó, Tiên Nhân im ắng rời nhóm.

Trước khi đi, ông ta để lại hai câu nói.

Tri Bất Đạo Tiên Nhân: @Quân Tử Quy Dã, vị đại thần này, tự tin là tốt, nhưng có đôi khi đừng quá mức tự tin.

Tri Bất Đạo Tiên Nhân: Anh không hiểu truyện tranh, lại càng không hiểu độc giả truyện tranh.

...

Yến Kỳ Vũ giao bản thảo đã sửa chữa của StarDuck xong, rất nhanh đã lấy được tiền nhuận bút nóng hầm hập đầu tiên. Đây chính là hơn 5000 đồng đấy, bằng với tiền thuê nhà năm tháng của cô.

Trong túi có tiền, trong lòng không hoảng hốt. Yến Kỳ Vũ nhìn di động bấm vào nhắc nhở, quyết định hôm nay phung phí một phen, một lát cô sẽ đến siêu thị mua 1kg xương thịt lưỡi liềm, làm sườn xào chua ngọt an ủi bao tử cô đơn trống rỗng của mình.

Cô bế quan ngột ngạt lâu như vậy, trên người cũng sắp mọc rêu xanh. Hôm nay vất vả lắm mới được rảnh rỗi, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho tốt, ném công việc đi không nghĩ đến nữa.

Cô đang định ra cửa thì điện thoại bỗng vang lên.     

Di động của Yến Kỳ Vũ là một chiếc điện thoại Android chưa đến 1500 đồng, đã dùng nhiều năm, màn hình bị vỡ đến sắp nứt ra. Nhưng điện thoại này là cô dùng tiền nhuận bút đầu tiên mua được vào mấy năm trước, có ý nghĩa kỉ niệm rất lớn đối với cô, cô vẫn luôn luyến tiếc không nỡ thay cái mới.

Tiếng chuông di động là bài OP (*) của một bộ phim hoạt hình mà cô thích nhất, hai chữ “Hạ Trì” lấp lóe hiện trên màn hình, thúc giục cô mau chóng nghe điện thoại.

(*) OP (opening theme): nhạc mở đầu của Anime

“Tiểu Vũ Mao! Giang hồ cần cứu cấp!”

Điện thoại vừa được kết nối, “Tân phổ” đúng chuẩn của Hạ Trì liền rơi vào trong lỗ tai.

Dường như người Thiên Tân sinh ra đã có chút thiên phú khôi hài, cho dù chỉ là một câu nói bình thường từ trong miệng các cô ấy cũng mang theo tính gây cười.

Yến Kỳ Vũ nhịn cười hỏi cô ấy: “Sao vậy?”

“Hôm nay Xuân Vãn bị bệnh, cô gái nhỏ nei làm thêm xin nghỉ buổi sáng, một mình tớ làm đến chân sắp gãy rồi, cậu sang đây giúp tớ một tay nhé!”

Xuân Vãn và Hạ Trì là một đôi chị gái song sinh, tuổi xấp xỉ Yến Kỳ Vũ, nhưng có đầu óc buôn bán, vừa tốt nghiệp đã mượn tài trợ của cha mẹ mở một quán café nữ bộc truyện tranh. Khi các cô ấy trang trí cửa hàng, muốn vẽ bức tranh lên tường theo phong cách anime, giá cả cũng không tệ lắm, thông qua người giới thiệu lòng vòng thì tìm được Yến Kỳ Vũ, cứ như vậy ba người bất ngờ kết bạn với nhau.

Ba người thích anime, tuổi gần nhau, rất có nhiều đề tài chung, dần dần trở thành quan hệ bạn bè không tệ, thường tán gẫu ở trên mạng, thỉnh thoảng cũng sẽ hẹn gặp mặt nhau.

Hạ Trì vừa mở miệng liền chỉ huy Yến Kỳ Vũ giúp đỡ, nhưng hôm nay cô thật sự vất vả lắm mới dành ra được một ngày nghỉ, sao có thể nói chiếm liền chiếm…

Hạ Trì lập tức nói: “Tiểu Kết Giới (tiểu tỷ tỷ), không để cậu làm không công đâu, cho cậu ba trăm!”

“Được, 20 phút sau tớ sẽ đến!”

—— nghỉ ngơi đâu có quan trọng bằng kiếm tiền?

Đừng trách Yến Kỳ Vũ tham tiền, cô sợ nghèo, chỉ cần có chút cơ hội kiếm tiền thì cô đều muốn nắm bắt trong tay.

Tiệm café của hai chị em cách nhà Yến Kỳ Vũ không xa, cô đạp chiếc xe đạp vội vã đi qua, ba trăm đồng này giống như củ cà rốt đang buộc dây đung đua dụ dỗ trước mắt cô, thúc giục cô mau biến xe đạp mình thành phong hỏa luân.

Cô dừng xe ở cửa sau tiệm café, quen thuộc đi vào trong bếp.

Đừng nhìn diện tích quán cafe không lớn, đây chính là quán café nổi tiếng ở trên mạng, hai chị em sinh đôi chính là bà chủ, cũng là nhân viên phục vụ. Các cô ấy mặc trang phục maid thêu đường viền đăng ten, trên mặt luôn là nụ cười ngọt ngào, lông mi cứ nhấp nháy, hai chị em đều để tóc ngắn có mái, tóc thẳng dài đen mượt, không biết là tình nhân trong mộng của biết bao trạch nam.

Khi Yến Kỳ Vũ đến, liền thấy Hạ Trì mặc tạp dề áo khoác nữ maid, đang làm nhiều việc ở quầy bánh rán.

Không sai, quán café nữ bộc của các cô gái người Thiên Tân mở không phối café với tiramisu, mà là bánh rán trái cây.

Hạ Trì thấy cô đến, nhanh chóng chỉ vào phía phòng nghỉ: “Tớ thấy dáng người của hai người tụi tớ và cậu không khác biệt lắm, trong tủ quần áo của em ấy có một bộ trang phục nữ bộc dự phòng đấy, cậu mau chóng thay đi!”

“A...” Yến Kỳ Vũ bất ngờ đỏ mặt, “Còn phải thay quần áo?”

Cô cho rằng chỉ đi qua giúp một chút, làm chút việc bưng trà, rót nước, thu dọn vệ sinh, không nghĩ đến lại còn phải thay trang phục nữ bộc.

“Đừng nói thừa nữa! Vốn là quán café nữ bộc mà!” Hạ Trì nhất tâm nhị dụng (*), tay trái rắc mè vừng, tai phải rắc hành băm, còn phải phân thần trí ra chỉ huy Yến Kỳ Vũ, “Khẩn trương lên, nhanh nhẹn lên nào! Bên ngoài có một người vô cùng anh tuấn, ngồi ở sofa kia xem sách cả buổi, còn chưa móc ra một phân tiền!”

(*) Một người có thể phân ra làm hai việc

Yến Kỳ Vũ được bà chủ chỉ thị, hoang mang đến phòng thay đồ đổi bộ trang phục nữ bộc dự phòng.

Tuy cô xấp xỉ hai chị em gái, nhưng bởi vì chưa từng trải nghiệm, trên người không có một miếng thịt, đặc biệt là ép sát eo nhỏ, cực kỳ gầy. Váy của Xuân Vãn bao bọc trên người cô, ngang hông lồi ra một khối to, cô mau chóng dùng tạp dề viền tơ buộc chặt chiếc váy, mới không hiện ra vẻ nhếch nhác.

Trong gương phía sau cánh cửa phòng thay quần áo, hiện ra dáng vẻ bây giờ của cô.

Cô không trang điểm, một gương mặt thuần khiết, tóc dài buộc kiểu đuôi ngựa rủ xuống trên đầu vai. Làn váy của bộ nữ bộc rất lớn, tầng tầng lớp lớp viền tơ xếp ở phía dưới, càng làm nổi bật đôi chân thẳng tắp thon dài.

Tuy Yến Kỳ Vũ thích anime, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa mặc qua loại trang phục 2D như vậy, nhìn mình xa lạ ở giữa kính, có hơi thẹn thùng lại có chút hư vinh, lén lấy điện thoại ra, soi gương tự chụp cho mình một bức.

Kết quả cô đã quên tắt âm thanh chụp hình, app máy ảnh vang lên tiếng “rắc” ở trong phòng thay quần áo thì cô bị tiếng động này dọa sợ, có tật giật mình mau chóng cất điện thoại đi.



Tri Bất Đạo Tiên Nhân chỉ trích Vu Quy Dã không hiểu truyện tranh, không hiểu độc giả truyện tranh.

Vu Quy Dã chỉ cười nhạt khi thấy câu trước, nhưng câu sau đó, lại đâm vào chỗ mù kiến thức của Vu Quy Dã.

Quả thật Vu Quy Dã chưa điều tra độc giả thích cái gì, bởi vì trước nay anh viết quyển nào, liền nổi tiếng quyển đó.

Truyện tranh đối với anh mà nói, là một lĩnh vực hoàn toàn mới.

“Độc giả” cũng không hoàn toàn giống với “thị trường”, hai cái này có chỗ giống nhau, cũng có chỗ hoàn toàn khác nhau. Một bộ tác phẩm được “độc giả” đón nhận, nhưng không nhất định được “thị trường” hoan nghênh, ngược lại cũng thế.

Vu Quy Dã có thể phớt lờ thị trường, nhưng anh không thể phớt lờ độc giả.

Vì thế, anh quyết định tự mình xem bây giờ độc giả thích gì.

Bây giờ, mấy nhà thương nhân xuất bản có thể làm giả lượng tiêu thụ, có thể giả mạo bình luận trên trang web, nhưng có một chỗ bọn họ không thể làm giả, đó chính là tỉ lệ mượn sách đọc ở thư viện.

Nếu như muốn biết một bộ tác phẩm văn học có được hoan nghênh hay không, thì có thể so sánh tỉ lệ mượn tác phẩm cùng loại đó ở thư viện.

Nếu như là một bộ tác phẩm truyện tranh, như vậy...

Do đó, Vu Quy Dã phải tìm quán café truyện tranh được chào đón nhất trong thành phố ở trên mạng, phải quan sát xem sở thích của độc giả truyện tranh.

Nơi lưu trữ sách của tiệm café truyện tranh này vô cùng lớn, ước chừng ba mặt tường toàn bộ đều có giá sách, hơn hàng vạn truyện tranh được bao túi chen chúc trên giá sách, dựa vào đề tài khác nhau mà sắp xếp riêng biệt. Cách bày trí ở nơi này tràn ngập hơi thở thế giới 2D, khắp nơi trong phòng đều có thể thấy được đủ loại đồ tinh xảo làm bằng tay, mỗi sofa đều chất gối ôm màu sắc rực rỡ và con rối, trên tường còn vẽ nhân vật anime rất lớn.

Vu Quy Dã tùy tiện tìm vị trí hai người ngồi xuống, lén quan sát khách hàng xung quanh.

Anh cho rằng mình đã hết sức ẩn náu, nhưng đâu biết từ khi anh vừa bước vào cửa quán café, khí chất “hiện sung” không hợp với nơi này ở trên người anh liền hấp dẫn chú ý của mọi người.

Phần lớn nhóm người đến quán café nữ bộc tiêu tiền là trạch nam, nếu dùng từ để miêu tả nhóm trạch nam này, thì từ “lôi thôi lếch thếch” tuyệt đối xuất hiện với tần suất rất cao.

Vu Quy Dã cao lớn đẹp trai, ăn mặc theo hướng trưởng thành, khắp nơi lộ ra khí chất luôn giành thắng lợi trong cuộc sống, hoàn toàn trái ngược với bọn họ. Người như vậy cho dù ngồi trên sofa xem “Mèo mày Đôrêmon”, cũng đẹp như một bức tranh!

Đương nhiên, Vu Quy Dã không xem “mèo máy”, trong tay anh là một chồng truyện tranh trong nước, đều là tác phẩm vừa mới xuất bản trong vòng mấy tháng nay.

Anh đang xem mê mẩn, bỗng nhiên trong tầm mắt trông thấy một nữ sinh mặc tạp dề trắng váy đen dè dặt đi về phía anh.

Vu Quy Dã liền chú ý tới, cách ăn mặc của nhân viên phục vụ ở quán café này hơi giống nữ bộc trong tòa thành ở châu Âu, nhưng mà cải tiến thành váy ngắn, vừa ngắn vừa bồng bềnh, tràn ngập sức sống. 

E rằng hôm nay là ngày đầu tiên nữ phục vụ này làm việc, ngay cả dáng đi cũng lộ ra vẻ không tự tin.

Cuối cùng, tiểu nữ bộc đứng bên cạnh anh, chỉ nghe cô hít sâu một hơi, sau đó giọng nói run rẩy vang lên bên tai anh.

“Chủ, chủ nhân... Xin hỏi ngài có muốn uống chút gì không?”

... Đợi chút, sao giọng nói của người phục vụ này quen thuộc như vậy?

Vu Quy Dã kinh ngạc ngẩng đầu, tầm mắt gặp phải đôi mắt trong suốt của người con gái.

Mà cô gái đáng yêu có duyên với anh, gương mặt đã sớm đỏ ửng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.