Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 31: Hễ nhớ lại là khó thở




Đúng vậy, xa em anh không thanh thản chút nào. Anh không nỡ rời bỏ mọi thứ ở đây. Nhưng hãy để anh đi, để anh xa mọi lưu luyến, coi như đấy là sự trừng phạt đối với anh, được không?

Bob 39

Bob không ngờ mạch có thể tha thứ cho anh nhanh chóng như vậy. Những lúc một mình anh nghĩ, khi người con gái phát hiện người đàn ông chung đụng xác thịt với mình có quan hệ với một người con gái khác, họ sẽ thế nào? Có thể người đàn ông ấy có người tình mới là một nữ trí thức, có thể người đàn ông ấy ngủ với gái làm tiền, Bob không hiểu người con gái sẽ bực tức với trường hợp nào, sẽ nhìn nhận chuyện đó như thế nào? Người con gái không chịu nổi với người tình nữ trí thức hay cô gái điếm?

Có lúc Bob lén nhìn Mạch, có phải cô bất chấp tất cả. Những lúc cô cười vui vẻ, anh phân tích cái cười ấy là thật hay giả. Phải chăng Mạch vào một buổi tối nào đấy sẽ trả thù mình? Vậy là có lúc anh nghĩ, nếu Mạch trả thù, cô sẽ dùng cách nào? Đánh thuốc độc hay nhân lúc anh ngủ cắt bỏ bộ phận sinh dục của anh?

Anh biết, những suy nghĩ ấy của mình đều quá mức, Mạch không phải là con người như thế. Lúc ở đồn Bob gọi điện cho cô, anh nghe thấy tiếng khóc, sau đấy Mạch nói, anh Bob, anh chờ em, em sẽ kiếm được tiền cho anh. Tuy năm ngàn không nhiều nhưng anh biết đi vay nóng cũng không dễ. Nhưng anh tin, Mạch sẽ sớm mang tiền đến đồn cảnh sát để cứu anh. Lúc ấy anh nghĩ, Mạch sẽ đến tìm Bạch Trạch, vay tiền Bạch Trạch, chắc chắn Mạch sẽ phải ngủ với anh ta. Lúc Mạch đã cứu anh ra, anh không dám đem điều nghi vấn của mình ra hỏi Mạch. Nhưng Mạch chủ động nói, Em vay tiền của bố. Em vốn nghĩ, suốt đời không quan tâm đến ông. Nhưng nghĩ đến hôm ấy ông ngã vì em, mặt đầy đất cát, em cứ muốn tự tử cho xong đời.

Mạch ngậm nước mắt nói ra những điều ấy. Bob nghe ra Mạch bảo anh tự tử, anh tự giày vò trong ý thức, khiến anh phải hối hận. Điều này đối với Bob giống như ông già ăn trộm liên hệ cái đồ ăn trộm được với cái hộp đựng tro hài cốt hoặc quan tài sau này. Một hôm anh ra phố, còi ô tô ầm ĩ. Mỗi tiếng còi làm anh phải giật mình kinh hãi.

Anh nắm tay Mạch, nói, Em muốn anh thế nào? Có đúng muốn anh chết không? Anh biết tội của mình rồi, điều này đối với trí thức Trung Quốc là sự sám hối. Nước mắt Mạch trào ra, cô hất tay Bob ra, bỏ kính ra hỏi, Anh mà là một trí thức Trung Quốc sao?

Coi như anh không phải là trí thức Trung Quốc, nhưng anh là người đàn ông làm điều sai trái, cảm thấy sợ hãi. Anh biết chuyện đó đem lại đau khổ cho em. Anh áy náy xấu hổ, căm giận bản thân, muốn trừng phạt bản thân nhưng không biết phải thế nào. Anh cũng muốn đâm đầu vào ô tô…

Ngay lúc ấy, một chiếc ô tô chạy sát người họ, luống khí thải của xe phun thẳng vào người họ. Cả hai cùng chửi mắng chiếc xe, nước mắt Mạch rơi xuống.

Bob nói, Anh như thế đã coi là sám hối chưa? Đối với một tri thức trẻ Trung Quốc từ nhỏ không được tôn giáo dạy dỗ, thế nào gọi là sám hối?

Anh lại dùng cụm từ trí thức trẻ Trung Quốc, Mạch lau nước mắt đang định nói thì Bob nói tiếp, Anh không nói lý luận, mà chỉ nói tới hành vi sám hối.

Mạch lại đeo kính lên, nhìn Bob qua lớp kính, nói, Anh cơ bản không ý thức được tội của mình, còn nói gì đến sám hối? Thật ra anh chỉ ân hận hôm ấy không gặp may, bị bắt, anh không thể không cho em biết, anh chỉ hận mình không gặp may. Thật ra, những người đàn ông như anh thỉnh thoảng lại đến tiệm cắt tóc không phải may hay rủi, mà là quá bẩn thỉu.

Từ tối hôm ấy anh có sự lựa chọn, anh không lên giường ngủ, mà cũng không đụng vào người Mạch khi cô đã cởi bỏ quần áo.

Anh sợ khi ấy mình đụng đến da thịt Mạch, cô sẽ bình tĩnh nói với anh, Anh làm tôi buồn nôn.

Môt buổi sáng, Mạch đi dép lê, dùng khăn lau thảm trong phòng khách, cô ngước lên nói với Bob đang nằm trên sofa, lúc ngủ với mấy cô gái ở tiệm cắt tóc, anh có dùng bao cao su không? Anh có cần em để sẵn cho một cái trong túi không?

Lúc nói, cô nhìn thẳng Bob, đồng tử lạnh lùng giống như ánh trăng rọi xuống âm phủ không còn hơi người. Bob tránh ánh mắt, lại nghĩ bụng: mắt Mạch sáng quá, to quá, nhưng lại cận thị, đọc sách quá nhiều.

Anh không nói gì, nghĩ đến chuyện rời bỏ căn hộ này. Nhưng anh cũng không dứt khoát, phải chăng đi rồi thôi, vì anh lo sau khi đi, Mạch sẽ sợ, sẽ cô đơn. Mạch sẽ nói với anh, anh cho rằng anh đi rồi em dễ chịu hay sao? Anh cho rằng khi em thể nghiệm sự thất bại, tâm trạng càng dễ chịu hơn không? Anh là con người ngu xuẩn vô cảm, vậy mà còn nói đến Derrida với em.

Sự thật thì hàng ngày Bob phát hiện Mạch về rất muộn, lúc cô thay áo quần cũng cố tránh Bob. Trước đấy, mỗi lần Mạch đi vệ sinh đều không đóng cửa toilet, bây giờ thì cô đóng, đồng thời khi nói chuyện cô không nhìn vào mắt Bob. Mỗi buổi tối về, Mạch vẫn cười với anh, nói chuyện công sở, nhưng tuyệt đối không để lộ cơ thể mình trước mặt Bob. Trước đây, mỗi lần mặc đồ ngủ cô thường không mặc đồ lót, có lần còn nói thích như thế, cũng là để kích thích thèm muốn ở anh, nhưng bây giờ không thể đùa như thế được nữa.

Bob muốn nói chuyện với Mạch, cả nghìn lần anh muốn nói với Mạch rằng, Anh biết mình đã hết, nhưng em hãy nói cho anh biết cảm giác thật trong lòng em. Cuối cùng em muốn chúng ta thế nào? Muốn anh đi hay là cho ở lại đây? Ở đây anh rất căng thẳng. Mấy hôm nay, anh chịu đựng đủ rồi. Anh biết mình phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng anh muốn đi. Xa em, anh rất đau khổ. Đúng vậy, xa em anh không thanh thản chút nào. Anh không nỡ rời bỏ mọi thứ ở đây. Nhưng hãy để anh đi, để anh xa mọi lưu luyến, coi như đấy là sự trừng phạt đối với anh, được không?

Bob không thể nói ra với Mạch những điều ấy. Anh chỉ nhìn Mạch, khi Mạch vào tắm, anh không dám theo vào. Thường thường vào lúc ấy, Bob đau xé lòng, thấy mình sớm mất Mạch. Mỗi lần như thế, nước mắt anh lại trào ra. Anh nghĩ, chỉ vì mấy cô gái tiệm cắt tóc mà phải trả giá mất Mạch, tổn thất quá lớn!

Đêm, Mạch ngủ trong buồng.

Mạch 38

Đêm tối thật khó chịu, tôi không biết Bob làm gì ngoài kia. Có lúc tôi vào nhà vệ sinh thấy anh ngồi hút thuốc trên sofa, phòng khách đầy khói thuốc. Có lúc tôi thấy anh đứng bên cửa sổ nhìn xuống vườn hoa, ở đấy ánh đèn mờ ảo. Anh sững sờ nhìn, bóng anh đổ dài. Chừng như tôi nghe rõ tiếng thở của anh. Cái mùi của anh làm tôi chán ghét.

Tôi muốn nghe anh kể lại đầu đuôi hôm anh đến tiệm cắt tóc. Cái căn phòng thế nào, trên cái giường có khăn trải giường sạch sẽ thơm mùi nắng không? Cô gái kia ra sao? Tóc dài hay ngắn? Trông thấy cô ta, anh có vội vã lột hết áo quần của cô ta không? Mỗi lần nghĩ đến đây lòng tôi lại sục sôi. Tôi tưởng tượng cái vẻ tham lam của Bob khi trông thấy cô gái kia, điều này chứng tỏ tôi rất căm ghét. Bob có thường xuyên tìm đến cô gái này không? Đã bao nhiêu lần rồi? Tôi nghĩ lại mỗi lần anh đi. Có lần anh bảo đi tìm Kha, có lần bảo đi chơi một mình, có phải tất cả chỉ là cái cớ?

Vậy Bob đến với cô gái kia có cảm thấy đấy là việc mệt mỏi hay không?

Tôi không sao chợp mắt, cảm thấy mình thật vô dụng. Anh ta muốn bỏ đi, tôi cố giữ anh lại. Tôi vẫn có thể sống cùng anh trong một ngôi nhà. Tôi làm sao có thể sống chung với anh? Không được, tôi phải đi, chờ cho trời sáng tôi sẽ từ bỏ căn nhà này để đi.

Đã vài lần vào buổi sáng lúc tôi sắp đi, tôi nghĩ, sẽ xa Bob, buổi sáng đi, tối không về nữa. Có lần tôi tìm đến căn hộ của bố tôi đang ở. Trong ô cửa sổ thấp thoáng bóng ông và người đàn bà kia. Tôi nghĩ, chỉ khẽ gõ vào cánh cửa, hai người sẽ nhiệt tình mời tôi vào nhà. Hồi nhỏ tôi ao ước có một ô cửa sổ, đã bao nhiêu lần tôi hy vọng người đàn bà bên cạnh bố là mẹ tôi, và những cặp chân trên giường mẹ tôi là chân của bố tôi. Không biết bao nhiêu lần tôi tưởng tượng mình dũng cảm đâm đầu vào tường trước mặt hai người, để họ không tranh chấp chuyện của tôi. Hai người không cần tôi. Mẹ có đủ lý do đẩy tôi về phía bố tôi, còn bố tôi lại nói, con gái phải ở với mẹ.

Tôi rời ô cửa sổ của bố tôi. Tôi đã lớn, tôi phải có một người đàn ông. Người đàn ông này không phải ai khác mà là Bob, nhưng anh lại đi tìm gái ở các tiệm cắt tóc.

Cuối cùng là cô gái nào ở tiệm cắt tóc? Tôi bất ngờ đi về phía Tây Tứ. Cảnh sát nói, Anh ta bị bắt ở đấy. Nhưng là tiệm cắt tóc nào? Tôi không biết, tôi không đủ dũng cảm để hỏi thăm quá trình anh bị bắt.

Ở đây có một dãy phố toàn là tiệm cắt tóc, ánh đèn làm rối loạn bóng người trên mặt đất và trên những ô cửa hoặc lớn hoặc nhỏ, người người mặc nhiên đi qua, không ai chú ý cảnh giàu hay nghèo hai bên đường phố. Có tiệm đèn sáng trưng, trang trí rất bắt mắt, nhưng có tiệm chỉ một ngọn đèn néon tỏa chút ánh sáng nhờ nhờ như mắt cá. Tôi chần chừ, nghĩ, Bob nghèo, dù có tiền cũng không dám chi tiêu cho mình. Chắc chắn anh không đến những tiệm hào hoa sang trọng, thậm chí không dám nhìn, chỉ dám đến những tiệm rẻ tiền.

Tôi vào một tiệm nhỏ có tên gọi Mộng Đô, trên ghế có mấy người đàn ông cắt tóc, cạo mặt. Một cô gái đón tiếp một ông khách cao gầy. Tôi nói, tôi muốn gội đầu.

Cô gái đưa tôi đến cái ghế bỏ trống bên cửa ra vào. Tôi trông thấy bên trong có một lối đi hẹp. Tôi ngồi vào cái ghế bỏ trống. Cô gái đi tới, quàng lên người tôi một tấm vải nhựa màu xanh. Tôi hơi nghiêng người, nhìn vào gương, từ góc độ này, thấy rõ người đi ngoài đường. Tôi nghĩ, những người đi ngoài kia có thể có cả Bob. Mấy hôm nay chúng tôi không làm tình, anh ta không dám đòi hỏi, với cơ thể trai trẻ như anh ta liệu có chịu nổi không?

Tôi nhìn hè phố, nhìn lâu mỏi mắt, lại nhìn cô gái đang gội đầu cho tôi. Cô gái bé nhỏ, chừng mười tám, không son phấn, hai hàng lông mày tỉa xếch ngược lên trán. Cô ta không nói, không cười, hai bàn tay nhẹ nhàng mềm mại, vừa gội, vừa tìm huyệt vị trên đầu để xoa bóp. Cái cô gái bé nhỏ này liệu có thể là gái làm tiền không? Nếu phải, người khác làm thế nào để nhận biết? Tôi lại nhìn cặp lông mày tỉa nhỏ tưởng như sắp bị đứt đoạn, nhưng chừng như vẫn tiếp tục tỉa, tỉa nhỏ như sợi tơ nhện trước gió, cong như lưỡi câu vô hình “câu móc” đàn ông. Nghĩ bụng, tỉa lông mày như thế phải chăng là tín hiệu cho cánh đàn ông?

Lúc ấy, có mấy người đàn ông từ ngoài đường đi vào, họ đi thẳng vào trong. Đi qua người cô gái, họ dừng lại. Cô gái nhìn họ, một anh trong số đó hỏi, có “hàng” không?

Cô gái “ờ” một tiếng rồi lấy khăn lau xà phòng trên tay, đưa họ vào sâu bên trong. Ở đấy thấp thoáng ánh đèn. Cũng như tôi, những người đàn ông đang ngồi trên ghế đều vươn dài cổ nhìn vào trong.

Rất nhanh chóng cô gái kia quay ra, lại khẽ xoa bóp nhè nhẹ đầu tôi, rồi nhìn tôi trong gương, hỏi, được không?

Tôi trả tiền rồi ra về, nhưng lại không muốn về ngay, quyết tâm ngồi chờ Bob. Không biết tại sao tôi khẳng định Bob sẽ đến. Một buổi tối buồn tẻ lạnh lẽo, liệu anh ta chịu ngồi nhà mà không đi tìm gái? Tôi đi chầm chậm, cuối con phố này là mấy quán bar, bên trong đang cãi nhau ầm ĩ, tôi nghĩ Bob không đến đây. Tôi quay lại khiến nhiều người chú ý, một anh đi tới hỏi, Bao nhiêu tiền? Tôi vừa lườm anh ta, vừa nhìn quanh. Gió thổi mạnh khiến tôi bất giác ôm chặt người. Tôi lại vào tiệm cắt tóc vừa rồi, cô gái vừa nãy giật mình nhìn tôi. Người ngồi trên hai dãy ghế đã thay người khác khiến tôi thanh thản, vậy là tôi khẽ hỏi, Có “hàng” không?

Bob 40

Đêm hôm trước, Bob nằm trên sofa, không biết Mạch ở trong buồng đã ngủ chưa, hơn lúc nào hết anh muốn làm tình với Mạch..

Nhờ ánh trăng, Bob ngồi dậy, anh khẽ bước đến cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, anh thấy Mạch. Vậy là anh đứng nhìn Mạch liền hai tiếng đồng hồ, do dự liệu mình có thể nằm lên giường Mạch hay không, ấm áp ôm lấy Mạch…

Cuối cùng anh lùi ra ngoài.

Anh nằm lên sofa, cứ tưởng tượng mình đang nằm với Mạch, đồng thời nghĩ, mày đúng là thằng đểu. Khi Mạch yêu mày, mày lại đi tìm người khác, đối với cô ta mày cảm thấy mệt mỏi. Mày bắt đầu chán ghét tấm thân cô ta. Đến khi đã xảy ra chuyện, mày lại thèm cô ta, nhưng lại sợ bị từ chối, mày đúng là thằng khốn kiếp…

Trong lúc suy nghĩ, Bob nhận ra nước mắt mình đang chảy.

Chiều hôm sau, Bob thu dọn gọn gàng, lại ngồi xổm xuống đất, dùng mảnh vải lau sạch sàn gỗ. Anh lau sàn nhà không còn hạt bụi, rồi lau mồ hôi, đứng lên để tấm ảnh Mạch ngay ngắn, coi đấy như là sự sám hối của mình. Anh không có cách nào nhận tội với tấm ảnh, chỉ biết để tấm ảnh ngay ngắn như một nghi thức, để chìa khóa lên bậc thềm bước vào nhà, trên đặt một bức thư ngắn:

Mạch, tôi đi đây.

Xa em, tôi rất buồn, rất đau lòng, nhưng tôi biết, phải ra đi. Em không thể tưởng tượng nổi không có em, tôi đau khổ biết chừng nào, nhưng tôi phải chịu hình phạt này. Tôi ra đi, không thể nói gì hơn.

Bob đóng cửa.

Xuống dưới nhà, anh lại trông thấy thông báo kêu gọi các hộ đoàn kết, đấu tranh với công ty nhà đất. Không biết tại sao, anh xé tờ thông báo, vứt vào thùng rác bên thang máy.

Bob ra phố, hoàng hôn buông xuống. Anh nhớ đến bài hát cũ viết về hoàng hôn và ly biệt được nghe hồi còn nhỏ. Anh bước nhanh.

Mạch 39

Tôi nói muốn tìm giúp một người bạn ở tỉnh khác về. Cô ta nghi ngờ nhìn tôi, nhưng đồng thời lại rụt rụt rè rè dẫn tôi vào sâu trong cái nơi bí mật kia. Đi một đoạn rồi rẽ ngang, cô ta khẽ đẩy cánh cửa. Tôi nghĩ, chẳng nhẽ Bob thường xuyên đến cái nơi này? Không nói người bên trong, chỉ riêng cái lối đi ngột ngạt cũng đủ để buồn nôn. Tưởng như bầu không khí bị các ông già bà già ho hen khạc nhổ để lại, hai bên vách tường đầy vết đen bẩn. Lớp xi măng dưới chân tuy nhẵn bóng nhưng có cảm giác nhà vệ sinh công cộng.

Cánh cửa lặng lẽ mở ra, hơn chục cô gái ngồi trên hai dãy ghế, giữa nhà có mấy người đàn ông đang đứng trả giá. Các cô gái nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu. Cô gái dẫn đường nói một câu bằng giọng Tứ Xuyên, lập tức các cô kia bình tĩnh lại.

Các cô gái áo quần không hoa hoét sặc sỡ, không để hở ngực quá nhiều, nhưng không ngồi ngay ngắn mà ngả ngớn dựa dẫm vào nhau. Có cô còn ghếch chân lên cao, để hở cả quần lót trong váy. Tôi nhìn, nghĩ bụng, Bob đã ôm cô nào vào lòng? Một người đàn ông đưa tay ra nắn nắn bóp bóp ngực một cô gái có đôi mắt to, hỏi, Cái bên dưới của cô em lớn hay bé? Các cô khác cùng cười khúc khích. Cô gái được hỏi vừa cười vừa nói, Gặp lớn thì nó lớn, gặp bé thì nó bé? Mấy người đàn ông cũng cười.

Tôi cũng cười. Các cô gái đều rất bình thường, không có cô nào đẹp, có thể những cô hơi đẹp một chút đều đã được đưa đi. Lúc này đêm đã khuya, các cô gái còn lại không lo đêm nay không có khách. Tôi quay ra phố, vẫn mong may mắn gặp Bob. Như vậy tôi sẽ bắt quả tang anh, để xem anh ta còn nói đã sám hối vì hành động của mình. Nhưng tôi không gặp Bob, tôi nghĩ Bob đang chờ tôi ở nhà.

Từ xa tôi đã thấy ánh đèn trong cửa sổ căn phòng, tôi vội vã đi về phía ấy.

Bob không có nhà, trên bàn là mảnh giấy của Bob để lại.

Mạch 40

Tôi đọc đi đọc lại mảnh giấy, ánh đèn sáng trắng khiến từng chữ hiện rõ tinh thần không biết sợ, nhất là ba chữ “ tôi đi đây”. Chữ anh rất đẹp, mỗi nét đều giống với bóng liễu trong gió thu bay bay bên đường, lại giống như ánh mắt nồng nàn nhưng có phần ngần ngại của anh. Chữ của anh thuộc dạng khải thư hay hành thư? Ai dạy anh viết chữ được như thế này? Bất chợt tôi áp môi lên làm cho tờ giấy bị ướt, tờ giấy trắng dần dần ngả vàng. Tôi quên bẵng nội dung những dòng chữ trên mảnh giấy.

Phòng khách thu dọn gọn gàng, có diều dưới ánh đèn néon trong có phần thê lương, tựa như tàu ngựa trống trải, rộng lớn. Trên cái bàn nước bên cạnh sofa là cái gạt tàn thuốc được lau sạch bóng, bên trong không dấu vết.

Tôi lại vào nhà vệ sinh, bên trong cũng sạch sẽ, thậm chí trên giá gương son phấn tôi để lộn xộn buổi sáng cũng được xếp đặt đâu vào đấy. Tôi nhìn chăm chú vào tấm gương trên tường, bên khóe miệng là nụ cười vô cớ phải chăng tôi nằm mơ suốt mấy tháng nay?

Tôi lấy lọ sữa tẩy trang, nhỏ vài giọt vào lòng bàn tay rồi xoa lên mặt, son và phấn lẫn vào nhau, lại lấy khăn giấy mềm lau sạch, nhìn vào gương chính là mình, nghĩ bụng phải chăng sống một mình thích hơn?

Tôi mở vòi nước, hơi nóng nhanh chóng bao trùm không gian. Nước trong bồn tắm đầy dần, tôi cởi áo quần ngâm mình trong nước, một cảm giác bao trùm lấy tôi. Chợt tôi nghe có tiếng mở cửa ở ngoài, tôi liền vụt đứng dậy, lấy khăn tắm quàng lên người, đi chân trần ra phòng khách. Ngoài ấy yên tĩnh.

Tôi để người ướt nằm lên sofa, trên cái bàn trà gần sofa là một thứ đồ mỹ nghệ Bob mua về, đó là ông già cười toe toét làm bằng vải. Bob mua hôm qua hay hôm kia? Mấy hôm nay trong phòng khách luôn xuất hiện những món đồ mỹ nghệ, anh muốn làm tôi chú ý, theo đó tôi biết anh muốn bù đắp điều gì chăng?

Tôi lại nhìn mảnh giấy tôi làm ướt và đang khô dần, tiện tay tôi tắt đèn, trời đêm trong vắt, trăng sáng như ban ngày. Tôi nhìn ngoài cửa sổ. Bob đi đâu nhỉ? Có trở về căn hộ chung sân kia không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.