Xuyên Thành Hotboy Trường Bị Ép Kinh Doanh

Chương 18: Thứ nhất, tôi tên Trác Thù, không phải Ê




Bob nói, giường đàn ông cũng là giường của người khác, là tạm thời. Cô thấy đấy, cái giường nát này tôi cũng đi thuê, cô biết ko? Ở đời này liệu ai có cái giường thoải mái của riêng mình?

Bob 18.

Ngay lúc bấy giờ Bob cũng không biết câu nói ấy của anh trở thành câu nói quan trọng trong số phận hai người. Về sau Bob thường nghĩ, trong cuộc đời một con người có nhiều câu nói, những câu nói vào lúc quan trọng nhất thường không quan trọng. Nhưng câu nói đùa rất nhẹ nhàng lại ảnh hưởng cả cuộc đời.

Lúc ấy Mạch cười thật to. Bob nghe giống như tiếng cười của Mạch với Pilison hôm ấy. Cô vừa cười vừa nói, Lần sau anh muốn đi chơi với em, em cũng không cho anh đi theo.

Họ đến cửa khoa sản. Mạch vào, cô còn quay lại giả bộ nhăn mặt với Bob.

Bob không có phản ứng gì, anh cùng vào với Mạch. Cô y tá nhận số khám đuổi Bob ra, nói, Đi đâu? Không trông thấy chữ gì kia à? Đây là khoa sản, không phải câu lạc bộ của đàn ông.

Bob đứng lại, ngượng ngùng nhìn mạch bước vào cửa.

Bob đứng ngoài, nhìn cánh cửa mạch khép lại. Mạch nhìn Bob lần cuối, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Bob nghĩ bụng, cuộc đời thật kỳ lạ, cô ta phải chịu thử thách ở trong kia.

Bob đứng chờ, tưởng tượng ra tình cảnh của mạch, cho đến khi cô y tá bảo anh ra ngoài.

Bob không nhìn cô y tá, anh cúi đầu đi ra sân, đứng hút thuốc dưới gốc cây, nghĩ bụng, mấy hôm nay không hút thuốc. Nhưng hôm nay anh rất thèm thuốc.

Đây là khoảnh sân có lịch sử riêng, ngói tấm gạch xanh, cửa xây theo kiểu cổ. Lá rụng trên lối đi, Bob nhặt một ngọn lá vàng, nghĩ, lại một mùa đông nữa, cuộc đời qua không biết bao nhiêu mùa đông, lòng chợt buồn.

Bob hút hết điếu thuốc, lại vào nhà.

Anh ngồi trên dãy ghế bên ngoài khoa sản, nghĩ đeesn Kha và bà già nhà giàu Thẩm Xán. Anh nhìn bức tường bẩn của khoa sản, cảm thấy nản lòng. Lúc ấy có tiếng chuông điện thoại của Bob.

Vẫn là Kha.

Kha nói, Bob, hôm nay là dịp tốt cho anh, bà ấy mời anh ăn cơm, vừa hỏi tôi Bob đâu. Anh thấy, anh kém quá! À, cái cô Mạch tìm anh có việc gì? Anh đang ở đâu?

Bob nói, Đang ở khoa sản.

Kha nói, Ở đấy làm gì?

Đưa cô ấy đi phá thai.

Kha nói, Anh quen cô ấy mới mấy hôm, cô ấy có bầu với anh à? Cứ theo thời gian thì chắc chắn không phải là của anh.

Bob nói, Đúng vậy, không phải của tôi.

Kha cười thầm, nói, Anh điên rồi, đưa cô ta đi làm cái việc ấy, vứt bà Xán sang một bên. Anh đến đây nhanh lên, lát nữa nhân bữa ăn, anh đến nhé!

Bob nói, Không được, tôi không đến được đâu.

Kha nói, Vậy…

Bob tắt máy.

Bob nhìn lối đi, chợt cảm thấy mệt mỏi, anh nhắm mắt, chợt ngủ lúc nào không biết.

Tỉnh lại, đã thấy Mạch ngồi bên cạnh, trông giống như cô bé bị nạn, ngồi co ro.

Bob hỏi, Ra rồi đấy à?

Mạch nói, Em ngồi chờ anh.

Thế nào?

Mạch không nói gì, cô kéo Bob đứng dậy.

Hai người ra khỏi bệnh viện, đi dọc phố. Bob cứ nhìn Mạch.

Mạch cúi đầu mải miết đi.

Bob nói, Gọi taxi nhé?

Mạch lắc đầu, không nói gì, cô lôi tay Bob không cho anh đứng lại. Bob cứ vậy đi theo, từ xa đã trông thấy Thiên An Môn.

Mạch nói, Em đau lắm, hôm nay đau lắm!

Mạch 16.

Bob không nghĩ rằng tôi đã khóc trong phòng sản. Tôi cũng không ngờ chỉ trong khoảnh khắc lại cảm thấy tủi thân như vậu. Lúc đầu, tôi lõa lồ giống như một con gà bị vặt lông nằm trên cái giường hẹp, bỗng nhớ đến người bạn trai ngồi cùng bạn. Mỗi lần làm cậu ta không vui, cậu ta đều nói, không cần phải đánh bạn làm gì, mẹ tớ bảo con gái không đánh cũng khóc, hôm nay không khóc ngày mai sẽ khóc.

Trên giường là tấm ni-lông màu đỏ, lạnh lẽ. Động tác của bác sĩ rất thành thạo, không chst sai sót, tưởng như trong động tác ấy ẩn náu người mà bà ta thù hận. Bà ta hỏi, Cô làm lần đầu à?

Tôi trả lời vâng. Chỉ nghe thấy tiếng cười của bà ta, bà ta nói, Cô nói dối. Lại hỏi, lần đầu cô làm ở đâu?

Tôi không biết tại sao bác sĩ lại biết tôi nói dối. Bà ta nhìn vào đâu để biết tôi không phải là phá thai lần đầu? Tôi phải trả lời thành thật hay là tiếp tục nói dối như vừa rồi? Nhưng tôi biết, nếu chống lại bà ta, tôi sẽ bị đau đớn hơn. Vậy là tôi nói với giọng thành khẩn và cầu xin, Làm ở bệnh viện Đồng Nhân.

Làm bao giờ?

Hai năm trước. Ôi, xin bác sĩ nhẹ tay cho, lần đầu cũng không đau thế này.

Tôi kêu la. Bác sĩ vẫn dùng cái gì đó hút mạnh, cái máy bên cạnh ù ù vang lên, tưởng chừng như nhào tôi thành một đống thịt. Bụng dưới của tôi co bóp, hai tay bám chặt cạnh giường, vừa kêu la vừa chờ cho từng phút từng giây qua đi. Bác sĩ mạnh tay hơn, chỉ nghe thấy bà ta nói với cô y tá đứng bên, Tại sao không ra nhỉ?

Cô y tá nói, Lớn quá, hơn hai tháng rồi.

Bác sĩ nói, Ôi, cô đừng la, cô la sốt ruột lắm. Lần thứ hai phải đau hơn lần đầu. Cái gì cũng phải trả giá…

Lần đầu tôi không làm ở bệnh viện Đồng Nhân, mà là ở một nhà hộ sinh bẩn thiu không biết tên là gì, nhỏ hơn bệnh viện Đồng Nhân rất nhiều. Lần ấy tôi không thấy đau, chỉ thấy xấu hổ. Lúc bác sĩ bảo tôi lên giường, tôi nằm lên giường mà không biết phải cởi quần, nhưng chỉ lơ mơ cảm nhận phá thai phải để cho bác sĩ nhìn thấy.

***

Cuối cùng cũng hút ra được. Tôi thấy một đống thịt trong cái bình thủy tinh. Bao bọc chung quanh nó là thứ nước màu đỏ, trông giống như con thuyền bị lật úp giữa biển khơi. Phòng sản đầy mùi tanh. Tôi vừa mặc áo quần, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Trạch. Tôi định nói với anh ta rằng tôi đã phá thai, để anh ta đến đón tôi. Tôi ở ngay trước văn phòng của anh, anh ta bước ra là có thể trông thấy tôi. Nhưng anh ta không nhận điện.

Bác sĩ đổ cái thai trong bình thủy tinh vào xô máu bên cạnh giường. Tôi nhìn xô máu, lòng đầy hối hận. Tôi như con thuyền mất phương hướng, cuối cùng như cô bé bán hoa mất hẳn ý chí.

Bob 19.

Bob nói, Bây giờ cô định đi dâu?

Mạch cúi đầu, nhìn bóng mình. Tóc hai bên rũ rượi, giống như những cô gái cao gầy đang nhảy múa một điệu múa mềm mại.

Mạch nói, Không biết.

Bob nói, Đến nhà tôi.

Mạch vẫn cúi đầu, nói, Đến nhà anh? Anh đâu có nhà? Ngay cả nhà vệ sinh cũng không có.

Bob cười, nói, Tôi sẽ đốt lò sưởi, ấm lắm, có nhà lầu tôi cũng không đổi.

Mạch đi trên đường phố, người mềm nhũn, cô phải dựa vào Bob.

Hai người lên một chiếc taxi, đến căn phòng nhỏ của Bob.

Bà già ở cũng sân nói với Bob, Cậu về rồi đấy à?

Bob cười, nói, Vâng!

Bà già nhìn Mạch, lại hỏi Bob, Ăn cơm chưa?

Bob nói, Ăn rồi, à, chưa ạ!

Bà già nói, Ăn với tôi nhé, tôi vừa làm món mì xào.

Bob nói, Cảm ơn.

Trong cái nhìn sắc như dao của bà già, Bob mở cửa, anh cùng Mạch bước vào. Sắc mặt Mạch tái nhợt, cô không nhìn bà già.

Bob vội thu dọn cái giường đang bề bộn, anh để Mạch nằm lên.

Mạch nhìn chung quanh. Căn phòng vô cùng đơn giản, có thể biết Bob rất nghèo, một nhà văn nghèo. Trong phòng chỉ có sách, trên tường đầy chữ, toàn là những câu triết lý của các nhà văn nước ngoài. Có thể đây là bút tích của chủ thuê cũ hoặc chủ thuê trước đó nữa. Bob thời trẻ hẳn phải dán trên tường ảnh của các cô gái trẻ, chứ không phải những thứ này. Trong phòng, bên cạnh cái cửa sổ kê cái sofa và một cái bàn. Cái bàn có thể lâu lắm không dùng đến, mặt bàn đầy bụi trắng. Lẫn với bụi là tập bản thảo đánh máy, trên bìa có ba chữ “Phố Trường An”. Trong con mắt Mạch, Trường An là một đường phố huy hoàng, náo nhiệt, chân thực, giống như một tấm long bào cao quý tráng lệ. Nhưng “Phố Trường An” của Bob lại ảm đạm, buồn thương, mộng ảo, chỉ là tia sáng xa vời trong mắt người mù. Mạch quay lại, ngồi lên giường cời giày. Nhưng khi cô cố gắng cúi xuống, cảm thấy khó khăn như một người béo, tưởng chừng không có cách nào cúi xuống nổi.

Bob hỏi, Sao thế?

Mạch nói, Em không cúi xuống nổi.

Bob đi tới, quỳ xuống, cởi giày cho cô.

Mạch nói, Anh làm gì thế?

Bob nói, Cô cúi xuống khó khăn lắm mà.

Mạch nói, Nhưng như thế này có thiếu tôn trọng anh không? Bob nói, Thằng đàn ông như tôi có gì phải tôn trọng?

Mạch rụt chân lại, không để Bob cởi giầy, nói, Em không thích anh như thế.

Bob cố lôi chân Mạch lại. Hai người giằng co, Mạch cố co chân, Bob cố lôi chân Mạch ôm vào lòng. Chân Mạch bỗng mềm ra. Bob bắt đầu cởi giày cho cô. Anh cởi xong, để hai chiếc giày về một bên, ngước lên, chợt giật mình.

Mạch đầm đìa nước mắt. Anh không biết tại sao lúc này Mạch lại buồn.

Bob không nói gì, anh để Mạch nằm xuống, đắp chăn cho cô, nói, Cô nằm nghỉ, tôi đi mua con gà.

Mạch lôi tay anh, anh đòi đi, cô không để anh đi. Bob nói, Thôi được, cô ngủ đi.

Mạch nhìn Bob, nói, Bà già ấy rất tốt với anh nhỉ.

Bob nói, Bà già nào?

Mạch nói, Bà già ở sân mời anh ăn mì ấy.

***

Bob về, Mạch đã ngủ. Bob nhẹ nhàng đi hầm gà. Anh nhìn mạch. Dưới ánh đèn, sắc mặt Mạch càng nhợt nhạt.

Bob cảm thấy mặt cô rất sạch, khuôn mặt thiếu nữ, khuôn mặt thiếu nữ lý tưởng của anh. Mái tóc đen của cô phủ lên gối, giống với hình ảnh cô gái trong phim Liên Xô Bob được xem hồi nhỏ. Bob sững sờ nhìn, nghĩ bụng, liệu có ngày mình được cùng với cô gái này chung chăn chung gối không? Cơ thể cô ta như thế nào nhỉ?

Mạch tỉnh giấc.

Bob vội nhìn đi chỗ khác, nói, Cô ăn canh gà hầm nhé.

Mạch muốn ngồi dậy.

Bob nói, Cứ nằm đấy, tôi đưa đến.

Mạch cười, Anh như đang đóng phim vậy. Em đã đến một đoàn làm phim, đến đúng hôm quay cảnh giống như thế này. Một anh đang hầm gà cho một cô gái, cô gái cảm động bật khóc, anh kia rất dịu dàng, lấy canh gà hầm cho cô kia ăn, anh ta không ăn. Bob cũng cười nói, Đúng vậy, mẹ kiếp, những thứ đó đều là phim truyền hình tầm phào. Vậy cô ngồi dậy, ăn đi.

Mạch nói, Hôm nay em đòi anh bón cho em ăn.

Bob bưng bát canh đến bên Mạch, bón cho cô ăn.

Mạch ăn đến miếng thứ hai, cô phấn khởi nhắm mắt lại, nói, Ngon lắm, từ bé đến giờ đây là lần thứ hai em ăn ngon thế này. Lần đầu mẹ cho em ăn, hồi ấy mẹ em vẫn chưa ly hôn với bố, không, bố ly hôm với mẹ.

Bob nói, Bố cô có người khác rồi à?

Mạch suy nghĩ rồi nói, Nhưng bố em rất tốt, lúc nào ông cũng cảm thấy có lỗi với em.

Bob nói, Bố anh cũng rất tốt, có điều ông nghèo quá.

Nói xong, Bob không nhịn nổi, cũng ăn canh gà hầm.

Mạch cười. Bob nói, Con trai có thể nạo thai thì tốt biết mấy, được ăn ngon. Hồi nhỏ, hễ thấy nhà hàng xóm sinh con, tôi rất phục, nghĩ bụng nếu mình là gái thì tuyệt vời.

Anh không ngờ câu nói ấy khiến Mạch rơi nước mặt. Mạch vừa khóc vừa thở dài. Cô nói, Làm thân con gái có gì hay đâu, ngay cả cái giường cho mình cũng không có, những cái giường đã từng nằm đều là của người khác.

Bob nói, Giường đàn ông cũng là giường của người khác, là tạm thời. Cô thấy đấy, cái giường nát này tôi cũng đi thuê, cô biết ko? Ở đời này liệu ai có cái giường thoải mái của riêng mình?

Mạch 17.

Tôi ăn xong canh gà rồi thu dọn cẩn thận, Bob ngồi ở ghế bắt đầu hút thuốc.

Lần đầu tiên tôi nhìn kỹ anh. Nước da của anh trắng nhợt, tưởng như nhiều năm rồi chưa được ăn một bữa ngon lành, chỉ uống rượu, hút thuốc, liên tiếp phun ra những lời vo vị cùng với khói thuốc. Cặp mắt anh cụp xuống giống như con cá đang ngủ say, khẽ chao đảo dưới ánh đèn neon.

Tôi nói, Trông anh hút thuốc như đang suy tư.

Bob ngước lên nhìn tôi, không nói gì. Ánh mắt của anh khiến tôi nghĩ, người đàn ông này đã quen tôi nửa cuộc đời rồi. Tôi thở dài, nói, Anh Bob, đáng tiếc, em nghèo quá!

Bob không nói gì, chừng như anh cảm thấy xấu hổ vì mình rất nghèo. Anh nói, Cô có mệt không? Cô ngủ nữa đi.

Còn bảo em ngủ nữa à, em đã ngủ suốt buổi chiều, bây giờ trời tối, em đang rất tỉnh táo.

Vậy chúng ta nói chuyện.

Nhưng anh đừng hỏi em, tại sao em mang thai, tại sao em lại đi phá thai.

Được, tôi không hỏi.

Gần đây anh đang biết gì? Kha có bàn chuyện là phim “Phố Trường An” không?

Anh ấy không bàn đến chuyện kịch bản, mà cứ muốn tôi đến tìm bà Thầm Xán để xin tiền, cô có biết không?

Thẩm Xán? Thẩm Xán nào nhỉ? Nghe quen quen.

Bà giám đốc, nói chính xác là bà chủ, một trong những phụ nữ giàu có, nhiều tiền, vì tiền của chồng bà ta cũng là tiền của bà ta.

Tôi chợt nhớ đến buổi họp mặt, bà ta đi tới nói những lời vui rẻ tiền. Pilison bảo bà ta tên là Thẩm Xán, có thể là bà ta chăng? Lúc bấy giờ tôi ghi nhớ cái tên ấy.

Tôi không nói gì.

Bob nói, Họ bảo tôi tóm lấy bà ta là có đủ tiền làm phim. Nhưng tôi không tóm nổi, vấn đề ở chỗ, người ta không có hứng thú với người đàn ông như tôi. Tôi hiểu đấy là câu chuyện cổ xưa, một anh đàn ông nghèo, trẻ, có văn hóa, đẹp trai; một phụ nữ luống tuổi, có tiền, thích văn hóa. Như vậy, trong một buổi họp mặt, anh đàn ông thut hút được bà ta, để bà ta yêu, mọi việc coi như dễ dàng. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ sự việc thật ngon lành, nhưng người ta không thèm để ý đến tôi, nhưng Kha vẫn bảo tôi đi, hôm nay lại bảo đi… Lúc ấy chúng ta đang ở trong bệnh viện, tôi tắt điện thoại.

Tại sao anh phải tắt máy?

Vì tôi nghĩ, tôi nghĩ, cô đang ở trong phòng, có thể rất đau đớn.

Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu hồi lâu mới nói, Em muốn đi vệ sinh, anh đưa em đi được không?

Bob gật đầu.

Bob 20.

Nhà vệ sinh công cộng về đêm trông như ngôi nhà gỗ nhỏ.

Những cái nhà gỗ nhỏ như thế rất nhiều, chúng ở kia, bẩn thỉu, đưa mùi hôi thối đến cho mỗi người. Ai đi qua đây cũng đều sợ mùi thối bám vào người.

Bob đưa Mạch đến nơi này, bỗng anh cảm thấy xấu hổ, nói, Tôi nghe nói, chính quyền Bắc Kinh đang quyết định nâng cấp những nơi này lên năm sao. Bây giờ đúng là rất xấu hổ, tôi không thể không đưa cô đến đây.

Mạch cười, nói, Anh đến Bắc Kinh được mấy hôm? Anh đâu phải là thị trưởng Bắc Kinh. Bob vào bên này. Mạch vào bên kia.

Bob nghe thấy tiếng phụ nữ đi giải ở bên kia, có cả tiếng nói chuyện, nhưng anh không biết có phải là những âm thanh của Mạch phát ra không.

***

Hai người cảm thấy nên đi dạo một lúc. Mùa đông không có gió. Họ đi qua mấy con ngõ, đến hồ Sát Hải. Bên bờ hồ người thưa thớt, thỉnh thoảng lại có người cưỡi xe đạp đi qua.

Bob nói, Muộn lắm rồi, cô có muốn về nằm nghỉ không?

Mạch ngồi xuống một cái ghế dài, cô kéo Bob cùng ngồi, nói, Em muốn ngồi một lúc.

Bob ngồi xuống. Hai người nhìn mặt hồ.

Mạch nói, Nước hồ này từ đâu chảy tới, nước tù hay nước chảy nhỉ?

Bob nghĩ mình đã trả lời câu hỏi này không biết bao nhiêu lần, lần nào đưa các cô gái đến đây các cô cũng hỏi, phải chăng các cô không có chuyện gì để nói?

Nếu là nước tù, sẽ hôi thối. Nếu là nước chảy, nước từ đâu chảy đến? Mạch lại hỏi, hình như cô rất hứng thú với vấn đề này.

Tôi có thể không trả lời được không?

Tại sao? Em hỏi vô duyên lắm à?

Bởi tôi trả lời quá nhiều rồi, cô gái nào đến đây cũng hỏi.

Lẽ ra em tự hỏi tự trả lời, chủ yếu em nghĩ đến hồ Côn Minh ở Đại học Bắc Kinh tại sao lại nhiều nước như vậy? Em vẫn thường ngồi bên hồ mỗi tối với anh ta. Anh có nhiều bạn gái không?

Rất nhiều. Có lúc tôi nằm trên giường nghĩ hết cô này đến cô khác.

Em không tin, một người đàn ông thật thà như anh làm gì có nhiều bạn gái? Hơn nữa, hơn nữa…

Hơn nữa thế nào?

Hơn nữa anh lại nghèo.

Mạch nói xong rồi cười.

Bob thở dài, Tôi vẫn thường nói với các cô ấy, sau này tôi sẽ có tiền.

Anh nên nói, có tiền ngay, phải nói như vậy.

Tôi nói với các cô ấy như thế đấy.

Hai người về đến nhà nghe có tiếng động của bà già, sau đấy đèn tắt đột ngột.

Bob để Mạch vào nhà trước, anh cảnh giác đi vòng quanh sân một lượt, chừng như nghe bà già đang gọi điện thoại, những tiếng “hàng xóm… con gái…” được nhắc đi nhắc lại. Dưới ánh trăng, cây liễu già giữa sân trông như một người khổng lồ đang trầm tư. Bob đứng hút thuốc dưới gốc liễu.

Mạch mở cửa, ánh trăng lọt vào phòng, cô nói to với Bob, Anh vào đi.

Bob như bị giật mình vì tiếng gọi của mạch, anh vội vã vào nhà. Mạch hỏi, Ngủ thế nào nhỉ?

Cô bảo nên ngủ thế nào?

Em không biết, đây là nhà của anh.

Cô ngủ trên giường, tôi ngủ ở sofa.

Không được, sofa ngắn, anh lại cao, không duỗi chân được, với lại sofa không êm.

Không sao, tôi ngủ được.

Có cách.

Cách gì?

Em ngủ sofa, anh ngủ giường. Không được, cô sẽ bị lạnh, không chịu nổi đâu.

Không còn cách nào khác.

Nhưng, cách thì có, không biết anh có đồng ý không?

Nói đến đây Bob cười.

Mạch nói, Em biết ý anh, anh có ý xấu.

Đành phải vậy.

Anh không được hư nhé? Giống như lần trước.

Bob gật đầu, nói, Được thôi, tôi biết như vậy không ổn, cô vừa đi nạo thai về, thật sự tôi có tâm lý sợ cô.

Đúng không? Em đáng sợ lắm cơ à? Thôi được, chúng mình nấu ít nước, rửa chân nhé?

Bob gật đầu, bắt đầu nấu nước.

Lúc ấy ngoài sân có tiếng động. Có tiếng lao xao mỗi lúc một gần, đến ngay cừa phòng của Bob.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.