Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 91-100




Cô trước kia tưởng chính là, Cố Cảo Đình là quân nhân, thường trực ở quân khu, bận rộn không được, một năm nhiều lắm trở về vài lần.

Anh mỗi lần trở về, cô liền cùng anh thỏa mãn một chút nhu cầu sinh lý lẫn nhau.

Khả năng, sẽ sinh một đứa trẻ.

Cô ngày thường mang đứa trẻ, muốn làm sao thì làm, sinh hoạt tự do, vô câu vô thúc.

Như vậy yên ổn vô sự, tôn trọng nhau như khách,cuộc sống cả đời như vậy đến chết đi.

Chính là, anh như thế nào thường xuyên tìm cô a.

Hoắc Vi Vũ ghé vào trên giường tiếp nghe, không lạnh không nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”

“cô mời bạn nào tới trong nhà chiếu cố cô?” Cố Cảo Đình trầm giọng hỏi.

“Không biết, xem có ai rảnh.” Hoắc Vi Vũ nói cho có lệ.

“Vậy không cần phiền toái bạn cô, tôi kêu trung tá Thượng tìm dì cách vách chiếu cố cô hai ngày, cô có yêu cầu gì có thể nói cùng dì cách vách.” Cố Cảo Đình lạnh giọng nói.

Hoắc Vi Vũ: “……”

Cô rất phiền dì cách vách kia, thích hỏi tới hỏi lui, lời nói còn đặc biệt nhiều, giống như là cái loa công suất lớn, dì kia mà biết sự tình, toàn tiểu khu đều có thể biết.

Hoắc Vi Vũ không vui, thở dài một hơi, hỏi: “lúc anh làm những việc này, có thể hay không hỏi trước ý tôi?”

“Không cần, cô chỉ cần biết kết quả là được.” Cố Cảo Đình trực tiếp từ chối nói.

Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, bực tức, “Cố tiên sinh thân ái, Cố tư lệnh, tôi không phải con gái anh, dù tính tôi là con gái anh, tôi hiện tại cũng đã thành niên, tôi có năng lực hành vi, cũng có quyền lợi lựa chọn, tôi biết rõ chính mình muốn cái gì, hẳn là làm như thế nào!”

“Biết làm như thế nào, liền sẽ không cố ý đem chính mình đả thương! Tôi hiện tại có việc, không nghĩ cãi nhau với cô.” Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.

“Ai muốn cùng anh cãi nhau! Anh đi làm chuyện tốt của anh, chuyện của tôi, anh có thể hay không không cần thay tôi quyết định, anh chỉ là chồng tôi, không phải thượng đế của tôi!” Hoắc Vi Vũ quát, trực tiếp cúp điện thoại, phát tiết đem điện thoại nện ở trên giường.

tiếng chuông di động lại vang lên.

Hoắc Vi Vũ nhặt lên tới, xem là Cố Cảo Đình, nghĩ đều không có nghĩ, trực tiếp cúp điện thoại.

Thực mau, Cố Cảo Đình gởi lại một cái tin nhắn.

“nội một phút đồng hồ, trả lời điện thoại tôi, cô có lẽ còn có quyền lựa chọn, nếu không, không bàn nữa.”

Anh lời là bá đạo.

Liền tính không có chính tai nghe được, cô cũng có thể cảm giác được anh ngữ khí cuồng ngạo cùng tự phụ.

Hoắc Vi Vũ nắm tay nắm gắt gao, cắn răng, khí muốn nổ mạnh, gọi điện thoại qua, nói thẳng: “Tôi không cần người tới chiếu cố tôi, tôi không có việc gì, bác sĩ anh có thể chứng minh, tôi chỉ muốn an tĩnh một mình, có thể chứ?”

Cố Cảo Đình bên kia trầm mặc.

Hoắc Vi Vũ làm tốt phản kháng, trong đầu ấp ủ rất nhiều lời mắng chửi người.

“được, đã biết, nghỉ ngơi đi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút.

Cố Cảo Đình dễ như trở bàn tay đáp ứng yêu cầu của cô?

Cô trong đầu còn có một đống lời mắng người chưa có nói ra đâu.

“Tôi bên này đang mở cuộc họp, trước cúp.” Cố Cảo Đình nói, cúp điện thoại.

Hoắc Vi Vũ: “……”

Anh lúc mở cuộc họp cùng cô nói chuyện điện thoại!!!

Những người đó chẳng phải đều nghe được cô sư tử Hà Đông hống?!!!

Hoắc Vi Vũ phát điên, đem đầu tóc cào thành lộn xộn, ngã trên giường nằm ngay đơ.

Di động lại vang lên.

Hoắc Vi Vũ tưởng Cố Cảo Đình, bắt lại, hướng tới bên kia di động quát: “này, anh lại có chuyện gì!”

Yến Tử hoảng sợ, khóc lóc nói: “Vi Vũ tỷ, mau tới nhà em cứu em, đã xảy ra chuyện, về chị.”

Hoắc Vi Vũ từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.