Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 89-90




Cố Cảo Đình bất động thanh sắc bưng lên ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, thâm u ánh mắt nhìn về phía cô, khẩu khí lại nhu vài phần, “cô nói chính là thiệt tình?”

Hoắc Vi Vũ gợi lên tươi cười quyến rũ, trong mắt mỏng lạnh, lóng lánh lãnh quang, “thật như vàng.”

“uh.” Cố Cảo Đình lên tiếng, cúi đầu, tiếp tục ưu nhã cắt bò bít tết.

ăn xong bữa cơm, phi cơ cũng đáp xuống Ninh Xuyên.

bên ngoài phi cơ, dừng lại năm xe thiết giáp.

Mười tám binh lính sắp thành ba hàng.

Cố Cảo Đình từ phi cơ ra tới.

Những người này đều đứng thẳng tắp, nghiêm, cúi chào, nghỉ, đợi mệnh.

Cố Cảo Đình ung dung đi xuống phi cơ, như là vương giả, bất biến lãnh khốc.

Hoắc Vi Vũ bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, đi đường đều cảm thấy biến vặn, liếc xéo những binh lính đó.

Lần đầu tiên nhìn đến bên cạnh tư lệnh có phụ nữ, mang theo ánh mắt tò mò nhìn Hoắc Vi Vũ.

Cố Cảo Đình ninh khởi mày, lãnh khốc ra lệnh: “Không muốn sống, đôi mắt có thể loạn ngó.”

Bọn lính hết thảy cúi đầu, tư thế này, động tác này, thống nhất, không cần khẩu lệnh.

Hoắc Vi Vũ ha ha ha cười.

Cô cho rằng chính mình sợ Cố Cảo Đình, chính là, cùng những binh lính đó so, cô cảm thấy chính mình có cốt khí nhiều hơn, cô sợ một chút xíu, so sánh với bọn họ, trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Cô cảm thấy kiêu ngạo.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, lãnh đạm hỏi: “cô cười cái gì, lần trước đã nói với cô, cô coi gió thoảng bên tai đúng không?”

Anh cùng cô nói qua rất nhiều lời, cô quên mất.

“Không được cười.” Cố Cảo Đình cường thế mệnh lệnh.

Hoắc Vi Vũ nghĩ tới, anh không muốn cô đối với binh lính anh cười.

“Tôi không cười, cơ mặt rút gân, là cái dạng này.” Hoắc Vi Vũ nghịch ngợm nói, đi qua anh, trước từ trên thang lầu đi xuống.

Trung tá Thượng tiến lên, nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, lại nhìn về phía Cố Cảo Đình, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Hoắc Vi Vũ đoán chừng cô không nên ở đây lắng nghe.

việc của anh, cô lười nghe.

“Tôi đi trước lên xe.” Hoắc Vi Vũ biết điều nói, đầu không có quay lại, một thân một mình ngồi trong một chiếc xe thiết giáp, cầm lấy di động xem tin tức, xem bát quái.

Trung tá Thượng lúc này mới hội báo nói: “Phùng tiểu thư bên cô nhi viện ngày mai tổ chức hoạt động tạ ơn, ngài đi sao?”

Cố Cảo Đình ánh mắt trầm vài phần, đen nhánh như mực, nhìn thoáng qua bên trong xe Hoắc Vi Vũ, nói: “An bài một chút đi, tôi không muốn bất luận kẻ nào biết.”

“đã rõ.” Trung tá Thượng gật đầu nói.

“Tôi hiện tại về quân khu, anh đưa cô ấy trở về, kêu bác sĩ qua xem tay cùng chân cho cô ấy, bảo đảm không vấn đề.” Cố Cảo Đình phân phó nói.

“vâng!”

*

đôi mắt Hoắc Vi Vũ gục xuống nhìn nhóm bác sĩ kiểm tra tay, kiểm tra chân cho cô, không kiên nhẫn nói: “Các người đã nhìn nửa giờ, nhìn đã khỏi chưa?”

“Phu nhân tay bị thương không có trở ngại, chờ sau khi đóng vảy là có thể chạm vào nước, mắt cá chân tuy rằng không có thương tổn đến xương ống chân, nhưng là kiến nghị nằm nhiều trên giường nghỉ ngơi.” Bác sĩ nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trung tá Thượng, “Bổn cung có thể đi ngủ?”

“Tư lệnh nói cô thời kỳ dưỡng bệnh khó, tốt nhất mời bảo mẫu lại đây hầu hạ phu nhân.” Trung tá Thượngmột mực cung kính nói.

“Không cần, tôi qua hai ngày là có thể khôi phục, tôi kêu bạn tôi tới chiếu cố tôi là được, anh hiện tại mang theo người có thể đi rồi.” Hoắc Vi Vũ hạ lệnh đuổi khách, đứng dậy, đi đến phòng ngủ, đóng kỹ cửa.

Cô mới nằm trên giường, di động vang lên, cô xem là điện của Cố Cảo Đình, có chút bực bội.

Anh rảnh như vậy sao? Bọn họ mới tách ra hơn một giờ mà thôi.

Như thế nào, cùng cô trước kia tưởng tượng không giống nhau?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.