Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 15: Đi Tàng Thư Các, Muốn Học Kiếm Đạo Pháp Môn




Trong mắt Trần Mãn Quán, biết Huyền Học dịch lý, lại có nhãn lực không hề tầm thường giám định đồ cổ, việc này lại có thể xảy ra trên người một cô bé chỉ mới mười lăm tuổi này, này, điều này nói ra nào có ai dám tin? Cái khác không nói, đứa con bằng tuổi này của hắn, cả ngày chỉ biết ra ngoài chơi với bạn bè, làm sao có được nhãn lực như vậy?



Đường Tôn Bá từ chén trà nâng mắt lên nhìn, lúc này hình ảnh trong phòng vô cùng quái dị. Ba người trưởng thành thì khiếp sợ đứng đó, cô gái duy nhất trong phòng lại bình tĩnh, nhẹ nhàng cười.



Ông lão âm thầm liếc nhìn, nơi đáy mắt mang theo ý cười xem kịch vui. Đồ nhi này của ông vẫn luôn điệu thấp, một khi lên giọng như vậy, tất có mục đích!



Nha đầu này nhìn có vẻ nhu thuận, kì thực lại tinh quái vô cùng, với một bụng bàn tính của cô, ngay cả như ông những năm gần đây cũng không thiếu bị chơi vố đau. Hiện tại nhìn cô ức hiếp người khác như vậy, ông liền cảm thấy tâm tình thực là thư sướng.



“Ha ha ha!” Sau một lúc lâu, Lý Bá Nguyên lại là người lên tiếng cười đầu tiên, “Tốt tốt tốt, đất nước lớn sinh ra nhân tài! Không ngờ cháu lại có được nhãn lực như vậy, hóa ra là một cao thủ! Cháu thành thực nói cho bác biết xem, cháu có chủ định tiến vào giới đồ cổ này đúng không?”



Cô ủy thác ông đem ba món đồ này đưa vào hội đấu giá năm nay, có lẽ là cần tiền . Nhưng cần tiền, lại không chịu bán chiếc đĩa Thanh Hoa kia, vậy thì chỉ có thể nói cô có ý đồ sâu xa của mình.



Lý Bá Nguyên đã tung hoành trong thương giới hơn nửa đời người, một chút cách thức ấy ông vừa nhìn liền hiểu được. Cô muốn dùng ba món đồ vật này để đấu giá làm tiền vốn, tiến vào nghề đồ cổ, sang năm sẽ lấy danh nghĩa của cửa hàng đưa chiếc đĩa lớn Thanh Hoa kia ra bán, nhờ vậy mà tiếng tăm của cửa hàng lần đầu tiên đã thành công! Ha ha, sử dụng một cách triệt để, cách tính toán này đúng là không tồi!



Thấy tính toán của mình đã bị Lý Bá Nguyên nhìn ra, Hạ Thược cũng không giấu diếm nữa, hào phóng gật đầu thừa nhận, “Cái gì cũng không thể gạt được bác, quả thật là cháu có suy nghĩ muốn tiến vào giới đồ cổ”.



“Ha ha, hiếm thấy người còn nhỏ tuổi như cháu mà đã có lòng theo thương, tất nhiên bác sẽ giúp cháu việc này! Ba món này hôm nay bác sẽ mang về, quá trình ra sao cháu không cần để ý, đảm bảo một tháng sau cháu có thể tiến vào hội đấu giá được!”



Hiện tại, Lý Bá Nguyên muốn đầu tư vào Đông thị, mỗi ngày đều ở cùng với quan viên chính phủ, đừng nói ba món đồ này, cho dù là chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia muốn trong một tháng đưa vào đấu giá, sợ là chính quyền Đông thị cũng sẽ tích cực phối hợp an bài.



“Vậy cháu xin cảm ơn bác trước”.



“Cái đứa nhỏ này, cùng bác khách khí cái gì chứ”. Lý Bá Nguyên nhanh chóng xua tay. Cô là đệ tử của Đường Tôn Bá, ba năm sau chuyện của Khanh Vũ còn phải nhờ cô giúp nữa, ra sức cho cô chút ân tình như vậy, căn bản không tính là cái gì.



Huống hồ, hiện tại cô đã như vậy, còn không biết sau này có thể trưởng thành tới trình độ nào đâu



Hai người còn nói thêm vài câu, Hạ Thược đồng ý Nguyên Thanh Hoa nhất định sẽ để cho Lý Bá Nguyên sang năm đến mua về, lúc này mọi chuyện mới ổn.



Chu giáo sư vẫn luôn ngồi dự thính, nghe nói cô học trò của mình có suy nghĩ muốn mở tiệm buôn bán đồ cổ, không khỏi càng nhìn không thấu cô, “Tiểu Thược à, giáo sư biết cháu luôn có chủ kiến của mình, nhưng mà chuyện mở tiệm này đâu có dễ dàng như cháu nghĩ vậy chứ. Nghe giáo sư một câu, bây giờ cháu vẫn là học tập cho thật tốt, chuyện buôn bán đợi khi cháu tốt nghiệp đại học lại suy nghĩ nữa cũng không muộn, xã hội rất là phức tạp, ngộ nhỡ cháu làm ăn thua thiệt, bị vấp ngã, thành tích học tập lại xuống dốc, vậy thì đúng là mất nhiều hơn được rồi”.



Ở trong mắt ông, Hạ Thược so với những người bạn cùng lứa tuổi đã ưu tú rất nhiều rồi, nhưng nếu cô lại bởi vậy mà bắt đầu tự cao tự đại, sớm muộn gì cũng gặp phải bất lợi.



Hạ Thược biết Chu giáo sư là thật sự lo lắng cho mình, vì thế cười nói: “Giáo sư, ông không cần phải lo lắng đâu. Cháu cam đoan với ông là việc học của cháu sẽ không bị xuống dốc, hơn nữa bình thường cháu phải đi học, cũng không có nhiều thời gian để mà xử lý chuyện cửa hàng được, nhất định là phải tìm một người hợp tác rồi”. Nói xong, cô liền quay lại nhìn Trần Mãn Quán, cười hỏi, “Không biết bác Trần có đồng ý hợp tác cùng cháu hay không?”



Trần Mãn Quán từ lúc nghe Hạ Thược nói ra cách nghĩ này, trong lòng liền lộp bộp một tiếng! Hắn tất nhiên biết Hạ Thược tuy rằng có nhãn lực cao, cũng có tài chính, nhưng cô không có thời gian, không có nhân mạch, kinh nghiệm cũng không nhiều. Mà hắn vừa vặn có thời gian, có nhân mạch, có kinh nghiệm, chỉ là không có tiền. Đây không phải là ông trời cho đối tác phù hợp nhất sao?



Chẳng lẽ, theo như lời cô nói là sẽ giúp mình hóa giải một kiếp này, là nói chuyện này?



Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trần Mãn Quán cũng không dám khẳng định Hạ Thược nhất định sẽ tìm đến mình. Cho nên, hắn chỉ có thể dựng tai lên nghe, nghe Hạ Thược có tính toán gì không, cho nên khi Hạ Thược hỏi hắn, Trần Mãn Quán kinh ngạc mà vui mừng .



“Đồng ý! Đồng ý! Hạ tiểu thư, đương nhiên là tôi đồng ý rồi!” Sau khi việc làm ăn của hắn thất bại, tất cả mọi người đều trốn tránh hắn, căn bản là không ai chịu hợp tác cùng hắn, ngay cả ngân hàng cũng không cho hắn vay tiền, hắn mò mẫm lăn lộn ba năm nay, thiếu chính là có một người chịu dùng hắn, không ai chịu kéo hắn lên vào lúc này!



Trần Mãn Quán ngoài kích động ra còn có chút cảm động.



Hạ Thược cười gật đầu, “Được, việc này chờ sau khi hội đấu giá chấm dứt cháu sẽ lại nói với bác, hôm nay trước hết dừng ở đây đi”.





Tin tức Chu giáo sư muốn quay lại Bắc Kinh bị mọi người trong thôn biết được, rất nhiều người đến trong nhà ông để tiễn đưa. Già trẻ toàn thôn đều bỏ tiền túi ra làm một bữa cơm chia tay, liền tổ chức trong sân nhà Chu giáo sư cùng nhà chú Chu Vượng, hai nhà ở liền nhau.



Hôm nay, cửa lớn cả hai nhà đều rộng mở, trong sân bày khoảng mười bàn tiệc rượu, già trẻ toàn thôn trên cơ bản đều tới. Ngay cả cha mẹ Hạ Thược – Hạ Chí Nguyên cùng Lý Quyên cũng xin nghỉ làm một buổi để tới, cũng là vì muốn tới cám ơn Chu giáo sư.



Lúc trước, Hạ Quốc Hỉ bắt Hạ Thược chuyển trường, vợ chồng hai người trong lòng vẫn còn lo lắng, không ngờ là, thành tích học tập của Hạ Thược lại vô cùng tốt, nhất là khi lên học sơ trung, thành tích hàng năm đều là đứng nhất toàn thành phố, điều này thực sự là nằm ngoài dự kiến của cả hai vợ chồng. Nhưng nhìn thành tích học tập của con gái tốt như vậy, bọn họ tất nhiên không quên được công lao dạy dỗ của Chu giáo sư, cho nên hôm nay cũng liền xin nghỉ làm tới tiễn đưa ông.



Tiệc rượu cho tới tận chạng vạng mới giải tán, người dân trong thôn đều lưu luyến không rời, nói ngày đó Chu giáo sư ra ga tất cả mọi người cũng sẽ đi tiễn ông.



Chu giáo sư cũng đợi khi tiệc rượu tan, mới gọi Hạ Thược vào trong phòng, “Tiểu Thược à, giáo sư biết cháu còn nhỏ nhưng rất có chủ kiến, nhưng mà giáo sư vẫn hy vọng cháu đem tinh lực (tinh thần & thể lực) đặt vào việc học tập, hy vọng sau này cháu có thể thi vào một trường đại học lớn. Giáo sư tuyệt không hoài nghi về sau cháu có thể gây dựng được một sự nghiệp to lớn, nhưng mà học tập là vô cùng, học tập đối với cháu chung quy không hề xấu chỗ nào”.



Hạ Thược gật gật đầu, đối mặt với sự ân cần dạy bảo của giáo sư trước khi đi, khó tránh khỏi trong lòng cô có chút không nỡ, “Giáo sư, ngài yên tâm đi! Thành tích của cháu tuyệt đối sẽ không xuống dốc, cháu xin hứa với ngài, sau này nhất định sẽ thi đậu đại học Bắc Kinh, đến Bắc Kinh vấn an ngài!”



“Tốt tốt tốt!” Chu giáo sư nghe xong cảm động vô cùng, liên tục gật đầu, cảm khái không thôi, “Vậy giáo sư liền đợi cháu ở Bắc Kinh, chờ cháu thi đậu vào đại học Bắc Kinh! Thầy trò chúng ta gặp nhau tại Bắc Kinh!”



Hạ Thược gật đầu thật mạnh.



Một tuần sau, Chu giáo sư rời khỏi Thập Lý thôn, lên xe lửa hướng về Bắc Kinh. Già trẻ toàn thôn tiễn ông đến cửa thôn, Hạ Thược cùng Lưu Thúy Thúy, Đỗ Bình, Béo Đôn bốn người lại đưa ông ra tận nhà ga, Béo Đôn khóc mắt đều sưng lên, liền ngay cả người luôn vui tươi mạnh mẽ như Lưu Thúy Thúy cũng đều khóc, Hạ Thược bị không khí này ảnh hưởng, cũng không nhịn được mà đỏ mắt.



Chu giáo sư đi rồi, Hạ Thược cho dù trong lòng vẫn còn chút buồn phiền vì chia ly, nhưng cũng biết hiện tại mình cần phải làm gì nhất.



Cô kiểm kê lại những món đồ cổ đào được mấy năm nay ở trên núi, cũng đi tới trên đường chợ đồ cổ phía đông, tìm được một đoạn không tồi.



Hơn nửa tháng sau, mùa đấu giá đầu tiên ở Đông thị, khai mạc!



~ Hết chương 30~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.