Xuyên Thành Cô Vợ Vượng Phu của Nam Xứng

Chương 10: Trấn Áp Mộ Dung Hiên, Ngoan, Gọi Sư Huynh




“Tiểu Thược tử, vị này là bạn cũ của vi sư, sau này con gọi ông ấy là bác Lý là được”.



Trong thư phòng, Đường Tôn Bá cùng Lý Bá Nguyên hai người đối diện với nhau, vừa thấy Hạ Thược tiến vào, Đường Tôn Bá liền cười nói.



Lý Bá Nguyên lại đứng lên, vội vàng xua tay cười nói: “Cái này thực là không phải, với vai vế của Đường đại sư trên giang hồ, sao tôi có thể gánh nổi một tiếng ‘bác’ từ cao đồ ngài chứ!”



“Ông cũng không phải là người trên giang hồ, không cần dựa theo quy củ trên giang hồ”. Đường Tôn Bá cũng xua tay cười cười. Trên thực tế, dựa theo tuổi, Hạ Thược gọi Lý Bá Nguyên một tiếng ‘ông’ cũng đúng, giờ chỉ mới bảo cô gọi một tiếng ‘bác’, đã vội nói ra bối phận với cô rồi.



Lý Bá Nguyên nghe xong lúc này mới cười cười ngồi lại ghế



Hạ Thược đem lời nói cùng vẻ mặt của cả hai người thu vào trong mắt, cô có thể nhìn ra nói Lý Bá Nguyên đối với sư phụ là tôn trọng, không bằng nói là kính sợ. Xem ra quá khứ của sư phụ không phải là đơn giản.



“Vãn bối Hạ Thược, xin ra mắt bác Lý”. Hạ Thược cười đi tới, hướng về phía Lý Bá Nguyên lễ phép chào hỏi với vai trò vãn bối.



Lý Bá Nguyên đỡ lấy  Hạ Thược, cẩn thận đánh giá cô một lần, cười nói: “Hạ Thược? Tên rất hay! Vừa nhìn liền biết là lanh lợi hiểu chuyện. Đường đại sư thu được ái đồ như vậy, ngài thật đúng là may mắn”.



“Bá Nguyên à, ông cũng đừng có để nha đầu này lừa. Nhóc con này thoạt nhìn có vẻ nhu thuận, nhưng trên thực tế lại nghịch như quỷ vậy đó! Ngay cả ông lão như ta còn thường xuyên bị nó lấy ra mà đùa”. Đường Tôn Bá giả bộ trừng mắt liếc Hạ Thược, trên mặt lại tràn đầy nụ cười yêu thích.



Hạ Thược cười nhợt nhạt, trên thực tế đầu đã đầy vạch đen, nghe Lý Bá Nguyên tiếp tục khích lệ chính mình, sư phụ lại hạ thấp trở về, khuôn mặt thì hồng hào sáng sủa, bàn tay vuốt vuốt chòm râu, khóe mắt cô không khỏi giật giật.



Ai da, sư phụ ngài lão nhân gia cũng không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy đâu!



Thật vất vả nghe hai người như đánh Thái Cực đem những lời không dinh dưỡng nói cho hết, Hạ Thược lúc này mới hỏi: “Sư phụ, thầy gọi con vào đây, ngoại trừ chào hỏi bác Lý, còn có chuyện gì sao?”



“Nha, ông xem ông xem, chỉ lo nói chuyện phiếm, lại quên mất chính sự rồi. Ai! Con người già đi, trí nhớ cũng không dùng được nữa rồi”. Đường Tôn Bá giả bộ thở dài, cười hớ hớ nói, “Tiểu Thược tử, sư phụ từ khi đến nơi này tĩnh dưỡng, cũng chưa bao giờ khởi quẻ bói toán cho ai. Hôm nay, bác Lý con đến đúng là nhân duyên gặp mặt, bác ấy muốn mời sư phụ bốc cho mình một quẻ, vi sư liền nghĩ, hay là quẻ này để con đến bốc cho ông ấy đi”.



Hạ Thược nghe vậy sửng sốt, nhưng thấy ánh mắt cổ vũ của sư phụ, trong lòng cô không khỏi cảm động. Sư phụ làm vậy chính là muốn tạo cơ hội cho cô đây mà! Kỳ thật, cô muốn làm cái gì, sư phụ vẫn luôn nhìn ra được. Lý Bá Nguyên tuy là bạn cũ của người, nhưng cũng là một nhà doanh nghiệp tư bản nổi tiếng ở Hong Kong, lần này lại tới Đông thị đầu tư, lại còn gặp lại nhau, đây là cơ hội hiếm có, sư phụ làm vậy là muốn giúp cô mở rộng nhân mạch.



Hạ Thược cười cười, trong lòng cảm động, nhưng cũng không nói thêm lời từ chối, lập tức liền đồng ý.



Cô sắp xếp bàn pháp khí cùng giấy bút, liền đi đến bàn giấy bên cạnh chiếc kỷ trà ngồi vào chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn về phía ngồi đối diện với sư phụ – Lý Bá Nguyên, hỏi: “Xin hỏi bác Lý, bác muốn hỏi chuyện về phương diện nào vậy?”



Lý Bá Nguyên thấy cô ngồi ngay ngắn, đồ vật bày chỉnh tề trước mặt, quả thực là có chút tư thế, liền không khỏi cười cười nói: “Không bằng cháu tính giúp bác xem, xem có thể tính ra được bác đang muốn hỏi chuyện về phương diện nào hay không”.



Việc khởi quẻ xem việc này, có hỏi sinh tử, hỏi tài vận, hỏi thương bệnh, hỏi ra đi, hỏi con cháu, hỏi hôn nhân …vv, sau này còn có người hỏi về thị trường chứng khoán cùng nhà đất, có thể nói là bao hàm toàn diện, vô cùng rộng rãi.



Hạ Thược thầm nghĩ trong lòng đúng là lão hồ ly! Ông ta rõ ràng là không tin vào cô, đây là muốn thử cô mà. Nếu người ta cũng đã hạ chiến thiếp rồi, lại còn liên quan tới thể diện của sư phụ, tất nhiên là cô sẽ ứng chiến rồi.



Vì thế, Hạ Thược giương mắt, tinh tế nhìn nhìn tướng mạo của Lý Bá Nguyên, tiếp theo cười, bình tĩnh nói: “Điều bác muốn hỏi là, con cháu gia đình”.



Lời này vừa hạ xuống, Đường Tôn Bá mỉm cười gật đầu, đưa cho Hạ Thược một ánh mắt tán dương. Lý Bá Nguyên cũng sửng sốt, ông liếc nhìn Đường Tôn Bá một cái, thực rõ ràng là đang hoài nghi có phải vừa rồi ông đã cho Hạ Thược ám chỉ gì hay không.



“Ha ha, bác có thể biết được làm sao mà cháu thấy được không?” Lý Bá Nguyên dù sao cũng là lão hồ ly đã dốc sức cả đời trên thương trường, đừng nhìn ông ta khi đối mặt với Đường Tôn Bá không dám làm khó, nhưng đối mặt với Hạ Thược, lại ngồi vô cùng vững chắc. Trên thực tế, ông ta muốn cho Đường Tôn Bá giúp mình khởi một quẻ, nhưng lại bị ông từ chối đẩy cho đệ tử. Đối với Lý Bá Nguyên mà nói, tất nhiên ông phải xác định xem Hạ Thược có bao nhiêu thực học .



Hạ Thược cười, chậm rì rì nói “Bá phụ Ngũ nhạc phong hướng, cả đời phú quý không lo. Nhưng hình dạng lông mày của bác lại thô đậm, mà trong thô lại mang theo hỗn đục, mà trong đục lại có sạch, nói vậy khi bác còn trẻ nhất định là đã gặp được quý nhân, từ đó về sau thịnh vượng phát đạt, nhưng đáng tiếc con cháu không hòa thuận. Phía dưới ấn đường của bác có chỗ thoáng sinh ám, chắc hẳn trước khi đến Đông thị bác đã bệnh một trận, nay bệnh nặng mới khỏi, tinh thần tuy có tốt hơn, khí huyết có điều không đủ, nhưng tạm thời cũng không đáng ngại. Cho nên nói, nay sự nghiệp của bác hưng thịnh, tạm thời thân thể cũng không có trở ngại, lại dựa theo tướng mạo của bác mà xem, ngoại trừ việc con cháu khiến bác lo lắng, quả thực là cháu không thấy được điều gì khác nữa”.



Cô nói không nhanh không chậm, Lý Bá Nguyên càng nghe lại càng khiếp sợ, nghe câu cuối rốt cuộc không ngồi yên được nữa, đứng dậy hướng về phía Đường Tôn Bá nói: “Đường đại sư, đệ tử này của ngài thực là không phụ tiếng tăm của ngài!”



Trước kia, quả thật là ông được quý nhân chỉ điểm, mà quý nhân này cũng không phải ai khác, chính là Đường Tôn Bá! Cho nên Lý Bá Nguyên cho tới hôm nay, vẫn còn cảm thấy mình nợ  Đường Tôn Bá đại ân, vẫn luôn muốn báo đáp.



“Ha ha, ông lão này sớm đã nói mà, Tiểu Thược tử ở huyền học chi đạo ngộ tính cực cao, sớm muộn gì cũng sẽ trò giỏi hơn thầy. Cái này ông đã tin chưa?”



“Hổ thẹn, hổ thẹn”. Lý Bá Nguyên thế này mới cười đi đến đối diện với Hạ Thược ngồi xuống, “Vừa rồi là bác thử cháu, cháu cũng đừng để trong lòng, ha ha”.



Hạ Thược cười lắc đầu. Lý Bá Nguyên người này coi như thẳng thắn thành khẩn, chuyện ông thử cô vừa rồi cũng có thể lý giải.



“Cụ thể là chuyện gì, bác cứ nói thẳng một câu đi”.



“Ừ”. Lý Bá Nguyên gật đầu, thở dài, “Ai! Gia môn bất hạnh, nhìn bề ngoài thì có vẻ thực phong cảnh, kì thực… Ai!”



“Bác cứ chậm rãi nói, đừng nóng vội”.



Lý Bá Nguyên thở dài một tiếng, lúc này mới bắt đầu nói, “Bác chỉ có ba đứa con trai, nay tuổi bác cũng đã lớn, ban giám đốc công ty đối với chuyện người thừa kế vẫn tranh chấp không ngớt. Chỉ là ba đứa con trai này của bác, bất kể là năng lực hay là quyết đoán, bác đều có chút không yên tâm, nhưng thật ra bác có để mắt tới một trong những đứa cháu, chính là con trưởng của người con trai thứ ba- Khanh Vũ, nhưng đứa nhỏ Khanh Vũ này tuổi cũng không tính lớn, mà lại còn là con lão tam. Mặc dù bác có thể thuyết phục được ban giám đốc, phế trưởng lập nó là được, trực tiếp lập thẳng đời cháu kế thừa, nhưng bác sợ ba đứa con trai có ý kiến, vả lại nếu Khanh Vũ làm người thừa kế, người cha cả ngày không làm được việc gì chính đáng kia của nó cũng sẽ ở lại trong công ty… Ai! Già đi, già đi, việc nhà khó quyết. Cháu bói giúp bác một quẻ đi, để xem nếu bác lập Khanh Vũ là người thừa kế, kế tiếp là cát hay là hung”.



Hạ Thược nghe xong, liền gật đầu cầm lấy giấy bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ, sắp xếp bàn khởi quẻ, sau đó liền suy diễn. Lục nhâm suy đoán vô cùng khó khăn, theo Thiên bàn biến hóa đến Tứ Khóa, cách khóa lại phiền phức hay thay đổi, cả quá trình cực kỳ hao tổn tinh thần.



Đến khi Hạ Thược đã suy diễn được kết quả, Đường Tôn Bá đẩy bánh xe lăn lại đây, sau khi xem qua, thầy trò hai người đồng thời nhíu chặt mày.



Lý Bá Nguyên nhìn không hiểu là trên giấy viết những gì, nhưng thấy cả hai người đều nhăn mặt, trong lòng cũng liền lộp bộp một tiếng, thử hỏi, “Như thế nào, kết quả… Không tốt?”



Hạ Thược nhíu nhíu đầu mày, “Đại hung chi sổ”.



~ Hết chương 25


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.