Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 73: The End




Sắc mặt của Hạng Thanh Ngưu thủy chung vẫn khó coi. Từ lúc Phương Giải phỏng đoán là người của Phật tông tới Tây Nam Đại Tùy bắt đầu truyền giáo, sát ý luôn ẩn hiện trong mắt Hạng Thanh Ngưu. Một tên béo bình thường hòa ái dễ gàn, vào giờ khắc này lại biểu hiện ra một bộ mặt khiến ta người phát lạnh.

Phương Giải biết trong lòng Hạng Thanh Ngưu có một tâm kết.

Cái người dùng tên giả Hạng Thanh Tranh kia, là tâm kết của Hạng Thanh Ngưu.

Mười mấy năm trước, Hạng Thanh Tranh rời khỏi Trường An đi về phía tây, lúc trở về chỉ còn một bộ xương. Dù vậy, ông ta vẫn liều chết ngăn cản Đại Luân Minh Vương. Hạng Thanh Ngưu không thể gặp mặt Hạng Thanh Tranh lần cuối, đây thực sự là nỗi đau trong lòng y.

- Phương Giải!

Lần này Hạng Thanh Ngưu không gọi Tiểu Phương Phương, khuôn mặt cũng không còn nụ cười giảo hoạt đáng yêu kia.

- Tí nữa…

Y đuổi theo Phương Giải, rất nghiêm túc nói:

- Nếu quả thực là người của Phật tông, hãy để ta ra tay.

Phương Giải gật đầu, không nói gì thêm.

Tất cả đường lớn đường nhỏ bên ngoài Trần thôn đã bị Hắc Kỳ Quân phong tỏa. Chủ tướng gặp chuyện, sáu vạn tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đều bốc lửa trong lòng. Sau khi người của Kiêu Kỵ Giáo điều tra ra được đám thích khách kia có khả năng trốn ở Trần thôn, các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân hận không thể lập tức xông vào bầm thây vạn đoạn đám người kia.

Lúc Phương Giải tới bên ngoài Trần thôn, một nửa dân chúng trong thôn đã tụ tập bên ngoài. Người của Kiêu Kỵ Giáo đang lần lượt thẩm vấn, có hay không gặp được người giống đệ tử Phật tông. Sau khi tra hỏi thì được tin tức khiến người ta phát lạnh, trong thôn nhỏ này, có tới một nửa số người được mời tham gia giáo phái.

Gần đây mục tiêu chủ yếu của Kiêu Kỵ Giáo là ở Vân Nam Đạo, Giang Nam và Đông Cương, không quá chú ý tới chuyện ở nhà. Ai biết người của tà giáo lại lớn mật như vậy, ở Hoàng Dương Đạo đã có một số lượng tín đồ không nhỏ. Nhưng vì bọn chúng truyền giáo một cách âm thần, hơn nữa dân chúng cũng không xảy ra nhiễu loạn gì, cho nên quan địa phương không ngờ rằng tà giào lại lây lan với tốc độ nhanh như vậy.

Mùa đông dân chúng nông nhàn, nam nhân hoặc là ở đồn điền bên kia huấn luyện, hoặc là tới đại doanh núi Chu Tước làm công. Hiện tại đại doanh đang có rất nhiều công trình cần xây dựng, cần số lượng lao động lớn. Những người này tới mùa đông có thể tới đó làm để kiếm thêm thu nhập. Nói sau, Hắc Kỳ Quân rất chiếu cố dân chúng, cho dù không trả tiền chỉ bao cơm, thì dân chúng cũng nguyện ý tới đó giúp một tay.

Trông thôn phần lớn chỉ còn người già yếu, phụ nữ và trẻ con. Những người này chính là mục tiêu hàng đầu của tà giáo. Nhất là nông dân, vốn không có học thức, bị người của tà giáo nói vài lới hay lẽ đẹp, liền tin răm rắp.

- Lão là trưởng thôn?

Liêu Sinh nhìn lão già đứng trước đám người, đi tới lạnh lùng hỏi một câu.

- Bẩm tướng quân, tiểu dân là trưởng thôn của Trần thôn, tên là Trần Hán Điển.

Ông lão vội vàng đáp.

Liêu Sinh đánh giá ông lão này, nghĩ một lát rồi hỏi:

- Thôn của các ngươi có bao nhiêu người?

- Bẩm tướng quân, tổng cộng có 622 người, bao gồm nam nữ, già trẻ. Có 31 người đang làm việc ở đồn điền núi Chu Tước, có 103 người đang làm việc ở thủy trại núi Chu Tước. Vốn còn rất nhiều, nhưng sau mùa xuân trở về không ít.

- Tức là có khoảng hơn một nửa đang ở bên ngoài thôn?

Liêu Sinh nhìn lướt qua số dân chúng rồi hỏi.

Thắng Đồ vô thức nhìn thoáng qua, sau đó khiếp đảm nói:

- Bẩm tướng quân, tiểu dân vừa đếm qua, còn có 270 người đang ở trong thôn, không đi ra ngoài.

Liêu Sinh hỏi lại:

- Vì sao các ngươi đi ra, mà những người còn lại không đi ra?

Thắng Đồ đáp:

- Sau khi đại quân vây quanh thôn, không có quan gia nào vào thôn. Tiểu dân thấy chuyện này không thích hợp cho lắm, cho nên gõ chiêng gõ trống tập hợp dân chúng ở bên ngoài thôn. Những người không đi ra…hơn nửa…hơn nửa chắc là không nghe thấy?

- Không nghe thấy?

Liêu Sinh hừ lạnh một tiếng:

- Trần Hán Điển, tới lúc này ta không hy vọng lão giấu diếm ta. Chắc là lão đã biết xảy ra chuyện gì. Hạ Hầu tướng quân trên đường tới thành Tín Dương đã gặp phải chuyện, có bốn vị tướng quân mất mạng. Chuyện này quá lớn, kinh động tới Chủ Công, hiện tại Chủ Công đã tới. Chính lão nghĩ lại xem Chủ Công đã đối xử tốt với các ngươi như thế nào, nếu lão muốn lương tâm của mình cắn rứt thì cứ tiếp tục nói dối. Không có lão, ta vẫn có thể điều tra ra được!

- Quốc…Quốc công gia cũng tới đây?

Trần Hán Điển hiển nhiên hoảng sợ, ánh mắt nhìn khắp nơi. Lúc thấy trong đám người có một nam tử mặc áo bào đen, bên cạnh là một con bạch sư hùng tráng, ông ta sợ tới mức run lên.

- Trong thôn…quả thực có vài người từ bên ngoài tới.

Trần Hán Điển lắp bắp nói:

- Bắt đầu từ mùa đông, có một người tự xưng là thần linh từ phương bắc tới rồi xin nước uống. Sau đó người này không rời đi, cùng ngày ở cửa thôn kể một số chuyện xưa tích đức với thôn dân. Khi đó đang thời điểm nông nhàn, mọi người đều tới nghe kể chuyện, kết quả tất cả đều cảm thấy người nọ nói có lý, dần dần si mê người này. Lúc đầu tiểu dân thấy không thích hợp, nhưng người nọ không giật dây dân chúng làm chuyện gì cả, ngược lại giảng dạy một ít đạo lý hướng thiện, cho nên tiểu dân không quan tâm tới…

- Trong thôn có bao nhiêu người như vậy?

Liêu Sinh giận dữ hỏi.

- Có…mấy chục người.

Trần Hán Điển bỗng nhiên quỳ xuống nói:

- Tiểu dân thực sự không biết những người đó lại có lá gan ám sát Hạ Hầu tướng quân. Các dân chúng đều nghe nói qua những chuyện xưa chinh chiến lừng lẫy của Hắc Kỳ Quân, nếu biết đám phản tặc kia phát rồ như vậy, cho dù đánh chết chúng tôi cũng không dám thu nhận và giúp đỡ. Mấy ngày hôm trước bọn họ tới thôn, nói rằng nghỉ ngơi một vài ngày sẽ rời đi, nhưng không ai đoán được bọn họ lại làm một chuyện long trời lở đất như vậy…Hiện tại những dân chúng không rời khỏi thôn kia, hơn nửa là bị bọn họ giam cầm rồi.

- Đang ở nơi nào?

Liêu Sinh hỏi.

- Trong nhà Lưu đồ tể ở phía cuối thôn. Nhà người này khá rộng, vợ chồng hắn tin vào người truyền giáo răm rắp, đối đãi như thần tiên, cho nên liền để bọn họ ở nhà của mình.

Liêu Sinh ngồi xuống, bẻ một cành cây đưa cho Trần Hán Điển:

- Vẽ bản đồ thôn, cố gắng vẽ chi tiết chút. Lão là trưởng thôn, chắc chắn biết mọi người trong thôn này ở chỗ nào, phòng ốc như thế nào, nhớ càng tỉ mỉ càng tốt. Nhất là nhà của Lưu đồ tể, phải thật tỉ mỉ.

Trần Hán Điển đã sớm bị dọa bể mất gần chết, lúc này đâu dám trì hoãn, dựa theo trí nhớ của mình vẽ bản đồ thôn, thỉnh thoảng sửa lại một chút.





Phương Giải đi tới gần Liêu Sinh, Liêu Sinh chỉ vào bản đồ mà Trần Hán Điển vừa vẽ, nói:

- Chủ Công, đây chính là nhà của Lưu đồ tể, diện tích rất lớn, lúc đầu có mười mấy người của tà giáo ở nhờ trong nhà của y. Tuy nhiên hiện tại có hơn hai trăm dân chúng không đi ra, hiển nhiên là bị đám tà giáo kia giam giữ rồi. Cho nên thuộc hạ phỏng đoán, chỗ này, chỗ này, những chỗ này, đều có người của tà giáo canh gác.

Liêu Sinh chỉ vào mấy vị trí quan trọng của thôn:

- Đám tà giáo này tới Trần thôn đã mấy ngày, không ai rời đi, hiện tại lại giam giữ dân chúng, hiển nhiên là có âm mưu. Bọn chúng đang đợi binh mã của chúng ta tới, chỉ có điều không đoán được mục đích của bọn chúng là gì.

- Bắt dân chúng làm con tin…

Phương Giải trầm ngâm một lúc, nhìn địa hình của thôn rồi phân phó:

- Lệnh cho tất cả binh lính lùi lại, bốn phía thay bằng Kiêu Kỵ Giáo và tinh bộ binh, đưa những dân chúng này rời khỏi đây năm dặm, phái người trông coi, không cho phép ai được rời đi.

- Tuân lệnh!

Liêu Sinh lên tiếng, xoay người đi an bài.

- Mập mạp!

Phương Giải quay đầu nhìn Hạng Thanh Ngưu, nói:

- Bảo hai vị tiền bối của Nhất Khí Quan chia ra trông coi phía đông và phía bắc thôn. Ngươi tiến vào thôn từ phía tây, ta tiến vào thôn từ phía nam.

- Ta cũng đi.

Một mực đi bên cạnh Phương Giải, Mạt Ngưng Chi tiến về phía trước vài bước, chỉnh lại sợi tóc rũ xuống:

- Nếu đúng là người của Phật tông, ta cũng muốn vào thôn. Ta chưa từng giao chiến với Phật tông Tây Vực, nên rất muốn thử xem.

Cách đó không xa, Mộc Tiểu Yêu khoanh chân ngồi dưới đất bỗng mở mắt, nhìn Phương Giải, nói:

- Phía trước thôn không cảm giác thấy người tu hành, phía sau thôn có tám Thất Phẩm, hai Bát Phẩm, một Cửu Phẩm, còn có một người…muội không cảm giác được, người nọ có tu vị quá mạnh, vừa phát hiện ra cảm giác của muội liền dùng tu vị của mình phong tỏa cả một khu vực khiến muội không vào được. Cho nên không rõ ràng lắm rốt cuộc có người tu hành nào khác không.

- Phong tỏa?

Phương Giải khẽ nhíu mày, quay đầu ra lệnh cho Trần Hiếu Nho:

- Quân lệnh vừa nãy không cần thi hành, mọi người, bao gồm tinh bộ binh và Kiêu Kỵ Giáo, đều lui lại, cách thôn một dặm. Phía đông do hai vị tiền bối Nhất Khí Quan để ý, phía bắc giao cho Mạt Ngưng Chi, phía nam để ta, phía tây giao cho Đạo tôn.

- Cả muội nữa, ở khoảng cách gần hơn, muội có thể cảm giác rõ ràng hơn.

Mộc Tiểu Yêu nói.

Phương Giải lắc đầu:

- Không, nàng và Khuynh Phiến lưu lại bên ngoài. Nếu bên trong xảy ra biến cố gì thì hai nàng có thể tiếp viện kịp thời.

Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu gật đầu, không tranh cãi nữa.

- Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản…

Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên nói:

- Người tu hành đều tâm cao khí ngạo, nếu bọn chúng cố ý dụ chúng ta tới, vậy thì chắc chắn có chỗ dựa. Vậy vì sao còn muốn bắt cóc dân chúng? Thủ đoạn bỉ ổi như vậy, chỉ có đám hạ lưu trên giang hồ mới dùng. Bọn chúng bắt cóc dân chúng, liệu có mưu đồ nào khác hay không?

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Nếu bọn chúng dùng dân chúng làm con tin, chúng ta không thể ra tay.

- 270 người…

Phương Giải thì thào một câu, đó là số lượng dân chúng bị nhốt ở trong thôn.

Hai mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng khó có thể miêu tả.

- Vào thôn!

Phương Giải chỉ nói hai chữ, sau đó xoải bước tiến vào thôn.

Ngay khi bọn họ sắp tới cửa thôn, trong thôn bỗng truyền ra một thanh âm nhẹ nhàng nhưng truyền rõ ràng vào tai mỗi người.

- Tới thật là nhanh…Đạo tôn Hạng Thanh Ngưu, Hắc Kỳ Quân Phương Giải, hai người các ngươi vào thôn là được rồi, những người khác không được vào. Trong tay ta có 270 dân chúng vô tội, các ngươi tiến thêm một người vào thôn, ta liền giết mười dân chúng. Đối với những người có địa vị như các ngươi, có lẽ sinh tử của dân chúng không quan trọng. Nhưng các ngươi lại đều hám danh, một khi đã như vậy, ta liền thành toàn hư danh của các ngươi.

Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu liếc nhìn nhau, sau đó nói với Mạt Ngưng Chi và hai đạo sĩ Nhất Khí Quan:

- Đều lưu ở bên ngoài, chỉ hai bọn ta tiến vào.

Hai người sóng bước đi vào thôn, những người bên ngoài đều lộ vẻ lo lắng.

Không ai biết, đám tà giáo trong thôn kia muốn làm gì. Bọn chúng gây ra vụ án lớn như vậy, có lẽ chính vì muốn dụ Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu tới. Nhưng…vì sao lại là hai người bọn họ?

- Ta biết y là ai.

Hạng Thanh Ngưu nghe xong người nọ nói chuyện, sắc mặt thay đổi, lắc đầu nói:

- Y cố ý dụ ta và ngươi tới.

Phương Giải gật đầu:

- Lần đó để thoát, lần này chớ để thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.