Xuyên Thành Bạch Phú Mỹ Trong Niên Đại Văn

Chương 51: Phòng lửa, phòng trộm, phòng anh tiểu Chu




Editor:HamNguyet

Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đứng thẳng cách đó không xa, Phượng Phi Ly một thân cẩm bào màu đỏ, cười đến yêu nghiệt, chỉ là trong mắt có chút u ám.

Đoan Mộc Trường Thanh mặc thân cẩm bào huyền sắc tinh xảo, hắn vốn lãnh khốc khí phách, bất quá thời điểm mỗi lần đối mặt với Tần Lạc Y, tia lãnh ý kia sẽ không tự giác tan chảy, chỉ còn tia ôn nhu, nhưng hôm nay bất đồng, nhìn bộ dáng Tần Lạc Y lúc này,  lãnh ý trong mắt hắn càng sâu, ánh mắt lạnh băng sắc bén nhìn chằm chằm Sở Dật Phong.

Sáng sớm hai người tỉnh lại, rời khỏi trạng thái tu luyện không nhìn thấy Tần Lạc Y, cũng không nhìn đến Sở Dật Phong, liền đoán hai người này tất nhiên ở cùng một chỗ, khẳng định là Sở Dật Phong dẫn Y nhi ra ngoài. Nhìn một màn Tần Lạc Y lười biếng dựa vào lòng Sở Dật Phong...Trong lòng liền ẩn ẩn có một loại cảm giác bối rối.

Y phục tây hồ thuỷ sắc phiêu đãng, trên mặt tươi cười sáng lạn quyến rũ, phượng mâu mờ mịt liễm diễm, ánh mắt nhìn Sở Dật Phong mang theo tình ý triền miên, tựa như trong đôi mắt kia trừ bỏ Sở Dật Phong, rốt cuộc không nhìn thấy người khác.

Phượng Phi Ly nhìn bọn họ ôm nhau cùng một chỗ, cũng cảm thấy chói mắt đến cực điểm, tao nhã tiêu sái đi qua, mắt hoa đào híp lại, có hào quang ngọc lưu ly chợt lóe mà qua, khóe môi cong nhẹ, tươi cười càng thêm mê người.

Tần Lạc Y thầm mắng một tiếng yêu nghiệt, sau đó từ trong lòng Sở Dật Phong đứng lên.

Mâu quang Sở Dật Phong càng trầm. Hắn hiểu được ý định hai nam nhân này tới quấy phá hắn. Tuy rằng cực kỳ lưu luyến Tần Lạc Y lúc này rời khỏi trong lòng chính mình, nhưng không ngăn cản.Đứng dậy, cùng Tần Lạc Y đứng song song.

Đoan Mộc Trường Thanh cũng đi tới.Hé ra gương mặt tuấn dật có vẻ thanh lãnh dị thường, bàn tay trong tay áo nắm chặt, dung nhan tuấn mỹ trong nháy mắt biến ảo vài loại nhan sắc.

"Đại sư huynh, Nhị sư huynh." Tần Lạc Y tràn ra tươi cười, hướng về phía bọn họ chào hỏi.

Phượng Phi Ly hái xuống đoá hoa tường vi hồng nhạt nở rộ bên cạnh, mỉm cười cài lên mái tóc đen nhánh của Tần Lạc Y, mái tóc nàng chỉ búi đơn giản sau đầu, bên trên không cài bất cứ thứ gì, sau khi cài hoa lên, cả người có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Sau đó đưa tay nhẹ nhàng ôm thắt lưng nàng eo, cười nhẹ nói: "Ta đã nói sáng sớm như thế nào lại không thấy bóng dáng hai người."Ánh mắt hắn dừng trên cánh môi nàng phấn nộn, cười đến càng thêm yêu nghiệt: "Y nhi, nàng cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia."

Cánh tay ôm thắt lưng nàng phút chốc giữ chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.Tần Lạc Y có chút vô ngữ. Phượng Phi Ly dừng trên tiếu nhan nàng minh diễm, hơi cúi người xuống, tựa như muốn hôn môi, nhưng vẫn không hôn xuống.

Tần Lạc Y biết hắn đang chờ chính mình chủ động hôn hắn, hơn nữa không đạt mục đích thề không bỏ qua, ở chung lâu như vậy, sao nàng không biết kỳ thật Đại sư huynh là kiểu tính tình cực kỳ bá đạo, chỉ là hắn bá đạo đều ẩn dưới lớp mặt tươi cười mà thôi.

Âm thầm thở dài một hơi, nàng đưa tay vòng lên cổ Phượng Phi Ly, chủ động hôn lên bạc môi hắn, nguyên bản nàng chỉ tính toán hôn nhẹ mà thôi, dù sao bên cạnh còn có hai nam nhân đang nhìn.

Nhưng trong nháy mắt nàng hôn lên môi Phượng Phi Ly, thân mình đã bị ôm chặt, chặt đến độ dán trên người Phượng Phi Ly, đôi môi mềm mại như cánh hoa bị hôn lấy gắt gao, như cuồng phong mưa rào, quả thực không lưu một tia đường sống.

Tần Lạc Y nhanh chóng bị hôn đến không thở nổi, chỉ có thể dựa vào hắn, trên mặt trắng nõn nhiễm một tầng đỏ ửng, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, cả người tản ra loại mị hoặc phong tình trí mạng.

Sau một lát, Phượng Phi Ly dùng tự chủ rất lớn, mới rời khỏi môi nàng, nếu còn tiếp tục, hắn không thể không lập tức đem tiểu nhân nhi trong lòng ôm trở về hung hăng yêu thương một phen. Bất quá hiện tại hắn không muốn làm như vậy. Dư quang khoé mắt liếc hướng Sở Dật Phong. Nhìn đến trong mắt nam nhân kia tối đen có sóng ngầm mãnh liệt, trên tuấn nhan lại không chút thay đổi, trong lòng không khỏi cười lạnh lùng.

Tần Lạc Y dựa trong lòng Phượng Phi Ly, âm thầm hít sâu mấy hơi thở, rốt cục đem dục vọng bị khơi mào áp lực xuống.Cũng may hiện tại trong cơ thể nàng có Vô Tướng Đại Pháp, nếu không Hỗn Nguyên Thiên Châu khẳng định sẽ tác quái.Phượng Phi Ly thỏa mãn, lúc này mới vừa lòng buông Tần Lạc Y ra.

Sở Dật Phong tao nhã tiêu sái lại đây.Mâu quang Phượng Phi Ly chợt lóe, chủ động cùng hắn lên tiếng tiếp đón, tươi cười đầy mặt, giống như quan hệ giữa hai người thập phần tốt đẹp.

Tần Lạc Y có chút dở khóc dở cười.Nàng cũng biết có sự tình không thể gấp, hai sư huynh cùng Sở Dật Phong, tuy rằng bọn họ đều đồng ý ở lại bên người nàng, bất quá muốn cho bọn họ hảo hảo ở chung, cũng không phải một kiện chuyện tình dễ dàng, phải làm từ từ sẽ, chỉ cần bọn họ không quá phận, nàng cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Đoan Mộc Trường Thanh đã đi tới, trong ánh mắt tối đen thâm trầm mang theo một chút nóng rực, dừng trên đôi môi nàng đỏ mọng. Trong lòng Tần Lạc Y bị kiềm hãm.

"Nghỉ ngơi một đêm, quả nhiên khí sắc tốt hơn nhiều." Đoan Mộc Trường Thanh cẩn thận đoan trang nhìn nàng một phen sau, mỉm cười.

Ý niệm vừa động, một loại quả đỏ tươi lớn như nắm tay xuất hiện trong tay hắn: "Đây là một loại quả dại trên núi, tên là vô ưu quả, hai ngày này đúng là thời điểm vô ưu quả thành thục, nàng muốn nếm thử không?"

Tần Lạc Y nhìn nhan sắc kia liền có chút yêu thích, càng vui mừng là Nhị sư huynh rời đề tài đi, vì thế cười gật đầu.Đoan Mộc Trường Thanh xuất ra một chén nước trong, đem vô ưu quả rửa sạch, sau đó đưa cho Tần Lạc Y.

Nhị sư huynh luôn cẩn thận như vậy. Trong lòng Tần Lạc Y ấm áp, cười tiếp nhận vô ưu quả, trực tiếp cắn một miếng, thực ngọt, hương vị thập phần không tệ, rất nhanh nàng đã ăn xong một quả vô ưu quả.

Đoan Mộc Trường Thanh lấy ra một cái khăn tay trắng đưa nàng lau tay, Tần Lạc Y đã sớm quen Đoan Mộc Trường Thanh ôn nhu cùng bề ngoài hắn lãnh khốc cực kỳ không hợp, thật sự không để ý.

Sở Dật Phong đang bị Phượng Phi Ly quấn lấy nói chuyện nhìn chằm chằm Đoan Mộc Trường Thanh, mâu quang tối sầm lại. Phượng Phi Ly cười yếu ớt, vẻ mặt có chút sung sướng.

"Còn muốn ăn không?" Đoan Mộc Trường Thanh nhìn nàng ăn xong một quả vô ưu quả, bộ dáng còn có chút muốn ăn, không khỏi nhẹ nhàng cười hỏi nàng.

"Chàng còn sao?" Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, ăn linh quả cao giai nhiều, ăn hoa quả thôn quê, cũng có một phen tư vị khác.

"Không có. Thời điểm vừa rồi ta hái trên đường đi, nếu nàng thích chúng ta lại đi hái là được." Đoan Mộc Trường Thanh cười nói.

Vô ưu quả cư nhiên ở trên ngọn núi này. Lúc trước Tần Lạc Y thật sự không chú ý tới, liếc mắt nhìn Đại sư huynh cùng Sở Dật Phong một cái, nói: "Không bằng kêu bọn họ cùng đi tốt lắm."

Ánh mắt Đoan Mộc Trường Thanh chợt loé, nói: "Bọn họ đang nói chuyện, nếu không như vậy đi, nàng ở lại nơi này, ta đi hái, lập tức lại đây, dù sao cũng không xa." Nói xong xoay người bước đi.

Tần Lạc Y liếc mắt nhìn Phượng Phi Ly đang cùng Sở Dật Phong nói chuyện có vẻ hưng trí bừng bừng, phượng mâu hiện lên một chút tinh quang, hơi do dự, sau đó liền đuổi theo phương hướng Đoan Mộc Trường Thanh rời khỏi.Trong mắt Đoan Mộc Trường Thanh thanh lãnh có ý cười chợt loé mà qua.

Vô ưu quả không xa, bất quá cách nơi này mấy trăm thước, sinh trưởng trong một mảnh rừng cây trên đường nhỏ nơi xa, cây không quá cao, bên kết không ít quả, mỗi một quả đều đỏ tươi.Kỳ thật Tần Lạc Y đã đi qua nơi này, bất quá khi đó nàng cùng Sở Dật Phong vừa đi vừa nói chuyện, thật sự không chú ý tới.

Đoan Mộc Trường Thanh tao nhã nhảy lên cây, Tần Lạc Y cũng nhẹ nhàng nhảy lên, rất nhanh hai người liền cùng nhau đem tất cả quả thành thục hái xuống.

Đợi thời điểm Tần Lạc Y hái vô ưu quả trở về, Phượng Phi Ly cùng Sở Dật Phong đứng đối diện nhau, tuy rằng hai người vẫn đang đang cười, bất quá không khí thấy như thế nào cũng có chút quỷ dị.

Dưới chân Tần Lạc Y dừng lại một chút, sau đó tựa như không nhận thấy được bọn họ khác thường, tươi cười đi qua, làn váy tây hồ thuỷ sắc, giống như gợn sóng biển lăn tăn, tạo ra độ cong duyên dáng.

Nàng xuất vô ưu quả chính mình hái ra, đưa một quả cho Đại sư huynh, lại đưa một quả cho Sở Dật Phong, cười nói: "Đây là quả ta vừa hái, các chàng nếm thử hương vị xem như thế nào?"

Sở Dật Phong cùng Phượng Phi Ly đồng thời nhìn về phía vô ưu quả trong tay. Tuy rằng màu sắc đỏ tươi diễm lệ, bất quá tia hương vị kia lại cực kỳ ngọt ngào, cho dù chưa bắt đầu ăn cũng thấy được, hai người bọn họ không quá thích đồ ngọt, chẳng qua do Tần Lạc Y lấy tới, hai người đều không cự tuyệt, lúc này cắn một miếng.

Phượng Phi Ly khen: "Hương vị không sai."

Thần sắc Đoan Mộc Trường Thanh có chút cổ quái nhìn hắn một cái, trong lòng cười thầm, Đại sư huynh đối với việc ăn uống đều cực kỳ chú ý, ăn quả dại như vậy, sợ là lần đầu tiên trong đời, rõ ràng không thích ăn đồ ngọt, còn ăn đến ngon lành như thế.

"Quả thật không sai." Sở Dật Phong cũng khen.

Hai người rất nhanh ăn xong vô ưu quả, Tần Lạc Y thấy bọn họ quả thật yêu thích, lại đưa cho mỗi người vài quả, sau đó chính mình cũng cầm một quả ăn.

Sau vài ngày, Sở Dật Phong không tìm được thời gian đơn độc ở chung cùng Tần Lạc Y nữa, mặc dù Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh thường xuyên có chuyện đi ra ngoài, bất quá hiện tại Cát chưởng môn đã trở lại, không có quá nhiều chuyện tình, cho dù muốn đi ra ngoài, hai người đều thập phần ăn ý phân công nhau đi ra ngoài, sẽ lưu lại một người ở bên người Tần Lạc Y.

Buổi tối Sở Dật Phong vẫn luôn trở về, ngồi ngay trên nhuyễn tháp đả toạ, mà Đoan Mộc Trường Thanh cùng Phượng Phi Ly thì ở một gian phòng khác. Tần Lạc Y ngủ riêng một gian.

Sở Dật Phong nghĩ đến tình hình nhìn đến buổi tối ngày đó, trong lòng cười lạnh không thôi, đối với Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đánh chủ ý gì, trong lòng đã sớm sáng tỏ, cũng bất động thanh sắc. Cảm thấy như vậy cũng tốt, bọn họ không muốn chính mình ở cùng một chỗ với Y nhi, hắn cũng không muốn bọn họ ở cùng một chỗ với Y nhi.

Cứ như vậy, Sở Dật Phong bất động thanh sắc qua hơn mười ngày, sau đó để cho người khác thăm dò thực lực mấy người âm thầm đi theo bên người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh, thừa dịp Phượng Phi Ly có việc đi ra ngoài, phái người dẫn dắt đám người Vô Ngân, Mạc Hàn chung quanh rời đi, lại mất một phen công phu, đem Đoan Mộc Trường Thanh dẫn dắt rời đi, sau đó hắn liền mang theo Tần Lạc Y rời khỏi tiểu viện.

Mới đầu Tần Lạc Y còn có chút do dự, lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh rõ ràng coi Sở Dật Phong là cái đinh trong mắt, nàng biết không có thể để cho bọn họ tiếp tục đấu xuống như vậy, nên hơi do dự một chút, liền ở bên trong ánh mắt Sở Dật Phong chờ mong, đi theo Sở Dật Phong rời đi.

Nàng nguyên tưởng rằng Sở Dật Phong sẽ mang nàng đi Hà viện, kết quả hắn trực tiếp mang theo nàng rời khỏi Thông Cẩm thành, đến trấn nhỏ cách Thông Cẩm thành chừng mấy ngàn dặm--Hán Thủy trấn.

Dân cư Hán Thủy trấn không nhiều, bất quá non xanh nước biếc, dân phong chất phác, là một tồn tại thế ngoại đào nguyên.Phía nam Hán Thủy trấn có một tòa trạch viện rất lớn, tu kiến cực kỳ rộng rãi đại khí, bên trong đầy đủ mọi thứ, Sở Dật Phong mang theo nàng trực tiếp hạ xuống trong nhà.

Nhìn tòa nhà này, Tần Lạc Y liền biết hắn sớm có chuẩn bị. Xem tình hình mấy ngày nay, nguyên bản còn sợ hắn một mình đối mặt với hai sư huynh, thế đơn lực bạc...Xem ra nàng vẫn coi khinh hắn.

Dù sao cũng là Thái tử Sở quốc, lúc trước ở Sở quốc mẫu hậu chính mình mất, đối mặt với mẫu phi Tam hoàng tử là sủng phi hoàng đế, đấu mười mấy năm, Sở Dật Tu kia cũng không lấy được trên người hắn nửa điểm lợi ích.

Cung Ly mang theo hơn mười tu sĩ ngọc phủ ẩn chung quanh tòa nhà, nhìn thấy Sở Dật Phong đến, đều hiện thân tiến lên cung kính hướng hắn thi lễ, lại hướng tới Tần Lạc Y thi lễ.

Tần Lạc Y luyện ra thập nhị giai cực phẩm niết bàn đan, lại cứu tính mạng Sở Dật Phong, đám người Cung Ly hiện tại đối với nàng giống như đối với Sở Dật Phong, cực kỳ cung kính.

Sở Dật Phong phất tay ý bảo bọn họ lui ra. Sau đó xoay người đem Tần Lạc Y bế lên, thẳng đến chỗ sâu nhất trong toà nhà, đến một gian phòng bố trí cực kỳ tinh xảo, đem nàng đặt lên giường lớn mềm mại, chung quanh giường, màn trướng màu đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp, đỏ như lửa, thân thể hắn cũng theo sát đè ép xuống, ôm nàng cuồng hôn một trận.

"Ngô." Tần Lạc Y tránh trái tránh phải, mặt mày mỉm cười liếc mắt nhìn hắn một cái, trêu tức nói: "Sở Dật Phong, không phải chàng mới vừa nói có chuyện muốn nói với ta sao?"

"Ta đương nhiên có chuyện muốn nói với nàng, bất quá không vội, dù sao hôm nay chúng ta có thời gian, ta ăn no trước, trong chốc lát ta chậm rãi nói cho nàng...Y nhi, ta muốn nàng." Sở Dật Phong bị nàng né tránh môi, cũng không để ý, cúi đầu cười, nụ hôn như mưa rơi trên mặt nàng, còn cả trên cổ.

Rất nhanh quần áo trên người Tần Lạc Y bị hắn cởi ra, tùy tay ném xuống dưới giường. Mà chính quần áo trên người hắn, không biết khi nào cũng đã rút đi hoàn toàn, hai người rốt cục xích loã giao triền.

Ánh mắt Sở Dật Phong cực nóng nhìn Tần Lạc Y dưới thân. Tiếu nhan phiếm phấn hồng, sáng bóng trong suốt, lông mi thật dài run rẩy, vành tai khéo léo, cánh môi phấn nộn ngọt ngào, một đầu tóc đen thật dài rối tung xoã trên gối đầu, nhẹ nhàng thở hào hển, ngực hơi hơi phập phồng, đúng là mị hoặc phong tình nói không nên lời.

Hắn vươn đầu ngón tay, say đắm phất qua chân mày nàng, mắt, sau đó lại dọc theo đường sống mũi vuốt ve chóp mũi nàng, cuối cùng rơi xuống đôi môi nàng hơi hơi khép hờ. Hô hấp trở nên thô nặng, dục vọng hắn ẩn nhẫn nhiều năm giãy khỏi nhà giam, Sở Dật Phong rốt cục nhịn không được, động tình gầm nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy nàng, như con ngựa hoang thoát cương không kiềm chế được.

"Phong..." Hai tròng mắt Tần Lạc Y mờ mịt, than nhẹ tên hắn, sóng triều tình dục nháy mắt đem nàng bao phủ hoàn toàn, thời điểm bắt đầu nàng còn có thể lẩm bẩm ra tiếng, lúc sau, chỉ còn lại tiếng thở dốc, ở trong phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Nàng yêu kiều rên rỉ thở dốc, giống như tiên âm bình thường, Sở Dật Phong vốn tràn đầy dục vọng, lại càng không thể vãn hồi, hôn nồng nhiệt hỗn độn như cuồng phong mưa rào dừng trên thân thể nàng, trong miệng lẩm bẩm tên nàng, còn có tình ngữ kéo dài.

Tần Lạc Y cảm giác toàn thân chính mình như hỏa thiêu, không còn nửa điểm năng lực suy ngẫm, biển lửa dục vọng, mang theo ngọn lửa ngập trời, từng đợt va chạm nối liền nhau vào trong người nàng, cả người tựa hồ bị cuốn vào, rốt cuộc khó có thể chạy thoát.

Trăng lên đầu cành liễu, gà gáy canh ba, còn người trong phòng vẫn triền miên như trước, nhất thất cảnh xuân, sổ độ xuân phong, Sở Dật Phong tựa như không thấy đủ, một lần lại một lần si cuồng đem dục vọng trong người hắn thiêu đốt.

Tần Lạc Y lần lượt giày vò, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, Sở Dật Phong mới buông nàng ra hoàn toàn, ôm lấy nàng nặng nề ngủ. Thời điểm tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài nhè nhẹ, đã là buổi chiều, mắt Tần Lạc Y mê mang buồn ngủ.

"Tỉnh?" Nàng vừa mở to mắt, một thanh âm lười biếng trầm thấp tràn ngập từ tính bên cạnh truyền đến.

Nghe thấy thanh âm, Tần Lạc Y quay đầu lại, chỉ thấy Sở Dật Phong dùng tay chống đầu, nằm bên cạnh nàng, tóc dài rối tung, mặt mày mỉm cười, ánh mắt híp lại, có một chút quang mang cực nóng tà tứ từ đáy mắt tràn ra.

Chớp mắt nhìn, phượng mâu Tần Lạc Y còn mang theo chút mờ mịt liễm diễm sinh huy, ánh mắt Sở Dật Phong càng thêm nóng rực, cúi người lại, cho nàng một nụ hôn sâu nhiệt tình.

"Ngô...Dật Phong, ta đói bụng." Tần Lạc Y đẩy hắn, trong lòng âm thầm trợn mắt trắng, suốt đêm qua, còn có thời gian ban ngày, hai người đều nằm trên giường, vừa tỉnh lại, nam nhân này cư nhiên lại động dục.

"Ta cũng đói bụng." Sở Dật Phong cười nhẹ, xoay người đem nàng đặt dưới thân, lại đem nàng ăn vào trong bụng một lần nữa, thật lâu sau mới thỏa mãn buông nàng ra. Nhìn nam nhân rốt cục cảm thấy mỹ mãn, Tần Lạc Y trừng hắn, hung hăng nghiến răng, vẻ mặt giận dữ.

"Y nhi, nàng đừng nhìn ta như vậy." Sở Dật Phong cười to: "Nàng còn nhìn ta sẽ không nhịn được."

Tần Lạc Y giật mình. Hỗn đản. Trong lòng nàng thấp chú một tiếng, dứt khoát lật người qua không để ý tới hắn. Sở Dật Phong nhìn nàng trong lúc vô tình lộ ra sống lưng tuyết trắng, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, rốt cục vẫn nhịn xuống, đứng dậy gọi người ta đưa tới không ít đồ nàng thích ăn, còn có linh tửu.Hai người vừa ăn, một bên thân mật nói chuyện.

Thời điểm nói đến Trấn Nam Vương, trên mặt Tần Lạc Y không thể ức chế nổi hiện lên thần sắc sầu não.Phụ mẫu nàng, sợ là đời này không thể gặp được, cũng may ở tại dị thế này, nàng vẫn có thân nhân, phu thê Tạ Như Yên cùng Trấn Nam Vương, còn có Tần Thiên, là thân nhân khối thân thể này, cũng sẽ là thân nhân nàng.

"Chờ yêu thú triều chấm dứt, ta cùng nàng trở về." Nhìn vẻ mặt nàng sầu não, Sở Dật Phong đem nàng ôm vào trong lòng, thấp giọng an ủi nàng.

Tần Lạc Y gật gật đầu, thương cảm trên mặt nhất thời phai nhạt rất nhiều, đây vốn là ý tưởng của nàng. Trước kia tu vi nàng không cao, trở lại Thánh Long đại lục phải xuyên qua trăm ngàn dặm hải vực, nguy cơ lớn, nhưng hiện tại bất đồng, nàng có Bảo Lam chiến thuyền, phi hành trên không trung mấy vạn thước, hoàn toàn không cần e ngại yêu thú cao giai.

Sau khi ăn cơm xong, Sở Dật Phong mang theo Tần Lạc Y đi dạo chung quanh, bất quá chỉ đi dạo trong viện, không đi ra ngoài, viện này bố trí trận pháp, có thể tạm thời ẩn nấp hơi thở hắn cùng Tần Lạc Y.

Hắn tự nhiên biết cứ như vậy mang theo Tần Lạc Y rời đi, hai nam nhân kia sẽ không chịu để yên, khẳng định sẽ tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần bọn họ đi ra khỏi toà nhà này, nói không chừng không bao lâu, hai nam nhân kia sẽ tìm đến.

Nghĩ đến hai người Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh liên thủ không cho chính mình tới gần Y nhi, trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng. Sắc trời dần tối, tuy rằng ngày hôm qua cùng hôm nay đã triền miên cùng Y nhi, nhưng đối với người đã ngăn cách 5 năm mà nói, hoàn toàn không đủ, còn không đợi sắc trời đen hẳn, Sở Dật Phong lại đem Tần Lạc Y kéo vào trong phòng.

Nhìn Sở Dật Phong bắt đầu cởi quần áo chính mình, Tần Lạc Y thật sự giật mình, hơi nhíu mày: "Sở Dật Phong!" Chẳng lẽ hắn cùng chính mình ở chung một chỗ, chỉ nghĩ đến việc này sao? Nàng thực sự có điểm hoài nghi, đến tột cùng hắn yêu nàng, hay là yêu thân thể nàng.

Sở Dật Phong hôn lên môi nàng, ánh mắt nhìn nàng ám trầm: "Y nhi, đừng cự tuyệt ta, bọn họ khẳng định sẽ tìm được nơi này, chờ bọn hắn tìm đến...Đến lúc đó ta muốn đơn độc nói với nàng một câu, chỉ sợ cũng không có cơ hội."

Tần Lạc Y nhìn bộ dáng hắn, nhất thời trong lòng mềm nhũn, Sở Dật Phong thuận thế đè ép lên, trong phòng rất nhanh vang lên tiếng than nhẹ ái muội cùng tiếng thở dốc thô nặng.

Sáng sớm hôm sau, Tần Lạc Y tỉnh lại, mở mắt ra, không nhìn đến Sở Dật Phong, lại vọng vào một đôi mắt hoa đào sâu thẳm.

"Đại sư huynh." Tần Lạc Y mạnh mẽ cả kinh, ngồi dậy.

"Y nhi, rốt cục nàng cũng tỉnh lại." Phượng Phi Ly cười nhẹ, tao nhã tiêu sái lại đây, ngồi bên cạnh người nàng. Một thân ảnh hắc sắc thanh lãnh khác, cũng đi ra, ngồi bên cạnh người nàng.

"Ách, Nhị sư huynh, chàng cũng đến đây." Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, không nghĩ tới Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh tìm đến đây nhanh như vậy, còn có Sở Dật Phong...Hắn đi chỗ nào vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.