Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 284




Ngày hôm sau, Lý An Nhiên cùng Lục Ly và Thanh Y nói chuyện ở trong phòng.

“Lục Ly, ngươi xem, nương nương cho ngươi bộ trang sức ngọc trai này là loại thượng hạng đấy.”

Thanh Y hiếm thấy vui vẻ như vậy, nhiệt tình kiểm kê của hồi môn chuẩn bị cho Lục Ly.

Lục Ly hai má hơi ửng hồng, vừa nhìn liền biết là người có chuyện vui, nhưng khi nhìn mấy rương lớn vàng bạc trang sức, nàng vội vàng ngăn cản nói:

“Nương nương, sao lại nhiều như vậy, cái này… Nương nương, chỉ cần một rương nhỏ là được rồi.”

Lý An Nhiên lập tức nhíu mày.

“Cái gì mà một rương nhỏ, hoàng thượng đã nói sẽ phong cho ngươi làm huyện chủ, huyện chủ gả đi của hồi môn sao có thể chỉ là một rương nhỏ, ngươi yên tâm, ba rương này chỉ là phần của ta thôi, tin chắc hoàng thượng sẽ có ban thưởng thêm. Ta còn bảo Triệu gia đi Đại Nguyên một chuyến, tìm mua cho ngươi một cửa hàng ở hoàng đô, đợi khi ngươi gã đến có cửa hàng cùng Triệu gia hỗ trợ, như vậy không sợ không có bạc dùng.”

“Nương nương… Cửa hàng ở hoàng đô Đại Nguyên giá cả nhất định rất mắc, ta…”

Lục Ly còn chưa kịp nói xong đã bị Lý An Nhiên ngăn lại.

“Lục Ly, chỉ là chút của cải thôi, giữa chúng ta cần phải tính toán như vậy sao? Ta rất mừng cho ngươi, chỉ cần ngươi sống tốt, đối với ta đã là đền đáp lớn nhất.”

“Nương nương…”

Lục Ly gọi một tiếng, hai mắt lại đỏ lên, Lý An Nhiên cười cười nói:

“Được rồi, khóc cái gì mà khóc, mau nhanh tay giúp Thanh Y kiểm kê ghi vào sổ sách, như vậy ngươi mới dễ dàng bảo quản được, giờ này chắc Nghiêm Thành Trí đã mời được Văn Vũ điện hạ nhập cung rồi.”

Lục Ly mím môi, gạt đi nước mắt, miễn cưỡng cười gật đầu.

Thanh Y thấy vậy cũng che dấu ánh nước vừa dâng lên trong mắt.

Ngay lúc này bên ngoài có tiếng bẩm báo của Tiểu Nhất Tử.

“Bẩm nương nương, hoàng thượng truyền lệnh mời nương nương đến Càn Đức Điện một chuyến,”

Hai mắt Lý An Nhiên lộ ra tia vui mừng, quay đầu thấy sắc mặt Lục Ly đỏ lên, Lý An Nhiên liền cười khẽ, đứng dậy ra ngoài.

….

Trong Càn Đức điện không khí có vẻ rất không tệ, Lý An Nhiên vừa đến đã nghe thấy tiếng cười của hoàng thượng.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

Hoàng thượng thấy Lý An Nhiên đến liền cười bảo nàng đến gần mình.

Trong điện lúc này còn có hai người là Nguyên Văn Vũ và Nghiêm Thành Trí.

Lý An Nhiên lại hành lễ với Nguyên Văn Vũ, hắn cũng lập tức trả lễ.

Hoàng thượng thấy Lý An Nhiên đối mặt với Nguyên Văn Vũ mà thần sắc vẫn tự nhiên như thường, không hề có một chút hoa si nào, trong lòng hắn liền cảm thấy dễ chịu.

Đợi khi mọi người đều yên vị, đương nhiên sẽ nói đến việc chính đó là hôn sự của Nghiêm Thành Tri và Lục Ly.

“Mục đích ta đến hôm nay hoàng thượng và nương nương chắc cũng biết rồi, Nghiêm Thành Trí hắn nhìn trúng Lục Ly cô nương, ta xin thay mặt hắn hướng hoàng thượng và nương nương cầu hôn.”

Nguyên Văn Vũ không hề vòng vo nhiều lời, trực tiếp nói thẳng.

Hoàng thượng sớm đã quen với cách nói chuyện của hắn, bình thản gật đầu.

“Lục Ly được Nghiêm đại nhân xem trọng là may mắn của nàng, trẫm đương nhiên sẽ thành toàn.”

Lý An Nhiên nở nụ cười, có lễ nói:

“Sau này xin nhờ tam điện hạ chiếu cố.”

Nguyên Văn Vũ cười ha ha, bộ dạng vô cùng dễ gần cởi mở.

“Thuần chiêu dung nương nương cứ yên tâm, nếu nàng gả cho biểu ca ta thì cũng chính là biểu tẩu, ta đương nhiên không để kẻ khác ức hiếp nàng.”

“Có lời này của điện hạ, ta cũng yên tâm rồi.”

Lý An Nhiên quan sát thấy Nguyên Văn Vũ đối với thân phận của Lục Ly cũng không có ý kiến, nàng liền càng thêm yên tâm.

……

Trong lúc đó, Lục Ly ở Trường Lạc Cung ngược lại đứng ngồi không yên.

Thanh Y nhìn bộ dạng thấp thỏm của Lục Ly mà không khỏi buồn cười.

“Ngươi ngồi yên một chỗ không được sao? Làm gì mà cứ đi tới đi lui thế.”

Lục Ly hơi đỏ mặt trừng mắt nhìn Thanh Y một cái.

“Ta… Ta đi nội vụ phủ nhắc nhở bọn họ chuẩn bị y phục mùa thu cho nương nương đây.”

Nói xong Lục Ly liền quay đi, Thanh Y liền cười nói với theo.

“Vậy còn của hồi môn của ngươi, vẫn chưa nhập danh sách xong mà.”

“Ngươi… Ngươi tự làm đi.”

Lục Ly bước chân chạy đi càng nhanh, Thanh Y không khỏi cười ra tiếng lắc đầu.

Ngay cả người lớn mật như Lục Ly khi nhắc đến hôn sự cũng ngượng ngùng thành như vậy.

Lục Ly mang theo Tiểu Ngủ Tử đi thẳng đến nội vụ phủ.

Tiểu Ngũ Tử nhìn thần sắc bần thần của Lục Ly liền cười nói:

“Lục Ly tỷ không cần lo lắng, có hoàng thượng và nương nương làm chủ, tỷ nhất định thuận lợi trở thành thiếu tướng quân phu nhân thôi.”

Lục Ly trừng mắt nhéo lỗ tai hắn.

“Tiểu tử ngươi còn dám nói bậy coi chừng ta xé rách miệng ngươi.”

“Ai da, ai da! Tướng quân phu nhân tha mạng.”

“Im miệng!”

Lục Ly vừa tức vừa xấu hổ trừng Tiểu Ngũ Tử rồi quay đi, Tiểu Ngũ Tử cười hì hì đuổi theo phía sau.

Đến nội vụ phủ, lập tức có người ra tiếp đón.

“Trời ơi! Lục Ly cô nương, quý nhân a, sao Lục Ly cô nương lại hạ cố đến nội vụ phủ vậy, nương nương có dặn dò gì sao?”

“Ta muốn hỏi số vải mùa thu của Trường Lạc cung khi nào mới có vậy? Còn có y phục mùa thu của nương nương và Tam hoàng tử nữa.”

“Sớm thôi, thượng cung cục vừa chuẩn bị xong, chúng ta vừa định phái người đưa qua, còn vải vóc thì hoàng hậu nương nương chưa ra lệnh, chúng ta cũng không dám tự ý phân trước, Lục Ly cô nương xin về nói lại với nương nương, đợi khi có ý chỉ của hoàng hậu nương nương, nô tài nhất định mang đến cho nương nương chọn trước tiên.”

“Hừ! Từ bao giờ trong cung đã vô pháp vô thiên như thế rồi hả, quý phi nương nương của chúng ta ngươi để nơi nào?”

Ngay lúc này một nhóm cung nhân đi đến, đi đầu là một cung nữ tay ôm một con mèo trắng muốt.

Thái giám phủ nội vụ nhìn thấy cung nữ này, lập tức cười lấy lòng.

“Vi Hạ tỷ tỷ, hôm nay có vấn đề gì mà lại hạ cố đến đây vậy?”

“Hừ! Tiểu bạch chạy ra ngoài, quý phi nương nương lo lắng nên bảo ta đi tìm về.”

Nói xong cung nữ Vi Hạ đưa mắt nhìn Lục Ly, cười lạnh nói:

“Hừ! vừa vào đầu thu Trường Lạc cung đã hết vải dùng rồi sao? Viên Hy cung nương nương chúng ta tiêu dùng tiết kiệm, giảm bớt gánh nặng cho quốc khố, vải vóc mùa thu năm ngoái vẫn cùng dư nữa đấy.”

Nói như vậy là cố tình chỉ trích nương nương của nàng tiêu dùng hoang phí sao?

Lục Ly âm thầm tức giận, ngoài mặt lại cười cười bình thản nói:

“Vi Hạ, ngươi thật to gan, ngay cả chuyện của chủ tử cũng dám nghị luận, người khác không hiểu còn nghĩ quý phi nương nương có ý kiến với Thuần chiêu dung nương nương, cố ý để ngươi tung tin bậy bạ, công kích Trường Lạc cung, ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của quý phi nương nương và chiêu dung nương nương nhà ta, ta xem ngươi gánh tội này như thế nào.”

“Lục Ly ngươi đừng có đặt điều nói bậy.”

“Ở đây nhiều người như vậy, ai cũng nghe thấy, ngươi đừng tưởng ai cũng là đồ ngốc không hiểu được ẩn ý của ngươi, vả lại ta khi nào đã nói Trường Lạc cung hết vải dùng? Ta đến chỉ hỏi y phục mùa thu của nương nương nhà ta và tam hoàng tử mà thôi, chuyện vải vóc chỉ là thuận miệng hỏi một câu, qua miệng ngươi lại mang ý nghĩa khác, ngươi mới là đặc điều nói bậy.”

“Ta không có, là ngươi tự cho mình thông minh suy đoán lung tung mà thôi.”

Ngay lúc không khí đang căng thẳng thì một tiếng cười khẽ làm mọi người giật mình.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tham kiến Trương phi nương nương.”

Trương phi tươi cười dẫn theo hai cung nữ đi đến.

“Vi Hạ, ngươi đã tìm được Tiểu Bạch rồi đấy à? Đưa đây ta bế một chút.”

Trương phi nở nụ cười cưng chiều ôm lấy con mèo trắng trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lục Ly và Vi Hạ hỏi:

“Vừa rồi ta thoáng nghe các ngươi nói chuyện gì đó liên quan đến quý phi nương nương và Thuần chiêu dung à?”

Vi Hạ liếc mắt nhìn Lục Ly sau đó lộ ra một nụ cười lạnh.

……

Lý An Nhiên trở về Trường Lạc cung, tâm trạng cực kỳ tốt, định báo tin tốt cho Lục Ly nhưng lại không nhìn thấy người.

“Thanh Y, Lục Ly đâu rồi?”

“Nương nương đã trở lại, Lục Ly đã đi nội vụ phủ rồi.”

Thanh Y tiến lên đỡ Lý An Nhiên, thần sắc lo lắng hỏi:

“Nương nương, chuyện của Lục Ly và Nghiêm đại nhân như thế nào rồi?”

Lý An Nhiên ngồi xuống tú đôn, Hạ Thảo lập tức châm trà mang đến, Lý An Nhiên uống một ngụm trà rồi vui vẻ nói:

“Đã thành, chiếu chỉ của hoàng thượng rất nhanh sẽ đến thôi.”

“Thật tốt quá!”

Thanh Y cực kỳ vui mừng, khóe mắt đột nhiên hơi đỏ lên.

“Được rồi, là chuyện vui, ngươi khóc cái gì.”

“Nương nương, nô tỳ chỉ vui mừng thôi.”

“Ừ! Chuyện tiến triển tốt đẹp, ta cũng yên tâm.”

Ngay trong lúc Lý An Nhiên vừa thở phào một hơi thì bên ngoài đột nhiên có tiếng huyên náo, Lý An Nhiên không khỏi nhíu mày.

“Xuân Thảo, ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.”

Xuân Thảo đang đứng hầu một bên lập tức tuân lệnh chạy ra xem, lát sau nàng trở lại, đi cùng còn có mấy người Lục Ly, khiến Lý An Nhiên kinh hãi chính là Lục Ly đang được mấy người Tiểu Nhất Tử nâng đỡ trở lại, sắc mặt nàng trắng bệch, một tay cầm khăn che một bên mặt.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý An Nhiên và Thanh Y đồng thời chạy đến, Thanh Y nhìn một cái liền nhận ra vấn đề, vội vàng nói:

“Nương nương, Lục Ly bị thương, phải nhanh chóng chuẩn bị nước nóng.”

“Tiểu Nhất Tử.”

Lý An Nhiên nói một câu, Tiểu Nhất Tử liền hiểu được lập tức phân phó cho cung nhân Trường Lạc Cung xung quanh, mọi người lập tức chạy đi lo việc của mình, Thanh Y và Xuân Thảo dìu Lục Ly ngồi xuống ghế.

Từ đầu đến cuối Lý An Nhiên đều quan sát sắc mặt Lục Ly, bởi vì nàng cảm thấy Lục Ly có chút khác thường.

“Lục Ly, mau buông tay cho ta xem mặt của ngươi.”

Thanh Y gấp giọng giục, Lục Ly lại hơi ngẩn người, đầu óc như đã chạy đi đâu, thấy vậy Thanh Y càng gắp.

Lý An Nhiêu nhíu nhíu mày, lúc này nàng thật sự rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng nàng kềm nén xuống, gọi lớn.

“Lục Ly.”

Lục Ly bị tiếng của Lý An Nhiên gọi tỉnh, nàng ngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên và Thanh Y, nước mắt đột nhiên tuôn trào.

“Nương nương.”

Giọng Lục Ly nghẹn ngào, Lý An Nhiên trong lòng run lên, nàng nắm chặt nắm tay tự trấn tỉnh, nhẹ giọng nói:

“Lục Ly, bình tỉnh lại, để Thanh Y xem mặt của ngươi.”

Lục Ly vừa khóc vừa buông tay, ánh mắt có một tia tuyệt vọng, đợi khi nhìn thấy một bên mặt sưng đỏ còn có mấy vết sướt rướm máu bầm tím ghê người của Lục Ly, Lý An Nhiên cảm thấy lồng ngực thắt lại.

Thanh Y cũng sững người một giây nhưng rất nhanh nàng quay đầu lớn tiếng hét lên với Hạ Thảo vẫn còn sợ hãi đứng một bên.

“Còn nhìn cái gì, mau chóng đi phòng bếp xem nước nóng chuẩn bị xong chưa, nhanh lên.”

Hạ Thảo lần đầu tiên bị Thanh Y tỷ tỷ luôn ôn nhu hét lớn như vậy, giật mình một cái mới lật đật chạy đi.

Lục Ly nhìn Thanh Y, bắt lấy cánh tay Thanh Y, cắn cắn môi, ánh mắt tuyệt vọng nói:

“Thanh Y, có phải mặt ta không chữa được nữa phải không?”

“Ngươi yên tâm, ta có thể chữa được, ta nhất định chữa được mặt của ngươi.”

Thanh Y cũng đỏ bừng hai mắt, Lục Ly nghe Thanh Y kiên quyết nói vậy mới yên tâm một chút.

Lát sau nước nóng được chuẩn bị, Thanh Y liền dùng nước ấm lau mặt cho Lục Ly, kiểm tra kỹ một hồi, nàng liền lấy một bình ngọc thuốc đã chuẩn bị sẵn thoa lên vết thương, sau đó băng lại, đợi khi xử lý vết thương xong, Thanh Y mới thở một hơi. Lý An Nhiên liền hỏi:

“Thế nào?”

“Cũng may là còn kịp, Tiêu Bì Tán vẫn chưa ngấm quá sâu, thế nhưng…”

Thanh Y đưa mắt nhìn Lục Ly, ánh mắt lo lắng nói:

“Thế nhưng như thế nào?”

Lý An Nhiên lạnh lùng hỏi, Thanh Y cuối đầu nói tiếp:

“Nhưng muốn hoàn toàn xóa đi vết sẹo thì ít nhất phải liên tục thoa thuốc một năm.”

Lục Ly nghe vậy, cuối đầu, đột nhiên cười tự giễu nói:

“Một năm à, như vậy quá trễ rồi.”

Nói xong, nước mắt lại tuôn trào.

Lý An Nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Ly, giơ tay ôm lấy nàng.

“Nếu Nghiêm Thành Trí vì vậy mà phụ ngươi, chứng tỏ hắn không đáng để ngươi trao thân, vì vậy phải nén đau lòng có biết không.”

Lục Ly gật gật đầu nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngừng, Thanh Y cũng không kềm được mà rơi nước mắt.

“Được rồi, Thanh Y, Xuân Thảo, đưa Lục Ly về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lý An Nhiên nhỏ giọng phân phó, Thanh Y và Xuân Thảo liền tiến lên đỡ Lục Ly rời đi, nhìn theo bóng lưng Lục Ly, ánh mắt Lý An Nhiên lộ ra tia đau lòng, có kẻ hãm hại Lục Ly, nàng có thể bỏ qua ư? Không thể, từ lúc nhập cung đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng tức giận đến vậy.

Tiểu Nhất Tử cũng nhíu mày lo lắng, hắn ngẩng đầu nhìn Lý An Nhiên, vừa nhìn hắn liền giật mình, lần đầu hắn nhìn thấy thần sắc đáng sợ như vậy trên mặt nương nương.

Lý An Nhiên nắm chặt nắm tay, ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

“Tiểu Ngũ Tử đâu, lúc nãy là hắn đi cùng Lục Ly phải không, gọi hắn vào đây.”

Tiểu Ngũ Tử sớm đã đợi ngoài cửa, nghe Lý An Nhiên hỏi lập tức chạy vào.

“Nương nương.”

“Tiểu Ngũ Tử, đã xảy ra chuyện gì, là ai hại Lục Ly?”

Tiểu Ngũ Tử hai mắt đỏ bừng, lập tức kể hết mọi chuyện xảy ra cho Lý An Nhiên nghe, càng nghe Lý An Nhiên càng nhíu chặt chân mày.

Cuối cùng nàng lẩm bẩm một câu:

“Trương phỉ?!...Quý phi!”

Thì ra sau khi Trương phi đến, Vi Hạ liền dựa vào có người chống lưng, lập tức thay trắng đổi đen nói Lục Ly châm ngòi Quý phi và Lý An Nhiên, đám cung nhân Nội Vụ Phủ sợ uy quý phi và Trương phi liền giở trò mắt điếc tai ngơ nói mình không nghe Vi Hạ và Lục Ly đã nói gì, giả vờ hồ đồ.

Trương phi thiên vị Vi Hạ liền ra lệnh cho cung nữ Kiều Nhi của mình tác Lục Ly hai mươi cái, thế nhưng chỉ mới đánh một cái mặt Lục Ly đã biến thành như vậy rồi, vừa nhìn liền biết cung nữ kia đã giở trò mờ ám, mà chính xác là ả ta đã cố tình dùng móng tay cào rách mặt Lục Ly, thậm chí trên tay ả ta còn có Tiêu Bì Tán cực kỳ tổn hại đến da người, thứ đó được người ta dùng để sát da heo, da mặt Lục Ly lại mỏng manh yếu đuối như vậy, tổn hại không cần phải nói.

Lý An Nhiên cuối đầu, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Ngay lúc này Lưu công công đến, chuyện của Lục Ly đã truyền đến tai hoàng thượng.

“Tham kiến nương nương!”

Lý An Nhiên nhìn Lưu công công rồi hỏi:

“Lưu công công đến là vì chuyện của Lục Ly?”

Lưu công công cũng không dài dòng gật đầu cung kính nói:

“Nương nương, Lục Ly cô nương như thế nào rồi.”

“Phiền công công về bẩm lại với hoàng thượng, Lục Ly đã bị hủy dung, chuyện của nàng với Nghiêm đại nhân sợ là khó thành.”

“Sao có thể như vậy?”

Lưu công công giật mình, ông tuy đã biết chuyện xảy ra ở Nội Vụ phủ nhưng lại không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.

Lý An Nhiên thở dài.

“Bổn cung có chút mệt mỏi, Tiểu Nhất Tử, ngươi theo Lưu công công đến thay ta bẩm báo với hoàng thượng đi.”

Tiểu Nhất Tử lập tức tiến lên đáp ứng, Lưu công công thấy vậy cũng xin cáo từ.

……

Trong lúc này, ở Viên Hy cung.

Vi Hạ sắc mặt hơi tái vội vã chạy vào tẩm cung của Triệu quý phi.

“Nương Nương, xảy ra chuyện rồi.”

Triệu quý phi đang nằm trên tú đôn cho cung nữ xoa bóp, hơi khép hờ đôi mắt không kiên nhẫn hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Lục Ly của Trường Lạc cung xảy ra chuyện.”

“Lục Ly?... Là cung nữ may mắn câu dẫn được tên hộ vệ của Nguyên Văn Vũ sao?”

“Đúng vậy nương nương.”

“Hừ! Chỉ là một cung nữ thôi, báo với bổn cung làm gì?”

“Nhưng mà… Nhưng mà lần này có liên quan đến chúng ta…”

Triệu quý phi nhíu mày nhìn Vi Hạ.

“Có chuyện gì thì nói hết đi, ấp úng cái gì.”

Vi Hạ nuốt một ngụm nước bọt rồi kể lại chuyện ở Nội Vụ Phủ, Triệu quý phi nghe xong chỉ cười lạnh nói:

“Chỉ như vậy mà ngươi đã sợ đến thế sao? Thật là vô dụng. Bổn cung không tin hoàng thượng sẽ vì một cung nữ của Lý An Nhiên mà nghi ngờ bổn cung, vả lại có Trương phi ở đó, chuyện có liên quan gì đến bổn cung chứ?!”

Vi Hạ ngạc nhiên hỏi:

“Nhưng Trương phi nương nương không phải cũng cùng một bên với chúng ta sao? Nếu Trương phi gặp chuyện, nương nương sẽ mất một cánh tay.”

Triệu quý phi liếc mắt nhìn Vi Hạ, cười lạnh một tiếng.

“Chỉ là một Trương phi mà thôi.”

Vi Hạ bị Triệu quý phi liếc nhìn, lập tức biến sắc, cuối đầu không nói gì nữa, Triệu quý phi bình thản hỏi:

“Trương phi đang ở đâu?”

“Bẩm nương nương, Trương phi đã đến Từ Ninh cung rồi.”

…….

Linh Phụng cung.

“Ngươi chính mắt thấy chứ?”

Hoàng hậu một tay cầm ly trà, một tay cầm quạt phe phẩy, cười cười nhìn một tiểu cung nữ quỳ bên dưới.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, chuyện này chính mắt nô tỳ chứng kiến từ đầu đến cuối.”

“Ừ! Ngươi lui đi.”

Đợi khi cung nữ kia lui ra, hoàng hậu mới quay đầu hỏi Tín ma ma đứng một bên.

“Tín ma ma, ngươi thấy như thế nào?”

“Lão nô cho rằng là Triệu quý phi muốn cản trở Thuần chiêu dung, không muốn Lục Ly được gả đến Đại Nguyên.”

“Vậy còn Trương phi?”

“Trương phi thích thanh cao, trước giờ cũng xem như yên phận, lần này chắc là bị lợi dụng mà thôi.”

“Ừ!”

Hoàng hậu gật đầu đồng tình, Tín ma ma lại hỏi:

“Nương nương định thế nào?”

“Phải chờ động thái của Viên Hy cung trước đã, nếu Triệu tiện nhân kia ra mặt, bổn cung đương nhiên cũng phải đến chủ trì đại cục mới được.”

“Nương nương nghĩ Thuần chiêu dung sẽ xử lý chuyện này như thế nào?”

“Xảy ra chuyện như vậy mà vẫn không vội vàng hành động, Lý An Nhiên rất thông minh, Lục Ly hiện tại lọt vào mắt Nghiêm Thành Trí, đương nhiên không còn thuộc quyền giải quyết của nàng nửa, phải chờ xem thái độ của hoàng thượng mới được. Lần này thú vị đây!”

Hoàng hậu cười cười, ánh mắt thâm thúy nhìn ra cửa cung, không biết đang suy tính gì.

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.