Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 18: Bữa Tiệc




Lạnh buốt, còn có thể nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Mạc Thông bất giác khao khát nhiều hơn, hắn thậm chí còn khẽ liếm làn da người kia, trong nháy mắt hắn trở nên căng thẳng, một cánh tay vòng lên ôm cổ y, ngực kề sát ngực y, cảm thụ tiếng tim đập như nổi trống.

Hắn nghĩ chắc hẳn mình điên rồi, không biết người đàn ông này có móc súng ra bắn xuyên đầu mình hay không nữa. Thế nhưng mỗi dây thần kinh của hắn đều đang chống lại lý trí, đều đang không ngừng đầu độc hắn, vẫn chưa đủ, còn chưa đủ.

Cảm giác được đôi môi người đàn ông kia đang được nhiệt độ của mình làm cho ấm lên, cảm giác được bàn tay đối phương không còn run rẩy… Trong nội tâm Mạc Thông trào lên chua xót, hắn cảm thấy mình giống như một con thiêu thân dại dột không màng tính mạng lao đầu vào ngọn lửa đèn, không khống chế nổi mà dốc hết sức lực muốn lao tới một thứ ánh sáng chẳng bao giờ thuộc về mình cả.

Chỉ mới nửa năm ngắn ngủi, hắn đã trải qua khắc cốt phản bội, đã hiểu ra trách nhiệm huyết mạch tương liên, đã bị cuốn vào một hồi tranh đấu hiểm ác, đã cảm nhận được hối hận sâu sắc… Sau đó trong quá trình trưởng thành nhanh chóng gần như thống khổ ấy, gặp được cái tên khốn kiếp này. Đứa trẻ bị ngọn lửa tôi luyện lớn lên, trong một đêm ấy, lặng yên không tiếng động chịu đựng nỗi hoang hoải không lời hồi đáp.

Thời gian phá kén dài dằng dặc như thế, hắn hình như đã sáng tỏ trong câu chuyện cổ tích hồi nhỏ từng nghe, công chúa nhân ngư từ nhỏ lớn lên trong lòng biển rộng đột nhiên mọc ra hai chân là loại cực hình như thế nào.

Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn, có lẽ là vì quá mức bất ngờ, có lẽ là tối nay đã sức cùng lực kiệt, cũng có lẽ bị mê hoặc bởi bóng tối dày đặc nơi đây, An Tiệp lại không hề giãy dụa, ánh mắt của y lúc đầu còn kinh ngạc, dần dần chuyển thành hỗn loạn và mê mang. Tuy rằng y không đáp lại, nhưng cơ thể lại trầm tĩnh và thả lỏng trong im lặng. Mạc Thông ý thức được điều này, trong lòng dấy lên cuồng hỉ khó nói nên lời.

Hiển nhiên, hắn bị nỗi cuồng hỉ làm u mê đầu óc, nụ hôn nhẹ nhàng vốn không chút tà niệm nhanh chóng vượt qua ranh giới. Mạc Thông dời bàn tay ôm cổ An Tiệp xuống sau đầu y, ép đối phương áp vào người mình, tay kia rất tự nhiên mà du di xuống dưới tìm tòi.

Ngón tay hơi lạnh chạm tới làn da lộ ra bên ngoài áo sơ mi của An Tiệp, An Tiệp rùng mình vụt tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Mạc Thông ra. Không gian trong khoang điều khiển chật chội, khuỷu tay Mạc Thông gập lên vừa vặn đập trúng còi ô tô, tiếng còi sắc nhọn vang lên trong bóng đêm thăm thẳm. Cuối cùng chỉ còn lại hô hấp bị đè nén của hai người họ, ngượng ngập trầm mặc lan tràn.

Một khắc này An Tiệp thực sự thống hận đôi mắt cho dù có tối đến đâu cũng vẫn có thể nhìn thấy của mình, y cơ hồ tinh tường thấy được những biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt người trẻ tuổi kia. Y thấy đôi mắt không còn non nớt, không còn khinh cuồng ấy từng chút từng chút rút hết tình dục nguyên thủy, sau đó đượm đầy một màu ủ dột, kiên trì mà u ám… Y thậm chí còn cảm giác được tình cảm nồng đậm mà thống khổ biểu lộ nơi đối phương. Dù cho như vậy, Mạc Thông vẫn nhìn y, chăm chú, không chớp mắt.

Chăm chú đến mức khiến cho y thiếu chút nữa đã phải lùi bước.

An Tiệp bi ai nghĩ, thì ra bản thân mình đã cô độc lâu đến thế, lâu đến mức không cách nào có thể tìm lại được sự tự chủ của mình, để cự tuyệt sự ấm áp đang dần dần xâm nhập. Y khoác hai tay lên tay lái, trầm thấp nở một nụ cười, cuối cùng rũ xuống đôi mắt tránh ánh nhìn của Mạc Thông, tận lực dùng ngữ điệu tự nhiên nhất để nói chuyện: “Làm sao vậy? Chưa thỏa mãn dục vọng đến mức này, có phải cậu nên…..”

“Tôi không có.” Mạc Thông ngắt lời y, vẫn còn giữ nguyên tư thế khi bị đẩy ra, hắn nắm lấy tay An Tiệp, đối phương giãy nảy người như đụng phải nước sôi, nhưng hắn không chịu buông ra.

An Tiệp thậm chí cảm thấy xương cốt bị đè nén đau đớn.

“Tôi không có,” Mạc Thông lại lặp lại một lần,“An Tiệp cũng tốt, An Ẩm Hồ cũng được… Bao giờ thì anh có thể nhìn thẳng vào tôi, bao giờ anh có thể nghe tôi nói? Bao giờ anh có thể thôi coi tôi là…là…” Hắn dừng lại, cười lên thành tiếng trào phúng biến điệu vì khàn giọng,“Con của ân nhân cứu mạng?”

Từng chữ từng chữ, hắn gằn từng tiếng ẩn nhẫn vô cùng, cũng bình tĩnh vô cùng: “Tôi biết rõ đời này tôi thiếu nợ ba mình nhiều lắm, anh không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi như thế.”

An Tiệp hô hấp ngưng trệ.

Mạc Thông gắt gao nắm chặt tay của y, mang theo cường thế không cho cự tuyệt: “Cũng là anh đang nhắc nhở chính anh, bất kể là tôi hay Tiểu Cẩn Tiểu Du, chẳng qua chỉ là món nợ mà anh không cẩn thận vướng vào, là trách nhiệm, xong xuôi là giũ sạch? An Tiệp, anh không cần tự làm khổ, không tha thứ cho chính mình như thế___”

Hắn nhìn đăm đăm vào An Tiệp, mặc dù có thể hắn không thấy gì cả, thế nhưng lại cho người ta cảm giác ánh mắt kia như có sức nặng, ép người ta không tài nào thở nổi: “Anh không chịu tha thứ cho người khác, chính là bản thân mình không thoải mái cũng không muốn để người khác sung sướng! Anh nản lòng thoái chí sao? Anh nản lòng thoái chí cái rắm! Anh……”

“Đừng tưởng rằng tôi dung túng cho cậu thì có thể muốn nói gì thì nói.” An Tiệp lạnh lùng ngắt lời Mạc Thông, hờ hững nhìn hắn,“Buông ra.”

Mạc Thông không chút yếu thế chống lại đường nhìn lạnh lẽo nguy hiểm của y. Người trẻ tuổi kia hình như luôn như vậy, thản nhiên mà bình tĩnh đối diện bất luận kẻ nào, chưa từng lùi bước trước bất cứ ai, cũng tựa hồ… cho tới bây giờ chưa từng để ai vào mắt.

Ngoại trừ An Tiệp…… Ngoại trừ người đàn ông đồng dạng không để hắn vào mắt này.

“Vì sao anh không chịu thử xem? Vì sao không chịu thử sống cuộc sống của một người bình thường? Tôi không phải Hà Cảnh Minh, không phải cái đồ đầu óc không bình thường làm việc theo tiêu chuẩn súc sinh, vừa ý cái gì là tha về tổ cái đó. Tôi cũng không phải Thôi Mộc Liên, anh nhìn cho rõ đi, tôi là người sống.” Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cuối cùng cơ hồ là lời thì thầm âm ỉ trong yết hầu,“Tôi là……”

Mấy chữ cuối cùng hắn không nói ra, chỉ thật sâu thật sâu nhìn An Tiệp, cặp mắt kia chiếu ánh sáng, trong bóng đêm chói mắt đến khác thường, thực sự có thể nói là rực rỡ muôn màu.

Sáng quá, An Tiệp nghĩ.

Ôn nhu như vậy, cố chấp như vậy, vì sao lại phải chối từ? Y mờ mịt hỏi mình, tại sao vậy chứ? Chuyện này rất khó nói rõ ràng, có lẽ chỉ là do bản năng. Mạc Thông chỉ là một đứa trẻ, An Tiệp lại né tránh ánh nhìn của Mạc Thông lần nữa, có lẽ hắn chỉ bị mê hoặc bởi hormone lứa tuổi… Như thế mà thôi.

An Tiệp chỉ là một lão nam nhân người đầy tật xấu, y nghĩ. Y chưa bao giờ biết thì ra trong thâm tâm mình còn có cảm giác tự ti như thế này, An Ẩm Hồ hăng hái mười mấy năm trước đã bị Hà Cảnh Minh bóp chết trong lồng giam không có thiên lý kia. Tống Trường An nói anh ta rất khó tưởng tường, một con người sinh hoạt ba năm trong hoàn cảnh đó, làm sao có thể không phát điên.

An Tiệp nghĩ, mình không phát điên, có lẽ là vì đã chết trước rồi.

Quả thực rất đáng buồn. Thế nhưng mà Mạc Thông, cái tên đàn ông không nên nết vừa đáng buồn vừa đáng giận, toàn thân trên dưới ngoại trừ cái xác trộm được từ năm tháng ra chẳng còn điểm tốt nào như tôi…có gì đáng giá để cho cậu say mê đến thế?

An Tiệp cong cong khóe miệng như đang tự giễu, mở tay Mạc Thông ra, không nhìn ánh mắt càng ngày càng thất vọng, càng ngày càng cô đơn của người trẻ tuổi ấy nữa, rút tay mình về, y đặt nó lên tay lái, đạp chân ga, chậm rãi lái xe ra khỏi mảnh đất hoang.

Sau hừng đông, còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Mạc Thông mở mắt trừng trừng nhìn lớp vỏ cứng như đá hoa cương mình vất vả lắm mới cạy được ra của người đàn ông trước mắt, nhìn thâm tâm bị y giấu thật sâu thật sâu vất vả lắm mới chạm được vào, vừa không lưu ý, lại để cho y đóng mất. Mà y, vẫn là khuôn mặt mang chút biếng nhác như thể không để tâm bất cứ chuyện gì, lại như thể chuyện gì cũng quan tâm.

Ánh sáng trong mắt Mạc Thông dần dần tối xuống, sau chót một tia cuối cùng cũng biến mất trong bóng đêm. Hắn dường như còn kiệt sức hơn An Tiệp, cứ thế mà cuộn mình trong ghế phụ lái, nghiêng đầu một bên, trầm mặc nhìn phong cảnh mờ mờ không rõ ngoài cửa sổ.

Hai người lái xe về nội thành trong sự im lặng như muốn cắn nuốt tất cả, An Tiệp có chút không yên lòng mà không rõ nguyên nhân, y lái xe về dưới tầng nhà mình.

Gần một tháng không về, An Tiệp đỗ xe xong mới nhẹ nhàng nói với Mạc Thông: “Mệt mỏi cả đêm, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, khỏi phải chen chúc ở chỗ Túy Xà nữa, Trường An nói Tiểu Cẩn hẳn là đã ổn rồi.”

Mạc Thông yên lặng mở cửa xe, hai người một trước một sau không nói không rằng đi lên lầu. Đến lúc An Tiệp đi đến trước cửa nhà mình sờ mó một hồi mới biết sau khi thay không biết bao nhiêu bộ quần áo thì chùm chìa khóa đã phiêu lưu tuốt ở chốn nào xa lắm rồi. Y thở dài, vuốt vuốt tóc, xoay người bảo Mạc Thông: “Chứng minh thư của cậu có đó không? Thẻ ngân hàng cũng được, đưa tôi mượn cạy khóa cái.”

Mạc Thông sờ sờ trên người, sau đó thấp giọng nói: “Nếu anh không ngại…có thể sang nhà tôi ngủ một đêm, Tiểu Cẩn vẫn luôn muốn nói chuyện với anh. Đợi trời sáng rồi tìm chủ thuê mượn chìa khóa sau.”

An Tiệp do dự cau mày.

Mạc Thông cười khổ: “Anh không tin nhân phẩm của tôi hay là không tin chính thân thủ của anh? Tôi ở nhờ nhà anh lâu như vậy, coi như là có qua có lại đi.”

Không biết vì cái gì, An Tiệp lại thấy có chút băn khoăn. Y nhìn Mạc Thông cố gắng nặn ra biểu cảm tươi cười mà cứ thấy như mình vừa phạm vào tội lỗi gì thiên lý không dung vậy: “Kỳ thật tôi không phải……”

Không phải là cái gì? Y nghẹn lời, có chút xấu hổ đứng đó. Mạc Thông cũng không nói lời nào, chiếc đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang rốt cuộc vì không còn tiếng động gì nữa mà tắt phụt. An Tiệp đứng trong bóng tối cảm giác được có người lặng lẽ đến gần y, nhẹ nhàng nhẹ nhàng ghé vào tai y nói một câu như thở dài: “Tôi thực sự yêu anh…..”

Ngọn đèn sát phong cảnh không hiểu tiếng người, càng không nghe thấy nhịp tim ai đập loạn, nó chỉ biết máy móc cảm ứng và sáng lên. Trong nháy mắt ánh sáng tràn tới, Mạc Thông đã lui về sau một bước dài, mang theo biểu cảm giải thoát “Rốt cục cũng nói ra” cùng với nỗi chát đắng phó mặc số phận.

Một câu nói quá mức dễ dàng phát ra từ đôi môi khép mở, thế nhưng vẻ mặt của thanh niên đâm đau đôi mắt An Tiệp.

Mạc Thông đang đợi một câu trả lời, thế nhưng tên đàn ông nhát gan thích núp trong mai rùa này lại một lần nữa chứng minh, can đảm của y, tâm tình không biết sợ hãi của y chỉ phát huy trong lúc mưa bom bão đạn thôi____Mạc Thông lại một lần nữa thất vọng không chờ được đáp án.

Hắn xoay người sang chỗ khác, nghĩ thầm, có lẽ cứ chờ chờ chờ như thế mãi rồi cũng quen thôi. Mở cửa, Mạc Thông trầm thấp nói: “Mời vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.