Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 5




Còn khoảng năm ngày nữa đến hội săn thì y phục cho các tùy tùng của Lương vương đều đã hoàn thành.

Y phục lấy màu đen làm chủ đạo, được may bằng chất liệu vải có thể co giãn, thấm hút mồ hôi tốt. Thanh Liên còn khâu cho mỗi người một đôi bao tay hở ngón rất tiện lợi, vừa bảo vệ được bàn tay, lại vừa không giảm tốc độ bắn tên.

Tùy tùng theo Lương vương có không ít người là thanh niên trẻ tuổi. Nhận được những thứ tốt từ thiếu nữ, lòng không khỏi bâng khuâng. Có người không đợi đến ngày đi săn đã mang vào tay trong khi làm nhiệm vụ.

Trương ma ma mang y phục may riêng cho Lương vương đến cho hắn. Trang phục cũng rất tiện lợi, vải mỏng, nhẹ, là dùng tơ tốt để dệt. Nhưng Lương vương vẫn hờ hững, chẳng thèm liếc qua.

-Để đó đi!

-Lão nô cáo lui.

-Sao lại là loại bao tay này?

Trương ma ma cũng ngớ ra:

-Hồi vương gia….Bao tay này là được phòng may vá chuẩn bị. Vải dệt đều là loại tốt nhất. Mang cũng rất thoải mái.

Là loại tơ tằm mát rượi của quý tộc, thị vệ thường đương nhiên không được dùng. Nhưng hắn lại không thích chúng. Đám thị vệ trẻ tuổi hay mang mấy chiếc bao tay ra so sánh, kẻ thì hả hê vì bao tay của mình đẹp hơn người bên cạnh. Một đám thanh niên sôi nổi đàm luận về một nha hoàn.

-Thanh Liên không chỉ đẹp mà còn khéo tay nữa. Không biết….

-Trương ma ma nói, nàng ấy mới có mười mấy tuổi thôi. Còn nhỏ lắm!

-Thì có sao. Cùng lắm là đợi thêm một năm nữa. Dù là nha hoàn cũng không sao cả, người đẹp và khéo léo như vậy, mẹ ta nhất định rất thích. Có thể mang về làm thiếp cũng được.

-Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Cô gái như vậy, chịu làm thiếp cho ngươi sao?

-Nàng ta chỉ là nha hoàn thôi mà. Thị vệ như chúng ta lấy đại nha hoàn còn được. Huống gì….

Cửa mở. Đám thị vệ đang nói chuyện trở nên câm lặng. Khuôn mặt lạnh lùng của Lương vương khiến họ rùng mình.

Thân phận của nàng ta thấp kém, chỉ là nha hoàn phòng may vá. Sau này có về Đông đô còn bị khinh khi hơn.

Ở đó, hắn có tám tiểu thiếp, ba di nương, một trắc phi. Thỉnh thoảng lại được tặng thêm vài người đẹp nữa. Nếu họ ngoan ngoãn, biết an phận thì có thể thu dụng, còn không có thể làm quà tặng cho các quan viên, đôi khi là khâm sai đến Đông đô.

Nàng đẹp như vậy, bọn thị vệ như sói như hổ. Hắn đi trường săn gần hai tháng. Nếu bọn chúng ở nhà làm bậy, một nha hoàn hạ đẳng như nàng làm sao chống đỡ. Đã gặp nhau ở kiếp này, hắn có thể lạnh lùng để mặc nàng sao?

Lương vương lại thở dài. Đám thị vệ theo hầu thì nín thở. Vương gia có thể thình lình nổi giận hay không?

-Trương ma ma!

Trương ma ma cũng không dám thở mạnh, chờ nghe mệnh lệnh. Giọng hắn nhẹ nhàng hơn:

-Bao tay không cần quá quý giá như vậy. Bảo nha hoàn Thanh Liên ở phòng dệt làm cho ta một cái giống hệt các thị vệ.

-Lão nô biết rồi Vương gia….

-Ma ma cũng đã lớn tuổi, cứ ở nhà trông chừng việc trong viện này. Bảo Thanh Liên đi theo ta.

-Dạ, vương gia….

Nàng khéo tay, lại có nhan sắc. Một nha hoàn như vậy, rất dễ thu hút con mắt của người khác. Địa vị của Lương vương ở triều đình không vững. Không may có người để ý, muốn hắn tặng nàng cho mình thì sao?

Dù  hắn có cự tuyệt cũng không được. Họ sẽ nhìn ra điểm yếu của hắn ngay.

Lại phải tiếp tục diễn trò.

-Bảo nha hoàn Thanh Liên đến phòng của ta ngay.

-Dạ….

Trương ma ma đã khuất bóng. Thẩm Hành Vân lặng lẽ trông theo.

Hắn nắm trong tay bộ bao tay vừa được mang đến. Kiếp trước hay kiếp này cũng vậy. Thứ hắn thích, toàn phải tự tay giành lấy. Cướp đoạt? Có lẽ đó đã là số phận của hắn rồi chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.