Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 14




Nàng thích ta, có phải không?

Thanh Liên vừa về đến lều của mình thì đột ngột có tiếng người cất lên. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, Thiết Hàn đang đứng bên trong.

-Thiết thị vệ….

Ánh mắt đó, nhìn thẳng vào Thanh Liên. Nếu như là kiếp trước hay chỉ thời gian mới quay lại đây thôi, nàng sẽ gật đầu thừa nhận. Nhưng Lương vương lại….Cảm giác của Thanh Liên đã không còn như lúc ban đầu:

-Nàng có thích ta không? Nếu thích thì ta đến gặp vương gia. Người có nhiều thê thiếp, ta bán mạng vì ngài. Nếu ngài tặng nàng cho ta, chứng tỏ nàng không quan trọng với ngài. Ta dẫn nàng đi!

Hắn ngừng lời đôi chút. Đôi mắt lạnh như băng lại đối diện với Thanh Liên:

-Còn nếu không thích…Nàng cứ nói rõ, đừng để tình cảm của ta lớn dần thêm nữa. Thà kết thúc khi nó mới bắt đầu.

Nàng là thiếp yêu của Vương gia, hắn không quan trọng chuyện đó. Cũng là một dạng người hầu hạ. Thiết Hàn bảo vệ an toàn cho Thẩm Hành Vân, nàng đáp ứng nhu cầu đàn ông cho hắn. Chỉ cần khi nàng là người của Thiết Hàn rồi, một lòng chung thủy – vậy là tốt rồi.

-Thiết thị vệ…Tôi…

-Thích hay không thích? Đi hay không đi?

Thiết Hàn kiếp trước cũng lạnh lùng như vậy. Kiếp này….

Trái tim Thanh Liên không đơn thuần như trước nữa. Lương vương đối với nàng cũng có vài phần chân thật. Nếu như không có đêm nay thì….

-Thiết thị vệ! Người có thích tôi sao?

Nàng hỏi lại. Thiết Hàn không trốn tránh, cũng thẳng thắn với nàng:

-Có cảm tình. Nàng đối với ta đặc biệt hơn người khác, ta phải nghĩ  khác đi!

Đối khác? Hắn phát hiện ra rồi. Nhưng Thanh Liên cũng không thể nói thẳng lý do của những hành động đó là mình muốn trả ơn. Kiếp này hắn cùng nàng chẳng khác gì người lạ. Tái sinh – người nghe có thấy là nó quá hoang đường?

-Người giống đại ca của tôi ở nhà. Tôi mới đối tốt với người hơn người khác một chút. Người đừng….

Thiết Hàn là thị vệ dưới quyền Lương vương. Không may hắn ta cho rằng Thiết Hàn vô lễ sẽ đối với người bất lợi. Kiếp này dù chưa có cảm tình nam nữ, ân tình kiếp trước vẫn còn đó, Thanh Liên không muốn Thiết Hàn bị thiệt thòi, ảnh hưởng tới tương lai.

-Đại ca?

-Vâng!

Đại ca và muội muội. Từ nhỏ Thiết Hàn chỉ có một mình, không thân không thích. Hắn chưa bao giờ có ai thương hắn và hắn cũng chưa hề thương yêu ai.

-Vậy cũng được. Đại ca cũng được. Cứ coi ta như đại ca cũng được. Ta cũng coi muội như em gái ruột. Ta sẽ thương muội, chăm lo cho muội. Đừng lo!

Tay Thiết Hàn vuốt mái tóc óng ả. Cả hai đứng yên lặng trong lều.

Tình cảm vô cùng phức tạp. Thanh Liên không nghe tim mình đập thình thịch. Thiết Hàn cũng không. Nhưng hắn lại biết đến một cảm giác khác hẳn. Huynh muội? Tình thân. Cũng không tệ. Có một muội muội còn hơn cô độc trên đời một mình. Chẳng ai thương mình. Mình cũng chẳng thương ai.

-Vậy thì muội càng phải đi với ta. Lương vương không chỉ có một tiểu thiếp là muội. Vương phủ phức tạp, muội không sống thoải mái được đâu.

Hắn nắm tay nàng, dường như muốn kéo Thanh Liên đi.

-Thiết đại ca….Tôi….

-Đã coi ta như ca ca thì cứ như vậy. Ta sẽ chăm lo cho muội. Sau này kiếm một gia đình tốt mà gả muội. Muội sinh ra con cái, đều là cháu của ta.

-Nhưng mà….

Thiết Hàn khựng lại. Thái độ ngập ngừng của Thanh Liên như vậy. Chẳng lẽ nào….

-Muội thích vương gia thật à?

-Không có….Muội….

-Muội có thích, hắn cũng chẳng thể nào sống tốt với muội hơn được. Nhưng nếu muội không rời được hắn, ta cũng không để muội thiệt thòi được. Đi với ta!

Bàn tay Thiết Hàn như sắt thép, nắm chặt lấy tay Thanh Liên:

-Thiết đại ca….Huynh dẫn muội đi đâu vậy? Thiết đại ca…

-Cứ đi theo ta là được. Tối nay hắn phải cho ta một câu trả lời hợp lý, để ta coi có nên để muội muội của mình ở lại chỗ hắn không?

Trọng sinh sẽ thay đổi nhiều thứ. Thanh Liên thấy được một mặt khác ở Thiết Hàn. Lạnh lùng nhưng cũng vô cùng bá đạo. Đó mới là bộ mặt thật của hắn sao?

Thần sinh ra đã là nô lệ, vốn cũng chẳng có nhà.

Đã không có họ, nối dõi tông đường có nghĩa gì đâu

Thiết Hàn kiếp trước là danh tướng đi lên từ tay trắng, máu nhuộm sa trường, dưới chân là bao nhiêu sinh mạng. Cả đời cô độc, chỉ có một mảnh chân tình ôm ấp đến khi nhắm mắt. Kiếp này gặp lại nàng, bao nhiêu ký ức đều không có, nhưng nếu nàng đã thật tâm thật dạ coi hắn như tình thân, Thiết Hàn cũng sẽ toàn tâm toàn ý che chở, để Thanh Liên được sống vui vẻ đến cuối cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.