Xuyên Sách Tôi Được Nam Chính Sủng Nịnh Vô Đối

Chương 12




Hoàng đế thích thần tử là kẻ “quần là áo lượt’. Thiết Hàn nghe chuyện, không mấy mừng vui vì chức quan từ trên trời rơi trúng đầu mình và năm mươi lượng vàng được thưởng. Hắn thản nhiên nói với các huynh đệ trong đám thị vệ của mình:

-Năm mươi lượng chia cho mỗi người một ít uống rượu đi!

-Thiết đại ca -Thị vệ Trương Tấn Giang vội chạy theo Thiết Hàn khi hắn đang định rời khỏi lều- Huynh đem tiền chia cho mọi người hết, không để lại một ít sao?

-Mỗi tháng đều có tiền lương mà. Cũng đâu cần dùng gì.

Thiết Hàn không thân thích, cũng không có quê cha đất tổ. Người rồi cũng về với đất, tiền bạc là vật ngoài thân, có cũng được, không có cũng không sao cả. Dù sao làm thị vệ cũng được nuôi ăn mặc, không đến nỗi đói khát mà gục chết ven đường.

Công danh cũng vậy. Như dòng nước chảy. Lương vương là chủ tử, cho hắn ăn mặc, giờ còn lấy cho hắn vị trí quan ngũ phẩm. Sau này có chết cũng có mảnh đất đàng hoàng an táng, bia mộ cũng có danh là mệnh quan của triều đình.

So với trước đã là rất tốt. Tốt lắm rồi.

-Thiết đại ca….

Một thị vệ khác lại mang đến hai bộ y phục mới. Mấy hôm nay đoàn thị vệ đều cùng vương gia đi săn thú, y phục rách đi không ít. Thiết Hàn cũng chỉ còn hai bộ nguyên vẹn mà thôi.

-Mỗi người đều có thêm một bộ. Thiết đại ca thì được hai bộ. Huynh được làm quan ngũ phẩm nên đãi ngộ cũng tốt hơn.

Thiết Hàn đón lấy hai bộ y phục mới. Trương Tấn Giang chợt buột miệng:

-Y phục của huynh hình như mỏng hơn chúng ta thì phải. Lần trước bao tay cũng đẹp hơn.

Nói đến đây, các thị vệ khác cũng không khỏi tò mò, săm soi hai bộ quần áo. Kiểu dáng không khác nhưng chất liệu vải của Thiết Hàn thì mềm mịn hơn hẳn, thấm hút mồ hôi tốt. Trong lớp áo trong lại được thêu chữ Thiết bằng hoa văn tinh mỹ. Đám thị vệ ăn ngủ cùng một chỗ, quần áo thay ra cũng vứt loạn, nhờ mấy chữ này mà Thiết Hàn lúc nào cũng nhận đúng y phục của mình.

-Hèn gì huynh không bị lạc trang phục. Có chữ thêu này…

-Chúng ta không có.

-Sao lại có chuyện như vậy? Sao phòng thêu thùa lại ưu ái Thiết huynh vậy? Không thể nào.

-Ta phải đi cáo trạng. Phòng thêu thùa….

-Các ngươi điên à -Trương Tấn Giang quát lên- Phòng thêu thùa trước đây cung cấp y phục nhưng người thêu hoa văn này là phu nhân. Giờ các ngươi cáo trạng, vương gia sẽ nghĩ sao? Vương gia vì phu nhân, Tấn vương cũng dám đắc tội đó.

Vương gia bụng dạ hẹp hòi. Chỉ cần nghi ngờ thì Thiết Hàn ắt sẽ chuốc rắc rối to.

Đám thị vệ cũng đã hiểu ra nên đều không dám bàn tán nữa. Trương Tấn Giang vỗ vai Thiết Hàn:

-Huynh yên tâm, bọn họ đều rất kính trọng huynh nên sẽ không nói lung tung đâu. Nhưng mà chuyện này….

Thiết Hàn cũng khá lúng túng. Phu nhân là người của chủ tử, từ khi nàng trở thành thiếp của Lương vương, hắn cũng đã coi nàng như người trên mà đối đãi. Giờ phát hiện ra nàng lại có ý quan tâm đến hắn, Thiết Hàn cũng chẳng biết làm sao.

Mì nấu riêng khi hắn ra ngoài vót tên.

Chanh đào pha mật ong, thỉnh thoảng lại có vài chén nước mát khi hắn cùng các huynh đệ canh gác ngoài trời nắng nóng. Áo mỏng hơn, thêu thùa tỉ mỉ, dụng tâm hơn.

chữ Thiết như rồng bay phượng múa trong lớp áo trong càng khiến Thiết Hàn bận tâm suy nghĩ. Liên tưởng đến vẻ chuyên chú của nàng khi thêu chữ cái đó, đáy lòng phẳng lặng chợt có chút sóng ngầm chợt dâng lên.

Có người vì hắn mà tỉ mỉ thêu một con chữ nhỏ. Chai chanh đào mật ong, nước mát – có phải vì hắn mà có hay không?

-Huynh cũng không nên nghĩ nhiều đó nha -Tấn Giang nhắc nhở người bạn thân thiết khi thấy hắn có dấu hiệu thất thần- Đó là thiếp yêu của vương gia đó.

-Đệ cũng đừng nghĩ lung tung nữa. Tối nay đệ trực đêm đi. Ta mệt rồi.

Thiết Hàn quay vào lều dành cho mình. Hình ảnh Thanh Liên hiện ra rõ nét hơn.

Cũng đã từng có ấn tượng. Chiếc áo được thêu chữ Thiết…Thiết Hàn máng nó lên vách, mắt khép lại nhưng không ngủ được dù đêm đã dần tàn.

*Nhá hàng, chương này còn 1 phần nữa nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.