Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 - Chương 15




“A Liệt, sau khi ban giám đốc hội họp đã thống nhất bầu lại vị trí chủ tịch, đưa Ân Triệu Lan lên làm chủ tịch mới của tập đoàn.” Trần Đường đứng thẳng nghiêm trang, ôn hòa nói.

Những thứ đã trải qua trong mộng nay tái hiện trước mắt, Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi ngồi một bên, nhìn Ân Triệu Lan đang ngồi ở ghế chủ thượng.

Ân Triệu Lan trầm tĩnh mà xinh đẹp, ánh mắt lộ rõ sự thỏa thuê mãn nguyện vì thắng lợi.

“Tôi có 45% cổ phần tập đoàn.” Im lặng trong chốc lát, mặt Trịnh Liệt nổi lên một mạt tức giận.

“Chúng tôi đã tập hợp đủ 51% cổ phẩn.” Ân Triệu Lan nói “Anh vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, nhưng ban giám đốc từ nay do tôi chủ quản.”

“Ân Triệu Lan, tôi đối đãi cậu không tệ, đây là hồi báo mà cậu cho tôi sao?” Ánh mắt Trịnh Liệt lạnh lẽo tới mức khiến lòng người phát run.

Ân Triệu Lan trong lòng run lên, trên mặt lại không thay đổi “Trịnh thiếu, trách nhiệm lớn đòi hỏi người có năng lực. Anh nếu vẫn không nhúng tay vào sự vụ tập đoàn, vậy cơn cớ gì lại chiếm lấy ghế chủ tịch, gây trở ngại cho sự phát triển của công ty?”

Trịnh Liệt gắt gao nhìn y “Tôi cho cậu một cơ hội, thu hồi những lời cậu nói hôm nay, không thì về sau cậu đi đường cậu tôi đi đường tôi, hai ta vĩnh viễn không còn quan hệ.”

Ân Triệu Lan sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm Trịnh Liệt, đôi môi hơi mấp máy, nói không nên lời.

Trần Đường nhịn không được, mở miệng nói “A Liệt, đây là quyết định của ban giám đốc, không liên quan đến A Lan! Cậu đừng chỉ nhằm vào cậu ta! Có ý kiến thì nói với tôi này!”

“Trần Đường, ông câm miệng!” Trịnh Liệt nổi giận quát “Đừng coi tôi là thằng ngu! Chủ ý này là của ai, không nói tôi cũng biết!”

“Không sai, là chủ ý của tôi!” Ân Triệu Lan quật cường nói, oán hận nhìn Trịnh Liệt “Bởi vì tôi hận anh tới chết! Tôi hận anh bức tôi trở thành con nuôi của anh, tôi hận anh hủy cả cuộc đời tôi! Hôm nay tôi rốt cuộc có cơ hội trả thù anh! Trịnh Liệt, anh muốn tự đi hay để tôi gọi bảo an mời anh rời khỏi?”

Trịnh Liệt hai mắt tối đen “…Cậu nói là thật lòng?”

“Đúng vậy.” Ân Triệu Lan trảm đinh tiệt thiết nói.

“Giỏi! Giỏi! Cậu giỏi lắm!” Trịnh Liệt nặng nề đập tay lên mặt bàn “Tôi đi.”

Hắn nổi giận đùng đùng ra khỏi phòng họp, đóng sầm cửa tạo ra tiếng vang thật lớn.

Trịnh Liệt vừa đi, Ân Triệu Lan suy sụp ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Trần Đường nhìn bộ dạng của người học trò mà mình đào tạo, trong lòng cũng chịu không nổi “A Lan, thiệt thòi cho cậu…”

Ân Triệu Lan làm việc chưa bao giờ lừa dối ông. Lâu Vũ Tĩnh bày mưu tính kế Trung Thiên, Ân Triệu Lan trở về công ty lập tức đem chuyện này hai năm rõ mười nói cho Trần Đường.

Trần Đường là người từng trải, nhìn ra được Ân Triệu Lan bị Lâu Vũ Tĩnh đe dọa sẽ làm hại Trịnh Liệt mà tâm thần rối loạn. Vốn ông còn bao dung nghĩ, Ân Triệu Lan tuy là trưởng thành sớm, rất có năng lực, nhưng dù gì cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, gặp chuyện lớn cũng sẽ không có kinh nghiệm, rồi sẽ vì những thứ quan tâm mà bị rối trí. Bất quá y cuối cùng cũng biết làm dịu lòng đối thủ, quay trở về cùng ông thương lượng đối sách.

Tập đoàn Trung Thiên đứng vững đã nửa thế kỷ, có dây mơ rễ má với hắc đạo bạch đạo ở Nam Phong thị, làm sao mà một tên họ Lâu nào đó nói uy hiếp liền bị uy hiếp, nói muốn liền có được?

Cho dù họ Lâu thật sự có khả năng khiến một ngàn vạn vốn lưu động bị đóng băng, cấu kết với chính phủ, cũng không có khả năng gây tổn hại cho tập đoàn Trung Thiên, chỉ có thể nói là gây vài phiền toái mà thôi.

Trần Đường còn ai ủi Ân Triệu Lan không cần quá lo lắng, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.

Nhưng tình thế lại phát triển vượt xa dự đoán của Trần Đường. Gần như cùng lúc, từ trong tập đoàn tuồn ra tin tức nhân viên phòng tài vụ ôm tiền công ty bỏ trốn, lấy mất sáu phần vốn lưu động bên ngoài công ty. Đây là tin gièm pha nghiêm trọng. Trần Đường ngầm tự mình đi báo án, cảnh sát chỉ làm cho có lệ, nói bọn họ đợi kết quả điều tra.

Giải trí Hoa Huy gửi Ân Triệu Lan một tờ báo độc nhất, đầu đề tất cả đều nói về tin đồn của Trung Thiên.

Đây là Lâu Vũ Tĩnh cố ý nhắc nhở Ân Triệu Lan không nên làm bậy. Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi nước để đối phó tập đoàn Trung Thiên.

An gia có quan hệ vững chắc với Trung Thiên vẫn bảo trì im lặng, đối với điện báo của Trần Đường chỉ nói cho qua chuyện. Ân Triệu Lan gọi điện cho An Thế Duy mãi vẫn không liên lạc được. Đồng dạng Tiêu gia, mấy ngày nay bị một vài bang nhóm bạo khởi mà bị quây tới sứt đầu mẻ trán, không có cách nào ra tay quản việc của Trung Thiên.

Không có An gia và Tiêu gia, hai cánh tay của tập đoàn Trung Thiên như bị chặt đứt, triệt để lâm vào thế bị động.

Trần Đường giờ mới hiểu rõ đây là thiên la địa võng đã được mưu tính từ lâu, muốn đem cả ba nhà Trịnh, An, Tiêu một lưới bắt gọn!

An Thế Duy và Tiêu Sân có quan hệ mật thiết với Trịnh Liệt đều không thể liên lạc, nhưng nhắc tới Trịnh Liệt, An gia và Tiêu gia đều truyền một ý tứ: Nhất định phải đem Trịnh Liệt ra khỏi đó!

Tài sản cá nhân của Trịnh Liệt rất lớn, lai lịch lại sạch sẽ, phần lớn tài sản đều được đặt ở nước ngoài. Tính cách Trịnh Liệt lại vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Bảo trụ Trịnh Liệt, nói không chừng còn có thể bảo trụ một con đường sống!

Lúc này, nếu Trung Thiên có bề gì thì trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu Trịnh Liệt, tất yếu phải có một người đứng ra, thế thân cho Trịnh Liệt để gánh vác trách nhiệm này.

Trịnh gia có ân với Trần Đường, vốn ông muốn đứng ra lãnh lấy trách nhiệm về mình, bảo hộ Trịnh Liệt. Nhưng Ân Triệu Lan dứt khoát ngăn cản ông “Nếu không phải tôi tin tưởng Lâu Vũ Tĩnh, chúng ta căn bản sẽ không rơi vào hoàn cảnh này. Đây là do tôi sai, tôi gánh lấy! Hơn nữa, Trịnh Liệt có ân với tôi, không báo ân cho anh ấy, tôi không cam lòng!”

Trần Đường nói “A Lan, cậu còn trẻ, còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Trần thúc tôi đến tuổi này, chả còn sống được mấy năm, cho dù bị ngồi tù cũng không ngồi được bao lâu…”

“Nếu phải ngồi tù thì tôi sẽ ngồi. Trần thúc, ngài nói đúng, tôi còn trẻ, cho nên dù có ngồi mười năm tám năm, ra tù rồi vẫn còn có thể Đông Sơn tái khỏi. Nhưng ngài tuổi đã lớn, con cháu đều có, ngài nhẫn tâm bỏ họ lại? Nhẫn tâm phá hủy hình tượng bản thân mà họ luôn noi theo?” Ân Triệu Lan chậm rãi nói.

Trần Đường lắc đầu “Không được, tôi không thể để cậu…”

“Trần thúc, tôi yêu Trịnh Liệt. Vì anh ấy, tôi nguyện ý.” Ân Triệu Lan đánh gãy lời nói của ông.

Trần Đường lần đầu tiên nghe Ân Triệu Lan lớn giọng xác minh cảm tình của chính mình, không khỏi sửng sốt.

Ân Triệu Lan nhắm chặt mắt rồi mở ra, nói “Hơn nữa, Lâu Vũ Tĩnh đã chỉ đích danh muốn dùng tôi, nếu hắn ta biết tôi không làm việc theo ý hắn, hắn có khả năng sẽ thay đổi kế sách… Trước hết bảo toàn Trịnh Liệt thoát thân, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác…”

Trần Đường cuối cùng cũng bị Ân Triệu Lan thuyết phục, hơn nữa còn thay y thuyết phục các thành viên khác của ban giám đốc để đưa Ân Triệu Lan lên làm chủ tịch. Mà việc đuổi Trịnh Liệt ra khỏi ban giám đốc, là do Trần Đường và Ân Triệu Lan cùng nhau làm.

“Tiêu gia đã chuẩn bị máy bay riêng đưa Trịnh Liệt xuất ngoại… Anh ấy sẽ không có việc gì, đúng không?” Nhớ tới câu “vĩnh viễn không còn quan hệ” của Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan cảm thấy tim mình co rút. Y cầu xin nhìn Trần Đường, như cầu mong ông nói cho y biết, tất cả những điều y làm là đúng.

Trần Đường tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười trấn an, gật gật đầu nói “Cậu ấy sẽ ổn thôi.”

Mấy ngày gần đây Tần Trăn luôn có cảm giác bất an trong lòng.

Vài ngôi sao của S&S đột nhiên bị lộ scandal, đối thủ một mất một còn Hoa Huy nhân cơ hội đó chèn ép, thanh danh S&S trượt dốc không phanh. Đối mặt với khiêu khích của Hoa Huy, tổng tài S&S An Thế Duy bình thường kiêu ngạo thành thói thế nhưng lại không lộ diện.

Tiếp đó là mấy câu lạc bộ của Tiêu gia bị phong tỏa, cảnh sát cáo buộc Tiêu Nguyên và Tiêu Sân có liên quan đến các cuộc ẩu đả, buôn lậu, buôn lậu thuốc phiện và nhiều tội danh khác mà ra lệnh bắt cả hai cha con, trong đó Tiêu Nguyên không biết trốn ở đâu còn Tiêu Sân thì đã bị bắt.

Cuối cùng là tập đoàn Trung Thiên thay đổi chủ tịch, từ Trịnh Liệt đổi thành Ân Triệu Lan.

Tần Trăn từng là con nuôi Trịnh Liệt, hiển nhiên biết giao tình giữa Trịnh Liệt với An Thế Duy và Tiêu Sân. Cả ba người liên tiếp gặp chuyện không may, điều này khiến Tần Trăn run như cầy sấy.

Y dùng đủ mọi cách liên lạc với Trịnh Liệt, nhưng bất luận là gọi điện hay nhắn tin, Trịnh Liệt đều không trả lời.

Trong đầu y không khỏi nảy lên một suy đoán đáng sợ: Trịnh Liệt mất tích!

Vì suy đoán này, Tần Trăn thậm chí tự mình đi tới tập đoàn Trung Thiên tìm Ân Triệu Lan.

Đều là tình nhân của Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan và Tần Trăn hiển nhiên biết nhau, thậm chí còn chán ghét nhau. So với Ân Triệu Lan suốt ngày cố gắng trốn tránh Trịnh Liệt, mà dù có gặp thì cũng chỉ bàn công sự thì thời gian Tần Trăn ở bên Trịnh Liệt nhiều lắm, bởi vậy mà Tần Trăn hiểu rõ địa vị của Ân Triệu Lan trong lòng Trịnh Liệt là như thế nào, bất kể những việc đã xảy ra, Ân Triệu Lan vẫn như cũ chiếm được một góc trong tim Trịnh Liệt.

Tần Trăn đã từng điên cuồng đố kỵ Ân Triệu Lan. Trịnh Liệt yêu y sủng y, chiếu cố y quan tâm y, nhưng chưa bao giờ dành cho y thứ tình cảm nồng nhiệt cháy bỏng như hắn dành cho Ân Triệu Lan. Nếu không phải Ân Triệu Lan không chịu quý trọng, Tần Trăn cũng sẽ không bao giờ có được vị thế trong lòng Trịnh Liệt như ngày hôm nay. Thế nhưng trải qua chuyện của Ân Triệu Lan, Trịnh Liệt vĩnh viễn sẽ không dành trọn tâm tư cho một người nữa. Cho dù Ân Triệu Lan có hối hận, Trịnh Liệt cũng sẽ không giống như trước đây chỉ yêu mỗi Ân Triệu Lan. Điều này làm cho Tần Trăn thấy vừa tiếc nuối lại vừa may mắn. Cứ như vậy, bóng dáng Ân Triệu Lan vĩnh viễn vẫn còn lưu lại trong tâm Trịnh Liệt.

Nhưng biết thì biết, Tần Trăn không tin Trịnh Liệt sẽ đem tâm huyết cả đời của cha mẹ mình hai tay dâng cho Ân Triệu Lan!

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà khi Tần Trăn vừa tới bàn tiếp tân của tập đoàn Trung Thiên kí tên, Ân Triệu Lan đã nhìn thấy y.

Vào văn phòng Ân Triệu Lan, nhìn quanh một vòng, Tần Trăn tháo mắt kiếng xuống, nhướn mắt xếch chống lại đôi mắt màu nâu sẫm nhìn không ra cảm xúc của Ân Triệu Lan. Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt trực diện với nhau.

Ân Triệu Lan cả người tỏa ra quý khí trầm tĩnh của con cháu nhà quyền quý, Tần Trăn lại có mị hoặc khiến người ta say mê mà không thể nắm bắt. Ân Triệu Lan khinh thường Tần Trăn chỉ là loại đào kép rẻ mạt, Tần Trăn cũng khinh thường Ân Triệu Lan đạo đức giả mà còn ra vẻ.

Hai người ngay từ lần đầu gặp đã xác định không thể ưa được đối phương.

“….Vị trí chủ tịch, là cha nuôi tặng cho anh?” Tần Trăn hoàn toàn không muốn khách sáo Ân Triệu Lan, vào thẳng vấn đề. Trên báo đã đưa tin tập đoàn Trung Thiên đổi chủ, nhưng vừa nãy Tần Trăn vào phòng nhìn biển treo ngoài cửa, lại là “Văn phòng tổng giám đốc tài vụ” chứ không phải “Văn phòng chủ tịch”.

Ân Triệu Lan cười tao nhã “Đây là chuyện nhà chúng tôi, không phiền tới Tần tiên sinh.”

“Chuyện nhà? Chúng tôi?” Tần Trăn cười nhạo “Nếu là năm năm trước Ân tiên sinh nói vậy, cha nuôi nhất định sẽ rất cao hứng. Nhưng hiện tại, anh căn bản không xứng đứng bên cạnh cha nuôi. Anh là anh, anh ấy là anh ấy, không có ‘chúng tôi’.”

Ánh mắt Ân Triệu Lan lập tức trở nên lãnh đạm “Chuyện giữa tôi và Trịnh Liệt không can hệ gì tới cậu. Nếu đây là lời cậu muốn nói, tôi chỉ có thể mời cậu rời khỏi đây.”

“Thẹn quá hóa giận rồi?” Tần Trăn châm chọc, thấy Ân Triệu Lan bất vi sở động, dừng một chút mới hỏi “…. Lần cuối cùng anh liên hệ với cha nuôi là khi nào?”

Ân Triệu Lan nói “Cậu không cần biết.”

Tần Trăn nhíu mi “Anh chỉ cần nói cho tôi biết, anh ấy hiện tại có an toàn hay không?”

Ân Triệu Lan nói “Chuyện của Trịnh Liệt, tôi cũng sẽ không trả lời cậu.”

“Anh!” Tần Trăn tức giận trừng mắt “Tôi chỉ là lo lắng cho cha nuôi. Nếu anh ấy có chuyện gì, tôi nhất định không bỏ qua cho anh!”

“Tùy ý cậu.” Ân Triệu Lan lạnh lùng nói.

Tần Trăn bĩu môi “Tính cách thật khó ưa, hèn gì cha nuôi không cần anh…”

Sắc mặt Ân Triệu Lan nhất thời trở nên âm trầm “Tần tiên sinh, tôi đang rất bận, không có dư thời gian để lãng phí với cậu, mời cậu về cho.”

Tần Trăn hừ một tiếng, bất mãn rời khỏi Trung Thiên.

Lên xe, y đặt tay trên tay lái, sắc mặt trở nên tối tăm. Nhìn thái độ của Ân Triệu Lan, hẳn là không làm hại Trịnh Liệt. Anh ta ngậm miệng không chịu nói, càng giống như đang muốn bảo hộ Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt, đến cùng là đã đi đâu?

Lúc này, di động Tần Trăn đột nhiên reo lên, số gọi tới là một dãy số lạ.

Tần Trăn có chút khó hiểu tiếp cuộc gọi “Alo, xin chào.”

Đối phương im lặng một lúc, sau đó dùng thanh âm đầy cám dỗ hỏi “Muốn biết Trịnh Liệt ở đâu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.