Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 28: Quỷ Sư




Tước Lợi Nhi nhìn tòa thành sụp đổ, vừa lòng gật gật đầu.

Cô từ câu lạc bộ linh lực đuổi theo, trong lòng sớm định tốt kế hoạch. Trước đem thành làm nổ  một nửa, đuổi tín đồ ra ngoài, sẽ tìm Phương Tư quyết đấu.

Cô biết Cừu Liệt hiện tại nhất định đang ở cùng Phương Tư, cô chỉ sợ anh thật sự sẽ làm chuyện điên rồ, dùng mạng mình để đổi mạng Phương Tư, vì thế bằng tốc độ nhanh nhất từ cửa sáng đuổi theo, trước khi đi quản lý cho cô một thiết bị đưa mật mã vào, muốn cô từ ba mật mã đã biết suy ra mật mã cuối cùng, nói không chừng cái đầu thiên tài của cô có thể nghĩ ra được……

Mình có lợi hại như vậy không? Cô thở dài một hơi, chuyện liên quan đến sống chết của Cừu Liệt, hơn nữa chỉ một phần mười cơ hội, làm sao cô biết lúc trước Phương Tư đặt mật mã là lựa chọn ngẫu nhiên hay là có ý nghĩa khác?

Có điều, theo tâm lý học, rất nhiều người đặt mật mã hơn phân nửa là những con số có liên quan đến bản thân mình, cô cũng vì thế đã tra qua Phương Tư người này, chỉ tiếc hắn là một kẻ cô độc, không có địa vị, không nhiều con số, tư liệu có liên quan đến hắn tất cả đều không tồn tại, bởi vậy, cô ngay cả không gian liên tưởng cũng không có, nếu muốn tìm ra mật mã thứ tư liền khó càng thêm khó. Một chín bảy?!

Trong đầu cô lại xuất hiện những con số này, mật mã chỉnh thể thoạt nhìn giống một năm nào đó, Phương Tư dùng năm nào làm mật mã đây?

Cô vừa nghĩ vào đi vào tòa thành, rất nhiều tín đồ liều mình chạy ra ngoài, chỉ có cô đi vào, sau đó, phía sau một đám người, Phương Tư cùng Cừu Liệt đang đứng trong đại sảnh sụp đổ, cách xa nhau bảy, tám mét giằng co.

“Cừu Liệt!” Cô hô to một tiếng, thân hình nhanh chóng đến cạnh anh.

“Tước Lợi Nhi?” Cừu Liệt cũng không bất ngờ khi cô tới, chỉ không nghĩ tới cô đến nhanh như vậy.

“Anh không sao chứ?” Cô nhìn dây xích của anh, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, anh chỉ cùng Phương Tư nói chút chuyện thôi.” Anh nhếch miệng, khinh miệt nhìn Phương Tư.

“Cô lại tới nữa, Ngải Lãng tiểu thư, lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao?” Phương Tư lạnh lùng nói.

“Lần trước có chút sơ ý, mới có thể trúng thủ đoạn của ngươi, nhưng lúc này, ta tin tưởng nhất định có thể hủy sạch Tịnh Linh hội.” Cô nói xong nhìn nhìn bốn phía, tự tin cười.

“Hừ! Ngươi dám làm nổ tòa thành của ta, hủy kho tàng của ta, hôm nay đừng hòng sống rời khỏi đây.” Phương Tư tức giận.

“Đừng nói mạnh miệng, Phương Tư. Hôm nay ta đến đây ngoại trừ cứu toàn bộ tín đồ ra khỏi nơi này, quan trọng nhất, là đến lấy một thứ.” Cô hai tay chống eo, vóc dáng tuy nhỏ, khí thế lại khiếp người.

“Thứ gì?”

“Mạng ngươi!”

“Ha ha ha! Mạng ta?” Phương Tư cuồng tiếu. “Trên đời này không ai lấy được mạng ta!”

“Ngoại trừ Cừu Liệt?” Cô cũng cười?

Phương Tư ngẩn ra, mới nói: “Đúng vậy, chỉ có hắn. Chỉ cần hắn chết, ta liền không sống được, nhưng mà, ngươi đành lòng để hắn chết sao?”

Cô nhìn Cừu Liệt, anh cũng đang nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hai người có thâm tình mâu thuẫn, nhưng đều không mở miệng.

Cô luyến tiếc!

“Hắn phải sống, đúng hay không? Điểm ấy ta tin tưởng chúng ta đều nhất trí.” Phương Tư âm hiểm cười.

“Cô ấy đương nhiên bỏ được.” Cừu Liệt bỗng nhiên mở miệng. “Bởi vì ta đã mua một hy vọng với cô ấy.”

“Hy vọng gì?” Phương Tư nghi hoặc hỏi.

“Giết ta!” Trong mắt Cừu Liệt xẹt qua ánh sáng lạnh.

“Cái gì? Ngươi…… Ngươi điên rồi?” Phương Tư kinh hãi chợt lóe rồi biến mất. “Ngươi hạ thủ được sao? Ngải Lãng tiểu thư, giết người đàn ông ngươi yêu?”

Tước Lợi Nhi lấy ra một khẩu súng, không nói lời nào, trong nháy mắt liền lệch vị trí đến phía sau Phương Tư, trầm giọng trả lời: “Ta không giết anh ấy, ta muốn giết là ngươi!” Nói xong, ở khoảng cách gần gũi nả một phát súng vào gáy hắn.

Phương Tư không né tránh, chỉ vẫy vẫy, phá động trên đầu tự nhiên thu lại, viên đạn sau khi xuyên qua đầu hắn liền rơi xuống lòng bàn tay hắn vươn ra.

“Ngươi……” Tước Lợi Nhi bị một màn này làm kinh hãi nói không ra lời.

“Ngươi cho là…… vĩnh sinh ta có được là cái gì?” Phương Tư cười xoay người, vươn đôi tay khô quắt như móng vuốt bắt lấy khuỷu tay cô.

“Tước Lợi Nhi, tránh ra.” Cừu Liệt sợ cô bị thương, vội vàng kêu to.

Cô muốn dùng niệm động lực né tránh, nhưng tay bị móng vuốt Phương Tư nắm giống bị rễ cây cuốn lấy, tránh thế nào cũng không được.

“Đây là sức mạnh! Cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của ta!” Phương Tư tiến lên, ở trước mặt cô nhếch miệng cười, nếp nhăn cùng gương mặt già cả lần lượt thay đổi như yêu ma, làm người ta kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.