Xuyên Qua Trở Thành Bánh Bao Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 18: Nữ nhân khó dây dưa




- Cái gì? - Minh Dạ Tuyệt kinh ngạc, trong lòng không tránh khỏi hoang mang.

Cô đang nói gì, Nhu Nhi đã xảy ra chuyện gì?

- Tổng giám đốc Minh, một tiếng sau Tổng giám đốc Dương sẽ lên máy bay sang Mỹ để bàn chuyện, đây đã là cơ hội cuối cùng rồi. - Đôi mắt quyến rũ mang đầy ý xấu xa của Hạ Thanh Lịch nhìn Duy Nhất một cái, sau đó dịu dàng nhắc nhở Minh Dạ Tuyệt.

Minh Dạ Tuyệt hơi do dự rồi nói

- À . . . . . , cô trở về bệnh viện trước đi, một lát nữa tôi sẽ đến.

Chuyện tại nạn xe cộ cũng đã xảy ra, bây giờ anh đi ngay cũng chưa chắc cứu vãn được gì, chuyện quan trọng lúc này là gặp Tổng giám đốc Dương vì nó liên quan đến việc đưa tập đoàn Minh Thị phát triển ra nước ngoài.

- Nhưng con chảy rất nhiều máu, máu của em thì không thể được, bây giờ nó cần anh giúp - Duy Nhất nóng nảy, nắm thật chặt tay anh không chịu buông ra, trên mặt ngập tràn vẻ cầu xin và mong đợi.

Minh Dạ Tuyệt gỡ cánh tay đang nắm chặt của cô ra, chậm rãi nói

- Cô về bệnh viện trước đi, về phần truyền máu. . . . . . Tôi sẽ giải quyết. Bây giờ tôi vẫn còn chuyện quan trọng khác cần phải làm, chờ tôi xong rồi sẽ đến đó.

- Tuyệt, coi như em van anh có được không? Dù sao nó cũng là con gái của anh, chẳng lẽ bây giờ anh thấy công việc vẫn quan trọng hơn con gái của anh sao? - Duy Nhất không cam lòng, kéo tay anh lần nữa, không muốn tin rằng anh sẽ tuyệt tình như vậy.

- . . . . . . - Minh Dạ Tuyệt do dự, kết hôn với cô cũng đã nhiều năm như vậy. Chưa bao giờ nhìn thấy cô lo lắng như thế này, chẳng lẽ Nhu Nhi bị thương rất nặng?

- Tổng giám đốc Minh, thời gian không còn nhiều, chuyện Tổng giám đốc Dương như thế nào, anh cũng biết rõ rồi, bỏ lỡ lần này thì về sau không bao giờ có cơ hội gặp ông ta nữa. - Hạ Thanh Lịch thấy vẻ mặt do dự Minh Dạ Tuyệt thì vội vàng nói.

Cô không thể cứ như vậy để cho Minh Dạ Tuyệt cùng người phụ nữ kia đi mất, cô tốn nhiều công sức như vậy, mới đến được ngày hôm nay, cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.

Minh Dạ Tuyệt dùng sức đẩy tay Duy Nhất ra, chậm rãi nói.

- Thôi! cô trở về trước đi, xong việc tôi qua ngay.

Trong lòng có chút áy náy, không biết vì sao khi đứng trước mặt cô gái này, tim của anh không khỏi rung động.

- Tuyệt, Nhu Nhi. . . . .bây giờ rất cần máu của anh để cứu nó, chẳng lẽ anh độc ác như vậy, không chịu cứu mạng nó sao? - Duy Nhất tiến lên một bước chặn đường đi của anh, tay nắm thật chặt không để cho anh rời đi.

- Chuyện truyền máu, tôi sẽ phân phó cấp dưới, bây giờ tôi còn chuyện khác cần phải làm, đừng để cho tôi nói lại lần nữa, nhanh tránh ra. - Sự kiên nhẫn của Minh Dạ Tuyệt cũng gần hết, mày nhíu chặt, trong lòng có chút phiền não.

Từ bao giờ người phụ nữ lại cố chấp như vậy? Chẳng lẽ máu của người khác không thể truyền cho Nhu Nhi sao? Chẳng lẽ nhất định phải bắt anh đến bệnh viện sao?

- Minh Dạ Tuyệt, anh thật sự không đi? - Duy Nhất khẽ cắn răng, giọng nói run rẩy như không đã dùng hết kiên nhẫn. Trong đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt, lặng lẽ chạy ra khỏi hốc mắt, che khuất tầm nhìn của cô.

Cô chưa từng khóc trước mặt anh, nhưng bây giờ cô không thể khống chế bản thân, chỉ có thể để mặc nước mắt rơi. Cô không thể tin được rằng trái tim anh lại độc ác như vậy. Đây chính là anh sao? Chẳng lẽ trong lòng anh con gái không quan trọng bằng sự nghiệp sao?

- Cô. . . . . - Lòng Minh Dạ Tuyệt run rẩy, những giọt nước mắt của cô giống như đánh vào tim anh, tay không tự chủ chầm chậm giờ lên trước mặt cô, muốn bảo cô đừng khóc. Anh sẽ đi cùng với cô.

Hạ Thanh Lịch đứng một bên nhìn thấy động tác của Minh Dạ Tuyệt, cơ thể không khỏi run lên, trong lòng nồng nặc vị ghen tỵ, mắt bắn ra một tia sắc bén, nhấc chân đi tới bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Tổng giám đốc Minh, hiện tại đã trễ rồi ạ, không lâu nữa Tổng giám đốc Dương phải đi rồi.

- Ách. . . . . . , cô quay về với Nhu nhi đi, tôi hoàn thành hợp đồng rồi quay về. - Tay Minh Dạ Tuyệt dùng sức đẩy Duy Nhất qua một bên, đi về phía thang máy.

- Minh Dạ Tuyệt, anh đừng đi có được không? Bây giờ tính mạng của Tiểu Nhu bị đe dọa, anh cũng không đến bệnh viên? Nó là con gái anh, làm sao anh có thể ác tâm như vậy hả. - Lần này Duy Nhất không ngăn anh lại, tay từ từ nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đột nhiên xoay người nhìn thẳng về phía anh, muốn nhìn ra một chút quan tâm trong lòng anh, đáng tiếc, tròng mắt của anh quá mức sâu xa, khiến cô không thể nhìn rõ được trái tim của anh.

- Tôi không nói là không đi, nhưng bây giờ không được, cô đừng có hù dọa như vậy, cô cần phải hiểu thân phận của mình, cô có tư cách gì mà ở đây lớn giọng nhỏ giọng hả? Đừng ở chỗ này càng làm tôi thêm mất mặt, trở về đi. - Minh Dạ Tuyệt cau mày, trầm giọng quát lên, nhiều người đang đứng xem thế, việc đám người này bao quanh chỉ trỏ khiến anh khó chịu, trong lòng càng thêm phiền não.

Duy Nhất nhìn anh thật lâu, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo tia tuyệt vọng, tràn đầy dứt khoát.

- Được, em hiểu, là em không có tư cách, em . . . . . sẽ không bao giờ nữa quấy rầy anh nữa, sẽ không bao giờ nữa. - Duy Nhất lạnh lùng nói, xong thì xoay người rời đi, răng cắn chặt môi khiến cho nó không còn tí máu, mới có thể khắc chế bản thân cô không tiếp tục rơi nước mắt.

Cô không có tư cách, nhưng không phải làcô không có tư cách, mà anh mới là người không có tư cách.

Anh không có tư cách làm cha của Nhu Nhi, cũng không có tư cách làm chồng của Lam Duy Nhất này.

Hai năm qua trôi qua trong bình yên, khiến cô tưởng rằng, cô đã lay chuyển con tim anh, nhưng trong tim của anh vẫn chưa bao giờ khắc ghi bóng hình cô, mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng cô luôn nghĩ anh là người như vậy. Đối với chuyện con gái đi theo sau lưng anh gọi ba, nhưng anh không bao giờ để ý, cô cũng chỉ nghĩ anh không thích nói chuyện với trẻ con, đợi một thời gian sau sẽ tốt hơn. Bởi vì cô đã từng nhìn thấy, lúc con gái ngồi chơi đùa một mình, lúc đó ánh mắt anh sẽ nhìn bé đầy dịu dàng, nhìn Nhu Nhi không hề chớp mắt. Trong đôi mắt đó có sự quan tâm sâu sắc.

Nhưng đến hôm nay cô mới hiểu ra, thì ra tất cả mọi chuyện chỉ là do cô tự mình suy diễn mà thôi, đó là cô vọng tưởng. Thì ra trong lòng anh, mẹ con cô không quan trọng bằng sự nghiệp của anh.

Mười năm hy vọng, ba năm chờ đợi, đổi lấy chỉ là sự vô tâm của anh; Vậy thì tháng ngày qua chờ đợi cái gì? hy vọng điều gì?

Tất cả chuyện này vẫn chưa đủ khiến cô chết tâm hay sao?

Minh Dạ Tuyệt xoay lưng rời đi, anh đột nhiên giật mình, có cảm giác, trong nháy mắt ấy cô thay đổi rất nhiều, không hề giống như người phụ nữ dịu dàng chờ anh về nhà như những ngày qua.

Chẳng lẽ cô đang đau lòng sao? Cô nghĩ buông tay anh sao? Nghĩ tới đây, anh muốn bước ra khỏi thang máy để đuổi theo cô gái kia,nhưng lại thấy tay một cô gái khác chắn ngang trước mặt anh

- Tổng giám đốc Minh, tôi tin tưởng lệnh thiên kim sẽ chuyển nguy hiểm thành bình an, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì cả, có lẽ vợ Tổng giám đốc lo lắng quá mức, mới gấp gáp như vậy. Làm mẹ thì vốn là như thế, đứa trẻ bị một vết thương nho nhỏ, sẽ dọa cho cô ấy sợ hãi như trời sắp sập vậy, chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà. - Hạ Thanh Lịch nhẹ nhàng cúi đầu rồi dịu dàng nói với anh, mấy sợi tóc rũ xuống che mất đôi mắt căm hận của cô.

Tuyệt đối cô không thể chờ đợi thêm, xem ra Minh Dạ Tuyệt đã có cảm giác với con nhỏ kia, mặc dù chính bản thân anh cũng không biết, nhưng cô ở bên cạnh anh bốn năm nay, làm thế nào có thể không hiểu tâm tư của anh.

Nghe lời nói của Hạ Thanh Lịch, Minh Dạ Tuyệt dừng bước chân, cau mày suy nghĩ một chút.

Đúng vậy, có lẽ Duy Nhất lo lắng cho Nhu Nhi quá nên mới gấp gáp như thế mà thôi, có lẽ cũng chỉ là một vết thương nhỏ. Phụ nữ luôn thích gây loạn, giống như mấy đứa đé được nuông chiều, một vết thương nho nhỏ cũng khóc đến nửa ngày trời.

Minh Dạ Tuyệt im lặng không lên tiếng, khiến cho Hạ Thanh Lịch dần yên tâm, trong lòng thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó mày lại nhíu chặt, xem ra sau này cô cần phải cố gắng nhiều hơn, không thể để cho người phụ nữ kia ở bên cạnh anh nữa. Cô cần phải nghĩ cách để cho cô ta rời đi.

Trong thang máy trở về không khí yên tĩnh, trong đầu Minh Dạ Tuyệt vẫn là gương mặt thống khổ của Duy Nhất, đôi mắt mang đầy vẻ ưu thương cùng sự tuyệt vọng, dáng vẻ ấy của cô giống như mất đi mọi tia hy vọng trên cõi đời này, khiến cho lòng anh trở nên nặng nề. Thật sự là lỗi của anh sao?

Hạ Thanh Lịch si ngốc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, trong mắt ngập tràn tình yêu sâu đậm.

Người đàn ông này chỉ có thể là của cô, tại sao anh lại yêu người con gái khác, muốn yêu cũng phải yêu cô mới đúng!

***

Đi ra khỏi cửa khách sạn, nước mắt của Duy Nhất không ngừng rơi xuống, bước chân đột nhiên loạng choạng.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài trời đã đổ mưa, gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo những giọt nước mưa lạnh khắp cơ thể.

Một người đàn ông như vậy, cô lại đợi anh ba năm, có phải cô quá ngu ngốc không? Biết rõ anh không có trái tim mà vẫn cứ chờ đợi.

Ngu thật, khờ thật.

Nhấc bước chân đi giữa màn mưa, mặc cho những giọt nước mưa lạnh lẽo rơi ướt vai cô, gương mặt cô, và cả cơ thể của cô, nhưng tất cả chẳng lạnh bằng nỗi đau trong tim cô.

Nhiều người đi ngang qua nhìn thấy vẻ cô nhếch nhác của cô, trên mặt thoáng qua sự kinh ngạc và chẳng hiểu vì sao lại như thế, sau đó họ vẫn tiếp tục bước chân của mình, nhưng không có bất cứ một ai đi tới đưa cho cô một chiếc ô, vì cô muốn dùng sự lạnh lẽo ấy để làm đông cứng những giọt nước mắt của mình. Và cũng qua đây cô hiểu ra sự nhẫn tâm của mọi người, bọn họ chỉ biết bản thân mình rất lạnh, muốn nhanh chóng trở về căn nhà ấm áp của mình, để xua đi những buốt giá trong cơ thể. Đối với chuyện của người khác, đây không phải là vấn đề nằm trong phạm vi quan tâm của họ.

Nước mưa theo gió rơi xuống tóc cô khiến nó ướt đẫm, mái tóc đen dính chặt vào mặt cô, vai cô, bờ môi cũng bị cô cắn đến rỉ máu, nhưng đã bị mưa xóa đi không còn chút dấu vết. Quần áo trên người đã ướt nhẹp, trải qua trận mưa như lễ rửa tội thế này nó dán chặt lên người cô, lộ ra đường cong hoàn mỹ của cô. Nhưng tất cả những thứ đó không khiến cô tăng lên vẻ mê hoặc với người khác, nó chỉ khiến cô lạnh thấu xương.

Cô bước đi như người vô hồn, từng bước. ... từng bước, trên mặt không biết đã không biết là nước mưa hay nước mắt của cô.

Đủ rồi, thật sự đã đủ lắm rồi, cô không cần phải vì một người đàn ông như vậy mà tiếp tục. Anh không đáng giá khiến cô phải như vậy.

Đúng, không đáng giá.

Nhưng vì cái gì, lòng của cô vẫn còn đau? Tại sao trong mắt của cô chỉ có một mảnh mơ hồ, tại sao bước chân của cô không dứt khoát? Cô vẫn là ‘Lam Duy Nhất’ kiên cường mới đúng. Tại sao cô phải rơi vào tình trạng như này hôm nay? Tại sao?

- Cô gì ơi, tiểu thư, lên xe đi! - Không biết từ lúc nào trên đầu cô đã xuất hiện một cây dù, chặn những giọt mưa rơi xuống. Vì cô chia sẻ một phần ấm áp.

Duy Nhất ngẩng đầu nhìn cây dù trên đầu mình, rồi nhìn người cầm dù, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta là ai?

- Tôi là người dẫn cô tới chỗ này, quên rồi sao? - Nhìn vào ánh mắt mông lung của cô, khiến cho lòng anh đau thắt.

Ánh mắt của cô mang đầy vẻ bất lực, giống như một chú dê nhỏ bị lạc đường, không biết đường về nhà, khiến cho anh nghĩ tới việc muốn được che chở cho cô, không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương cô.

Lúc cô van xin tên đàn ông kia, anh chỉ biết đứng nhìn cô, nhìn tên đàn ông kia lạnh lùng cự tuyệt cô, khi đó anh thật sự đã nghĩ mình sẽ bước tới đánh tên kia một trận, nhưng anh biết mình không có tư cách, anh chỉ là người gây nên sự cố tại nạn mà thôi, có tư cách gì đi quản chuyện vợ chồng của người khác.

- Trở về đi, có chuyện gì, tôi sẽ giải quyết giúp cho, tôi gây ra họa này, tôi sẽ chịu trách nhiệm. - Anh thủ thỉ bên tai cô, giống như đang an ủi Duy Nhất.

- Cậu chịu trách nhiệm? Ha ha ha. . . . . . - Duy Nhất đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đau lòng, nụ cười thê lương, nụ cười trong nước mắt ràn rụa, nước mắt theo gương mặt cô rơi xuống mặt đất, hòa cùng với những giọt nước mưa, trong nháy mắt ấy, hai cá thể hòa thành một.

- Cậu chịu trách nhiệm bằng cách nào? Cậu có thể để mọi thứ quay lại như thời điểm ban đầu không? Cậu có thể khiến cho con gái tôi bình an vô sự không? Cậu có thể bảo chồng tôi đến bệnh viện cùng tôi không? Nếu như không có chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ không biết rằng từng ấy thời gian mình chờ đợi là ngu ngốc, nếu như xe cậu không đụng phải con gái tôi, tôi sẽ không thể biết được trong lòng anh ấy không có mẹ con tôi. . . . . . Nhưng bây giờ, có cũng được mà không có cũng chả sao, tại sao cậu lại phải làm vậy? Tại sao cậu lại như người không có mắt vậy? Mắt cậu rốt cuộc để đâu hả? - Trong lòng Duy Nhất đau đớn, cô gào khóc, thân thể khẽ run rẩy, tất cả sự tức giận liền bộc phát.

Mặc kệ người trước mắt mình là ai, cô vươn tay ra, nắm thật chặt lấy cổ áo của cậu ta, không ngừng đánh vào cơ thể của cậu ta, giọng nói run rẩy giống như đang chửi vào mặt người thanh niên trước mặt, cũng là trách ông trời sao không có mắt, tại sao bắt cô bỏ ra nhiều như vậy để đến bây giờ mới hiểu mọi chuyện. Tại sao không để cho cô hiểu sớm hơn một chút?

- Xin lỗi. . . . . . - Người thanh niên trẻ tuổi nói lời xin lỗi, bởi vì cô không kìm được đau lòng nên ra tay hạ một quả đấm xuống người cậu, mặc dù có chút đau nhưng cậu không cố ý tránh né.

Cô đang ấm ức, cậu hiểu được điều đó. Nhưng cậu không có năng lực khiến mọi thứ trở về vị trí ban đầu!

Cho đến khi Duy Nhất đánh anh đến tay chân đau nhức, khóc đến mệt mỏi, Duy Nhất mới chậm rãi dừng những quả đấm lại. Cơ thể trở nên vô lực, từ từ xoay người, một lần nữa đi vào màn mưa lạnh lẽo.

Cô muốn dùng trận mưa này đẽ rửa sạch tất cả yêu thương mà cô dành cho anh, cô không thể chỉ biết phục tùng như thế này, cô không là Duy Nhất chỉ biết nghe lời, cô không cần phải vì anh mà đau lòng.

Mưa ơi! Mưa hãy rơi nặng hạt thêm! Cuốn hết đi, đem hết tất cả ở đây cuốn hết đi!

Người thanh niên trẻ tuổi nhìn theo dáng vẻ cô đơn của cô, trong mắt xuất hiện sự thương tiếc, tại sao trên người của cô lại ẩn chứa quá nhiều bí mật? Sao bóng lưng của cô lại ưu thương như vậy? Sao thân thể của cô nhu nhược như vậy? Rốt cuộc tên đàn ông kia đã khiến cô ấy tổn thương đến mức nào?

- Lên xe đi, nếu như con gái cô tỉnh lại thấy dáng vẻ hiện tại của cô, không biết tự chăm sóc mình, con gái cô sẽ đau lòng như thế nào chứ? - Người thanh niên trẻ tuổi một lần nữa đi tới bên cạnh cô, che ô giúp cô, để mặc nước mưa thấm ướt cơ thể cậu ta.

- Con gái tôi? Không có máu thì làm sao mà cứu nó? - Duy Nhất nói như người vô hồn. Trong mắt không có lấy một tia hy vọng, tất cả đều đen huyền và sâu hun hút.

- Tôi đã bảo người từ nơi khác tìm máu rồi, tin tưởng cô bé sẽ không có chuyện gì. – Cậu dùng một giọng đầy dịu dàng để nói, trong mắt đầy sự tin tưởng.

- Thật sự? - Duy Nhất trợn mắt, không thể tin được việc này, một tia vui mừng len lỏi vào trong lòng cô.

- Thật. – Cậu mỉm cười gật đầu, chứng tỏ lời mình nói sự thật .

- Nhưng mà, làm sao anh có thể biết ở đâu có nhóm máu của con gái tôi?

- Tôi tự có biện pháp, yên tâm, con gái của cô rồi sẽ khỏe thôi, bây giờ chúng ta nên đi về thôi! - Cậu lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt Duy Nhất, nụ cười ấy như ánh mặt trời chiếu vào lòng cô. Để cho cô có thêm nhiều hi vọng.

- Ừ. - Cô gật đầu liên tục, dùng sức lau nước mắt trên mặt, không để ý đến người thanh niên bên cạnh, lập tức chạy như bay tới chỗ đậu xe, người thanh niên kia đi phía sau lưng cô, vì cô che dù, một tấc cũng không rời.

Lần nữa ngồi lên xe, vẫn là Duy Nhất lái xe, tốc độ xe vẫn nhanh đến kinh người, thỉnh thoảng giữa trong bầu trời đêm lại phát ra tiếng thắng xe ‘két, két’, nhưng lần này người thanh niên trẻ tuổi không ngăn cản hành động của cô, mặt cũng không giống như lúc trước, chỉ im lặng nhìn dáng vẻ lái xe của cô.

Tới bây giờ, cậu đã hiểu kỹ thuật lái xe của cô thuần thục như thế nào, cô không lấy sinh mệnh bản thân mình ra đùa giỡn, bởi vì cậu nhìn thấy, khi đến cua quẹo thì tay phải của cô sẽ đặt lên bộ hãm phanh, chân đang để lên chân ga cũng dịch chuyển qua đặt lên bộ thắng xe, mặc dù đó chỉ là một động tác nhỏ. Nhưng anh hiểu được sự cẩn thận của cô.

Duy Nhất chạy thẳng một mạch đến bệnh viện, vừa dừng xe lại, chẳng còn biết bên ngoài trời có mưa hay không, quăng chìa khóa xe cho người thanh niên bên cạnh, sau đó chạy vào trong phòng cấp cứu.

***

Minh Dạ Tuyệt vừa ngồi đợi Tổng giám đốc Dương xem tài liệu, vừa lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhớ tới nụ cười ngọt ngào của con, lòng Minh Dạ Tuyệt càng thêm rối bời.

Nhu Nhi, cũng giống như đồ đần của anh ngày xưa, khiến cho anh mỗi lần nhìn đều kinh sợ. Anh vẫn không dám tới gần bé, vì anh sợ mình sẽ hồi tưởng đến những gì anh đã nợ đồ đần của anh, nhưng mỗi khi bé ngồi chơi đùa một mình, anh sẽ không tự chủ mà nhìn về phía bé. Chỉ vì khi đó, trên người Nhu Nhi không có bóng dáng của đồ đần; chưa bao giờ đồ đần cười tươi như vậy, cũng không làm mấy việc quái đản như thế.

Nhưng Nhu Nhi đang bị thương, còn Tổng giám đốc Dương thì cứ ngồi nhìn bản kế hoạch, chuyện này khiến lòng anh cảm thấy phiền não.

- Tổng giám đốc Dương, xin hỏi ông đã xem xong chưa? – Mấy phút sau, Minh Dạ Tuyệt không nhịn được mở miệng ra hỏi.

- Chờ thêm chút nữa, sẽ nhanh thôi. - Tổng giám đốc Dương vẫn nhìn tài liệu trong tay, coi như không nhìn thấy vẻ nóng lòng của Minh Dạ Tuyệt

Lại mấy phút trôi qua, ông lặng lẽ nhìn Hạ Thanh Lịch đang đứng một bên, thấy cô hơi gật đầu, mới thở ra một hơi, lấy bút ký tên xuống hợp đồng.

Nha đầu này thật sự làm khó ông, bảo ông kéo dài thời gian làm việc, không biết vì sao ông lại nghe theo chủ mưu của cô, làm việc ác này khiến ông tổn thọ mấy năm?

- Tổng giám đốc Minh, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. -Ký hết các tài liệu liên quan, Tổng giám đốc Dương đem đưa cho Minh Dạ Tuyệt.

- Dĩ nhiên, Tổng giám đốc Dương, bây giờ tôi còn có việc gấp phải đi trước, chuyện còn lại giao cho thư ký Hạ giải quyết, xin lỗi. - Minh Dạ Tuyệt nói xong cầm hợp đồng chạy nhanh như bay ra khỏi khách sạn, không để ý đến vẻ kinh ngạc của thư ký Hà và Tổng giám đốc Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.