Xuyên Qua Trở Thành Bánh Bao Xấu Xí

Quyển 1 - Chương 1: Lần đầu gặp nạp lan lạc




Cổ họng cô nóng hừng hực, cái nóng ấy dần dần đi vào trong lòng cô, Duy Nhất không nhịn được cơn khó chịu, thở sâu một hơi.

Cô không uống được rượu, bởi vì cô dị ứng với rượu cồn, mặc dù không gây chết người, thế nhưng khiến cô ngứa ngáy cả người vô cùng khó chịu. Nhưng hôm nay chắc chắn anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, như vậy thì cứ theo ý anh đi, hi vọng sau khi làm thế anh sẽ không tức giận nữa.

Sau khi hít vài hơi sâu, sự nóng bức khó chịu trong lòng dần giảm bước, dịu dàng nhìn về Minh Dạ Tuyệt, giống như đang hỏi, như vậy đã được chưa? Như vậy anh sẽ không còn tức nữa chứ?

Minh Dạ Tuyệt, nhìn cặp mắt trong veo như dòng nước kia, tâm bỗng run lên. Sau hồi lâu lạnh lùng khẽ mở đôi môi mỏng:

- Tửu lượng của cô xem ra cũng không kém nhỉ, thật là làm cho chồng của cô khâm phục. Nếu như vậy, cô thay tôi đứng ở chỗ này kính mọi người một ly đi. - Nói xong liền quay sang bảo người hầu bàn tiếp tục mang rượu lên.

- Anh chắc chắn muốn như thế sao? - Duy Nhất nhìn thật sâu vào ánh mắt của anh, nhẹ nhàng hỏi.

Cô cũng không có làm điều gì sai, tại sao anh lại đối với cô như vậy? Anh không hiểu cô, làm sao biết cô là hạng người nào? Vì sao anh không thử tìm hiểu cô một chút?

- Em yêu, em là vợ của tôi, việc phải giúp chồng là nghĩa vụ. Hay em thấy căn bản anh không có tư cách để bảo em ra tay giúp đỡ? - Minh Dạ Tuyệt mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói. Con mắt thấp xuống chứa đựng ngàn tia lạnh lẽo.

- Tôi hiểu rồi. - Duy Nhất nói xong bưng ly rượu mà người hầu bàn đã sớm chuẩn bị xong, lần lượt hướng về những người đàn ông kia mà mời rượu.

Một ly rồi lại một ly rượu đi vào bụng, cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau nhức, đầu lưỡi cũng biến thành cứng ngắc, những người trước mặt cũng bắt đầu lay động, cô biết mình không thể làm gì được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn về người bên cạnh, anh không có ý muốn cho cô dừng lại.

Minh Dạ Phạm từ từ đi về phía bọn họ, khi thấy khuôn mặt Duy Nhất càng ngày càng đỏ, mắt càng ngày càng mờ mịch, bước chân của anh đột nhiên tăng nhanh.

Anh cả đang làm gì? Chẳng lẽ không nhìn ra hiện tại cô rất khó chịu sao? Hôm nay anh mang cô đến chỗ này là sai rồi?

- Đừng uống nữa. - Minh Dạ Phạm một phát bắt được ly rượu trên tay Duy Nhất, không để cho cô uống nữa.

Cô đây là tội gì? Tại sao lại phải nghe lời anh? Nếu như không muốn uống thì đừng uống, tại sao ngu như vậy?

- Không phải đây là mục đích anh muốn dẫn tôi tới đây sao? Để cho tôi thất bại, để cho tôi khổ sở? - Duy Nhất nhẹ nhàng nói xong, trong mắt có một mảnh mờ mịt. Tại sao không ai muốn để cho cô sống yên ổn qua ngày? Cứ mãi đem phiền phức đến cho cô! Cô đã chọc giận bọn họ sao?

- Không, không phải. - Minh Dạ Phạm vội vàng nói, anh chỉ là muốn để cho bọn họ có cơ hội bên cạnh nhau thôi!

- Ha ha. . . . . . , anh cả của anh, là chồng của tôi chưa cho tôi ngừng, thì tôi không thể ngừng? – Duy Nhất nhìn qua phía Minh Dạ Tuyệt thấy anh mắt lạnh nhìn cô, không nói gì, cười nhạt một tiếng đoạt lấy ly rượu trong tay Minh Dạ Phạm ngửa đầu lại tiếp tục uống.

Hiện tại cô đã không còn cảm giác gì với rượu nữa rồi, cô chỉ biết, trong miệng của cô là đau khổ, trong lòng thật là khổ, là một người cô đơn nhất thế giới.

- Đừng uống nữa, đi thôi! - Minh Dạ Phạm thấy cô lại nâng lên một ly rượu khác, kéo thân thể đã không còn đứng vững của cô đi ra ngoài.

- Anh còn chưa nói cô ta có thể đi. – Từ nãy giờ Minh Dạ Tuyệt không lên tiếng đột nhiên đưa tay kéo Duy Nhất lại, để cho cô muốn đi cũng không thể đi được.

- Anh, cô ấy đã say rồi. - Minh Dạ Phạm cau mày căm tức nhìn anh, sớm biết thế đã không mang cô ấy đến đây, đều là lỗi của anh, biết rõ tính khí của Tuyệt, lại còn mang cô đến tìm anh.

- Cô có say không? - Minh Dạ Tuyệt không có nhìn gương mặt tức giận của Minh Dạ Phạm, chỉ cúi đầu nhìn vào cặp mắt mông lung của cô gái trong lòng.

- Tôi không biết, tôi chưa từng uống rượu nên không biết say là thế nào. Có lẽ tôi say rồi. - Duy Nhất nhẹ nhàng nhắm lại mắt, đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng có hơi choáng váng, làm cho cô đứng không vững. Đây là cảm giác uống say sao? Bằng không tại sao cô có thể như đang muốn khóc? Giống như tất cả uất ức trong khoảnh khắc này đang trôi tuột ra ngoài, để cho mắt của cô dần ẩm ướt, chỉ là muốn khóc.

- Anh, hôm nay là em mang cô ấy tới, em phải có trách nhiệm dẫn cô ấy về. - Minh Dạ Phạm nhìn thân thể cô lảo đảo muốn ngã, suy nghĩ muốn dẫn cô đi càng mạnh mẽ hơn, vốn cho cô ở nhà là tốt nhất, anh kiên quyết đưa cô về, nếu không phải là anh xen vào việc của người khác, cô sẽ không như thế này!

- Trách nhiệm? Phạm, đừng quên, cô ấy là vợ của anh, là chị dâu của em, dù là có trách nhiệm cũng là anh phải có trách nhiệm, không phải là em. - Minh Dạ Tuyệt trực tiếp phản bác, bây giờ Phạm giống như bị ma nhập, anh phải biết rõ mình không có quan hệ gì với cô gái này.

- Trách nhiệm của anh? Anh cảm thấy mình có trách nhiệm với cô sao? Nếu như có, hôm nay cô sẽ không như thế này? - Minh Dạ Phạm căm tức nhìn Minh Dạ Tuyệt, cố ý muốn anh thả cô ra.

Mọi người thấy bọn họ dàn trận gương đao múa kiếm, kinh hãi trợn to mắt, rối rít lùi bước về phía sau, không dám đến quá gần bọn họ. Hôm nay là thế nào đây. Cho tới bây giờ họ luôn là anh em đồng lòng nhất nay vì sao lại tranh cãi như thế.

- Chớ quấy rầy, các người chớ quấy rầy tôi được không? - Duy Nhất nhức đầu, không biết làm thế nào với hai người, hiện tại đầu của cô đau lắm rồi, thật sự không có tinh thần để khuyên can.

Minh Dạ Tuyệt xem một chút những ánh mắt như muốn xem trò vui trước mặt, tay chợt co lại. Cúi đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Duy Nhất. Nếu không phải là cô, anh em bọn họ sẽ không phải làm trò cười cho thiên hạ? Đều là cô, tất cả mọi chuyện đều là do cô tạo ra.

- Buông tay được không? Mời buông tay ra được không? - Duy Nhất chịu đựng sự đau đớn của bàn tay đang bóp chặt tay cô, đôi mắt nhắm chặt càng nhíu sâu hơn.

Minh Dạ Phạm thấy Duy Nhất bởi vì đau đớn mà cau chặt lông mày, lại thấy Minh Dạ Tuyệt gắt gao siết chặt tay Duy Nhất đến nổi gân xanh, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.

Tuyệt cố chấp, làm sao anh có thể không biết, nếu như anh vẫn cãi anh ấy, chỉ sợ tình cảnh của Duy Nhất sau này sẽ càng mệt mỏi thêm thôi.

Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy em mình buông lỏng tay cô ra, tất cả tức giận càng lúc càng truyền xuống cổ tay cô

Nếu không phải là bởi vì cô, Phạm sẽ không nói chuyện với anh như thế. Nếu không phải là bởi vì cô, anh em bọn họ sẽ không trờ thành màn kịch vui trước mặt người khác. Nếu không phải là cô. . . . . . , đều là cô, tất cả tất cả đều là lỗi của cô.

Minh Dạ Phạm nhìn Minh Dạ Tuyệt kéo Duy Nhất nhanh chóng rời đi, tay từ từ nắm chặt. Nhưng anh chỉ có thể nhìn cô lảo đảo bước đi, không thể làm gì khác hơn.

Hi vọng sự tức giận của anh cả sẽ nhanh chóng biến mất, anh không ngừng cầu nguyện trong lòng. Nhưng làm sao anh lại không hiểu tính cách của Tuyệt? Tuyệt, không dễ dàng tức giận, chỉ khi khi đã thực sự nổi giận, thì không dễ dàng bỏ qua?

Duy Nhất lảo đảo đi theo anh, chẳng biết anh sẽ dẫn cô đến đây, chỉ có thể tận lực đi theo bước chân của anh, mắt mờ mịch không rõ phương hướng. Cô chỉ biết xe hơi chở cô không lâu, cô chưa kịp thở ra, liền dừng lại, sau đó liền bị anh kéo xuống, động tác thô lỗ tựa như muốn mang cô xé thành trăm ngàn mảnh vụn. Tay của anh nắm thật chặt tay cô tuyệt đối không để cho cô có cơ hội rời đi, mặc dù cô không tỉnh táo cho lắm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận sự tức giận không nhỏ của anh.

“Bành” Minh Dạ Tuyệt một tay mở ra cửa phòng làm việc, dùng sức Duy Nhất ném một cái, xoay người lại một cước lại đá cửa.

- A. . . . . . - Duy nhất thét lên một tiếng, chỉ có cảm giác mình thân thể chợt nhẹ bâng, chưa gì đã nằm sấp trên đất.

Đầu đau quá, cổ tay đau quá, trên người cũng bị thương, nhưng tất cả đều không so được với nỗi đau trong lòng cô.

Cô không hiểu, tại sao lại như vậy chứ? Cô chưa từng làm sai chuyện gì cả, vì sao làm anh vừa tức vừa hận cô, khi còn bé cũng như thế, hiện tại cũng như vậy. Lý do buồn cười, đáng hận là chuyện đương nhiên.

Tại sao trong lòng cô lại muốn thừa nhận tất cả? Tại sao lòng của cô lại không muốn phản kháng lại anh? Cũng chỉ bởi vì trong lòng cô có hình bóng của anh, mà trong lòng của anh vĩnh viễn sẽ không có hình bóng của cô?

Không...không nên như vậy.

Duy Nhất dùng hết tất cả sức lực chống đỡ thân thể của mình, loảng choảng đứng lên. Lảo đảo nhìn trước mắt nhìn người đang đi về phía cô một người nay đã biến thành hai ba người, cô hơi hoảng hốt mặt dù đã sớm không nhìn rõ mặt anh, nhưng cũng biết anh rất tức giận, bởi vì ánh mắt của anh mở thật to. Nhưng cô không cho phép mình nhếch nhác nằm ở trước mặt của anh.

- Tại sao làm như vậy? - Minh Dạ Tuyệt tức giận nhìn chằm chằm cái người sớm đã đứng không vững, ánh mặt vẫn quật cường như cũ.

- Tôi không có làm gì, tôi không sai - Duy Nhất yếu đuối nói.

- Không có sai? Chẳng lẽ bắt tôi phải trừng phạt cô, cô mới nhận sai sao? - Minh Dạ Tuyệt nguy hiểm nheo mắt lại, đúng là một cô gái không biết sống chết mà, chẳng lẽ không biết cô càng kiên trì, anh càng hận cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.