Xuyên Qua Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết

Chương 14: Bắt cóc




Chính là chỗ này.” A Luân hưng phấn chỉ vào phiến quang văn kia nói.

Gia Cát Minh Nguyệt, Quân Khuynh Diệu còn có Nam Cung Cẩn chậm rãi tiến lên, bước vào bên trong phiến quang văn, chung quanh trở nên hắc ám, nhưng ngay sau đó, cảnh sắc trước mắt đã thay đổi.

“Đây là Lưu Vận Cốc?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn sơn cốc hẹp dài trước mắt hỏi.

“Phải.” Quân Khuynh Diệu gật đầu.

Trước mắt sơn cốc không có một ngọn cỏ, quái thạch lởm chởm, dưới chân là cát vàng xốp, gió thổi qua, đập vào mắt xương trắng lộ ra, có xương của dã thú, cũng có đầu lâu người. Thoạt nhìn âm trầm, cùng tên hoàn toàn tương phản.

“Đi thôi.” Nam Cung Cẩn mở miệng, hắn có chút tò mò nghe đồn trong Lưu Vận Cốc có gì bất đồng.

Sơn cốc này hẹp dài sâu thẳm, dọc đường không hề thiếu lưu sa, may mắn diện tích không lớn, cũng không có tạo thành nguy hiểm. Chờ xuyên qua khe sâu, xuất hiện là một đạo tường cao lớn sắc lẹm. Tại đây phía dưới, có một đạo cửa nhỏ chỉ một người có thể thông qua.

“Xem ra là ở đây.” Quân Khuynh Diệu sắc mặt thong dong, đi đến cửa nhỏ, trong lúc vô tình, lại cố ý lặng lẽ hộ Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng không tự giác hiện lên một tia mỉm cười, cảm giác này thực ấm áp.

Tiến vào cửa nhỏ, cảnh sắc chung quanh tức khắc bất đồng. Trong nháy mắt, cửa nhỏ phía sau liền biến mất. Mà ba người giờ phút này lại ở trong một thông đạo. Trên vách tường hai bên thông đạo có từng cây đuốc cách nhau mười thước lóe ra ngọn lửa. Ánh lửa mỏng manh chiếu rọi, toàn bộ thông đạo thoạt nhìn âm trầm đáng sợ.

“Các ngươi chuẩn bị đi như thế nào?” Nam Cung Cẩn tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Khuynh Diệu và Gia Cát Minh Nguyệt.

Gia Cát Minh Nguyệt hừ nhẹ: “Ngươi muốn đi như thế nào? Trái phải hai con đường, ngươi chọn trước.”

“Tiểu mèo con, xem ra ngươi là không nghĩ đi theo ta.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ tại của Nam Cung Cẩn trong ánh lửa lúc sáng lúc tối hiện ra yêu dị, “Như vậy, ta đi bên trái.” Nói xong, thân thể hắn giống như là biến thành hư vô, dần dần biến mất.

Nhìn Nam Cung Cẩn biến mất, Gia Cát Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, có hắn bên cạnh, tổng làm cho người ta cả người có chút không được tự nhiên.

Quân Khuynh Diệu chẳng hề để ý, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Gia Cát Minh Nguyệt, cười nhẹ: “Đi thôi.”

Tuy rằng Quân Khuynh Diệu cười thoải mái, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được, đáy lòng hắn chỉ sợ cũng giống mình, tràn ngập sầu lo. Quang chi tâm, loại này có thể làm cho một tòa để thành thị ba ngàn năm không hủy đã xem như là bảo vật nghịch thiên. Mà có được bảo vật nghịch thiên chỉ sợ không dễ dàng.

Thông đạo hẹp hòi dài lâu, Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu đã đi không biết bao lâu, vẫn như cũ không có cuối.

“Có thể có cửa ngầm hay không?” Gia Cát Minh Nguyệt dừng bước.

Quân Khuynh Diệu hơi trầm ngâm, liền nâng tay phải, nhẹ nhàng đặt ở trên thạch bích bên phải. Trong mắt hắn một hàn quang hiện lên, một đạo quang hoa mắt thường có thể thấy được đột nhiên theo quanh thân hắn trào ra, thẳng đến tay phải.

“Oanh” một tiếng nổ, toàn bộ ám đạo rung mạnh.

Quân Khuynh Diệu tựa hồ vừa động cũng không động, mà một khối thạch bích bị hắn đè, lại sụp mạnh xuống, bị đánh ra một lỗ hổng sâu đến mười thước.

Gia Cát Minh Nguyệt trừng lớn mắt, nàng vẫn biết Quân Khuynh Diệu thực lực phi thường mạnh mẽ, ít nhất so với chính mình cao hơn một mảng lớn. Nhưng không nghĩ tới lại có thực lực như vậy!

Mà càng làm cho nàng trợn mắt há hốc mồm là lỗ hổng bị Quân Khuynh Diệu đánh ra thế nhưng lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy đuộc nhanh chóng phục hồi như cũ. Xung quanh là bùn đất, dĩ nhiên giống điện ảnh lộn ngược trở về, ngắn ngủn mấy hô hấp liền lại khôi phục nguyên trạng.

“Quang chi tâm hẳn là ở trong này.” Quân Khuynh Diệu trầm giọng nói. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, đồng ý Quân Khuynh Diệu nói, xuất hiện tượng kỳ dị, Quang chi tâm ở trong này cũng không kỳ quái.

Hai người tiếp tục đi trước, lại đi ước chừng nửa giờ, tiến nhập vào trong một huyệt động tựa như đại sảnh. Mà làm cho Gia Cát Minh Nguyệt đầu đại là bên trong huyệt động, xuất hiện năm thông đạo giống nhau như đúc!

“Ai sửa thông đạo, căn bản chính là mê cung!” Gia Cát Minh Nguyệt nhịn không được thấp giọng mắng.

Quân Khuynh Diệu mỉm cười: “Quang chi tâm nếu dễ dàng tìm thấy, chỉ sợ sớm đã bị người cầm, thế nào còn đến phiên chúng ta? Bất quá, năm thông đạo này thật đúng là vấn đề…”

Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng tức khắc vừa động: “Ta có biện pháp!”

Ở Quân Khuynh Diệu khó hiểu, Gia Cát Minh Nguyệt khoát tay, bên cạnh người tức khắc hiện lên vài đạo quang hoa.

Tiểu Thịt Viên, Phì Anh Vũ, Hân Lam, Cự Phong, tất cả đều bị nàng triệu hồi ra.

“Mẫu thân, mẫu thân, thật lâu cũng không mang ta đi ra chơi! Thịt Viên rất nhớ ngươi!” Tiểu Thịt Viên vừa ra, liền xông tới Gia Cát Minh Nguyệt.

“Chủ nhân, chủ nhân anh minh thần võ! Ngươi rốt cục nhớ tới ta!” Phì Anh Vũ vỗ cánh, kêu to.

Gia Cát Minh Nguyệt nhu mi tâm, một Tiểu Thịt Viên ầm ỹ chết người, lại đến Phì Anh Vũ ít nhất có được “Siêu thánh cấp âm ba công”, này thật sự là không để cho sống.

Cũng may, cũng không phải muốn bọn họ cùng mình một đường.

“Các ngươi một người chọn một dường, tùy thời theo ta bảo trì cảm ứng. Một khi phát hiện cái gì, lập tức nói cho ta.” Gia Cát Minh Nguyệt chỉ thông đạo phía trước.

Hân Lam không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, liền trực tiếp tiến vào một trong số đó. Cự Phong cũng là thấp giọng rít gào, đi vào một thông đạo khác.

“Mẫu thân, ta không cần! Ta muốn cùng ngươi!” Tiểu Thịt Viên công lực làm nũng không tính cao, nhưng phối hợp thân thể mập mạp, thật có thể làm cho người ta đau lòng.

Gia Cát Minh Nguyệt sờ đầu hắn, nói: “Tiểu Thịt Viên ngoan a, chờ đi ra ngoài, ta cho ngươi mua thịt nướng ăn.”

Vừa nghe đến thịt nướng, Tiểu Thịt Viên mắt có chút đăm đăm, xoa xoa nước miếng nơi khóe miệng, thế này mới nặng nề mà gật đầu.

Chờ Tiểu Thịt Viên đi rồi, ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt dừng ở trên người Phì Anh Vũ.

“Không cần! Ta mới không đi! Suất Suất đại nhân ta anh minh thần võ anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, tuyệt đối không đi làm vật hi sinh dò đường!” Phì Anh Vũ kêu to.

Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt: “Không đi? Có thể, dù sao ngươi cũng không có tác dụng gì. Trong chốc lát trở về ta liền nhổ hết lông ngươi, vừa vặn giảm tiền mua chân gà!”

“Chủ nhân, ngươi không cần mỗi lần đều muốn cởi quần áo người ta!” Phì Anh Vũ ánh mắt thực u oán, bất quá gặp Gia Cát Minh Nguyệt muốn nổi bão, nó chạy nhanh vỗ cánh, chui vào một thông đạo.

Lại là nửa canh giờ đi qua, Tiểu Thịt Viên, Hân Lam cùng Cự Phong truyền đến tin tức, ngõ cụt. Chỉ có bên Phì Anh Vũ, lại xuất hiện một huyệt động, vẫn như cũ là có năm thông đạo. Mà bên Gia Cát Minh Nguyệt xuất hiện một huyệt động, vẫn như cũ là có năm thông đạo.

Phát hiện này làm cho người ta hỏng mất, bất quá không có biện pháp, từng bước từng bước loại trừ!

Cho dù có năm con ma sủng phụ trách dò đường, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vẫn như cũ ở trong mê cung hao phí gần như một ngày.

Rốt cục, vào buổi tối, có chút bất đồng. Vẫn như cũ là một huyệt động, vẫn như cũ là có năm thông đạo.

Nhưng không đợi Gia Cát Minh Nguyệt phân công nhiệm vụ, Cự Phong bất an thấp giọng rít gào.

“Sao lại thế này?” Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên nói.

Cự Phong ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Bên này có thủy khí truyền đến, hơn nữa có một loại hương vị rất nguy hiểm hỗn tạp ở bên trong.”

Cự Phong là Vân Văn phong báo, là phong báo vương, chẳng sợ thời điểm đối chiến thánh giai cũng không có nửa điểm thoái nhượng. Nhưng hiện tại, nơi này chỉ truyền ra một chút hương vị, thế nhưng khiến cho nó cảm thấy nguy hiểm?

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu nhìn nhau, đã thấy Quân Khuynh Diệu mỉm cười.

“Xem ra, tìm được chánh chủ.”

Xuyên qua một thông đạo thật dài, một huyệt động thật lớn xuất hiện trước mặt, ở chính giữa huyệt động là một hồ nước lớn. Nơi này đã không có ánh lửa, nhưng toàn bộ hồ nước lại tản mát ra quang mang thâm lam, đem toàn bộ huyệt chiếu rọi thành một màu xanh thẳm. Mà hồ nước này giống như một khối ngọc bích, được khảm ở trong này. Ở đáy hồ, còn mơ hồ có thể thấy được sinh vật kỳ dị ở trong đó bơi lội.

Chính giữa hồ nước là một tòa tiểu đảo. Trên đảo nhỏ cây cối sinh trưởng rậm rạp, thấy không rõ trong đó.

“Hương vị nguy hiểm chính là từ trên đảo truyền đến.” Cự Phong thấp giọng rít gào trầm giọng nói.

Hai người bước nhẹ lên trên hồ nước, giống như lăng ba vi bộ. Khoảng cách bốn năm trăm mét, hai người trong lúc mấy tức liền thoải mái lướt qua.

Bước lên tiểu đảo, chỉ thấy ở chính giữa tiểu đảo có một dòng suối nhỏ. Mà trong ao, một nữ tử dáng người thướt tha khuôn mặt xinh đẹp, chìm làm nước trong, đang thấp giọng nói với cá nhỏ.

Nhận thấy được có người đến, nữ tử chậm rãi ngẩng đầu. Nhập vào mắt Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu là một khuôn mặt lạnh như băng tới cực điểm. Đặc biệt con ngươi, dĩ nhiên là thuần màu bạc, trong đó lóe ra quang mang như huyền băng, chỉ nhìn một cái, khiến cho người rùng mình.

“Các ngươi cũng vì Quang chi tâm mà đến?”

“Phải.” Quân Khuynh Diệu thản nhiên nói.

Ngân đồng nữ tử không nói thêm, xoay người, nói với cá nhỏ trong ao.

Ngay tại thời điểm Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, thân ảnh thướt tha của ngân đồng nữ tử đột nhiên biến mất không có căn cứ. Từng đạo quang văn làm nước gợn sóng di động, một cánh tay nhỏ nhắn mềm mại đã đến trước người Gia Cát Minh Nguyệt, hàn ý đập vào mặt, nơi đi qua, nước trong ao trong nháy mắt liền kết thành băng.

Quân Khuynh Diệu vung trường kiếm, một quầng sáng màu vàng xuất hiện, “Oanh” một tiếng, mặt nước rung động.

Bên trong vạn điểm kim mang, thân ảnh ngân đồng nữ tử nhanh chóng lui về phía sau.

“Thân thủ không sai, bất quá muốn Quang chi tâm, lại còn kém một chút.” Ngân đồng nữ tử thản nhiên nói. Ngữ khí tuy rằng mềm nhẹ, lại vẫn như cũ giống như người nàng, mang theo hàn khí.

Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu không dám trì hoãn, đồng thời thả người hướng ngân đồng nữ tử công tới, bóng kiếm màu vàng, hắc mang ẩn hiện hàn phong tinh điểm, đồng thời tản mát ra nhuệ khí sắc bén xé rách thiên địa.

Ngân đồng nữ tử cũng không ngẩng đầu, chỉ ngưng thần nhìn một giọt nước trong tay, ánh mắt như nước, vẻ mặt ôn nhu.

Thẳng đến chủy thủ của Gia Cát Minh Nguyệt cùng trường kiếm của Quân Khuynh Diệu tới gần trước người, ngân đồng nữ tử không nhúc nhích, chính là khóe miệng mỉm cười lạnh nhạt giống như nhìn thấu sinh tử luân hồi.

Chủy thủ đâm thủng đầu vai ngân đồng nữ tử, nhưng cảm giác lại vô cùng quái dị, giống như là đâm xuyên qua con rối không hề có sinh cơ.

Ngân đồng nữ tử còn mỉm cười, nhưng lại nhiều hơn vài phần sát khí.

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng chấn động, một bàn tay to ấm áp mà hữu lực đặt bên hông nàng, mang theo nàng nhanh chóng lui ra sau.

Giọt nước trong tay ngân đồng nữ tử tức khắc hóa thành một đạo băng tiễn, gào thét nghênh diện mà đến. Quân Khuynh Diệu dùng trường kiếm dựng thẳng che trước người. “Đinh”, băng tiễn đánh trúng trường kiếm, bị chấn ra ngoài, thế nhưng không có vỡ vụn, tựa hồ so với tinh cương còn cứng rắn vài phần.

Hai người dừng thân, kinh ngạc hướng nhìn về phía ngân đồng nữ tử, chỉ thấy vết thương bị chủy thủ xuyên thủng không có một tia máu tươi chảy ra, hơn nữa đang nhanh khỏi hẳn, trong chớp mắt, chỗ vết thương liền hoàn hảo như lúc ban đầu, da thịt trơn bóng.

“Điều này sao có thể, nàng rốt cuộc là người hay là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy không thể tin, đây chính là chủy thủ trải qua thiên lôi lưu rèn luyện, so với rất nhiều cái gọi là thần binh còn mạnh hơn đại gấp trăm lần, lại thêm vào một chút lực lượng khủng bố, liền coi như cao thủ thánh cấp đều khả năng thừa nhận được, nàng bị đến như vậy cư nhiên bình yên vô sự.

Hai người liếc nhau, lại công lên, thực lực thánh cấp không hề giữ lại, ngoài thân hồ nước tại áp khí cường đại sôi trào quay cuồng, trên đảo cây cối ở cuồng phong lắc lư giãy dụa.

Đối mặt Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu toàn lực công kích, ngân đồng nữ tử vẻ mặt bình tĩnh, đối mặt ngàn vạn kiếm quang tinh điểm, thân thể vẫn như cũ không nhúc nhích.

“Xích!” Trường kiếm đâm thủng ngực ngân đồng nữ tử, dưới lực lượng cường đại, thân thể của nàng phi không dựng lên.

Nhưng, nhìn thân ảnh của nàng, Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu lại đồng thời lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, thân thể còn không có rơi xuống đất, miệng vết thương sẽ khỏi hẳn, ngay cả quần áo tổn hại đều nháy mắt khôi phục nguyên trạng.

Hai người cắn răng một cái, lại công lên, chủy thủ cùng trường kiếm lưu lại vô số vết thương ở trên người ngân đồng nữ tử, nhưng trong nháy mắt, tất cả vết thương đều phục hồi như cũ, liền vết thương ở cổ họng cũng chưa có thể làm nàng bị thương.

“Các ngươi giết không được ta.” Ngân đồng nữ tử từ từ nói xong, hơn mười băng tiễn nhẹ nhàng nổi trước người, giống như mũi tên rời cung gào thét bay vụt tới Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu. Kình khí cường đại liền giống như mười mấy tên cung thủ thánh cấp toàn lực thi triển.

Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, huy động chủy thủ hướng băng tiễn chắn đi, một cảm giác áp bách như cự thạch ngàn cân xuyên thấu qua chủy thủ tiến vào trong cơ thể, ngay cả ngũ tạng lục phủ trải qua thiên lôi rèn luyện đều chấn động không thôi. Ngăn một quả băng tiễn cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

“Minh Nguyệt…” Thanh âm lo lắng của Quân Khuynh Diệu vang lên bên tai, một lực lượng nhu hòa mà ấm áp từ áo tiến vào trong cơ thể.

“Ta không có việc gì.” Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, cười.

“Không ai giết được ta, liền ngay cả ta, có lẽ đều không được.” Ngân đồng nữ tử sắc mặt vẫn bình tĩnh, không có một tia cảm tình.

“Phải không?” Bên trong cặp mắt dị đồng của Quân Khuynh Diệu, bốc cháy lên ánh lửa nồng đậm, đó là ngọn lửa phẫn nộ mà Gia Cát Minh Nguyệt chưa bao giờ gặp qua.

Một quang mang bùng mạnh ra từ trên người Quân Khuynh Diệu, toàn bộ thiên không, toàn bộ mặt hồ đều bị ánh vàng óng ánh. Một khí thế phá thiên địa bộc phát, thế gian hết thảy, đều tại dưới áp lực cực lớn trở nên yên lặng.

Kim quang nồng đậm, từ trong thiên địa bắn vào thân thể, hướng tới tay phải. Toàn bộ tay phải giống như được hoàng kim tạo ra, sáng lạn.

Quân Khuynh Diệu sắc mặt ngưng trọng, quang hoa màu vàng ở trên tay phải giống như nặng ngàn cân, nâng tay lên, thân thể run run.

Ngân đồng nữ tử thanh âm rốt cục thay đổi, mang theo vài phần kinh hoảng: “Ngươi muốn làm gì?!”

“Chết!” Quân Khuynh Diệu trong mắt hàn quang hiện lên, thân hình hóa thành một đạo kim quang hướng tới! Tay phải hướng ngân đồng nữ tử vỗ xuống.

“Oanh” một tiếng nổ, toàn bộ huyệt động rung mạnh. Thiên địa vạn vật ở giờ khắc này ảm đạm yên lặng, hồ nước bình tĩnh đột nhiên phóng lên cao, cột nước cao tới mấy chục thước, như sóng thần, trên đảo cây cối bật gốc, một khe rãnh thật sâu trực tiếp đem tiểu đảo phân cách thành hai nửa.

Này, đây chính là thực lực chân thật của Quân Khuynh Diệu sao? Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Diệu.

Quân Khuynh Diệu nửa quỳ, sắc mặt ảm đạm, mồ hôi chảy xuống, ở trên người hắn, Gia Cát Minh Nguyệt thế nhưng không cảm giác được một chút kình khí tồn tại, một kích vừa rồi lại tiêu hao toàn bộ lực lượng của hắn.

Nhưng, trải qua một kích hủy thiên diệt địa, ngân đồng nữ tử vẫn như cũ không tổn hao gì, đừng nói là thân thể, liền ngay cả quần áo đều không có nửa phần hư hao.

Kỳ quái là, trên mặt nữ tử bình tĩnh, lúc này lại một trận bối rối, ngơ ngác nhìn trước mắt, trong mắt lại có bi thương.

Thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn Quân Khuynh Diệu, trong mắt đã tràn ngập phẫn nộ.

“Ngươi, dám quấy rầy hắn… Ngươi đáng chết!” Ngân đồng nữ tử phát ra một tiếng kêu bén nhọn, hai tay mở ra, hồ nước vừa mới bình tĩnh trở lại, lạ trở nên như bị gió lốc cuốn, sóng to ngập trời.

Hàn ý nồng đậm từ trên người ngân đồng nữ tử phóng xuất ra, ngay cả dưới chân đại địa, đều biến thành băng, băng sương trắng noãn ở bên ngoài thân thể nàng bay lượn, tóc dài phiêu động, bông tuyết bắn ra bốn phía.

“A…” Ngân đồng nữ tử ngửa mặt lên trời thét dài, sóng triều quay cuồng phóng lên cao nháy mắt bị hàn băng đông lạnh, ngưng tụ ở giữa không trung, trăm ngàn điểm mũi nhọn hàn ý bức người chớp động, khắp hồ nước hóa thành vô số băng tiễn màu lam, phát ra sát ý lạnh thấu xương, giống như trăm ngàn băng tiễn vận sức chờ phát động.

“Chết, các ngươi đều phải chết, tất cả đều phải chết…” Ngân đồng nữ tử điên cuồng quát.

Gia Cát Minh Nguyệt tâm trầm đi xuống, nàng biết rỗ lực lượng băng tiễn cường đại cỡ nào, hơn ngàn vạn băng tiễn, không cần nói thánh cấp cao thủ, chỉ sợ là thần đều không thể ngăn cản.

Trong tiếng rít của ngân đồng nữ tử, Quân Khuynh Diệu đứng dậy, cước bộ kiên định, đi vào trước người Gia Cát Minh Nguyệt, không sợ đối mặt với trăm ngàn băng tiễn đập vào mắt. Mặc dù trong cơ thể hắn không cảm giác một tia kình khí tồn tại, nhưng thân ảnh hắn như trước cao ngất, bóng dáng hắn vẫn như cũ kiên cố.

Ngân đồng nữ tử nhìn một màn trước mắt, đột nhiên ngừng lại. Thật lâu, thật lâu, liền nhìn bọn họ, trong mắt, lại có một tia ôn nhu.

“Vì nàng, ngươi khẳng buông tha sinh mệnh?” Qua thật lâu, ngân đồng nữ tử hỏi.

Quân Khuynh Diệu nhìn nàng, không nói được một lời, lại nhìn phía Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt kiên định cùng một tia ôn nhu, đã nói cho nàng đáp án.

“Ai…” Ngân đồng nữ tử thở dài một tiếng, mỉm cười, xuất hiện trên mặt nàng, ôn nhu, xinh đẹp tuyệt trần…

“Từng, cũng có người giống như vậy, che ở trước người ta.” Nữ tử nói, vẻ mặt hạnh phúc.

Phất tay, tất cả hàn băng đều nhanh chóng hòa tan, ấm áp mang theo hơi lãnh.

Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu nhìn nàng, đều nghi hoặc, là cái gì, làm cho nàng đột nhiên cải biến?

“Quang chi tâm, các ngươi đem đi đi, sứ mệnh của ta cũng nên hoàn thành.” Nữ tử nhẹ giọng nói xong, ở Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu kinh ngạc nhìn chăm chú, bàn tay bạch ngọc chậm rãi hướng ngực đâm tới, huyễn lệ lưu quang theo ngực nở rộ, một tảng đá bao vây ở bên trong lưu quang bay ra thân thể của nàng, nhẹ nhàng rơi xuống trước hai người Gia Cát Minh Nguyệt.

Ngân đồng nữ tử không nhìn hai người, cúi đầu, ngóng nhìn trong hồ nước, khóe miệng hiện lên ôn nhu ý cười: “Nguyên lai, đều không phải là ta ở cùng ngươi. Mà là ngươi theo giúp ta… Hôm nay, ta sẽ cùng ngươi, vĩnh viễn, vĩnh viễn…”

Nói xong câu này, thân thể của nàng trực tiếp rơi vào trong ao.

Trong ao nước, dĩ nhiên là một quan tài bằng băng. Mà trong quan tài bằng băng, một nam tử mặc y phục màu lam nằm trong đó.

Theo ngân đồng nữ tử rơi xuống, quan tài bằng băng chậm rãi hòa tan, người trong quan tài bằng băng ở nước gợn di động, thoạt nhìn giống như là mở ra ôm ấp, đem ngân đồng nữ tử ôm vào trong lòng, rồi sau đó, dần dần tan rã, vĩnh viễn, hòa hợp nhất thể…

Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu kinh ngạc nhìn, trong lòng chấn động. Nữ tử này có chuyện xưa thế nào? Vì sao ở trong này thủ hộ Quang chi tâm?

Ngay sau đó, nước trong hồ yên lặng, nói đúng ra, là một mảnh tử khí. Các loại cá trong hồ cũng không thấy.

“Đi thôi.” Quân Khuynh Diệu khẽ thở dài.

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng phát ra một tiếng thở dài, xoay người sang chỗ khác.

Đợi bọn hắn trở về mê cung, kinh ngạc phát hiện mê cung đã hoàn toàn sụp xuống, chỉ còn lại cát vàng.

“A a, xem ra các ngươi đã tìm được.” Nam Cung Cẩn đứng ở một bên, bộ dáng lười biếng, chào hỏi.

“Ngươi lạc đường.” Gia Cát Minh Nguyệt dùng câu khẳng định.

“Làm sao có thể?” Nam Cung Cẩn trên mặt tươi cười nháy mắt cứng đờ, lại là nụ cười đáng đánh đòn. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt, nhưng Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu vẫn bắt giữ được.

“Ở nơi đều có thể lạc đường. Dọa người!” Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, đi lướt qua Nam Cung Cẩn.

“Mất mặt!” Quân Khuynh Diệu cũng hừ lạnh một tiếng, lướt qua Nam Cung Cẩn đi theo sau Gia Cát Minh Nguyệt.

Nam Cung Cẩn khóe miệng hơi run rẩy, trong lòng thầm mắng một câu: này đôi cẩu nam nữ! Hừ!

Ra mê cung, về tới trên mặt, bọn họ trở về.

Dọc đường, dị tượng càng thêm mãnh liệt, vô số lưu sa, lốc xoáy tàn sát bừa bãi, mỗi khi đi ngang qua một ốc đảo đều có thể cảm nhận được mọi người khủng hoảng.

Đi được tới nửa đường, Nam Cung Cẩn đi không từ giã, lại vô thanh vô tức biến mất.

“Dị tượng đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Minh Nguyệt mới từ lốc xoáy cứu ra vài người, cùng Quân Khuynh Diệu tiếp tục đi, quay đầu hỏi hắn.

“Quả thật rất quái lạ. Nơi nơi đều là tai nạn, năng lượng Quang chi tâm cũng xói mòn rất nhanh.” Quân Khuynh Diệu khẽ nhíu mày, “Nếu không điều tra rõ tại sao dị tượng xuất hiện, nếu không giải quyết thì Quang chi tâm cũng giải quyết không được vấn đề.”

“Hoàng thành, muốn vĩnh viễn ở dưới sao?” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ thật lâu, rốt cục do dự hỏi ra vấn đề này. Theo nàng nghĩ, nhân loại là muốn sinh hoạt trên mặt đất mới được.

“Đương nhiên không.” Quân Khuynh Diệu lắc đầu, “Ta quyết định đem hoàng thành lên trên mặt đất.”

“Vậy không phải tốt lắm sao? Khi nào thì lên?” Gia Cát Minh Nguyệt cười hỏi.

“Không đơn giản như vậy.” Quân Khuynh Diệu cười, “Có một ít lão ngoan cố ngăn cản, bọn họ sợ hãi tiếp xúc chuyện bên ngoài. Bất quá này đó đều không phải là vấn đề, sớm muộn gì ta sẽ thuyết phục bọn họ. Còn có, phải toàn bộ hoàng thành lên trên, cần lực lượng cường đại hơn. Lực lượng này phải thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ.”

“Tinh huyễn thủ hộ? !” Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, hô lên.

“Không sai, chỉ cần thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ, là có thể đem toàn bộ hoàng thành đều lên tới trên mặt đất.” Quân Khuynh Diệu khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên ưu tư, “Thế lực của Thần miếu và Thánh điện cũng không có hoàn toàn thẩm thấu đến sa mạc. Bất quá, hiện tại hoàng thành thực lực còn chưa đủ mạnh. Ngoại trừ ta, không có một người đạt tới thánh cấp. Ta lo lắng.”

Gia Cát Minh Nguyệt trầm mặc, Quân Khuynh Diệu nói, từng cái đều rất khó. Tinh huyễn thủ hộ, hiện tại đã có ba kiện, còn có hai kiện không biết ở nơi nào. Những lão ngoan cố, Gia Cát Minh Nguyệt cũng lý giải những người đó tâm tính. Ở một hoàn cảnh tương đối phong bế lâu, tự nhiên sợ đối mặt nguy hiểm không biết ở bên ngoài. Mà nói đến thực lực của Hoàng thành, quả thật là vấn đề lớn. Nếu Quân Khuynh Diệu ra ngoài, có cường địch xâm nhập, những người đó nên làm thế nào để tự bảo vệ mình? Vẫn phải cần phải có thánh cấp tọa trấn.

“Nếu có người thăng cấp thánh cấp ta có thể hỗ trợ. Ta học xong đem thiên lôi đưa tới luyện khí, thiên lôi với ta mà nói, đều là thứ tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Thật như vậy.” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười, hắn đương nhiên không có quên Gia Cát Minh Nguyệt từng nói với hắn, nàng có thể dùng trận pháp đem thiên lôi dẫn vì mình dùng. Hắn thoáng trầm tư, nói, “Có người thật ra đã tiếp cận thánh cấp cao nhất, chính là chậm chạp không có đột phá, còn kém một cơ hội.”

“Được rồi, chúng ta giúp hắn đột phá đi. Thiên lôi thôi, liền vì người nọ luyện chế thần khí, làm cho hắn tọa trấn hoàng thành.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Được.” Quân Khuynh Diệu gật đầu, mi gian đều là ý cười. Minh Nguyệt của hắn, thật sự là côi bảo. Mỗi người e ngại thiên lôi, ở nàng xem, chỉ là để luyện khí tốt nhất.

. . .

Trở lại Hoàng thành, Quân Khuynh Diệu đem Quang chi tâm thay.

Béo trưởng lão ở bên cạnh quan sát, hai lông mày thô trực tiếp mặt nhăn thành một cái: “Quang chi tâm nhiều nhất có thể duy trì trăm năm. Năng lượng vẫn nhanh chóng trôi đi.”

“Biết nguyên nhân không?” Quân Khuynh Diệu trầm giọng hỏi.

“Không rõ ràng lắm.” Béo trưởng lão rối rắm lắc đầu, sau lại hướng Quân Khuynh Diệu tru lên, “Không biết tại sao không điều tra, chạy nhanh đi điều tra. Vạn nhất Quang chi tâm không còn tác dụng, còn chưa kịp thu thập đủ tinh huyễn thủ hộ chúng ta chẳng phải bị chôn ở chỗ này.”

“Cha, ngươi sẽ không ở trước khi hoàng thành sụp đổ chạy lên.” Bên cạnh béo con nhóc trắng liếc béo trưởng lão một cái, lộ ra vẻ mặt thật ngu ngốc.

“Ngươi này nữ nhi bất hiếu! Cư nhiên nghĩ vứt bỏ Hoàng thành, vứt bỏ cố thổ của chúng ta. Ta đánh chết ngươi, nga, không được, đánh chết ngươi không có chăm sóc ta trước lúc lâm chung. Lão tử muốn đánh ngươi!” Béo trưởng lão vung quải trượng, đuổi theo đánh béo con nhóc.

“Cha, ta sai lầm rồi, đừng đánh.” Béo con nhóc chạy thở hồng hộc, nhưng lại luôn hợp thời trốn tránh.

Mọi người nhìn như không thấy, thấp giọng thảo luận năng lượng Quang chi tâm vì sao xói mòn nhanh như vậy.

“Điện hạ, nếu chậm chạp không có tra ra nguyên nhân năng lượng Quang chi tâm xói mòn, vậy thì Hoàng thành nguy hiểm.” Người lúc trước bị béo con nhóc kêu Vân đại ca mở miệng nói. Trên mặt tuấn lãng của hắn đều là lo lắng.

Quân Khuynh Diệu trầm tư, mở miệng, ngữ khí kiên định trước nay chưa có: “Làm cho mọi người trước rút khỏi Hoàng thành, các ngươi cùng hộ vệ quân hộ tống mọi người đi ốc đảo gần nhất tránh né, tách ra làm việc.”

“Vâng, điện hạ.” Thanh âm trả lời chỉnh tề.

Nhưng béo trưởng lão lại dừng truy đánh nữ nhi, đứng tại chỗ, không biết suy nghĩ cái gì. Béo con nhóc không biết lão cha đã dừng lại, còn chạy vòng vòng, kết quả phịch một tiếng đem lão cha chàng ngã xuống đất. Béo trưởng lão trọng tải vốn liền đủ lớn, nhưng chịu được béo con nhóc trọng tải lớn hơn nữa, cho nên hắn trực lăn đến góc tường, sau đó lại bắn ngược trở về. Thật vất vả mới đứng vững thân hình. Béo con nhóc vừa thấy gặp rắc rối, tru lên chạy đi.

“Trưởng lão, ngài không có việc gì đi?” Vân đại ca tiến lên nâng trưởng lão.

“Nữ nhi hiếu nữ, một hồi xem ta thu thập nàng!” Béo trưởng lão lấy tay mát xa mông.

“Trưởng lão, ngươi cũng mang theo mọi người đi trước tránh né đi.” Quân Khuynh Diệu trầm giọng nói.

“Không!” Béo trưởng lão đẩy Vân đại ca ra, sắc mặt trịnh trọng trước nay chưa có, “Điện hạ, Hoàng thành là căn của ta, ta sẽ không đi. Ta cùng với Hoàng thành cùng tồn tại, bất luận sinh tử.”

Quân Khuynh Diệu nhíu mày, đang muốn nói thì béo trưởng lão lại trực tiếp quỳ xuống: “Điện hạ, thần đời này không cầu hơn người, hiện tại chỉ cầu điện hạ một sự kiện.”

“Trưởng lão, ngươi mau đứng lên.” Quân Khuynh Diệu vội vàng đỡ béo trưởng lão.

“Không, điện hạ, ngài đáp ứng yêu cầu của ta thì ta mới đứng lên.”

“Ngài nói.” Quân Khuynh Diệu bất đắc dĩ nói.

“Thỉnh ngài mang nữ nhi của ta đi lên, bảo hộ nàng chu toàn.” Béo trưởng lão trầm giọng nói, trên mặt nghiêm túc.

“Được.” Quân Khuynh Diệu không chút do dự đáp ứng. Hắn biết rõ, béo trưởng lão sẽ không cùng bọn họ đi lên, nhưng hắn không bỏ được nữ nhi của mình.

Có lời này của Quân Khuynh Diệu, béo trưởng lão yên lòng. Đứng lên sau liền tinh thần chấn hưng đi ra ngoài truy đánh béo con nhóc.

Quân Khuynh Diệu nhìn Quang chi tâm chói mắt, cúi đầu nói với Gia Cát Minh Nguyệt: “Đi thôi, chúng ta đi tra nguyên nhân sa mạc biến hóa.” Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

Quân Khuynh Diệu lại quay đầu nói với nam tử họ Vân: “Các ngươi hiệp trợ hộ vệ quân làm cho mọi người dời đi. Ta sẽ cho Bạch Băng liên hệ các ngươi. Ta cùng Minh Nguyệt đi thăm dò nguyên nhân sa mạc dị biến.”

“Vâng!” Trả lời Quân Khuynh Diệu là thanh âm chỉnh tề hữu lực.

. . .

Hoàng hôn ở sa mạc vẫn như cũ khốc nhiệt, gió thổi từ phương bắc thổi tới không có một tia cảm giác mát, Gia Cát Minh Nguyệt cưỡi lạc đà trắng, không phải từ phía sau rổ lấy ra mấy quả mọng ăn, thì quạt đi không đi không khí nóng làm người ta phiền muộn, mà bên cạnh Quân Khuynh Diệu cũng lười biếng.

Cách đó sau cồn cát không xa, cát bụi bay lên, theo gió dựng lên, ở mở mang sa mạc chi trong biển lôi ra một đạo màu vàng sa mạc. Một đoàn bộ lạc sa mạc quần áo tả tơi chạy vội tới hướng này, hai chân thỉnh thoảng rơi vào cát vàng, có vẻ dị thường gian nan, cước bộ không dám dừng lại.

“Chạy mau, chạy mau!” Thấy Gia Cát Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu, mọi người vừa chạy trối chết, dùng sức hướng vẫy tay, hoảng sợ vạn phần quát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.