Xuyên Qua Thứ Nữ Lương Y

Chương 8




Vi hoa dung chợt tái lại, Tiên nương bật ra câu gắt hỏi :

- Đó là hành vi lễ độ của ngươi đối với bậc trưởng thượng thế sao?

Phong Viễn Quy bảo :

- Dùng đức phục người hoặc là nhờ khẩu tài biện luận và thu phục nhân tâm, giả như đó là thái độ của tôn giá thì dù tôn giá có là thù nhân hoặc niên kỷ chưa cao vãn sinh cũng vẫn lấy lễ đối xử. Bằng ngược lại, vì tôn giá chưa gì đã đem uy vũ ra dọa người, nói thật vãn sinh dù thất lễ cũng cam đắc tội.

Đoạn Phong Viễn Quy quay sang ả Thạch Thảo :

- Cô nương có thể đi được rồi. Đừng theo ám mãi vãn sinh, cũng đừng mong lung lạc hoặc lập được kế ám hại vãn sinh. Cút đi!

Ả giận dữ, giận đến run cả người :

- Ngươi nghĩ ta muốn lung lạc ngươi? Ta chỉ muốn giết ngươi thì có. Hãy nhớ đấy, sẽ có ngày ngươi chuốc lấy hậu quả vì câu nói vừa rồi của ngươi. Ta - sẽ - giết - ngươi!

Ả nói như quát, sau đó quay ngoắt người và hậm hực bỏ đi.

Chợt bước chân ả bị Tiên nương bất ngờ hiện thân trước mặt ngăn lại :

- Ngươi chỉ có thể đi nếu chấp nhận lưu sinh mạng lại cho ta.

Ả được dịp phát tác, lập tức hằn học tung ngang ngọn trường tiên Kim Hoa Xà :

- Lưu sinh mạng lại cho thứ yêu bà mặt hoa da phấn như mụ ư? Thì lưu này.

“Vù...”

Nhưng đầu ngọn trường tiên của ả chỉ chớp mắt đã bị Tiên nương tung một chiêu cầm nã uyên ảo tóm gọn :

- Ngươi chưa đủ tư cách đâu, nha đầu. Kể cả chất độc tẩm trên trường tiên của người cũng vậy. Mau buông!

Tiên nương gạt nhẹ tay tầm nã, Kim Hoa Xà Trường Tiên của ả Thạch Thảo lập tức đứt lìa thành từng đoạn ngắn. Và cũng chấn lực này làm ả Thạch Thảo bị thối lùi, huyết khí sôi động, buộc ả khom người ôm ngực và thổ ra nguyên một vòi huyết lênh láng. Ả thều thào :

- Đoản Mạch Khí đông? Mụ là...

Hữu thủ của Tiên nương lại chớp động, vỗ thẳng vào tâm thất ả một kình :

- Ngươi lầm rồi. Nhưng dù sao ngươi cũng phải chết. Nạp mạng!

Chợt có một ngọn chỉ kình thần tốc xạ đến, khiến Tiên nương sợ sinh mạng lâm nguy lập tức thu chiêu về, biến chưởng thành trào chộp thẳng vào người ả Thạch Thảo.

“Vù...”

Người vừa xạ chỉ kình là Phong Viễn Quy. Và cùng với ngọn chỉ kình phát xạ, Phong Viễn Quy cũng vội lướt đến chộp lấy ả Thạch Thảo, giật mạnh tay, làm ả ngã lùi về phía sau, úp luôn mặt ả vào ngực Phong Viễn Quy.

Tuy vậy, ngọn trảo của Tiên nương vẫn theo đà lao đến, vừa vặn chộp đúng vào y phục phía sau lưng ả Thạch Thảo.

“Soạt!”

Nhìn một mẩu y phục của đã thế mạng ả đang được Tiên nương còn cầm giữ trên tay, Phong Viễn Quy ôm ả cùng nhảy lùi thật xa về phía sau.

“Vút!”

Phong Viễn Quy buông ả ra, nghiêm sắc mặt nhìn ả :

- Cô nương không việc gì chứ? Đi, đi một khi còn cơ hội, sau này gặp lại, vãn sinh sẽ tạ tội về lần mạo phạm mới rồi lại vô tình để xảy ra. Đi đi.

Để mặc ả đứng đó, Phong Viễn Quy lập tức lạng người vượt qua ả, kịp lúc ngăn chận động thái đang lao đến của Tiên nương. Phong Viễn Quy quát :

- Chẳng phải tôn giá cần hỏi nhiều điều về vãn sinh sao? Nếu tôn giá còn mãi tiếp tục truy sát, đuổi tận giết tuyệt như thế này thì đừng trách vãn sinh đắc tội.

Tiên nương dừng bước, ung dung nhìn Phong Viễn Quy :

- Kỳ thực ta cũng không muốn truy sát ả làm gì. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, bất luận ta dùng đức hay đem uy vũ ra phục người thì ngươi, hài tử, đừng bao giờ xuẩn động khích nộ ta. Phải chi ngay từ đầu ngươi ngoan ngoãn, tỏ thái độ hợp tác như lúc này, ta đâu cần dùng ả để chứng tỏ uy vũ cho ngươi thấy?

Phong Viễn Quy thoáng quay nhẹ đầu ra phía sau lưng :

- Hãy để nàng đi, nếu tôn giá thật sự muốn có hòa khí. Sao cô nương còn chưa đi?

Ả từ từ lui đi :

- Ta đã giận lầm ngươi. Đúng rồi, ta sẽ đi. Ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.

- Đứng đó. Còn nếu như...

Tiên nương lại lên tiếng :

- ... Còn nếu muốn tự vận công trị thương ta cho phép ngươi tìm chỗ ngồi. Và nhớ, đừng bao giờ tùy tiện bỏ đi một khi chưa được ta ưng thuận.

Phong Viễn Quy chợt gật đầu phụ họa :

- Cũng tốt thôi, cô nương cũng cần điều công tự trị thương. Hãy tìm chỗ nào gần đấy và ngồi xuống. Vãn sinh cũng không muốn gây thêm phiền phức cho cô nương.

Và để tỏ thái độ hợp tác, Phong Viễn Quy lễ độ hỏi Tiên nương :

- Tôn giá cần hỏi gì thêm, không kể câu lúc nãy, một câu hỏi không cần thiết vãn sinh phải đáp lời.

Tiên nương cười lạt :

- Tại sao không cần thiết?

Phong Viễn Quy nhún vai :

- Vì bất luận ai quen biết vãn sinh cũng đều hiểu rõ vãn sinh chỉ mới luyện công chưa đầy nửa năm. Dựa vào đâu tôn giá bảo vãn sinh đã luyện từ ngoài hai mươi năm?

Tiên nương cười nhẹ :

- Điều ngươi nói không có nghĩa là bất luận ai hễ nghe biết hoặc am hiểu đều phải tin. Hài tử ngươi có muốn ta nói vì sao không?

Phong Viễn Quy nhăn mặt, nhưng vì lễ vẫn gật đầu :

- Vãn sinh mong được chỉ giáo.

- Có một công phu nhiều năm trước vẫn lưu truyền ở miền Tái Bắc xa xôi, gọi là Miên công Tùy Mãn Đông. Có cách gọi kỳ lạ như vậy vì công phu đó có phần giống cách ngủ đông để lẩn trốn giá rét của đa phần sinh vật lưu ngụ ở Tái Bắc. Sau này, để vắn tắt hơn, nhiều người chỉ gọi riêng hai chữ Miên công là đủ. Ngươi muốn nghe nữa chứ, hài tử?

Phong Viễn Quy thở ra một hơi dài nhẫn nại :

- Vãn sinh vẫn đang chờ nghe đây!

Giọng của Tiên nương tỏ ra lạnh lùng hơn :

- Ý ta muốn nói, hễ ai đã luyện công phu này, giả như đó là nữ nhân và nữ nhân này lại đang lúc hoài thai một tiểu hài, cận kề ngày lâm bồn, sắp đến kỳ khai hoa mãn nguyệt, chợt lúc đó nữ nhân lâm cơn nguy tử, bị địch nhân truy sát. Vậy để bảo toàn sinh mạng cho tiểu hài, theo ngươi, nữ nhân đó phải hành động như thế nào?

Phong Viễn Quy cười gượng :

- Nếu vãn sinh đoán không lầm, mong tôn giá lượng thứ vì đây là tôn giá hỏi nên vãn sinh không thể không đáp, là tôn giá muốn nói nữ nhân đó đành miễn cưỡng trao tuyền toàn bộ công phu gọi là Miên công cho tiểu hài hãy còn chưa sinh hạ?

Tiên nương thìn dò xét Phong Viễn Quy :

- Không sai. Có phải ngươi vừa gián tiếp thừa nhận bản lãnh lúc này ngươi có được là do mẫu thân ngươi ngẫu nhiên lâm phải tình huống đó và đã truyền Miên công cho ngươi?

Phong Viễn Quy phá lên cười :

- Thật thất lễ, thất lễ vì vãn sinh lại cười. Nhưng kỳ thực điều tôn giá suy diễn có đến hai chứ chẳng phải một chỗ sơ hở.

Tiên nương cau mặt :

- Ngươi giải thích rõ xem.

- Thứ nhất, Miên công dù sao cũng là công phu võ học. Vì thế người được trao truyền dù là vào lúc mới sinh đi nữa thì ngay khi đó vẫn phải hiển hiện nguồn nội nguyên chân lực. Rất tiếc mãi đến thời gian gần đây vãn sinh nhờ có người hảo tâm trao ban nội lực mới biết thế nào là chân khí nội nguyên. Dường như tôn giá có điều gì toan phản bác?

Phong Viễn Quy hỏi câu đó vì thay Tiên nương có dấu hiệu mấp máy môi toan lên tiếng xen vào. Nhưng khi nghe Phong Viễn Quy hỏi, Tiên nương chỉ xua tay :

- Không. Ngươi nói tiếp luôn điều sơ hở thứ hai đi đã.

Phong Viễn Quy gật đầu :

- Điều thứ hai là thân mẫu vãn sinh tuy lúc này đã ra người thiên cổ nhưng vãn sinh vẫn nhớ như in, mãi đến lúc vãn sinh lên bảy gia mẫu mới ly trần. Câu chuyện như tôn giá vừa kể thật miễn cưỡng khi bảo đó là chuyện đã xảy ra cho mẫu tử vãn sinh.

Tiên nương cau mặt :

- Nhưng khác với điều ngươi vừa nói, Miên công từ bản thân nó không xuất phát chân khí nội nguyên.

Phong Viễn Quy thật sự ngạc nhiên :

- Vậy thì luyện công phu đó để làm gì nếu nội nguyên nhân khí vốn là thứ cần yếu cho người luyện võ lại không thể phát sinh từ công phu Miên công?

Tiên nương vừa thở ra nhè nhẹ vừa đáp, hay nói đúng hơn là cố gắng giải thích cho Phong Viễn Quy hiểu :

- Tuy không phát sinh chân khí nội nguyên nhưng thật ra các kinh mạch nhờ đó đều tiềm tàng sẵn chân lực. Để sau này, bất luận lúc nào ngươi bắt đầu luyện công và luyện đến bất kỳ tâm pháp nào, lượng chân khí tiềm tàng vi bị kích tác nên cũng bắt đầu phát sinh hiệu dụng.

Phong Viễn Quy tỏ ý hiểu :

- Vậy là tôn giá đề quyết vãn sinh đã luyện công ngoài hai mươi năm chính vì nghĩ đến Miên công?

Tiên nương lại cau mặt :

- Ngươi không thừa nhận?

Phong Viễn Quy vụt thở ra :

- Tôn giá nếu còn gì chỉ giáo xin cứ nói. Riêng về Miên công, e rằng tôn giá đang cố tình áp đặt một điều không hề có cho vãn sinh.

- Mẫu thân ngươi là ai? Tính danh là gì? Giã từ cõi đời vì nguyên nhân nào?

Phong Viễn Quy chỉnh dung nghiêm giọng :

- Vãn sinh không thể hồi đáp. Đề cập đến người quá cố là điều không nên.

- Ngươi ở họ Phong hay có tên là Phong?

Phong Viễn Quy Người nhẹ :

- Theo tôn giá thì sao? Tôn giá nghĩ vãn sinh ở họ Phong hay chỉ mang tên Phong?

- Có một nhân vật tính danh là Phong Dương Tử, có phải thân phụ ngươi?

Phong Viễn Quy cười thành tiếng :

- Tôn giá đề quyết vãn sinh ở họ Phong? Nếu đúng như thế thì sao? Không đúng thì sao?

Giọng của Tiên nương vụt lạnh như băng :

- Đối với ta, dù đúng hay không cũng chỉ đưa đến một kết quả duy nhất. Là ngươi phải chết, bất chấp ngươi có liên quan đến Phong Dương Tử hay không. Thật uổng phí cho ngươi hơn hai mươi năm dài nghiền ngẫm công phu, quyết luyện cho mình một đường lối sở học hữu biệt, mong sau này có ngày báo phục gia thù. Chính ta sẽ giúp ngươi chấm dứt những ước vọng hão huyền đó. Hãy tự bảo vệ sinh mạng của ngươi. Đỡ!

“Vù....”

Tiên nương vừa bật người lao đến vừa đẩy một đạo sóng kình kinh thế hãi tục vào Phong Viễn Quy. Nhưng Phong Viễn Quy với tư thế chờ sẵn đã nghiễm nhiên đáp trả bằng một đạo chỉ kình xuyên thấu đạo sóng kình của đối phương.

- Sao tôn giá vội ra tay khi chưa minh bạch có cừu thù gì với vãn sinh? Đỡ!

“Ầm!!”

Đạo sóng kình bị hóa giải, Tiên nương hằn học lao đến tiếp :

- Quả nhiên bản lãnh ngươi không thể chỉ mới có trong thời gian gần đây. Đấy là nguyên nhân khiến ngươi phải chết. Đỡ chiêu.

“Ào...”

Phong Viễn Quy chợt lạng người lách tránh và thuận đà xạ chếch một tia chỉ kình nữa vào đối phương :

- Chỉ vì nghi vãn sinh có liên quan đến nhân vật Phong Dương Tử nào đó tôn giá quyết liệt đoạt mạng vãn sinh thế ư? Thật là phi lý! Xem chiêu!

“Bùng...”

Bóng nhân ảnh của đối phương vụt biến mất và chỉ chớp mắt sau bỗng hiện hữu ngay trước mặt, gần thật gần Phong Viễn Quy. Tiên nương cười lạnh :

- Ta vốn cho ngươi cơ hội thi thố hết mọi tuyệt kỹ. Nhưng vì ngươi cứ mãi vận dụng mỗi một công phu là Lôi Công chỉ nên đừng trách khi cơ hội không còn. Nạp mạng!

“Ào...”

Với lối xuất thủ trong một khoảng cách gần là thế, bản lãnh của Tiên nương làm cho Phong Viễn Quy càng kinh hãi thì càng sinh liều lĩnh. Phong Viễn Quy cũng xuất thủ cực thịnh :

- Không dễ thế đâu. Đỡ chiêu!

“Ầm! Ầm!”

Chấn kình bức dội Phong Viễn Quy. Tiên nương thừa cơ hội lao lướt đến, bám theo như hình với bóng :

- Thiểm Điện Chưởng Liên Hoàn. Ngươi cũng kịp mục kích và am hiểu cung cách xuất thủ của lão Bất Vấn Danh - Tứ lão Kỳ Liên để nghiền ngẫm tự luyện theo ư? Khá đấy, nhưng vẫn vô ích đối với ngươi. Hãy đỡ!

“Ào...”

Đang bước lùi lại gặp lúc đối phương lấn áp đến, Phong Viễn Quy vội xoay người, bước dịch bộ qua một bên, đồng thời quật chếch vào hậu tâm đối phương một kình.

“Vù...”

Phát hiện bi tập kích, đối phương bật tung bổng người lên cao, thuận đà quật áp xuống đầu Phong Viễn Quy một lực đạo cực mạnh :

- Chưởng Phách Không của Côn Luân? Ngươi chuyên học lỏm sở học của người vậy sao? Hãy xem ta lấy mạng ngươi.

“Ào...”

Phong Viễn Quy bị mất đối tượng để xuất thủ, vụt hiểu là đã hỏng, liền tràn người lách qua một bên thật nhanh.

“Vút!”

Nhưng đã muộn, sóng kình từ trên áp xuống do có phạm vi uy lực khá rộng, bao trùm gần kín hai trượng vuông, Phong Viễn Quy dù có lách cũng không thoát hết.

“Ầm!”

Phong Vận Quy lảo đảo, chợt nghe ả Thạch Thảo hô hoán loạn xạ :

- Vẫn còn nữa, ở bên trên. Tránh mau. Ồ, không. Mụ lại biến mất rồi. Bên tả... Bên tả... ôi...

Ả càng hô loạn lại càng khiến Phong Viễn Quy bối rối. Nhưng ngay khi nghe ả bảo đối phương chợt biến mất, rồi sau đó ẩn hiện thoạt bên này thoạt bên kia, Phong Viễn Quy vụt động tâm há miệng gọi vang lên :

- Cô nương tránh mau. Chính cô nương mới là đối tượng đấy. Chạy đi!

Cảm thấy gọi như thế chưa đủ, Phong Viễn Quy còn vội chuyển người, nhắm hướng ả phát thoại lao ào đến.

“Vút!”

Nhưng Phong Viễn Quy đã đoán lầm thanh âm lạnh lùng của Tiên nương chợt xuất phát từ ngay phía sau lưng Phong Viễn Quy :

- Ngươi mới chính là đối tượng của ta đấy!

“Vù...”

Và thật bất ngờ, Phong Viễn Quy chợt nhảy phốc lên cao, hữu thủ thì ngoặc lại để bất thình lình xạ thẳng vào đối phương một tia chỉ kình thật thần tốc :

- Tôn giá trúng kế vãn sinh rồi. Đấy chỉ là cách để tôn giá tự bộc lộ phương vị. Trúng!

“Ào...”

Đúng như Phong Viễn Quy vừa đắc ý bảo, phương vị của Tiên nương vì thế đã bị lộ rõ mồn một. Và Phong Viễn Quy không thể nào không thấy đối phương bối rối đến biến đổi cả thần sắc.

Nhưng diễn biến lại xảy ra không như mong muốn của Phong Viễn Quy. Thân thủ của đối phương quá lợi hại và biến hóa khôn lường. Đang bị tia chỉ kình thần tốc của Phong Viễn Quy uy hiếp tính mạng, Tiên nương chợt nghiêng hết thân sang mé tả, đồng thời còn rướn mình lên thật cao, khiến chỉ kình của Phong Viễn Quy chỉ lao sượt qua, gây một vết phạm da không đáng kể ở phần thân sát cạnh sườn hữu của đối phương. Một vết thương chưa đủ tươm máu, chỉ là một vệt hằn như bị bỏng lửa đỏ mà thôi.

Thoát nạn trong gang tấc, đối phương thịnh nộ quật cuốn lên cùng một lúc hai kinh phong, nhắm vào Phong Viễn Quy ngay lúc này còn lơ lửng trên lưng chừng không. Đối phương còn bật rít :

- Ngươi dùng đấu pháp của ta để đối phó ngược lại ta ư? Sự thông tuệ của ngươi lần này gây bất lợi cho ngươi rồi. Chạy đâu cho thoát?

“Ào...”

Phong Viễn Quy lập tức phá lên cười :

- Vãn sinh muốn thoát đâu phải khó. Xem đây.

Đang lơ lửng trên không trung, cho dù bị hai đạo sóng kình phủ chụp vây bủa, Phong Viễn Quy vẫn ung dung lăng không vẫy xạ ngược lại hai loạt kình.

“Vù...”

Tiên nương nọ biến sắc, vụt thu kình về :

- Ngươi muốn nương theo chấn kình để thoát thân? Dùng thủ đoạn đó với ta không ổn đâu. Xem đây!

Phát giác đối phương không chỉ thu kình mà còn nhân đó tạo ra luồng hấp lực, với chủ ý không cho Phong Viễn Quy nương theo chấn kình thoát chạy như vừa nói. Phong Viễn Quy vội vàng trầm người xuống và nhờ tấn Thiên Cân Trụy để giữ cước bộ ổn định.

Lúc đã an toàn, Phong Viễn Quy bất giác gầm vang đồng thời nương theo hấp lực của đối phương, quật bồi thêm cho đối phương một kình bình sinh tận lực :

- Tôn giá lại lầm kế vãn sinh một lần nữa rồi. Ai muốn thoát kia chứ? Chỉ là cách để tặng thêm tôn giá một chiêu Phách Không bất ngờ này. Đỡ!

“Ào...”

“Âm!”

Lần này thì Phong Viễn Quy toại ý hể hả nhìn đối phương bị chấn kình bức lùi liên tục.

Ả Thạch Thảo mãi lúc này mới lại lên tiếng để tán dương :

- Biết tương kế tựu kế, giả vờ muốn nương theo chấn kình để chờ lực đối phương thu kình về thì quật bồi cho đối phương một kích, ngươi có tâm cơ quá ư mẫn tiệp thật đấy. Ha Ha...

Chợt Phong Viễn Quy bật quát :

- Cô nương chạy mau, lần này đối phương chắc chắn không buông tha cô nương. Chạy mau đi.

Và Phong Viễn Quy vẫn vừa quát vừa hộc tốc bật lao về phía ả Thạch Thảo, do phát hiện bóng nhân ảnh của đối phương đã biến mất.

“Vút!”

Nhưng Phong Viễn Quy vừa xoay người thì nhận ngay một kích quật thẳng vào thân :

- Ngươi biết dụng kế không lẽ ta không biết vận dụng ngược lại? Đỡ!

“Ầm!!”

Phong Viễn Quy bị chấn bay, diện mạo lập tức tái nhợt, muốn giữ thân hình đừng lùi nữa nhưng vẫn loạng choạng ngã lùi.

Tiên nương lập tức xuất hiện trước mặt Phong Viễn Quy :

- Ta còn cơ hội cuối cùng cho ngươi. Phong Dương Tử phải hay không phải thân phụ ngươi?

Phong Viễn Quy đang nhợt nhạt thần sắc chợt đanh giọng quát vang :

- Cợ hội cuối cùng ư? Vị tất như tôn giá nói. Tiếp chiêu!

Không ngờ Phong Viễn Quy vẫn còn đủ đởm lược phát kình, Tiên nương nọ hừ lạnh :

- Ngươi quả nhiên ương bướng đến khó ngờ. Vậy đừng trách ta độc ác. Xem chiêu!

“Vù...”

Nhưng vừa mới phát kình chiêu, Tiên nương vụt biến sắc :

- Ngươi dám bỏ chạy? Thủ đoạn này ngươi dám sử dụng với ta ư? Ngươi to gan thật đấy. Hừ!

Và lúc thu kình về, Tiên nương mới nhận chân rằng quả nhiên lần xuất thủ vừa rồi của Phong Viễn Quy đúng là giả vờ. Để bây giờ, nhân lúc đối phương bỡ ngỡ vì một lần nữa lại bị lừa, Phong Viễn Quy đã hộc tốc lùi xa và vội vội vàng vàng hết dùng chân hất lăn hòn đá này lại lấy tay xô ngang hòn đá khác.

Thái độ của Phong Viễn Quy tuy có phần kỳ quặc đối với ả Thạch Thảo nhưng lại khiến Tiên nương nọ giận dữ lao ào đến :

- Ngươi toan lập trận để đối phó với ta ư? Ngươi đừng mong ta cho ngươi có cơ hội đó. Đỡ chưởng!

“Ào...”

Phong Viễn Quy đã dịch bộ, chuyển qua phương vị khác, làm cho đạo trưởng phong của Tiên nương mất đối tượng lao sầm đến và quật vỡ một tảng đá lúc nãy Phong Viễn Quy định xô ngang.

“Ầm!”

Kịp hiểu Phong Viễn Quy đang có ý đồ gì ả Thạch Thảo vụt kêu :

- Ngươi không phải đối thủ của mụ, sao không lo chạy thoát thân? Muốn lập trận vây hãm mụ ư? Ta e ngươi ý đồ phóng đạt, lại nạp mạng vào tay mụ. Chạy đi. Đừng chần chừ nữa!

Nhưng Phong Viễn Quy hoặc không nghe hoặc có nghe và không muốn bỏ chạy. Vì như ả đang nhìn thấy Phong Viễn Quy vẫn cứ hất lăn tảng đá này mà lại tìm cách dịch dời tảng đá khác. Riêng mụ Tiên nương thì đằng đằng sát khí thi triển toàn bộ sở học lẫn thân thủ bất phàm, lao đến và tìm cách hạ thủ Phong Viễn Quy :

- Ngươi có chạy đằng trời cũng không khỏi, huống hồ lập trận để đối phó ta. Đỡ!

“Ào...”

Đối với ả Thạch Thảo, nếu một Phong Viễn Quy ả từng biết là không am hiểu võ công và chỉ trong vòng nửa ngày trở lại dây thì Phong Viễn Quy đó đã hiển lộ nhiều biến đổi với công phu sở học cao minh thượng thừa, thì vào lúc này đây cũng Phong Viễn Quy đó đang làm ả kinh ngạc khôn xiết. Là Phong Viễn Quy chợt phô diễn cho ả thấy một thân pháp diệu kỳ. Mụ Tiên nương nọ vẫn cứ hung hăng, hùng hùng hổ hổ lao đến tấn công Phong Viễn Quy. Ngược lại Phong Viễn Quy với thân pháp diệu kỳ bỗng thoạt đông thoạt tây, khi ẩn khi hiện, để lúc thì xuất hiện chỗ này đẩy lăn một hòn đá không mấy lớn, sau lại chuyển bất ngờ qua phương vị khác dịch dời một tảng đá đã hiển hiện trong tầm tay.

Với thân pháp đó Phong Viễn Quy đã không ít lần làm cho mụ Tiên nương hụt chiêu và cứ mỗi lần bị hụt chiêu là mụ tổn hao thêm một ít phân nguyên do chiêu chưởng đó của mụ nếu không quật vỡ hòn đá này thì lại hất lăn một tảng đá khác.

Cách tránh chiêu của Phong Viễn Quy làm Tiên nương phẫn nộ :

- Để xem, liệu ngươi còn chi trì được bao lâu và có thực hiện theo ý định ngươi được không. Hãy đỡ!!

“Ào...”

Mụ đã động sát cơ, ả Thạch Thảo quả quyết thầm như thế khi thấy mụ càng lúc càng tăng nhanh mức độ phát chiêu. Không những thế, từng đợt chưởng phong của mụ lúc này đều bộc lộ một uy lực cực kỳ lợi hại chưa từng thấy.

Làm cho mỗi đợt chưởng phong hóa thành đạo phong ba cuồn cuộn, lan tỏa hà bao phủ kháp một phạm vi ước đến hai trượng xung quanh.

Hành động quyết liệt này của Tiêu Nương dần dần có kiến hiệu, khiến Phong Viễn Quy dù vẫn còn năng lực tránh chiêu nhưng để lăn hoặc đẩy vào những hòn đá bất kỳ thì dường như không còn dễ dàng như trước nữa.

Mọi dịch chuyển của Phong Viễn Quy hạn chế rất nhiều, buộc lòng Phong Viễn Quy phải đôi lúc cùng đối phương chạm chiêu giao đấu.

Như lúc này chẳng hạn, Phong Viễn Quy vừa dịch chuyển phương vị, toan dùng lực đẩy một hòn đá thì uy lực của một đợt phong ba do đối phương phát ra đã bao trùm cuộn đến.

“Ào...”

Phong Viễn Quy bật quát và phát chiêu kháng lại :

- Đỡ chiêu!

“Ầm!!”

Chấn lực đẩy Phong Viễn Quy hồi bộ khá xa, kể cả hòn đá Phong Viễn Quy toan dụng lực đẩy đi cũng bị uy kình chấn nát.

Tiên nương cười đắc ý, thần tốc lao bám theo Phong Viễn Quy :

- Ngươi đã bị nội thương? Đó là nguyên do làm người dù rất muốn cũng không thể bỏ chạy, đành liều lĩnh lập trận, chủ yếu là dành cho ngươi có chỗ náu thân? Ngươi sẽ không thực hiện được điều đó đâu. Vì đã đến lúc ngươi nạp mạng cho ta. Hãy mau mau tiếp chưởng. Ha Ha...

“Ào...”

Ả Thạch Thảo vỡ lẽ, vội hô hoán, gọi Phong Viễn Quy :

- Ngươi đã bị nội thương thật sao? Vậy nói đi, ta sẽ giúp ngươi cũng là giúp luôn cho ta, ngươi toan lập trận gì? Ta cũng am hiểu kỳ môn trận thế, ngươi muốn ta dịch dời hoặc đặt để những phương vị nào cho những hòn đá?

Mãi đến bây giờ Phong Viễn Quy mới ứng tiếng đáp lại tiếng hô hoán của ả. Nhưng Phong Viễn Quy không điểm chỉ lối lập trận như ý ả vừa đề xuất.

Trái lại, Phong Viễn Quy chỉ quát với ả :

- Vãn sinh vẫn có thể tự lo liệu cho bản thân. Điều tệ hại nhất là sao nãy giờ cô nương không bỏ chạy? Hãy đi đi, còn lại một mình, vãn sinh càng dễ đối phó hơn. Đi đi.

Mụ Tiên nương chợt xuất hiện cạnh Phong Viễn Quy :

- Ngươi hãy lo cho thân ngươi thì hơn. Đỡ này!

“Ào...”

Phong Viễn Quy biến sắc, không ngờ lúc mở miệng quát bảo ả Thạch Thảo lại là lúc có phần chậm chân, tạo cơ hội cho đối phương tiến lại gần và ung dung phát chiêu hạ thủ.

Phong Viễn Quy vội tung chiêu đón đỡ trong tình thế cực kỳ khẩn trương :

- Tôn giá chớ bức người quá đáng. Hãy xem đây!

“Vù...”

Chiêu chưởng của Phong Viễn Quy vừa biểu hiện, mụ Tiên nương chợt kêu thất kinh :

- Diệp Lạc công phu? Ngươi cũng am hiểu Diệp Lạc công phu?

“Ầm!”

Phong Viễn Quy lại bị hất lùi, lần này ở hai khóe miệng đều ri rỉ tuôn huyết. Nhưng chính sự toàn mạng của Phong Viễn Quy mới là điều làm cho Tiên nương nọ quan tâm. Mụ lại lao đến :

- Nói mau! Long - Ly - Quy - Phụng Tứ Bối Diệp kỳ thực ngươi đã đắc thủ được bao nhiêu? Ta tuyệt đối không tin ngươi chỉ sở hữu mỗi một thứ là chân kinh Phụng Diệp? Hoặc ngươi nói hoặc ngươi phải chết? Đỡ!

“Vù...”

Nhưng Phong Viễn Quy chợt biến mất, vẫn bằng thứ thân pháp diệu kỳ từng vận dụng.

Và sau khi thoát chiêu, Phong Viễn Quy lần này thay vì lo lăn hoặc đẩy vào những hòn đá thì lại bất ngờ mở tay nải, ném đến chỗ đối phương một quyển kinh sách mỏng một quyển kinh như những quyển kinh sách trước đó đã giao cho Cổ Lâm viện, cho Hắc Ưng Nương Nương và cho những nhân vật Cái bang. Phong Viễn Quy vừa ném vừa giận giữ quát :

- Nếu tôn giá chỉ quan tâm đến điều đó thì đây, hãy đón lấy mà xem.

“Vù...”

Phát hiện có quyển kinh sách lược ném đến, Tiên nương nọ vội thu kình, chuyển thành chiêu thức cầm nã, chộp vào quyển sách.

Nhưng cũng lúc đó thanh âm cửa Phong Viễn Quy lại từ một phương vị khác phát ra :

- Hãy còn nữa đây. Cứ tha hồ chiếm lấy!

“Vù...”

- Ở đây nữa này! Đây nữa này!

“Vù...”

Cứ mỗi lần Phong Viễn Quy hô hoán là mỗi lần có một quyển kinh sách được Phong Viễn Quy ném ra và ném từ những phương vị khác nhau.

Đã là nhân vật võ lâm, bất luận hễ ai thấy chân kinh bí kíp thì dù không muốn chiếm hữu cũng phải động tâm. Và sự động tâm đó cho dù không đủ mãnh liệt để thử xem qua một lần cho biết thì chí ít cũng không ai nỡ đành tâm dùng chưởng kình phá hủy chân kinh.

Tiên nương này cũng vậy. Vì không đang tâm hủy hoại chân kinh nên phát hiện Phong Viễn Quy ném về phía nào là Tiên nương động thân lao về phía đó đế đón bắt. Và trước sau Phong Viễn Quy đã ném ra năm quyển chân kinh, đủ cho Tiên nương dịch chuyển phương vị năm lần để đón bắt cả năm quyển.

Lúc quyển thứ năm sắp bị Tiên nương chộp vào tay, Phong Viễn Quy từ phương vị kế tiếp lại quát :

- Vẫn chưa hết đâu. Hãy còn nữa đây này!

“Vù...”

Nhưng lần này vật được Phong Viễn Quy ném đi không còn là quyển kinh sách như mấy lượt trước.

Tiên nương nọ vì đã vội chuyển người theo hướng phát ra tiếng quát của Phong Viễn Quy quên lúc này đã sắp chộp vào vật vừa được Phong Viễn Quy ném đi. Phát hiện vật đó không phải quyển kinh sách, Tiên nương nọ gầm vang :

- Ngươi dám hí lộng ta? Tay nải của ngươi không phải thứ ta cần. Hay là ngươi đang định giở trò gì đây? Hứ?

Đáp lại Tiên nương chợt nghe Phong Viễn Quy phá lên cười :

- Giở trò với một tay nải chẳng còn gì thì không có. Nhưng với năm quyển kinh vãn sinh đã lần lượt ném ra thì có đấy. Đã đến lúc vãn sinh nói lời chia tay rồi. Hẹn lần sau gặp lại nha. Ha Ha...

Còn chưa hiểu vì sao Phong Viễn Quy cười, Tiên nương nọ chợt nhìn Phong Viễn Quy ở cách đó ba trượng đã thản nhiên đẩy nhẹ vào hòn đá.

Hòn đá vừa di dời, toàn bộ cảnh quang xung quanh vị Tiên nương liền biến đổi. Hiểu ra đã quá muộn, Tiên nương nọ vội vất bỏ những quyển kinh sách vừa chộp được để vừa gầm vang vừa vận dụng cả song thủ quật kình loạn xạ vào những cảnh vật xung quanh đang cất chợt nhìn thấy :

- Ngươi dám lập trận vây hãm ta? Với một trận thế cỏn con này, liệu ngươi ngăn chận bước chân ta được bao lâu? Xem đây. Hãy xem ta phá trận đây.

“Ào...”

“Ầm!”

Phát hiện mụ Tiên nương đã bị trận đồ vây hãm, ả Thạch Tháo hí hửng mừng, vội reo lên những lời tán dương Phong Viễn Quy :

- Ngươi hay thật đấy. Vậy mà ta ngỡ ngươi lập trận chỉ để tạo chỗ náu trân cho ta và ngươi. Nhưng không ngờ...

Phong Viễn Quy chợt trợn mắt nhìn ả :

- Vãn sinh đã nói bao nhiêu lần rồi? Sao bây giờ cô nương vẫn còn ở đây? Thế cô nương ngỡ chỉ với một trận Thất Tinh Đồ như thế là đủ gây phương hại cho đối phương ư? Thường nhật cô nương tỏ ra thòng tuệ và sắc sảo, nhưng lúc này lại nhất thời u mê ngu muội không thể ngờ.

Bị Phong Viễn Quy mắng, ả sa sầm nét mặt :

- Mụ có bản lãnh thượng thừa. Ta không chạy phần vì biết không kịp, phần nữa cũng vì lo cho ngươi, muốn giúp ngươi cũng là giúp luôn cho ta. Ngươi không hiểu hay giả vờ không hiểu? Còn nếu muốn chạy, bây giờ hai ta cùng chạy lẽ nào không kịp?

Phong Viễn Quy thở dài, quay dầu nhìn trở lại vào trận Thất Tĩnh Đồ vẫn còn đang làm cho Tiên nương nọ loay hoay phát kình tứ tung nỗ lực phá giải trận thế. Đoạn Phong Viễn Quy quay lại nhìn ả, nói với giọng nghiêm cẩn :

- Cô nương lo cho vãn sinh, đó là thật hay giả, chỉ có thời gian sau này mới trả lời. Còn bây giờ, đành thế này vậy phiền cô nương giúp vãn sinh một tay. Nếu chúng ta bỏ chạy ngay thì e không thể thoát, vì trận kia khó có thể giữ chân đối phương được lâu. Hãy lập một trận khác tạo chỗ lưu thân thật an toàn cho cả hai chúng ta. Mau lên.

Ả giật mình :

- Nghĩa là ngươi đã bị nội thương thật? Ngươi cũng không thể thoát dù chỉ một mình?

Phong Viễn Quy đang lo tìm nhặt mọi cành cây khô vương vãi :

- Đừng phí thời gian nữa. Nếu cô nương am hiểu kỳ môn trận thế, hãy mau lấy hai nấm mộ kia làm phương vị trung cung, nhanh tay đặt vài hòn đá, lập ngay tại đó một trận Ngũ Hành. Phần việc còn lại sẽ do vãn sinh đảm nhiệm. Nhanh lên.

Ả làm theo, sau đó đứng trong trận Ngũ Hành vừa lập vừa gọi Phong Viễn Quy :

- Xong rồi. Tiếp theo ta sẽ làm gì đây?

Phong Viễn Quy bắt đầu đi loanh quanh bên trong trận Ngũ Hành :

- Bỏ Thổ Cung vì đã là phương vị Trung Cung, đạp bộ từ Cung Mộc sang Cung Hỏa năm bước, đặt ở đó một hòn đá.

Ả đáp :

- Xong rồi. Còn gì nữa?

Phong Viễn Quy bảo :

- Bỏ cung Kim vì Kim sinh Thủy. Từ Thủy vị bước qua Mộc vị ba bước, cũng đặt ở đó một hòn đá.

Ả đáp :

- Tiếp nữa thì sao?

Phong Viễn Quy sau một lúc đi loanh quanh bên ngoài trận đã bắt đầu khoa chân nhập trận :

- Tiếp nữa ư? Di chuyển theo phương vị Ngũ Hành, hủy bỏ trận Ngũ Hành đã lập.

Ả kêu :

- Sao lại bỏ? Và nếu bỏ, ta chỉ cần hủy đi một Cung là trận Ngũ Hành không còn, ngươi bảo ta di chuyển theo phương vị Ngũ Hành là di chuyển như thế nào đây?

Tuy cả hai đang cùng đứng chung trong một trận nhưng thanh âm của Phong Viễn Quy đưa đến tai ả chợt nhỏ dần :

- Cô nương chưa hiểu ư? Đó là cách để cô nương tự giam cầm cô nương. Vì trận cô nương vừa lập theo điểm chỉ của vãn sinh chính là trận Chính Phản Ngũ Hành. Nếu cô nương cảm thấy di chuyển khó khăn thì tốt hơn đừng... di... chuyển... nữa...? Tạm... biệt...

Ả thất kinh :

- Sao ngươi muốn ta tự giam ta? Hãy mau đến với ta? Đừng lưu ta lại đây một mình. Ngươi có nghe không, Tiểu Phong?

Không có tiếng Phong Viễn Quy đáp lại, chi có tiếng ả phản hồi vang vọng đến và xung quanh ả toàn cảnh quanh đã biến đổi. Ả nổi giận quát mắng ầm lên :

- Tiểu Phong! Phong tiểu quỷ! Mau mau thả ta ra, có nghe không, Phong cẩu tặc? Tiểu quỷ Phong súc sinh. Ngươi có còn ở quanh đây không vậy? Mau thả ta ra. Ngươi có nghe không Phong dâm tặc? Tiểu dâm tặc Phong...

Ả sẽ còn quát mắng mãi nếu ngay bên cạnh ả không bất ngờ vang lên tiếng ngã qụy và tiếng Phong Viễn Quy thều thào kêu :

- Đừng gây kinh động! Vãn sinh đến rồi đây! Cứ... bình tâm... nhất là nhất là đừng.. gây kinh động...

Ả quay lại, vừa vặn kịp đỡ lấy Phong Viễn Quy trên một tay.

Phong Viễn Quy sắp ngất lịm, nhìn thấy ả, liền nở nụ cười tái ngắt :

- Đa.. tạ...! Ụa!

Phong Viễn Quy bật thổ ra một bụm huyết, vô tình nhuốm ướt một phần y phục ả.

Nhưng ả như không nhận thấy điều đó vì ả đang mải nhìn vào vật Phong Viễn Quy tuy đã mê lịm nhưng vẫn khư khư cầm trên tay. Đó là năm quyển kinh sách lúc nãy Phong Viễn Quy lần lượt ném cho mụ Tiên nương bắt.

Ả chợt hiểu vì sao Phong Viễn Quy mê lịm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.