Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 26: Chương 25




Phần lớn võ giả đều tốn mất một viên đá chân nguyên cực phẩm để đến xem đại hội võ đạo, mục đích là vì muốn xem trận đối đầu giữa những cường giả với nhau!

Mấy trận đấu trước đều là võ giả độc lập đấu với đệ tử tông môn.

Đa số những võ giả độc lập này cũng không thật sự là võ giả độc lập, mà là những võ giả tới từ những tông môn tam phẩm hoặc là thế lực gia tộc tam phẩm, so với tông môn tứ phẩm thực thụ thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn.

Vì vậy trong những trận đấu trước đây thường xuất hiện tình huống nghiêng về một bên, trận đấu cũng không kịch liệt như trong suy nghĩ của mọi người.

Nhưng lúc này, Tông Mạc Tà – một trong những người dẫn đoàn của tông môn tứ phẩm Vân Điện ra sân, đối thủ của hắn lại là một trong sáu người của Hư Linh Tông. Trận đấu này còn chưa bắt đầu mà mọi người đã đoán được rằng sẽ vô cùng đặc sắc.

“Nhà cái bắt đầu giao dịch rồi, nhà cái bắt đầu giao dịch rồi!”

Trên khán đài, không ít võ giả hô to gọi nhỏ.

Ở đâu có thi đấu thì ở đó có đánh cược.

Một số thế lực tông môn nhị phẩm, tam phẩm ở Trung Vực cũng thường xuyên tổ chức thi đấu, đồng thời cũng mở cược.

Có điều trong đó lại có rất nhiều cạm bẫy. Có vài tông môn tổ chức thi đấu thường hay ăn gian, khống chế kết quả trận đấu. Vốn một trận đấu nhất định sẽ thắng nhưng kết quả lại bất ngờ, lừa được đá chân nguyên của đám con bạc kia.

Nhưng đại hội võ đạo mà Thiên Hạ Thương Minh tổ chức thì khả năng này tương đối nhỏ. Thăng Long Đài vốn chính là thứ mà tất cả những đại tông môn đều muốn có, Thiên Hạ Thương Minh cũng không thể vì chút đá chân nguyên này mà liên hợp với mấy đại tông môn lừa người được.

Vì thế đại hội võ đạo lần này, chính là bữa tiệc lớn của đám con bạc.

Võ giả vốn là nghề liếm máu trên lưỡi dao, phần lớn võ giả đều là dân cờ bạc trời sinh. Đại hội võ đạo này có hơn mười vạn võ giả đến xem, một là vì muốn quan sát trận đấu giữa những thiên tài, ngoài ra còn có một lý do rất quan trọng khác, đó chính là đánh cược.

“Tỷ lệ đặt cược là bao nhiêu? Ồ, tỷ lệ đặt cược này… hình như Thiên Hạ Thương Minh nhìn trúng Tư Đồ Hạo Nhiên của Hư Linh Tông!”

“Ta đặt Tư Đồ Hạo Nhiên. Dù sao Hư Linh Tông cũng đường đường là tông môn ngũ phẩm, so với Vân Điện thì mạnh hơn cả một bậc!”

“Ngươi cho rằng Tông Mạc Tà là đèn cạn dầu à? Sau khi Tông Mạc Tà đạt tới tu vi Thần Đan Cảnh sơ kỳ, đã từng một mình đi nghìn dặm, lấy sức của một người đánh chết ba con quỷ Hoàng Hải, danh chấn Hạc Tệ quốc! Ba con quỷ kia đều là cường giả Thần Đan Cảnh trung kỳ đấy!”

Phần lớn võ giả đều căn cứ vào biểu hiện trong những năm qua của hai người mà liên tục phân tích.

Tinh anh của những đại tông môn này sau khi bước vào Thần Đan Cảnh thường sẽ được giao cho một vài nhiệm vụ khó giải quyết, dần dần có thể tạo ra một chút thành tựu ở Trung Vực, tích luỹ một chút thanh danh cho mình.

Cũng như vị võ giả lúc nãy có nhắc đến Hạc Tệ quốc. Đây chính là một quốc gia nhỏ trong Trung Vực, cũng chính là quốc gia của tông môn không lớn – Tường Vân Tông của Vân Điện.

Lúc trước bởi vì có ba con quỷ Hoàng Hải chạy trốn vào Hạc Tệ quốc nên Tường Vân Tông mới xin trợ giúp. Sau đó Vân Điện ra nhiệm vụ trong tông môn, kết quả sau cùng chính là Tông Mạc Tà lấy sức một người đánh chết cả ba con quỷ Hoàng Hải, danh chấn Hạc Tệ quốc! Vì vậy Quốc chủ của Hạc Tệ quốc đặc biệt dựng một pho tượng cho Tông Mạc Tà, hơn nữa còn chấp nhận Tông Mạc Tà chính là chiến thần. Trong mắt dân chúng Hạc Tệ quốc, Tông Mạc Tà chính là một sự tồn tại giống như chiến thần vậy.

So ra thì thanh danh Tư Đồ Hạo Nhiên của Hư Linh Tông lại không vang dội như vậy. Bởi vì mặc dù Hư Linh Tông là tông môn ngũ phẩm cao quý, nhưng có điều bọn họ lại không giống như Vân Điện, thu nhận năm tông môn nhị phẩm. Dù số lượng đệ tử nhiều hơn Vân Điện thì mức độ phân phối lại không rộng lớn bằng Vân Điện.

Nhưng cho dù là Hư Linh Tông hay Vân Điện, Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán đi chăng nữa thì mỗi tông môn đều có một mặt đặc biệt của riêng mình, nếu không thì làm sao mà phát triển lên thành thế lực tứ phẩm được chứ?

“Ô ô ô. Hâm mộ quá đi, nhị sư huynh!” Tiểu Giới của Hư Linh Tông buồn bực nói: “Vì sao lại không rút thăm trúng ta cơ chứ!”

Tư Đồ Hạo Nhiên vỗ vai Tiểu Giới an ủi: “Đừng thất vọng. Người lợi hại nhất chắc chắn sẽ xuất hiện vào phút cuối cùng!”

“Nhưng mà cứ ngồi không như vậy rất chán. Ta thật sự muốn tìm một người để khiêu chiến.” Tiểu Giới đảo mắt càu nhàu, rồi lại hướng mắt nhìn về phía đài cao bên cạnh, hơn nữa còn hô: “Này! Nếu như ngươi lấy được thẻ khiêu chiến thì khiêu chiến với ta có được không?”

Trên đài cao bên cạnh Hư Linh Tông chính là đoàn người của Thôi Tà.

Thôi Tà nhìn thấy người đang nói chuyện với mình chính là một đứa con nít 15 tuổi, cũng chỉ cười nhạt, rồi không nói gì.

Có điều người thanh niên bên cạnh hắn thì lại thản nhiên nhìn thoáng qua Tiểu Giới: “Ngươi rất tự tin?”

“Ừ! Giải nhất đại hội võ đạo lần này chính là của ta! Nhưng mà ta lại phải chờ ở đây nên cảm thấy thật nhàm chán!” Tiểu Giới chớp mắt nói.

“Vậy à? Ta cũng biết là rất chán. Trận đấu này chúng ta không được tham gia, hay là chúng ta ra ngoài thử xem?” Thanh niên kia cũng thản nhiên nói. Tiểu Giới rất tự tin, thanh niên kia thân là con trai của người đứng đầu Trung Vực nên cũng có sự tự tin giống như thế!

“Tiểu Giới, không được nói bậy. Vô lễ quá đấy.” Thanh Hư đạo nhân quát lớn.

Thôi Tà lại cười nói với Thanh Hư đạo nhân: “Thanh Hư, bọn trẻ ồn ào một tí thôi mà, ngươi mặc kệ bọn chúng đi, ngươi vẫn cứ bảo thủ như vậy. Có điều, hình như Hư Linh Tông các ngươi vô tình đào được một hạt giống tốt thì phải!”

Thôi Tà đã chú ý đến Tiểu Giới từ sớm, mặc dù xương cốt của đứa bé này chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng tu vi đã đến Chiếu Thần Chung Cực. Chỉ nhìn độ tuổi của xương và tu vi thì một gia tộc có thế lực bình thường sẽ thấy đây là chuyện vô cùng đáng kinh ngạc, nhưng mà vào mắt Thôi Tà thì đây cũng không tính là gì. Chỉ là Thôi Tà cảm nhận được một thứ gì đó khác trên người Tiểu Giới. Hình như đứa bé này có gì đó đặc biệt…

Thanh Hư đạo nhân lập tức cười qua loa, cũng không phản đối lại lời nói của Thôi Tà.

Quan hệ giữa Hư Linh Tông và Thôi Tà luôn không tốt lắm, cũng từng xảy ra xung đột rất lớn, cho dù là kẻ nào muốn vùng lên thường thì đều đắc tội với một đám người, Thôi Tà chính là một ví dụ sống sờ sờ ra đấy. Vài chục năm trước Hư Linh Tông đã từng dẫn đầu đi chèn ép Thôi Tà, đáng tiếc là Hư Linh Tông không chỉ không đè được Thôi Tà xuống, mà ngược lại còn giúp Thôi Tà vùng lên trở thành người đứng đầu Trung Vực!

Hơn nữa không bao lâu sau, có lẽ đại trận Thiên Ma Hợp Hoan của Thôi Tà cũng thành hình. Một khi Thôi Tà có thể đột phá trong đại trận Thiên Ma Hợp Hoan thì hắn không cần phải băn khoăn điều gì nữa, chỉ sợ nơi nào của Trung Vực cũng có thể băng qua. Đây là chuyện mà Hư Linh Tông và Thiên Hạ Thương Minh, thậm chí cả Vân Điện đều không muốn thấy.

Còn có lời đồn rằng Thôi Tà còn muốn thành lập Thần Quốc trong Trung Vực!

Thần Quốc kia chính là quốc gia dành cho võ giả, coi như là thế lực tông môn lục phẩm! Chuyện đó tương đương với việc Thôi Tà đang muốn dựa vào sức mình để thống nhất toàn bộ Trung Vực.

Hư Linh Tông chính là tông môn đứng đầu Trung Vực, sao có thể cam nguyện cúi đầu xưng thần được chứ? Đến lúc đó lại không tránh được một trận ác chiến liên luỵ đến toàn bộ Trung Vực. Đừng thấy bây giờ các tông môn tứ phẩm như Huyết Mộc Nhai, Huyền Âm Quán đang hiền lành như vậy mà lầm, đến lúc đó chưa hẳn sẽ không tìm đến bên Thôi Tà đâu.

Trên võ đài, Tông Mạc Tà đứng tại chỗ giống như một cây Định Hải Thần Châm, trên mặt mang theo nụ cười tự tin.

Tư Đồ Hạo Nhiên đứng đối diện hắn khẽ giơ tay lên, lạnh nhạt nói: “Tông Mạc Tà của Vân Điện, thật ra ta luôn muốn đánh một trận với ngươi, cũng chờ rất lâu rồi.”

“Vì sao?” Tông Mạc Tà hỏi.

“Đùng đùng cách cách…”

Một chút ánh lôi bắn ra trong tay Tư Đồ Hạo Nhiên: “Nghe nói ngươi đã lĩnh ngộ quy tắc gốc hệ Lôi, ta cũng vậy, cũng tu luyện công pháp hệ Lôi. Vì vậy ta muốn biết, ta với ngươi chênh lệch bao nhiêu!”

Nhìn ánh lôi màu xanh trong tay Tư Đồ Hạo Nhiên, ánh mắt Tông Mạc Tà hơi giật mình: “Hình như ngươi cũng lĩnh ngộ không ít hơn ta!”

“Mọi người nhìn kìa, ánh lôi trong tay Tư Đồ Hạo Nhiên. Ít nhất hắn cũng đã tìm hiểu được một nửa quy tắc hệ Lôi rồi! Đúng là giỏi quá đi mất…”

“Giỏi quá đi thôi. Cho dù những lão quái vật Hư Kiếp Cảnh cũng hiếm có ai lĩnh hội được một nửa quy tắc hệ Lôi đấy! Không ngờ tên Tư Đồ Hạo Nhiên này chỉ mới là Thần Đan Cảnh đã làm được rồi.”

“Nền tảng của Hư Linh Tông, đúng là không phải loại như chúng ta có thể tưởng tượng được. Đúng là nơi xuất hiện nhiều nhân tài mà!”

La Chinh vốn đang khoanh chân ngồi xuống, cương nguyên trong cơ thể hắn đang di chuyển chậm rãi theo mỗi tế bào trong cơ thể hắn, đồng thời chân nguyên trong đan điền cũng đang liên tục chuyển động theo. Cương nguyên và chân nguyên giống như hai dòng sông được tách biệt rõ ràng trong cơ thể La Chinh, nước sông không phạm nước giếng.

Giữ nguyên loại trạng thái này có thể giúp La Chinh cùng tiến hành tu luyện hai loại này cũng một lúc.

Trong tiếng thảo luận sôi nổi của một số võ giả ở đằng kia, La Chinh hơi mở mắt. Giờ phút này trên người Tông Mạc Tà và Tư Đồ Hạo Nhiên đều loé ra một tầng ánh lôi.

“Trong lôi điện của hai người này đều chứa quy tắc hệ Lôi. Có điều… quy tắc hệ Lôi của Tông Mạc Tà hơi nhiều hơn một chút, nhưng mà khí thế của Tư Đồ Hạo Nhiên lại mạnh hơn một phần. Trận đấu này, phần thắng của Tông Mạc Tà lớn hơn một chút.” La Chinh thản nhiên nhìn lướt qua võ đài.

Có điều cho dù là quy tắc hệ Lôi của Tông Mạc Tà hay là Tư Đồ Hạo Nhiên thì cũng không thể đánh đồng nổi với La Chinh.

Lực quy tắc loại nào cũng được chia làm mười tầng.

Lực quy tắc hệ Lôi mà hai người này nắm giữ chỉ mới được trên dưới một nửa của tầng thứ nhất mà thôi. Còn La Chinh thì đã nắm giữ hoàn toàn lực quy tắc hệ Lôi của tầng thứ nhất rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.