Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 1: Chương 1




Lúc trước vị võ giả trung niên kia đã giải thích quy tắc rất rõ ràng, cuộc thi đấu vòng loại này được chia làm hai giai đoạn.

Giai đoạn thứ nhất có nhiệm vụ là bảo vệ tòa tháp nhỏ của mình, đạt một số điểm tích lũy nhất định. Số điểm tích lũy này là trọng tâm của cuộc thi, chỉ ba võ giả có số điểm tích lũy đứng đầu mới có tư cách tham gia vòng trong.

Điểm tích lũy được hiện ở sườn tòa tháp của La Chinh vẫn là một số không tròn trĩnh. Ngoài số điểm tích lũy ra, trên đó còn có một quả cầu thủy tinh hình vòng cung ghi chép số lần tháp bị tấn công.

Trong lúc La Chinh đang quan sát thì bất chợt có một hồi chuông lanh lảnh vang vọng giữa không trung.

“Leng keng!”

Khi tiếng chuông lắng xuống, trên thảo nguyên đột ngột xuất hiện những chấm đen6chi chít dày đặc.

“Tới rồi!”

Ánh mắt La Chinh lóe sáng, nhìn về phía chân trời xa xôi. Những chấm đen nhỏ xíu này là một đàn nhện lúc nhúc, trên đầu chúng có ba con mắt, tản ra ánh đỏ rợn người. Lực công kích của loài nhện ba mắt này không mạnh, nhưng số lượng vô cùng khủng bố.

Theo phán đoán của La Chinh, đám nhện này sẽ tấn công hắn và tòa tháp bên cạnh hắn. Nếu tòa tháp bị tấn công quá hai mươi lần thì sẽ bị phá hủy, như vậy La Chinh sẽ bị loại. Cho nên hắn phải dốc sức tiêu diệt lũ nhện, tuyệt đối không để chúng tới gần tòa tháp.

“Xoẹt… Phập!”

Khi đám nhện tới một phạm vi nhất định, vị cung thủ trên tháp đột nhiên kéo cung, bắn một mũi tên về phía xa. Khả năng bắn cung của người nọ cực kỳ chuẩn xác, nơi mũi tên ghim xuống là xác một con nhện ba mắt đã lật người.

Ngọn tháp có thể giúp La Chinh tấn công, có điều mặc dù tài bắn cung của vị cung thủ kia tuyệt diệu, mỗi mũi tên bắn ra sẽ có một con nhện ba mắt bỏ mạng, nhưng mỗi lần bắn tên chỉ có thể giết một con, so với đám nhện ba mắt lúc nhúc như đại dương kia thì chẳng khác nào muối bỏ biển, quan trọng vẫn cần La Chinh ra tay.

“Giết!”

La Chinh không hề do dự, đợi lũ nhện tới một phạm vi nhất định liền mạnh mẽ lao lên.

Tính thử thách của biển nhện ba mắt trong cửa ải thứ nhất này không quá khó khăn, chẳng qua số lượng rất nhiều, đám nhện tầng tầng lớp lớp từ bốn phương tám hướng tràn đến, e là có đến hơn nghìn con, phải dùng thủ đoạn cực nhanh để giết hết chúng. Chỉ cần bỏ sót vài chục con nhện ba mắt thì tòa tháp sẽ gặp nguy hiểm, cuối cùng người bảo vệ sẽ bị loại.

“Phập phập phập…”

La Chinh vung một nhát kiếm, mười mấy con nhện ba mắt lập tức bị chém chết, hóa thành đốm sáng li ti rồi tan biến.

Bóng dáng La Chinh di chuyển thoăn thoắt trên thảo nguyên, những nơi hắn đi qua, từng đám nhện ba mắt đều lật ngửa, hóa thành vô số đốm sáng ngũ sắc tan biến trong không trung. Lại thêm sự trợ giúp của vị cung thủ trên tháp, hơn nửa đám nhện ba mắt đã bị tiêu diệt trong chớp mắt.

“Đợt tấn công thứ nhất không quá dữ dội, ta chưa sử dụng thủ đoạn công kích trên diện rộng nên tốc độ cũng không tính là nhanh!” Nhìn số lượng nhện ba mắt ngày càng ít, bóng dáng La Chinh hóa thành một vệt nhỏ lao vút tới, chém giết toàn bộ. Nếu sơ suất bỏ sót dù chỉ một con nhện thì cũng không thể bù đắp được tổn thất, dù sao tòa tháp cũng chỉ có thể chịu được hai mươi lần công kích.

La Chinh đoán không sai, so với những võ giả trong ảo trận khổng lồ này, tốc độ của hắn vẫn còn khá chậm. Ví dụ như một vị võ giả tên Ngao Tường đứng trên đỉnh tháp, rút loan đao sau lưng tạo thành từng luồng gió lốc màu xanh lá quay cuồng, sau đó Ngao Tường nhẹ nhàng vung đao về phía biển nhện ba mắt đông nghìn nghịt.

“Lưỡi Đao Gió Lốc!”

Vô số ngọn gió lốc quanh thân Ngao Tường lập tức cuốn tới, lấy hắn làm trung tâm rồi tản ra bốn phía. Chúng biến thành từng lưỡi đao hình bán nguyệt sắc lẻm, quét về phía đám nhện ba mắt. Những lưỡi đao này quét tới đâu thì tất cả lũ nhện đều bị cắt thành mảnh nhỏ!

Hay như vị võ giả mặt trắng kia, nhìn có vẻ ốm yếu suy nhược, nhưng lúc này lại hệt như ma quỷ. Đợi đến khi đám nhện chỉ còn cách tòa tháp vẻn vẹn mười trượng, trên mặt gã mới lộ ra một nụ cười u ám.

“Vô Cực Quỷ Thủ!”

Chỉ thấy bóng dáng võ giả mặt trắng đó đung đưa không ngừng, từ trong cơ thể gã bỗng xuất hiện vô số bàn tay quỷ, nhiều kinh khủng, đồng loạt xông về phía đám nhện ba mắt kia. Những bàn tay này vừa vung nhẹ một cái thì con nhện đã tan xác thành mảnh nhỏ, hóa thành đốm sáng tan biến trong ảo trận.

Trong cung điện bên ngoài ảo trận, trừ vị võ giả trung niên từng thông báo quy tắc của ảo trận ra thì còn ba vị trưởng lão khác.

Một vị trong số đó là người La Chinh từng gặp một lần, Mặc Nhạc Chương – Minh chủ phân minh của Thiên Hạ Thương Minh.

Lần đại hội võ đạo này chính là sự kiện lớn nhất của Thiên Hạ Thương Minh, cho nên Mặc Nhạc Chương cũng bị gọi từ thành Vân Hải về.

“Thực lực của bốn trăm võ giả trong khảo hạch hôm nay mạnh hơn hôm qua, võ giả có thành tích tốt nhất lần này chỉ dùng hết thời gian là ba nhịp thở, người chậm nhất cũng chưa hết một nén nhang.” Võ giả trung niên chăm chú nhìn hòn Tín Khuê.

Hòn Tín Khuê mà Thiên Hạ Thương Minh sử dụng rất lớn, gần như che khuất một vách tường trong cung điện.

Hòn Tín Khuê này không chỉ hiển thị hình ảnh võ giả trong ảo trận mà còn ghi chép trạng thái của bốn trăm người đó. Sau đợt khảo hạch biển nhện ba mắt thứ nhất, không có tòa tháp của võ giả nào bị tấn công, cho nên toàn bộ đều biểu hiện là hai mươi lần.

Mặc Nhạc Chương gật đầu: “Đúng vậy, có vẻ trận chiến giành ba vị trí đứng đầu hôm nay sẽ càng kịch liệt.” Vừa nói ông ta vừa dời mắt sang mấy vị võ giả có tốc độ chém giết chậm nhất. Khi nhìn thấy cái tên La Chinh trên hòn Tín Khuê, lông mày ông ta đột nhiên nhướng lên, sau đó nói với võ giả trung niên kia: “Mở hình ảnh của võ giả này ra.”

Võ giả trung niên cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao Mặc Nhạc Chương lại chú ý tới thiếu niên tên La Chinh này đến vậy? Hắn vừa điều khiển hòn Tín Khuê vừa nói: “Vị võ giả này rất kỳ quái, thực lực rõ ràng chỉ là Chiếu Thần Tam Trọng, vậy mà lại có thể thành công tham gia khảo hạch. Có điều thực lực của hắn có vẻ không quá xuất chúng, trong đợt thứ nhất tốc độ của hắn xếp cuối bảng.”

“Quả nhiên là hắn!”

Sau khi hòn Tín Khuê hiển thị rõ ràng hình ảnh của La Chinh, sắc mặt Mặc Nhạc Chương lập tức toát ra vẻ vui sướng bất ngờ.

“Hắn là ai?” Võ giả trung niên kinh ngạc hỏi.

Mặc dù La Chinh trở về từ Thăng Long Đài nhưng không có quá nhiều người biết chuyện này, chỉ có tông chủ của mấy đại tông môn và nhóm cao tầng Thiên Hạ Thương Minh mới nắm rõ, còn võ giả trung niên kia hoàn toàn không biết chuyện.

“Thằng nhóc này… chính là phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ. Hắn là người của Vân Điện.” Mặc Nhạc Chương cười nói.

“Phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ? Người của Vân Điện? Mặc trưởng lão không nhận lầm chứ?” Võ giả trung niên lập tức biến sắc. Thân là người của Thương Minh, hắn biết rõ giá trị của bút pháp hoàn mỹ, nhưng một người như vậy tại sao lại chạy tới tham gia đại hội võ đạo? Quan trọng hơn là, hắn còn là người của Vân Điện.

Vân Điện thân là tông môn tứ phẩm đứng đầu, đã có sẵn chỉ tiêu tham gia vòng trong, thường thì đệ tử dưới trướng sẽ không đăng ký tham gia vòng loại, tranh giành vị trí với những tông môn tam phẩm và võ giả độc lập. Huống hồ thằng nhóc này còn là một phù văn sư, căn bản không am hiểu chiến đấu mới đúng, sao lại tới tham gia đấu vòng loại?

“Ta biết hắn. Tuyệt đối không sai.” Mặc Nhạc Chương lắc đầu. “Nhưng nguyên nhân hắn muốn tham gia đại hội võ đạo thì cũng chịu.”

Võ giả trung niên lắc đầu: “Khó trách hắn vượt qua đợt thứ nhất của khảo hạch chậm như vậy, tốn mất thời gian một nén nhang mới giết sạch nhện ba mắt. Chắc hắn khó lòng vượt qua năm đợt.”

“Năm đợt?” Mặc Nhạc Chương lắc đầu, cười nói: “Có thể chống đỡ được khoảng mười đợt chăng?”

Một vị trưởng lão đứng bên cười khà khà: “Mặc trưởng lão quá đề cao thằng nhóc này rồi, đợt thứ bảy trong ảo trận này sẽ gặp phải làn sóng toàn những con thú lớn, ta đoán cực hạn của hắn là đợt thứ sáu hoặc thứ bảy gì đó. Có khi ngay cả đợt thứ sáu cũng không được.”

Những trưởng lão này hiểu rất rõ ảo trận. Bảo vệ tòa tháp không phải chuyện đơn giản, thú dữ trong đó đợt sau lại càng hung tàn hơn đợt trước. Năm đợt đầu còn được, đến đợt thứ sáu trở đi thì độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân.

Mặc dù mấy vị trưởng lão kết luận không thống nhất, nhưng không ai cho rằng La Chinh có thể vượt qua. Lực chiến đấu của phù văn sư vốn không quá mạnh, huống chi La Chinh mới dừng chân ở cảnh giới Chiếu Thần Tam Trọng mà thôi.

Lúc trước đúng là có khoảng mười võ giả Chiếu Thần Chung Cực đăng ký tham gia, nhưng thực lực những võ giả có thể thuận lợi vượt qua khảo hạch mấy ngày qua đều là Thần Đan Cảnh, ngay cả một người ở Chiếu Thần Chung Cực cũng không có!

Lấy tu vi của La Chinh, làm sao có thể vượt qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.