[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Xuyên Qua Thay Đổi Cốt Truyện

Chương 47




Hoà thượng cầm trong tay kim thiền trượng, khí thế bổng trốc lên cao, một trượng vung xuống thập bát la hán hư ảnh dựa thế bay ra.

" La Hán Khốn Long Trận."

Trầm thấp tiếng hô từ miệng hoà thượng thốt ra, la hán như có sức sống bày ra khốn long trận, rõ ràng là một pháp thuật côn pháp, ngay phút chốc lại đổi thành pháp trận, điều này cho thấy rõ hoà thượng này nắm rõ pháp thuật của mình rất tốt.

Mười tám hư ảnh là hán tay cầm kim côn bao vây Nguyệt Lang, cộng thêm hoà thượng thi pháp tổng cộng có tới mười chín người vây trận.

" Grừ."

Nguyệt Lang nhìn thấy mình bị vây quanh, tôn nghiêm đại yêu ngay lúc này trổi dậy, ngay khi thân thể nó vừa động, một trong mười tám hư ảnh vung côn đánh tới.

" Pằng."

Linh tính hoá Nguyệt Lang nhanh chóng né tránh một côn, nó cũng không vì vậy mà đình trệ, thoáng một phát đã vỗ nhào về hoà thượng.

" Pằng."

Một côn nhanh chóng chặn đứng yêu lang tấn công, ngay chớp mắt côn ảnh liên tiếp đánh xuống, ngay khi một hư ảnh vừa đánh xuống thì một côn khác lại nối tiếp, vừa tấn công lại vừa bổ trợ cho nhau.

Nhìn nối tiếp lại nối tiếp côn ảnh không ngừng tấn công như vậy, người ngoài nhìn sẽ nghĩ yêu lang không thể tránh khỏi nhưng nó là đại yêu kim đan kỳ, những thứ này chỉ là tạm thời vây nó trong vài phút.

" Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách tốt." Hoà thượng biết rõ giới hạn của bản thân, nhưng trong tình cảnh này hắn không thể một phút hốt hoảng, đầu óc linh hoạt nhanh tìm cách thoát khốn.

" Hú....."

Tiếng sói tru vang vọng cả bầu trời đêm, nguyệt quang mờ hồ như nghe hiểu tiếng hô gọi của nó, đại lượng ánh sáng rất nhanh tụ tập lại, một cột sáng lấy Nguyệt Lang làm tâm điểm, hoa lệ ánh sáng như nguyệt thần chúc phúc.

" Nguyệt Nộ." Đằng xa xem trận đấu Mộ Ly nhìn thấy chiêu này liền nhíu mày, Nguyệt Nộ chính là Nguyệt Lang thiên phú thần thông, được nguyệt chi thần chúc phúc lực lượng khiến cho xung quanh bị nguyệt nộ tẩy trừ.

" Vù."

Nhìn như hoa lệ ánh sáng như vô lực lại khiến cho pháp trận của hoà thượng bị tan biến, ngay cả hoà thượng thân thể bị thổi bay ra xa, thân ảnh đập trên vách đá phía trên, lún sâu hơn năm tấc.

" Ai cha cha thật mạnh mẽ thần thông." Hoà thượng thân thể động đậy, một tia nguy hiểm kề cận ngay chớp mắt, hoà thượng con ngươi co rút lại rất nhanh dùng chân đạp sau vách đá né tránh nguy hiểm.

Nguyệt Lang hiển lộ thân hình từ trong tàn tích của hoà thượng tạo ra, phía trên sừng nhọn trở nên sáng bóng hơn trước quanh đó có một số lóm đóm nguyệt chi quang.

Vừa mới tránh thoát một kích của Nguyệt Lang, hoà thượng cảm thấy rùn mình ở phía sau, linh cơ nhanh chóng phát hiện, dưới chân thân pháp ôn trọng lại linh hoạt biến hoá né tránh đi vị trí hiện tại.

" Ầm."

Một đạo ánh sáng đánh xuống vị trí hoà thượng vừa né tránh, nó cũng không vì vậy mà dừng lại, ánh sáng kéo theo một đường dí sát hoà thượng thân ảnh, mỗi một lần ánh sáng đi qua thì cảnh vật xung quanh bị tàn phá nặng nề, cây cối đá cụi ầm ầm ngã xuống. " Lang thí chủ tha mạng." Hoà thượng vừa né tránh vừa hốt hoảng kêu la, Mộ Ly quan sát ở xa nghe hắn lời nói liền muốn té ngã, ngươi xâm nhập lãnh địa người ta tức là khiêu khích uy nghiêm của đại yêu, lúc này kêu than xin tha mạng.

Mặc dù lời nói có phần không ngay thẳng nhưng hoà thượng này vẫn bất động thanh sắc trước sóng lớn. Thân pháp lão luyện tưởng chừng bị nguy cấp nhưng hết lần này tới lần khác bị hắn né tránh.

Hoà thượng này có thể độc thân độc mã cùng kim đan yêu thú chiến đấu đến tận giờ phút này quả thật quá tài tình, lấy Mộ Ly lần đầu đánh với kim đan yêu thú ít nhất phải cùng ba tên trúc cơ trung kỳ yêu nghiệt như Cốc U Lan mới có thể dành thắng lợi. Càng quan sát đối phương Mộ Ly cảm thấy chuyến đi lần này không vô ít, ở nơi đây nàng mới có thể mở rộng tầm mắt, có thể khiêu chiến với càng nhiều tuyệt thế yêu nghiệt.

Nàng không phải háo thắng, tăng lên thực lực không chỉ tự mình khám phá mà còn cần học hỏi đồng lứa, chỉ có như vậy nàng mới vô tình phát hiện bản thân tiềm chất như thế nào, từ những cao thủ khác học hỏi những kỹ thuật chiến đấu ra sao, đó cũng có thể xem là một khoá học bổ ích cho nàng lúc này.

Mộ Tình Tình mặc dù thực lực mạnh mẽ, nhưng đó là tương lai không phải hiện tại, nên Mộ Ly không nghĩ rằng sẽ học hỏi được gì từ ở nàng, ngoại trừ đan dược một mạch.

Nguyệt Lang nhìn thấy hoà thượng như giống như lương trạch khó bắt, đôi mắt huyết sắc hiện lên tàn nhẫn, một tiếng gầm gừ sói tru như thị uy bản thân, bầu trời vốn có một ít mấy lúc này bị một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh tan.

Thiên không nguyệt quang đại thịnh hơn lúc trước, ngước mặt nhìn lên bầu trời không chỉ hoà thượng mà ngay cả Mộ Ly đều thầm than không ổn, Nguyệt Lang một chiêu này thanh thế quá lớn, nếu tên hoà thượng này không chết thì cũng sẽ dẫn đến rất nhiều tu sĩ tò mò.

" Đại sư có cần trợ giúp sao." Trốc lát suy nghĩ Mộ Ly đành đưa ra quyết định.

" Di thí chủ che giấu thủ pháp thật tốt, nếu có thể giúp bần tăng thoát khỏi miệng sói, ta liền nợ ngươi một nhân tình." Hoà thượng hai mắt sáng lên, người đến rõ ràng có thể che dấu hơi thở mà không bị hắn phát hiện xem ra là một kẻ có thực lực, hắn không phải không có cách thoát thân nhưng nếu làm vậy sẽ bỏ ra đại giới, dù sao cuộc đi săn chỉ là ngày thứ nhất, nếu như bây giờ đánh đổi chẳng khác nào thiệt thòi cho việc khảo thí lần này.

" Một lời đã định." Mộ Ly một lời thẳng thắn sảng khoái, từ trong góc tối tung người bay ra, như linh miêu uyển chuyển dưới bầu trời đêm, một cỗ uy áp như địa ngục thâm uyên từ quanh thân nàng bộc phát.

Đang trong thời gian thi pháp mấu chốt, Nguyệt Lang bị cỗ uy áp kinh khủng này làm cho thất thần hoảng sợ, trong cơ thể huyết mạch của nó nảy sinh ra một loại không thể kháng cự sợ hãi. Thần thông Thần Uy Như Ngục của Mộ Ly lúc này đã phát huy công dụng, bất quá Nguyệt Lang chỉ hoảng thần không đến năm giây, nhưng năm giây trôi qua đã không thấy cả hai thân ảnh.

Mộ Ly cùng hoà thượng vận dụng thân pháp chạy như điên, ngay khi bọn họ chạy được một đoạn khá xa, phía sau lưng xuất hiện hàng loại vụ nổ kinh thiên động địa, trên trời liên tiếp giáng xuống mười đạo cột sáng, mỗi một cột sáng đánh xuống liền mang theo đại thế huỷ diệt, cả mặt đất run rẫy khiến người khác không thể đứng vững. Cả hai một thân mồ hôi lạnh, một đạo đại kình lực quét qua từ mười đại chấn vừa rồi khiến cây cối bị thổi bay, Mộ Ly cùng hoà thượng bèn mượn thế thúc đẫy thân pháp bay đi thật xa.

" Hô, xem ra chúng ta đã thoát khỏi Nguyệt Lang lãnh địa." Mộ Ly thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu lúc này là ban ngày Mộ Ly có thể cùng Nguyệt Lang quyết một trận đấu, nhưng đây rõ ràng là ban đên lại thêm mặt trăng ưu thế nên nàng cũng không điên mà liều mạng thân mình.

" Thiện tai thiện tai, nếu không có nữ thí chủ trợ giúp e rằng tiểu tăng đã bỏ mạng tại đó, còn không biết quý danh của thí chủ là gì." Hoà thượng khiêm tốn vài câu, lúc này mặt đã bình tĩnh vô ba xem chuyên vừa rồi như gió thổi mây bay.

" Đại sư quá lời, tiểu nữ Mộ Ly, không biết pháp danh của đại sư là." Mộ Ly ôm quyền chào hỏi.

" Tiểu tăng pháp danh Tĩnh Trí, là Khổ Đà Tăng phật môn đệ tử." Tĩnh Trí hoà thượng chấp tay nghiêm nghị.

" Vậy Tĩnh Trí đại sư cho ta mạng phép mạo muội, ngươi tại sao biết phía trước là hang cọp mà vẫn dấng thân đi vào." Mộ Ly mắt mở to liếc nhìn Tĩnh Trí, thấy nàng đột ngột hỏi như vậy hắn liền mặt đỏ khó xử, Mộ Ly nhìn thấy cũng lấy làm lạ.

" Tiểu... tiểu tăng là đi lạc đường." Rõ ràng là một tên hoà thượng sống hơn mấy chục năm lúc này lại ấp a ấp úng nói không nên lời.

" Cái gì, ngươi là lộ si." Mộ Ly khó tin vào tai mình, đây là truyền thuyết lộ si đây sao.

Tg: thật ra ta cũng là một lộ si????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.