Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Quyển 1 - Chương 41: Hãy dẫn ta đi cùng




Ads 3 tuần rưỡi đã qua kể từ ngày Hoàng Lực rời khỏi Thiên Lang quốc. Và rồi, cuối cùng, đoàn người đó cũng đã đến Vĩ Đồ quốc. Như thường lệ, người ra tiếp đón gồm có quân vương Lẵng Mạnh Hàn, hoàng hậu Kiều Oanh cùng với thái tử Lẵng Hy Đạt. Đối diện với sự đón chào đó, Hoàng Lực cùng với Lữ Nhiên chỉ mỉm cười, khách sáo đôi câu ba điều với bọn họ rồi cuối cùng đi vào Vĩ Đồ hoàng cung nghỉ ngơi. Trước đó, Hoàng Lực và Lữ Nhiên không quên dặn dò nhi tử của mình, Hoàng Đằng thái tử phải cẩn thận, tuyệt nhiên không chú ý một chút nào đến Hoàng Liễu, coi như chàng ta vốn không tồn tại vậy

Sự ghẻ lạnh đó với Hoàng Liễu cũng đã không còn phải là điều gì mới lạ. Do vậy, chàng đâu hề để ý, ngược lại, tâm trí chàng còn đang vấn vương lại Thiên Lang hoàng cung, vấn vương tại người đầu tiên chàng yêu, người khiến chàng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan

Đứng trên trời cao nhìn xuống, Tuyết Lăng dễ dàng nhận ra đâu là Hoàng Liễu. Thử hỏi, nếu là thái tử Hoàng Đằng, liệu chàng có bị cư xử như thể mang bệnh nhiễm trùng, không ai dám gần như thế không? Theo như Thế Thành kể lại, Hoàng Liễu này đối với bọn chúng cũng khá tử tế. Xem ra, đấy cũng không phải kẻ xấu xa gì. Hơn nữa, chàng ta còn có cảm tình với Phụng Nhan…

Nghĩ đến đây, Tuyết Lăng không khỏi mỉm cười, cái đứa nhỏ kia, mới xa nhà lần đầu tiên đã khiến cho con nhà người ta vấn vương rồi. Nếu như Hồng Tuyết, Dạ Cơ biết được điều này, hai người họ sẽ phản ứng ra sao nữa đây?

Thiên Lang quốc, Nguyệt Dạ quốc, Vĩ Đồ quốc đều đã có mặt, như vậy chỉ còn thiếu đúng Tần gia! Để ta xem xem, rốt cuộc năm nay Tần gia đưa đến rốt cuộc là loại người nào???

Cảm giác như có người đang nhìn mình, Lữ Nhiên ngước nhìn về phía Tuyết Lăng vừa đứng. Ánh mắt nàng sắc lạnh đảo qua một vòng trên không trung, đến khi xác định không có chuyện gì mới dừng lại. May sao Tuyết Lăng nhanh chóng rời đi, nếu không chỉ sợ việc nàng do thám hôm nay đã bị phát giác

Quả không hổ là vị phi tần đảo điên hậu cung Thiên Lang, Lữ Nhiên quả nhiên không thể xem thường. Rất có khả năng, nàng ta chính là người của tổ chức chữ Vô! Xem ra, ta cần tốn chút thời gian thăm dò nàng ta một phen mới được!

“Bạch Băng”

Nghe thấy tiếng chủ nhân gọi mình, Bạch Băng ngay lập tức truyền âm, “Chủ nhân có gì sai bảo?”

“Bạch Băng, ta muốn ngươi mấy hôm nay hãy để ý phi tần của Hoàng Lực, Lữ Nhiên cho ta. Nếu như có bất kỳ sự tình gì, ngay lập tức báo cho ta biết”

“Thưa vâng”

Với năng lực của Bạch Băng, trừ phi ngươi rời đi chốn nào không có gương, còn đâu sao thoát được nàng ta. Lữ Nhiên, nếu quả thực ngươi là người của tổ chức chữ Vô, ta quyết không tha cho ngươi!

2 tuần sau, đáp lại sự mong chờ của mọi người, Tần gia cuối cùng cũng đã đến Vĩ Đồ quốc với sự có mặt của Tần gia gia chủ Tần Lịch cùng với người cháu trai của mình, Tần Kính. Lại nói về Tần Lịch, là một trung niên nam tử với vẻ ngoài chín chắn, cộng thêm là gia chủ của một trong hai dòng họ lớn nhất thiên hạ, số lượng nữ nhân đêm ngày mong mỏi được nâng khăn sửa túi cho chàng nhiều không kể xiết. Thế nhưng bao năm nay, chàng ta đều không có lập gia đình. May thay, không như Đoạn gia, Tần gia không chỉ có mỗi Tần Lịch là con trai. Dưới Tần Lịch còn hai người đệ đệ nữa và Tần Kính là con của của một trong hai người đó. Quan hệ của Tần Kính và Tần Lịch có thể nói là khá tốt, do vậy, có tin đồn, về sau, người lên chức gia chủ Tần gia sẽ là Tần Kính nếu như Tần Lịch còn không có cưới vợ, sinh con

Sau khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, như thường lệ, Lẵng Hy Đạt sẽ dẫn Tần Kính về nơi nghỉ ngơi của mình còn Tần Lịch sẽ đi theo Lẵng Mạnh Hàn tham dự cuộc họp với những nam nhân khác để bàn chi tiết về kỳ khảo sát pháp sư năm nay

1 tuần nữa trôi qua, Đoạn Trung, Tần Lịch, Hoàng Lực, Lãnh Khuyết và Lẵng Mạnh Hàn đều đạt được sự nhất trí về kỳ thi sát hạch, đó cũng là lúc tất cả thí sinh năm nay bắt đầu tiến vào giai đoạn tu luyện, không còn được dạo phố, vui chơi

May thay Tuyết Lăng đến Vĩ Đồ quốc sớm nhất nên việc này cũng không ảnh hưởng đến nàng là bao. Dù sao cũng thời gian du ngoạn cũng đã đủ, Tuyết Lăng cũng như bao người khác, đều bế quan tu luyện. Nhận thấy sự quan trọng của việc đó, Tuấn Khởi và Khởi Tân mặc dù muốn dành thêm thời gian với muội muội nhưng cũng chỉ đành tuân theo lệnh giới nghiêm của Đoạn Trung và Vương Nhạn, để cho Tuyết Lăng có thể bước vào cuộc thi với tâm thế vững vàng nhất

Kỳ thật, với thực lực của Tuyết Lăng hiện nay, tham dự kỳ sát hạch này vốn không cần nhiều công phu. Ở ngưỡng tuổi 15, có ai đạt được đến Trung Thuần cấp 8 cơ chứ? Tuy thế, Tuyết Lăng cũng muốn nhân cơ hội này tăng tiến pháp lực của mình. Bởi nàng cũng đã hứa với Hoàng Quân sẽ giúp chàng ta lên ngôi, đồng nghĩa với việc ra tay sát hại Hoàng Lực. Dù sao, đối phó với kẻ đứng đầu Thiên Lang quốc đâu chuyện dễ dàng, chưa kể đến kẻ thuộc tổ chức chữ Vô kia có quan hệ thế nào với chàng ta

Trong khoảng thời gian bế quan này, Tuyết Lăng cũng không quên truyền tin cho Thế Thành, bảo chàng chú tâm quan sát động tĩnh bên Thiên Lang và nhớ báo lại cho nàng nếu như có biến cố. Muốn đưa một người lên ngôi báu đâu chỉ cần giết đi vị vua hiện tại mà còn phải tiêu diệt những tay chân thân tín nhất của hắn, để khiến cho quần thần biết rằng thời thế đã chuyển, có như vậy mới thuận thuận lợi lợi trở thành người đứng đầu một quốc gia. Chưa hết, việc giám sát này còn nhân tiện điều tra xem trong Thiên Lang còn có những kẻ thuộc tổ chức chữ Vô nữa không để còn ra tay loại bỏ hậu họa. Nếu cứ để cho khối u nhọt đó tồn tại, nhất định sẽ có chuyện!

Tại một căn phòng khác, một nữ tử nét mặt hiền hòa đang ngồi im, mắt khép chặt lại, cố hết sức mình thanh tĩnh đầu óc. Thế nhưng dù cố đến mấy, trong nàng vẫn hiện lên một khuôn mặt, một khuôn mặt không ngừng quay cuồng, ám ảnh nàng không thôi

Ta… Ta…

Mở mắt, nữ tử hiền hòa nhìn xung quanh một hồi rồi khẽ thở dài, Lãnh Tình ta từ khi nào lại trở nên như vậy chứ? Hình ảnh người đó, hình ảnh người đó không ngừng hiện lên, từng câu nói, từng ánh mắt, từng nụ cười, cử chỉ như trở thành một phần của ta vậy, muốn vứt bỏ nhưng vứt bỏ không được, muốn quên nhưng quên không thành

Ta … ta phải … làm sao… đây?

Ở tòa nhà xa xa nơi đó, thái tử Hoàng Đằng đang ngồi tựa vào ghế lẩm bẩm, “Sát hạch thì sát hạch, sao tự dưng lại nghĩ ra cái trò bế quan tu luyện? Ta đến đây mới được mấy tuần, nào đã chơi đủ đâu. Đã vậy còn bị nhốt trong này với cái thứ của nợ kia chứ”

Nghiến răng nhìn về phía “thứ của nợ” kia, Hoàng Đằng cảm thấy vô cùng bực bội. Đường đường một thái tử đương triều, lại phải dùng chung phòng với một tên hoàng tử bị thất sủng, thật không hiểu cái Vĩ Đồ quân vương kia nghĩ gì nữa? Hay đầu óc bị biến dạng rồi???

Thật ra, Lẵng Mạnh Hàn khi xếp phòng đã muốn để Hoàng Đằng và Hoàng Liễu ở hai phòng khác nhau nhưng rồi chính Hoàng Lực từ chối, bảo để cho hai huynh đệ chúng thắt chặt tình cảm. Thắt chặt tình cảm ư? Nghe mà buồn cười! Lý do chính không phải vì muốn để cho đứa con cưng của mình có cơ hội khinh rẻ thứ chướng tai gai mắt ư? Tâm ý của Hoàng Lực ai mà không nhìn ra cơ chứ? Nhưng nếu như chàng ta đã lên tiếng, từ chối coi bộ không ổn nên Lãng Mạnh Hàn cũng chỉ có thể làm theo ý của Hoàng Lực

Quả đúng như Hoàng Lực suy đoán, ở chung với Hoàng Liễu, Hoàng Đằng tối ngày tìm mọi cách quấy rầy, trêu chọc chàng. Chửi bới, nhục mạ, thậm chí là đánh đập, có trò nào chưa dùng? Nếu không phải trước khi đi Hoàng Quân đã dặn phải nhẫn, chỉ sợ Hoàng Liễu đã không thể bình tĩnh được nữa. Đến lúc đó, thứ mà chàng nhận được e không chỉ là những vết thương ngoài da

“Hoàng Liễu…”

Nhìn bản mặt âm thầm của Hoàng Liễu, Hoàng Đằng càng thêm điên tiết. Mấy hôm nay, dù ta nói gì, làm gì, hắn ta cũng chỉ im lặng. Đây là cái thái độ gì? Định trêu ngươi ta phải không? Được, ta sẽ cho ngươi biết cái giá của trêu ngươi ta là gì

Ngồi im lặng một bên, Hoàng Liễu không có bất cứ phản ứng nào trước Hoàng Đằng, làm cho hắn ta càng điên tợn. Và rồi, một đạo pháp lực của từ tay của Hoàng Đằng bay thẳng về phía khuôn mặt của Hoàng Liễu. Nhận thấy nguy hiểm, Hoàng Liễu nhanh chóng dùng pháp thuật hộ thân. Nhưng thực lực của chàng mới chỉ là Hạ liệt cấp 7 thì làm sao có thể đỡ được đòn công của Trung vương cấp 1 cơ chứ?

“Phụt”

Một dòng máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Hoàng Liễu, khiến cho Hoàng Đằng thích thú không thôi. Đi đến trước mặt Hoàng Liễu, Hoàng Đằng giẫm mạnh chân lên người chàng, độc ác cười to, “Chỉ là thứ nghiệt chủng mà cũng đòi đối kháng với ta sao? Ngươi nằm mơ đi. Hiện tại đang ở Vĩ Đồ quốc, hơn nữa sắp tới kỳ sát hạch, ta không làm gì được ngươi. Nhưng cứ đợi về lại Thiên Lang xem xem ta sẽ hành hạ ngươi thế nào. Nghiệt chủng… nghiệt chủng…. Ha ha ha … “

Thỏa mãn bước về chỗ của mình, Hoàng Đằng cảm thấy bản thân mình thật sự quá tuyệt vời, quá mức thiên tài. Ánh mắt hắn toát lên ý cười vô cùng sâu đậm, khóe miệng không ngừng nhấc lên mà không để ý thấy người đang nằm dưới mặt đất đang từ từ siết chặt bàn tay của mình, càng siết càng chặt, đến nỗi những chiếc móng tay đang cắm thật mạnh vào da thịt tưởng chừng có thể ứa máu bất cứ lúc nào

Hoàng Đằng! Hoàng Lực! Ta thề, có ngày ta sẽ đem tất cả nhục nhã hôm nay trả lại cho các ngươi gấp trăm, gấp ngàn lần. Hoàng Liễu ta xin thề!

----------------------------------

“Đệ đệ, đệ đi đâu đấy? Ta đã bảo rồi, ta có thể tự về lại Thiên Lang cung mà. Đâu cần đệ phải theo ta, thật là…”

Nhìn lấp ló đằng trước tà áo nâu quen thuộc, Khuynh Đình theo thói quen chạy theo. Những tưởng có thể dễ dàng đuổi được, nhưng không hiểu sao, càng đi, bóng dáng đó càng xa vời. Cứ mỗi lần gần đuổi kịp, bóng dáng đó lại tự động cách xa xa hơn, khiến cho nãy giờ không khác nào một cuộc đuổi bắt

Đi mãi, đi mãi, đi đến một ngõ nhỏ tối tăm không bóng người, Khuynh Đình rốt cuộc cũng đuổi kịp được người đệ đệ của mình. Định đi đến gần tà áo nâu kia thì bỗng dưng, tứ phía xuất hiện chục tên hắc y nhân, bao vây lấy hai người

“Các ngươi … các ngươi là ai? Tại sao lại bao vây chúng ta?”

“Ha ha… ta là ai ư? Ngươi cứ đợi đến địa ngục rồi hãy hỏi diêm vương”

Hai ba tên hắc y nhân vội xông về phía thân ảnh áo nâu kia tấn công. Nhưng tưởng chàng ta sẽ tránh, sẽ né nhưng không, chàng chỉ đứng im một chỗ hứng đòn

“Phập”

Tà áo nâu quen thuộc của Khuynh Đình bị đâm xuyên, máu chảy như suối. Hừ, hôm nay chúng ta không giết được đệ đệ ngươi thì ngươi sẽ là con mồi của chúng ta. Chiếc đao này đã nếm máu đệ đệ ngươi, giờ tới phiên ngươi đây

Nhận thấy một mùi hương quen thuộc xộc vào trong mũi, Khuynh Đình hét lớn, “Đệ đệ, các ngươi dám làm thương tổn đệ đệ của ta!!!”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa….”

Bộ móng tay của Khuynh Đình nhanh chóng dài ra, kèm theo một đôi cánh dơi màu nâu sau lưng và lớp răng nanh bén nhọn khiến cho lũ người kia nhìn thấy vậy trở nên sợ hãi, run bần bật

“Vam … vampire… ngươi… ngươi là yêu quái”

“Các ngươi… các ngươi dám làm tổn thương Kỳ đệ. Ta … ta sẽ giết … giết chết các ngươi không chừa một mống”

Khuynh Đình gằn từng tiếng rồi dùng cánh dơi bay về phía chục tên hắc y nhân kia. Móng tay chàng sắc nhọn, cứng cáp hơn cả đao kiếm, chém quân thù không khác gì chém thịt. Ánh mắt chàng điên cuồng, giận dữ, khát máu ghê người, làm cho những tên hắc y nhân còn sót lại chân tay run lẩy bẩy, đừng nói tấn công, đến phòng thủ còn không có khả năng

Chưa kể, tốc độ của Vampire đâu phải thuộc loại bình thường. Cứ mỗi khi có tiếng gió vun vút bên tai thì lại thêm một tiếng “Á” vang lên và có thêm một thân thể ngã xuống. 10 phút, chỉ chưa đầy 10 phút, tất cả đám hắc y nhân đều đã nằm im, không chút động đậy

Khuynh Đình từng bước đi dần về phía những kẻ đang nằm im dưới mặt đất kia, giọng nhàn nhạt, “Thế nào? Có dễ chịu không?”

“Đừng… đừng lại đây…” Những tên hắc y nhân đó mặc dù bị thương nặng nhưng đều chưa có chết. Nhìn thấy Khuynh Đình ngày càng gần mình, ai nấy không ai bảo ai đều run lên từng đợt. Đáng sợ… đáng sợ quá… Tại sao một người nãy giờ còn hiền lành, nhút nhát, giờ lại trở thành một tên sát nhân máu lạnh như vậy cơ chứ… Đáng sợ quá….

“Cái tay này là lúc nãy các ngươi đâm đệ đệ ta” Khuynh Đình dùng móng tay của mình xoẹt một nhát, chém nát cánh tay của hắc y nhân từng người từng người một mang theo những tràng tiếng hét không ngừng

Bọn chúng càng hét, nét khát máu trong mắt Khuynh Đình ngày càng đậm. Ha ha… sợ rồi sao? Đây còn chưa là gì so với việc các ngươi hãm hại Kỳ đệ! Chưa là gì hết!!!

“Xoẹt”

“Xoẹt”



“Xoẹt”

Cứ như vậy, Khuynh Đình cùng với bộ móng tay của mình không ngừng hướng thân thể của đám hắc y nhân kia mà đâm, mà chém, mà rạch, mà khứa khiến cho thân thể của chúng ngày càng một nát, nội tạng của chúng mỗi thứ một nơi, hòa trộn với lớp máu đỏ tuôn chảy làm cho cảnh vật nơi đây khác nào địa ngục

Đứng giữa lớp máu đó, Khuynh Đình không có chút biểu cảm nào trên gương mặt trắng ngần của chàng ngoại trừ những vết máu còn chưa kịp khô. Dường như, việc giết chóc vừa rồi không ảnh hưởng đến chàng một tý nào. Đó chỉ là việc bình thường như ăn uống, hít thở mỗi ngày

Bộ móng tay của chàng rỉ từng giọt máu, tí tách tí tách tạo nên thứ âm thanh nhỏ bé mà vô cùng đáng sợ. Chàng đứng đó, lặng im đứng đó không khác nào tử thần đứng giữa địa ngục, làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng không thể tin chàng chính là nam nhân nhút nhát mọi ngày

“Ca ca…”

----------------------------------

Trong khung cảnh thần tiên với muôn vàn bông hoa khoa sắc, những cánh bướm lượn lờ trên từng tầng không, đây đó trong không khí là những cỗ hương thơm dễ chịu, vấn vương lòng người. Nắng vàng êm đềm chiếu rọi với từng trận gió an lành thổi qua càng làm cho bức tranh thiên nhiên thêm tươi đẹp, tràn đầy ý thơ

Đứng trước cảnh đẹp tựa vậy, tâm trạng ai có thể không vui vẻ cơ chứ? Nhưng sao, người nữ tử ở gần đó vẫn mang trong ánh mắt mình những nét buồn sâu thẳm, những nét buồn đã tồn tại tự bao giờ và có vẻ sẽ không gì có thể khỏa lấp chúng

Thờ ơ đưa tay ngắt cánh hồng gần đó, nữ tử khẽ thở dài rồi bâng quơ vứt bông hoa sang một bên, không chút gì để ý đến sắc xuân tràn đầy từng cánh hoa. Ánh mắt ảm đạm của nàng nhìn lướt qua một vòng rồi chợt dừng lại trước người nam thanh niên đang chững chạc bước từng bước đến gần

Một tia tình cảm bỗng vụt sáng trong đôi mắt u sầu của nàng, đôi môi nàng mấp máy định nói điều gì đó nhưng rồi quyết định im lặng và xoay người lại né tránh nam thanh niên

“Ngươi… ngươi đến đây làm gì…?”

Nam thanh niên âu yếm nhìn tấm lưng mảnh khảnh của nàng, hiền hòa cười cười, “Ta đến đây vì sao chẳng nhẽ nàng còn không hiểu? Ta … nhớ … nàng”

Ba tiếng “Ta … nhớ … nàng” vang lên khiến cho tâm nữ tử chấn động không thôi. Đôi bờ má của nàng cũng bởi vậy mà khẽ ửng hồng. Đè nén nội tâm đang có những biến chuyển mạnh, nữ tử cất lời, “Ngươi không sợ những lời vừa rồi có kẻ khác nghe thấy sao? Ngươi nên nhớ rằng … “

Không để nữ tử nói hết câu, nam thanh niên ôn nhu ngắt lời, “Ta không sợ. Không được gặp nàng, không được ở bên nàng mới là điều khiến ta sợ hãi”

“Ngươi…”

Nam thanh niên đi lại gần, vòng đôi bàn tay mình đem ôm nữ tử vào lòng. Chàng cúi đầu, thì thầm từng tiếng vào tai nữ tử, “Ta biết trong tâm nàng có ta, trong tâm ta có nàng. Vậy là đủ … đủ rồi…”

Để yên cho nam thanh niên ôm vào lòng, nữ tử đỏ mặt nói, “Nhưng còn…”

Siết chặt vòng tay của mình, nam thanh niên ngữ điệu thập phần kiên quyết, “Đừng lo. Ta đã lo liệu ổn thỏa… ổn thỏa hết rồi”

“Được vậy thì tốt, ta chỉ sợ…”

“Nàng đừng sợ, có ta ở đây, nàng đừng sợ gì cả. Cho dù trời có sập xuống cũng có ta đỡ thay nàng. Đừng lo, đừng lo gì cả”

“Ta biết rồi”

Nam thanh niên ôm chặt nữ tử trong lòng rồi sau đó nhẹ nhàng xoay người, đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn thấm đượm ái tình, thấm đượm xúc cảm không thể nói thành lời. Hai người cứ như vậy đắm chìm vào trong thế giới của chính họ, bỏ ngoài tai hết thảy ân oán, hết thảy tình thù, hết thảy mọi sự rắc rối trên cõi đời

Lúc này đây, trong họ có và chỉ có duy nhất bóng hình người mình yêu không hơn không kém!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.