Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 8-2




Khi ánh mặt trời ngày mới tỏa sáng trên đất Kobe, mảnh đất ngày hôm qua vẫn còn phồn hoa sầm uất giờ đây đã biến thành nơi giống như địa ngục, khắp nơi đều là những cột khói dày đặc bay thẳng lên không ngừng, đâu đâu cũng thấy được những con người đáng thương bi thảm. Đất thỉnh thoảng còn rung chuyển…

Trải qua nửa đêm hoảng loạn, có một số người đã tổ chức phối hợp lại với nhau, bắt đầu tự cứu. Bọn họ dọn sạch lương thực, nước và các vật dụng hàng ngày ở trong những căn nhà bên cạnh, tìm kiếm những người gặp nạn còn sống sót. Vô số những thi thể đầy máu được tìm thấy từ những đống hoang tàn đổ nát. Đến cả những nơi hoang vu thưa thớt. Mỗi lần thấy có người còn sống sót là những tiếng reo hò vui mừng lại vang lên.

-Mọi người mau tới đây, ở chỗ này có người!

Cùng với tiếng hô to của một nam thanh niên, một nhóm người tay cầm các loại công cụ thô sơ kéo đến cạnh đống đổ nát trên đường cái. Nơi đây vốn là một con đường rất rộng rãi, chỉ có điều hiện giờ nó đã bị những tòa nhà bị đổ che phủ hết, thuy nhiên với góc độ ở chỗ người thanh niên kia đang đứng có thể dễ dàng nhìn thấy được trong đống hoang tàn đổ nát đó. Dưới những lớp gạch đá chồng chất đè lên nhau, có mấy chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng. Trong một chiếc có rèm che cửa trong số đó vẫn có thể nhìn thấy một bàn chân đi giày đang động đậy.

Thấy những dấu hiệu đó, sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt,mọi người ào tới, dùng vai khiêng, dùng gậy đào, dọn một phần những đống gạch đá đè trên xe ra. Hơn phân nửa chiếc xe hiện ra. Ừ thì phải chuyển những gạch đá đè trên xe ra, đối với những người không có những máy móc kỹ thuật công trình loại hình lớn này mà nói, đây hiển nhiên là điều rất khó, không thiết thực. Hiện tại bọn họ chỉ hy vọng có thể đưa được người còn sống ra khỏi xe.

Cửa xe đã hoàn toàn biến dạng, vài người dùng hết sức cũng không tài nào mở nó ra được. Có người đề nghị dùng gậy, hoặc là dùng máy cắt bằng hơi để mở nó ra, nhưng tất cả đều bị đa số mọi người phản đối. Trên đỉnh chiếc xe đó còn rất nhiều xi măng, xe lại hoàn toàn biến dạng, tình trạng của người bị kẹt trong xe hiện tại vẫn chưa thể xác định được. Nếu phá cửa xe sẽ giảm bớt được lực ảnh hưởng của đỉnh xe với cửa, như vậy nếu chẳng may sức nặng quá lớn thì có thể chính tay những người muốn cứu sẽ đưa người bị nạn đi gặp Thần chết! Vì thế bọn họ chỉ có thể chọn cách đập vỡ cửa kính xe.

Người còn sống trong xe đúng là thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, không đường mà chạy thoát, chỉ có thể chui vào phía sau trong xe, cố hết sức tránh chỗ mái bị lún. Nạn nhân đáng thương đó bị đụng mạnh nên ngất lịm đi. Đợi đến khi anh ta tỉnh lại mới phát hiện ra cái mạng nhỏ của anh ta tuy đã được an toàn nhưng chiếc xe thì lại còn bị biến dạng thảm hại! Xe của Nhật Bản vì để giảm bớt dầu và vật liệu thép, nói theo góc độ về tính bảo vệ hành khách thì khó mà có thể sánh được với Âu Mĩ. Đây là điều mà tất cả mọi người đều biết.

Chiếc xe bị đống đổ nát đè lên trên đường này, trên đỉnh xe bị những mảng xi măng rơi trúng nên đã méo lại càng biến dạng hơn. Ban đầu người trong đó vẫn có thể ngồi được, nhưng bây giờ thì chỉ có thể nằm ở hàng ghế phía sau, chỉ cần hơi nhích người lên là đầu sẽ đập vào đỉnh xe. Mà càng rắc rối hơn chính là xe bị biến dạng cũng không phải chỉ ở đỉnh, mà toàn bộ xe đều bị va đập rất mạnh. Cú va đập đã làm chiếc xe này va chạm với một chiếc xe khác trên đường. Đầu và đuôi xe bị hỏng nặng, khiến toàn bộ chiếc xe không còn nguyên vẹn hình dạng ban đầu. Xe biến dạng, một cánh tay của người ở trong xe cũng bị mắc kẹt bên trong, không thể rút ra được. Nhưng dù sao anh ta cũng vẫn may mắn vì bản thân vẫn còn sống sót được. Với lại cho tới hiện tại, tuy cánh tay bị mắc kẹt không còn cảm giác, nhưng các bộ phận khác trên cơ thể vẫn may là không bị thương. So với những người trực tiếp bị vùi dưới những đống đổ nát thì người này vẫn là quá may mắn!

Hơn nữa khi anh ta tỉnh dậy, còn chưa thấy ánh mặt trời, anh ta vẫn có thể nghe được tiếng kêu cứu yếu ớt từ trong đống hoang tàn đổ nát. Anh ta lắng nghe, cảm thấy rất giống tiếng của vị lãnh đạo ở công ty. Chỉ tiếc là trời không còn sáng nên trở thành im hơi lặng tiếng, không thể biết đó là ai.

Tuy trong khi bị mắc kẹt anh ta vẫn không ngừng kêu cứu, nhưng có lẽ là do trời không đủ sáng, cũng do xung quanh quá ồn ào, nên không ai chú ý tới anh ta. Nhưng dù sao anh ta cũng vẫn là người may mắn. Cuối cùng cũng được mọi người phát hiện ra!

Mọi người đập cửa kính phía sau xe. Người bị nạn nói tình trạng anh ta đang gặp phải lúc này với mọi người, ai cũng tỏ ra chán chường thất vọng. Nếu muốn cứu người trong chiếc xe bị biến dạng nặng này ra an toàn mà không có dụng cụ kẹp tay thì thật không có khả năng. Mà những dụng cụ đó, e rằng phải đợi đội cứu viện đến mới có. Cũng may người bị nạn trong xe, Bando Jiro trên người không thấy có vết thương nào đáng nghiêm trọng. Cả người đều bị kẹt trong xe, mà chiếc xe ngoại trừ việc bên ngoài bị biến dạng, nhưng thật ra vẫn không ngửi thấy mùi xăng, đương nhiên sẽ không bị phát nổ. Mọi người đưa vào trong xe một chai nước và chút thức ăn, rồi giải tán dần và cầu nguyện cho người bị nạn còn mắc kẹt trong xe. Mong sao không có động đất mạnh.

Thực ra người Nhật Bản nên cảm ơn Phương Minh Viễn, bởi vì nhờ cái gọi là “Lời tiên đoán”… làm toàn Nhật Bản bàn luận về trận động đất lớn có thể sẽ xảy ra. Trong đó đại đa số hầu như đều phản đối lời tiên đoán này – tuy Phương Minh Viễn bị mắng chửi thậm tệ, tuy các nhóm lãnh đạo chính phủ cũng không xuất hiện đưa ra bất kỳ nhận xét hay bình phẩm gì, nhưng đã tạo ra cho tướng Tomiichi Murayama ảnh hưởng không hề nhỏ.

Tuy tướng Murayama cũng cho rằng lời tiên đoán này có chút hoang đường, nhưng khổng hiểu vì sao ông ta lại cảm thấy mặc dù là viển vông, trong mấy ngày này cứ chuẩn bị, cũng không có gì không tốt, cuối cùng nếu đúng là sợ bóng sợ gió, động đất không xảy ra, thì coi như đây là một lần diễn tập cũng tốt! Cho nên tướng Murayama thầm yêu cầu thư ký của mình phải có chuyên gia thường trực 24/24 giờ, chú ý kỹ toàn Nhật Bản. Nếu phát hiện động đất mạnh thì phải lập tức báo cho ông ta trước tiên!

Hơn nữa ông ta còn báo trước cho đội tự vệ đầu não, yêu cầu họ chuẩn bị tốt để đối phó với các tình huống phát sinh đột xuất. Đây coi như một lần diễn tập, cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao sau khi đội tự vệ nhận được lệnh liền lập tức đến khu vực bị nạn ngay.

Mà ở kiếp trước của Phương Minh Viễn bởi vì dựa theo pháp luật của Nhật Bản, phòng cảnh sát và phòng phòng cháy chữa cháy khi thu thập được tin tức đều nhất định phải thông qua phòng quản lý quốc gia mới có thể hành động. Thông tin truyền đi bằng máy móc như vậy tuy rằng chính xác nhưng vào thời khắc khẩn cấp thì vẫn chỉ là những máy móc cứng nhắc, kết quả chính là vào sáu giờ sáng, khi động đất xảy ra, Murayama lúc đó vẫn đang say giấc trên giường, không có ai báo cáo với ông ta về trận động đất này,. Mãi tận bốn mươi phút sau khi thức dậy, mở ti vi, thấy cảnh truyền hình trực tiếp tại hiện trường của các đài truyền hình lớn, lúc này mới thấy những cột khói dày đặc bốc lên cao ngùn ngụt, ánh lửa ngút trời ở khu Kobe đang xảy ra tai nạn. Murayama quả thực không tin vào mắt mình, vội vàng gọi điện cho thư ký để xác minh thực hư chuyện này, cuối cùng ngay cả viên thư ký cũng không hay biết.

Độ báo cáo như vậy, đương nhiên không phát huy tác dụng kịp thời. Việc này so với chuyện Tổng Thống Mỹ ở Los Angeles nói chỉ cách khi trận động đất xảy ra có vài phút liền nhận được tin tình báo của phòng quản lý nguy hiểm Liên bang, so với các giới truyền thông ở Nhật Bản sau này, “Đần độn”, một từ thể hiện sự bất mãn cao độ đối với các thiết bị máy móc phản ứng nhanh của phòng quản lý nguy hại chính phủ Nhật Bản. Tướng Murayama cũng vì vậy mà bị phê bình rất gay gắt, uy tín và sự tín nhiệm bị giảm mạnh.

Hơn nữa, căn cứ theo pháp luật Nhật Bản, đội tự vệ tham gia công tác cứu nạn đia phương, nơi xảy ra tai nạn trước tiên phải có văn bản xin cứu trợ của đội tự vệ, các loại như điện báo, fax, hay một số các phương thức khác cũng đều không có hiệu quả. Trang bị và đào tạo huấn luyện của đội tự vệ Nhật Bản vốn là có thể cứu trợ được rất nhiều trong trận đại nạn này, thế nhưng bởi vì sau khi đấu tranh có không ít các quân chức trong chính phủ tỏ thái độ không đồng tình với quân đội, do dự có nên chấp nhận lời cầu xin giúp đỡ, viện trợ của đội tự vệ hay không, cho nên mãi đến giữa trưa ngày thứ hai sau khi trận động đất xảy ra, cũng chính là khi trận động đất đã diễn ra hơn ba mươi giờ đồng hồ, đội tự vệ chủ lực mới có thể đi ào khu vực xảy ra tai họa, đây đúng là thời cơ tốt nhất cho việc đến trễ giải nguy.

Mà trong kiếp này, tướng Murayama cũng có thể nói là người nhận được tin báo đầu tiên, đồng thời là người đầu tiên phát lệnh xuất quân cho đội tự vệ. Nắm bắt được thời cơ giải nguy cứu tế tốt nhất.

Nhưng mà người Nhật Bản cũng nên hận Phương Minh Viễn, nếu như không có sự kiên trì mạnh mẽ của “cánh bướm nhỏ” ấy, có lẽ cấp độ của trận động đất ở Kobe này sẽ giống như ở kiếp trước chỉ vào khoảng 7.3 độ R, chứ không phải 7.9 độ R như hiện tại. Người Nhật ở Kobe cũng không vì việc các chuyên gia một lần nữa bác bỏ tin đồn mà không chú ý cảnh giác đến động đất, như vậy số người chết cũng sẽ không gần như gấp đôi giống ở kiếp trước, số người bị thương càng tăng cao hơn.

Điều này có lẽ là ứng với câu châm ngôn của người Hoa Hạ xưa… Tái ông thất mã, hoạ phúc khôn lường!

Chỉ có điều lúc này những người Nhật Bản đương nhiên là không biết những chuyện này.

Bando Jiro đang bị kẹt trong xe lúc này trong lòng cũng đang vô cùng bất mãn với chính phủ và xã hội. Họ chẳng phải đã nói khu Quan Tây không thể xảy ra động đất lớn được hay sao, chẳng phải họ đã bảo Phương Minh Viễn ăn nói lung tung, sao? Họ không phải đã nói trước mắt Nhật Bản căn bản không có dấu hiệu sẽ xảy ra động đất hay sao? Chẳng phải họ đã mắng chửi Phương Minh Viễn rất thậm tệ sao?

Hiện giờ sự thật đã chứng minh! Cảnh báo của Phương Viễn không hề sai!

Nếu như tất cả mọi người đều tin vào lời cảnh cáo và có thể chấp nhận lời thanh minh sau đó của Phương Minh Viễn, chú ý hơn một chút về các chuyển động ngầm trong lòng đất, thì có lẽ chính bản thân họ sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay! Tuy anh ta bị giam chặt trong xe, thế nhưng các bản tin tuyên truyền, cảnh báo về động đất của Nhật Bản trong những năm qua vẫn làm anh ta có thể phán đoán ra đây là một trận động đất trên cấp 6!

Ngay lúc anh ta đang nghiến răng nghiến lợi, khí gas dâng lên không ngừng, bên ngoài xe bỗng vang lên một tiếng nói nhẹ nhàng:

- Anh ở trong đó không bị thương chứ?

Bando Jiro cố gắng ngẩng mặt lên, lúc này mới thấy trước mặt mình, bên ngoài xe, có vài người không biết đã đứng từ khi nào, một cô gái xinh đẹp cầm microphone hỏi:

- Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Tokyo. Xin hỏi vị thanh niên này, chúng tôi có thể phỏng vấn anh một chút được không?

Bando Jiro không khỏi trợn tròn mắt, đây đây đây, đây chẳng phải là tiểu thư Yamashita sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.