Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 26




“Thẩm Ngạn, chàng biết đấy, ngoài tôi ra, không ai đủ tư cách sinh đích tôn cho nhà họ Thẩm.”

Tôi không ngờ câu nói vui của tôi lại khiến cho chàng kích động. Tôi nhìn thấy cơn sóng phẫn nộ trong mắt chàng. Tôi nghĩ tình yêu của mình gần như sắp chết, ngày trước tôi nhìn chàng chỉ mong mọi việc với chàng đều suôn sẻ. Bây giờ, lúc nào cũng muốn chàng không vui. Nhưng chàng không vui, tôi cũng không vui, nó giống như con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, cũng làm tổn thương chính mình.

Tôi cảm thấy thanh kiếm của chàng sắp xuyên qua tay tôi đâm vào họng mình. Nhưng phán đoán của tôi đã sai. Thanh kiếm của chàng không tiến thêm 1 phân nào nữa, mà rút khỏi tay tôi, nó dính 1 vệt máu tươi, đầu thanh kiếm áp vào ngực tôi, khẽ hất, những chiếc khuy đứt tung.

Phu quân của tôi đang đứng trước mặt tôi, dùng 1 thanh kiếm nhuốm máu hất toạc áo ngoài của tôi, sóng hận trong mắt chàng biến thành nụ cười trên môi, giọng nói cợt nhã ghê người: “Tống Ngưng, tôi chưa từng gặp người đàn bà nào độc ác như cô.”

Tôi và chàng rốt cuộc cũng động phòng hoa chúc, lần động phòng này chậm đúng chín tháng. Tôi nhớ rõ mình đã ra sức vùng vẫy giãy giụa ra sao? Nếu đối phương là 1 nho sinh, tôi không những có thể vùng ra được mà còn đánh cho hắn 1 trận. Nhưng đây lại là 1 tướng quân, võ nghệ vào bậc nhất nước Khương, lại có sở trường đánh giáp lá cà, tôi đành bó tay. Tôi lạnh run người nhìn bức bình phong trước giường vẽ 1 đầm nước, trên có vầng trăng lạnh, dưới có mấy con vịt trời giỡn nước. Hai tay tôi ôm chặt lưng chàng. Máu rỉ ra từ vết thương trên tay, nhuộm đỏ 1 vùng da màu kiều mạch trên lưng chàng, giống như đóa hoa hồng nở trên kẻ đá trên cánh đồng hoang.

Cuối cùng tôi không thể giả cười được nữa, nước mắt đã tích tụ rất lâu chảy dài xuống má. Tiếng tôi giống như 1 con thú nhỏ bị thương rên rỉ vang lên bên tai chàng, nhưng có lẽ chàng chẳng để tâm. Tôi đau đến tận tim,nặng nề thở dốc, mũi ửng đỏ, giọng thì thào van nài chàng: “Thẩm Ngạn, chàng ghét tôi như vậy, chàng ghét tôi như vậy. Thẩm Ngạn, buông tôi ra, xin chàng buông tôi ra.”

Tôi u ớ, muốn thoát khỏi giấc mơ, nhưng không cách nào thoát ra được, tiếng Thẩm Ngạn cứ vang vọng trong đầu tôi: “Tống Ngưng, cô muốn gì, tôi sẽ cho cô, chỉ cần chúng ta từ nay rõ ràng, cô có biết rõ ràng là thế nào không?”

“Tôi không muốn! Thẩm Ngạn! Tôi không muốn!” Tôi gào lên trong vô vọng, tiếng gào của tôi lại vô tình đánh thức Lan Lan và Thẩm Lạc đang nằm ngủ cạnh bên, bé ôm chầm lấy tôi vừa khóc vừa gọi “Mẹ!”

Tôi như được kéo ra khỏi giấc mơ đáng sợ kia. Tôi bật người thở hỗn hển nhìn bức bình phong, nó vẫn là bức bình phong vẽ đầm nước có đôi vịt giỡn nước kia, Lan Lan chạy đến lo lắng hỏi han nhưng cô bé nói gì tôi không nghe rõ, mọi chú ý của tôi đều chìm đắm trên bức bình phong, tôi cũng không rõ sau mình không thay đi bức bình phong đó nữa?

“Tiểu thư, cô không sao chứ? Tiểu Thư!” Giọng Lan Lan vẫn vang lên bên tay, tiếng khóc cùng tiếng gọi “Mẹ!” của Thẩm Lạc vẫn vang vọng trong màn đêm, tôi cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, xoay người ôm chầm lấy Thẩm Lạc vỗ vành “Ngoan ngoan, Lạc Nhi ngoan, mẹ không sao.”

Được trấn an Thẩm Lạc mới thôi khóc, dùng đôi mắt đỏ hoe ngập nước nhìn tôi, rồi cuối người ôm siết lấy cổ tôi không buông, tôi khó khăn lắm mới có thể xoay đầu nhìn Lan Lan 1 cái, thấy khuôn mặt cô đã giãn ra, tôi cười gượng nhìn cô nói: “Ta không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi, em đi ngủ đi!” Lan Lan ngập ngừng như muốn nói gì đó lại thôi, xong vẫn là xoay người đi về căn phòng nhỏ. Tôi vỗ vành Thẩm Lạc ngủ lại, còn bản thân lại ngẫn người nằm trên giường mở mắt nhìn tấm bình phong. Đêm nay lại là 1 đêm mất ngủ nữa đây, tôi thở dài ngao ngán.

Sáng sớm tôi đã bị tiếng ồn ào tĩnh giấc, tôi nhíu mày khó chụi, cái tiếng ồn ào này không phải do Bách Lý Tấn gây ra thì còn ai vào đây nữa. Bách Lý Tấn ở lại Thẩm Phủ đã được nữa tháng, trừ cái ngày đầu tiên hắn gặp tôi là nói luyên thuyên không ngừng còn sau đó mỗi lần gặp tôi hắn đều rất nghiêm túc, cũng rất ít nói, lúc đầu tôi cũng thấy lạ nhưng tôi thấy hắn như vậy thật ra rất tốt, đỡ phải làm tôi phát điên. Nhưng đó chỉ là khi gặp tôi thôi, còn những lúc hắn ở cùng người khác thì…Chỉ có thể dùng 1 câu 5 chữ để hình dung “Ồn ào như cái chợ.”

Chẳng hạn như lúc này, hắn là đang tám chuyện với đám Tiểu Hồng đây mà. “Tiểu Hồng, cô xem tay cô bị khô hết trơn rồi, này này đừng lo, dùng cái này thoa lên mỗi buổi tối trước khi ngủ đảm bảo với cô chỉ 2 tuần thôi tay cô sẽ mịn màng như lụa.”

Bách Lý Tấn khoác lác. “Thật sao, Tiểu Bách Lý có thật không?”

Tiểu Hồng kích động nói. “Tất nhiên là thật, Bách Lý Tấn này là ai chứ.”

Bách Lý Tấn vỗ ngực xưng tên. “Nhưng…Tiểu Bách Lý, tôi không có tiền.”

Tiểu Hồng sợ sệt nói. “Không tiền? Ai muốn tiền của cô, cái này là tôi tặng cho cô, không cần tiền.”

Bách Lý Tấn ngạc nhiên nói. “Thật sao, Tiểu Bách Lý, anh thật tốt.”

Tiểu Hồng e lệ đỏ mặt. Mấy nha hoàn Tiểu Mai, Tiểu Đào, Tiểu Thanh cũng nhao nhao lên vây lấy Bách Lý Tấn : “Tiểu Bách Lý, tôi cũng muốn!” Bách Lý Tấn cười nhăn nhở vẹo má mỗi cô 1 cái, sao lấy trong ngực ra mấy lọ sứ trắng đưa vào tay mỗi người. Lan Lan đang dắt tay Thẩm Lạc đi phía xa thấy cảnh náo nhiệt cũng chạy đến xem, Thẩm Lạc tò mò nên cũng đi nhanh theo Lan Lan đến, Bách Lý Tấn nhác thấy bóng dáng hai người bọn họ thì miệng cười tươi, vẫy tay gọi : “A! Lan Lan, Lạc Nhi mau đến đây, mau đến đây.”

Tôi do thiếu ngủ, lại chứng kiến thêm 1 màn này khiến đầu xuất hiện 1 bầy quạ đen, cái tên Bách Lý Tấn này còn bắt người khác gọi mình là “Tiểu Bách Lý” đúng là không biết xấu hổ, à mà đừng ai hỏi tôi sao hắn ta có thể ở Thẩm Phủ, nói đúng hơn là ở Lâm Nhã viện này của tôi tự tung tự tác như thế mà không sợ Thẩm lão tướng quân, Thẩm lão phu nhân, cùng Thẩm Ngạn nói gì? Cái này cũng phải nhờ phước đức của Tống Ngưng để lại. Thẩm Ngạn vốn chẳng quan tâm xem tôi làm gì, dù cho có đem 1 người đàn ông đến ở trong Lâm Nhã viện này hay không. Còn Thẩm lão tướng quân, cùng Thẩm lão phu nhân vốn cảm thấy có lỗi với tôi nên cũng không quản đến những việc tôi làm, nên cái tên Bách Lý Tấn đó mới có thể tự do tự tại như thế, thật khiến cho người khác giận sôi gan.

Tôi húng hắng ho khan 1 chập, nhưng chẳng ai để ý đến tôi, tôi lại cố gắng ho khan lên 1 chập, nhưng cũng chẳng ai để ý đến tôi. Tôi giận điên, hét lên: “Cháy nhà!” Nhất thời quang cảnh càng trở nên hỗn loạn, xứng với câu “gà bay chó sủa”, Lan Lan ôm lấy Thẩm Lạc chạy tán loạn. Đám Tiểu Hồng la um lên cũng chạy tứ tán, Bách Lý Tấn quăng mấy bình thuốc nhảy cẩn lên la oai oái.

Tôi nhìn thấy mà không nhịn nỗi cười rộ lên, tiếng cười vừa cất lên đột nhiên 7 cặp mắt như tia lazer phóng nhanh về phía tôi. Tôi lạnh người, nhìn bọn họ người nào người nấy nét mặt đen như đít nồi đang trừng trừng nhìn mình, đành cười khan hai tiếng : “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”

Người phản ứng đầu tiên lại lời nói của tôi là Bách Lý Tấn, hắn liếc tôi 1 cái, bũi môi, hừ mũi đầy khinh bỉ, sau lại ngồi phich xuống đất, nhặt 1 cái võ bình sứ trắng bị vỡ mà gào khóc: “Ôi! Thuốc của ta ơi, các người chết thật thảm!”

Sau tiếng gào khóc của hắn mấy nha đầu Tiểu Hồng, Tiểu Thanh cũng ngồi xuống kêu gào : “Ôi! Thuốc của ta!” Rồi nhất loạt bắn ánh mắt hình viên đạn về phía tôi sau tiếp tục kêu gào, tôi bó tay, bất lực vỗ trán.

“Mẹ!” Thẩm Lạc đi đến ôm lấy chân tôi như mọi khi, tôi cuối người bế bé lên, bé vui vẻ gọi thêm 1 tiếng “Mẹ!” sau lại hỏi : “Hôm nay Lạc Nhi vẫn phải ngâm trong cái thứ nước đen xì đó nữa sao mẹ?”

Tôi hơi nhíu mày nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp trả bé, rồi ngước mắt nhìn Lan Lan đang đứng bên, cô bé hiểu ý xoay người bước đi. Tôi nhìn bóng Lan Lan khuất dần sau dãy hành lang, lại nhìn cái đám ô hợp Bách Lý Tấn đang kêu gào giữa sân, nói to : “Bách Lý Tấn, anh còn muốn ngồi đó khóc than đến bao giờ?”

Bách Lý Tấn nghe tiếng tôi gọi ngẩng phất đầu nhìn, rồi đứng lên đi đến bên cạnh tôi, giơ tay đón lấy Thẩm Lạc, Thẩm Lạc rất ngoan ngoãn mặc cho hắn bế. Bách Lý Tấn bế được Thẩm Lạc rồi, xoay người định đi nhưng như nghĩ ra gì đó xoay lại nhìn tôi 1 cái rồi nói: “A Ngưng, cô vẫn chưa rửa mặt kìa.” Sau xoay người đi mất. Mây đen đột nhiên vần vũ đầy trời.

Ngày…tháng…năm…

Thẩm Lạc đã ngâm nước thuốc được 3 tuần, ngày nào bé cũng phải ngâm 2 canh giờ trong cái bồn thuốc đen ngồm mà Bách Lý Tấn pha chế, lúc đầu khiến da bé gọp lên trong rất đáng thương, tôi đau lòng nhiều lần cải nhau với Bách Lý Tấn, nhưng dạo này bé không bị gọp da khi ngâm thuốc nữa, người thấy cũng khỏe hơn trước rất nhiều, giờ tôi mới tin cách ngâm nước thuốc này của Bách Lý Tấn là có công hiệu, nên vẫn mặc hắn, miễn sau Thẩm Lạc có thể vui vẻ khỏe mạnh, sống không bệnh hoạn gì hết là được rồi. Chỉ có đều cái mùi thảo dược trên người bé thật khiến tôi không tài nào chụi nỗi. Tôi vẫn chưa tìm được Bách Lý Việt, à mà Bách Lý Tấn nói không cần tìm Bách Lý Việt, có hắn ta là đủ rồi, tất nhiên tôi không tin.

Tôi gấp quyển nhật ký lại, liếc nhìn Thẩm Lạc ngủ say trên giường 1 cái, sau đứng lên đẩy cửa bước ra ngoài. Trời hôm nay rất trong, sao rất sáng, ngồi nhìn mấy ngôi sao lấp lánh bên cửa sổ tự nhiên tôi rất muốn ngắm sao, nên bước chân ra vườn, lúc này ngồi trên xích đu vừa đun đưa vừa hưởng gió mát vừa ngắm sau thì tuyệt biết mấy, dầu gì giờ này cũng còn sớm.

Tôi nương theo ánh trăng đi trên con đường mòn lát đá nhỏ, đi 1 lúc đã đến khu vườn của tôi, thế nhưng lúc này trên chiếc ghế tròn bên bộ bàn ghế tôi đặt giữa vườn có 1 người đang ngồi, hắn mặt y phục trắng, tóc đen không buộc để xỏa tung ra rơi rớt trên bả vai trên lưng, hắn nằm phủ phục trên bàn không động đây. Tôi nhìn thấy mà điếng người, không phải mình gặp cái gì không sạch sẽ đấy chứ? Hiện tại tôi chỉ có 1 mình lại đứng trong đêm tối trong 1 khu vườn, trước mặt còn xuất hiện 1 vật thể lạ chưa xác định là người hay quỷ.

Tôi nghe giọng mình lắp bắp hỏi: “Người…Người nào?” Vật thể lạ không lên tiếng chỉ phát ra 1 tiếng thở dài “Hơi!”.

Tôi càng lạnh người, hầu như da gà da vịt gì đều nổi lên hết, hai chân tôi run rẩy, lập lại câu hỏi lúc nãy: “Người…Người nào?”

Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ phát ra thêm 1 tiếng thở dài “Hơi!”

Tôi run bắn người, sau 3 giây run rẩy, tôi xoay người toan chạy đi, nhưng chân vừa nhấc tiếng “vật thể lạ” lại phát ra từ sau lưng: “A Ngưng!”

Tôi nghe “vật thể lạ” gọi tên mình thì hoàn toàn sụp đổ, người phủ phục trên đất. OZG! Không phải chứ, hắn còn biết tên tôi, à tên của cơ thể tôi đang trú ngụ, hắn không phải là quỷ đến bắt hồn tôi đấy chứ?

“A Ngưng, cô định nằm trên đất đến khi nào? Đang là mùa hè nhưng nếu nằm trên đất vào ban đêm vẫn sẽ bị bệnh đấy.”

Vật thể lạ lại lên tiếng, nhưng hắn nói gì nhỉ, không không vấn đề đó không quan trọng, cái quan trọng là giọng nói này nghe rất quen, chẳng phải cái giọng eo ** này là của Bách Lý Tấn sau? Tôi bình tĩnh suy nghĩ lại, biết mình đã bị Bách Lý Tấn chơi khâm, lập tức vùng khỏi mặt đất xoay người hướng “vật thể lạ” lao đến, tay còn không quên giơ ra thủ thế. Bách Lý Tấn như cảm nhận được sát khí, ngẩng phất đầu lên, tôi nhìn thấy ánh mắt hắn tóe lên sự ngạc nhiên, xong từ ngạc nhiên đổi sang sợ hãi, vội xua tay luôn miệng nói: “A Ngưng, khoan khoan, cô đừng lại đây…AAAAA….”

Trong màn đêm yên tĩnh của ngày hè, bầu trời đầy sao sáng, còn tô điểm thêm 1 nửa vầng trăng, dưới dàn mướp mới ra bông của tôi tỏa hương thơm mát, Bách Lý Tấn bị tôi hành hung kêu la thất thanh, giọng hắn lan ra vang xa mãi trong đêm. “Anh khóc cái gì, tôi chỉ đấm có 1 cái.” Tôi bũi môi khinh thường nhìn Bách Lý Tấn, hắn từ lúc nãy đến giờ cứ ôm mặt khóc thút thít, đàn ông con trai gì đâu mà.

“Chỉ đấm có 1 cái, cô nói vậy mà nghe được à, 1 cái đấm của cô trúng ngay con mắt tôi đây này…Ôi, mặt của tôi…Hức…”

Hắn trừng mắt nhìn tôi, sao lại ôm lấy mặt tiếp tục nức lên nghẹn ngào, tôi bó tay, vỗ vỗ bả vai hắn trấn an : “Được rồi, cùng lắm sau này tôi không đánh mặt anh nữa, được chưa?”

“Thật sao?” Hắn ngẩng phất đầu hỏi, tôi gật đầu như trả lời,

“Thật!” “Vậy được rồi, coi như lần này tôi bỏ qua cho cô. Nhưng sao giờ này cô lại ở đây? Lạc Nhi ngủ rồi sao?”

“Uhm, ngủ rồi, tôi định ra đây ngắm sao, nhưng nào ngờ gặp anh, còn tưởng đâu là gặp quỷ nữa chứ.”

“Cái gì? Cô nói xem trên đời này làm gì có con quỷ nào đẹp như tôi hả?”

Bách Lý Tấn hét ầm lên, nhìn điệu bộ phùng mang trợn má của hắn khiến tôi bậc cười, “Phải phải, anh đẹp hơn quỷ nhiều.”

Đêm đó tôi ngồi nói chuyện với Bách Lý Tấn đến tối muộn, hắn nói rất nhiều chuyện, kể cho tôi nghe rất nhiều đều lý thú lúc hắn đi hái thuốc. Tôi cũng đem câu chuyện của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn kể cho Bách Lý Tấn nghe. Bách Lý Tấn hỏi tôi sao lại kể cho hắn nghe, lúc đó tôi còn nhớ mình nói như thế này: “Con người ta sống trên đời rất mong 1 ai đó mở lòng với mình, dù cho những câu chuyện họ kể với bạn có 2/3 là giả nhưng bạn chắc chắn sẽ rất vui vẻ vì cảm thấy mình có thể trở thành chỗ dựa cho họ, và tất nhiên nếu muốn người khác mở lòng với mình thì mình phải mở lòng với họ trước. Anh đã mở lòng với tôi, kể cho tôi nghe nhiều chuyện của anh như thế, tôi nghĩ để công bằng cũng nên kể lại cho anh nghe chuyện của mình.”

Bách Lý Tấn sau khi nghe tôi nói xong thì ôm tôi khóc, vừa khóc vừa nói: “A Ngưng, tôi sẽ là tri kỷ của cô, cô cứ xem tôi như cái hố phân, muốn nói gì cứ kiếm tôi mà nói, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật, không nói cho ai nghe.” Tôi rất nghi ngờ với lời hứa của Bách Lý Tấn, vì cái miệng của hắn ta cứ như chưa kéo da non, tôi nghĩ có 1 ngày nào đó khi hết chủ đề hắn cũng sẽ lôi vài cái gọi là “bí mật” đó ra làm chủ đề mất. Giữa tôi và Bách Lý Tấn sau đêm đó đã có 1 cái gì rất khác nảy sinh, chỉ có đều cái gì rất khác lạ đó là gì thì tôi không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.