Xuyên Qua Ta Trở Thành Pháp Sư Diệt Yêu Trừ Ma

Chương 11




Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, có lẽ do trận mưa lớn tối hôm qua, cả khu vườn mát mẻ hương hoa hương cỏ, thấm vào ruột gan.

Một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi ôm rổ, đi trên thềm đá của đường nhỏ, nàng mặc một thân váy màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh vãn thành hai búi tóc đơn giản, cắm một cây trâm xanh biếc, phụ trợ thêm cho trang phục của mình.

Nàng ngũ quan tinh xảo, mắt hạnh thật to, lông mi thật dài, miệng anh đào nhỏ, dù không nói lời nào, gương mặt luôn như tươi cười. Toàn thân khiến cho người cảm giác hoan hỉ.

Một nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn tuổi xấp xỉ với nàng đi theo phía sau.

“Tiểu thư, hôm nay chúng ta hái hoa gì!” Nha hoàn Tiểu Đào hỏi.

Thiếu nữ cười tủm tỉm: “Cha ta thích nhất tường vi, đương nhiên là hái hoa tường vi.”

Sau khi cha nàng hôn mê, mỗi sáng sớm nàng sẽ hái một ít hoa bỏ vào bình hoa, chỉ hy vọng cha nàng có thể mỗi ngày đều cảm nhận được hương hoa quen thuộc mà mau mau tỉnh lại, hoặc là khi tỉnh lại có thể nhìn đến hoa mà mình thích trước tiên.

“Tiểu thư thật có hiếu tâm, Tam lão gia nhất định sẽ tỉnh lại.” Tiểu Đào nghiêm túc, chần chờ, lại nói tiếp: “Hôm qua Trung Dũng vương phủ mang Tiết thần y tới, ta nghĩ a, Tam lão gia nhất định rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

Nữ hài nhi dùng sức gật đầu: “Đúng, cha ta sẽ tỉnh lại, ông sẽ tốt lên.”

“Nói đến Trung Dũng vương phủ, tiểu thư, ta nghe nói, tiểu thế tử kia đã thật lâu không có lộ diện. Thiệt là, làm hại Tam lão gia nhà chúng ta thành như vậy, ngay cả tới cửa xin lỗi cũng không thể, tại sao có thể có người như vậy. Xảy ra chuyện, chỉ để cha của mình ra mặt giải quyết hậu quả, ngay cả lão Vương gia cũng mạnh hơn hắn nhiều. Ta...” Nha hoàn còn chưa nói xong, đã bị nữ hài nhi ngăn lại.

“Không nên nói bậy, cẩn thận tai vách mạch rừng.”

Tiểu Đào liền vội vàng gật đầu.

Nữ hài nhi đi vào vườn hoa, dùng cây kéo tỉ mỉ cắt hoa, những chuyện này từ trước đến nay nàng đều tự làm, không nhờ người khác.

Nàng là Trịnh Tĩnh Hảo, tiểu thư tam phòng Trịnh phủ, Trịnh gia có bảy tiểu thư, cha mẹ đều gọi nàng là Tiểu Thất.

Trịnh gia đời đời thư hương thế gia, đến đời tổ phụ nàng, xem như hiển hách nhất, hiện thời tổ phụ mất, chỉ còn tổ mẫu.

Đại bá phụ, Nhị bá phụ đều làm quan trên triều, chỉ có cha nàng, cha nàng không thích làm quan, cũng không chịu thi khoa cử, dù là như thế, nhưng tài hoa trứ danh, đại để là vì lý do này, phụ thân nàng được Trung Dũng vương gia mời làm tiên sinh, làm thầy cho con trai ông ta là tiểu thế tử.

Cha nàng cũng cảm thấy chuyện như thế rất tốt, nhưng lại không nghĩ đến, đúng là bởi vì chuyện này mới khiến cho ông rơi vào tình trạng hôm nay. Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Tiểu Thất thở dài một tiếng.

Tiểu thế tử trời sinh tính bất hảo, cũng không chịu học tập cho thật giỏi, thường xuyên giận dỗi với Trung Dũng vương gia. Phụ thân nàng mỗi lần đều đứng ra giảng hòa, lại không chịu từ bỏ công việc này, ông vẫn luôn nói tiểu thế tử là một hài tử cực có thiên phú.

Tuy nhiên bởi vì đứa bé ngoan này, ông bị ngựa đạp trúng, lâm vào hôn mê bất tỉnh!

Tiểu thế tử giận dỗi với Trung Dũng vương gia, một thân một mình cưỡi ngựa chạy như điên mà đi, mà cha nàng vì cứu người, cũng nhanh chóng đuổi theo, bởi vì con ngựa mất khống chế, cha nàng bị quăng xuống, mà lúc này ngựa của tiểu thế tử đang chạy tới, đạp lên.

Hiện thời cha nàng đã hôn mê hơn một năm, mặc dù Trung Dũng vương phủ tìm vô số danh y đến xem, vẫn không có chuyển biến gì tốt.

Nghĩ đến chỗ này, Tiểu Thất càng cảm thấy tiểu thế tử kia không phải là người tốt, nếu như không do hắn, làm sao sẽ nháo thành nông nỗi ngày hôm nay? Mặc dù không cho phép nha hoàn nói bậy, nhưng trong lòng Tiểu Thất cũng nghĩ như vậy, oán hận cực kỳ.

Chán ghét chán ghét! Tiểu thế tử là người xấu đáng ghét nhất!

Tiểu Thất cắt hoa xong, nhấc rổ lên: “Chúng ta đi thôi!”

Tiểu Đào lập tức nói: “Tiểu thư, ngài để nô tỳ cầm cho.”

Tiểu Thất không chịu, nghiêm túc nói: “Ta nói rồi, chuyện như vậy ta không muốn nhờ người khác.”

Tiểu Đào giậm chân: “Tiểu thư cái gì cũng không cho nô tỳ làm, nô tỳ làm sao mới được đây.”

“Ta nói rồi không để cho ngươi đi theo ta. Ngươi cứ không nghe, cũng chỉ ở trong nhà mình, chẳng lẽ còn có thể xảy ra chuyện gì sao? Trước kia ta đều tự mình tới a!” Tiểu Thất lảm nhảm.

Tiểu Đào: “Thường ngày bên cạnh tiểu thư có Đại Bạch a, nhưng bây giờ không thấy Đại Bạch, nô tỳ làm sao có thể yên tâm. Nô tỳ đương nhiên là không sợ bọn đạo chích bên ngoài, chúng ta có hộ viện mà. Nhưng một khi Lục tiểu thư xuất hiện! Lục tiểu thư cả ngày chỉ biết khi dễ người, có nô tỳ, sẽ đỡ hơn một chút.”

Hai người vừa dứt lời, liền nghe một giọng nói bén nhọn lạnh lùng của nữ tử nói: “Các ngươi nói ai khi dễ người, một đứa nha hoàn cũng dám ở sau lưng bố trí chủ tử, quả nhiên là phản. Tiểu Thất, tam phòng các ngươi, chính là dạy đầy tớ như vậy sao? Nếu như ngươi không biết dạy, ta tới giúp ngươi dạy.”

Nữ tử phục trang đẹp đẽ từ sau núi giả đi ra, nàng ta mặc một thân váy áo hồng đào, cả người xinh đẹp mỹ lệ, nhìn ra được, nàng ta lớn tuổi hơn so với Tiểu Thất, một đôi mắt xếch khiến cho người ta có cảm giác không dễ trêu vào.

Tiểu Thất mỉm cười hơi phúc thân, nàng chân thành nói xin lỗi: “Lục tỷ, là lỗi của Tiểu Thất. Tiểu Đào phạm sai lầm, ta sẽ hảo hảo dạy nàng ấy. Kính xin Lục tỷ thứ lỗi.”

Trịnh Tĩnh Xu cao thấp quan sát Tiểu Thất, cười lạnh: “Ngươi giao tiện nha đầu này cho ta. Ta xem a, ngươi không biết cách dạy người.”

Tiểu Thất đương nhiên không chịu, nàng kiên trì: “Lục tỷ, thực xin lỗi, ta biết rõ sau lưng nghị luận ngươi là chúng ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi. Nhưng Tiểu Đào không thể giao cho ngươi.”

Tiểu Thất đuối lý, nói chuyện bồi tiếp cẩn thận, nhưng Trịnh Tĩnh Xu không muốn như vậy, nhìn Tiểu Thất như vậy, nàng ta càng thêm tức giận, hừ lạnh một tiếng, Tĩnh Xu nói: “Ngươi làm bộ làm tịch cái gì, người nào không biết ngươi là ai. Trịnh Tiểu Thất, ta cũng biết là sau lưng ngươi sẽ không nói ta hảo, nếu không phải như vậy, nha hoàn của ngươi làm sao sẽ nói thế.”

Tiểu Thất cúi thấp đầu, ”Lục tỷ, thật sự thực xin lỗi.” Nàng cũng biết nói những thứ khác không hữu dụng, chỉ có thể không ngừng xin lỗi, chuyện này đều là các nàng không đúng.

Đột nhiên, Trịnh Tĩnh Xu nở nụ cười khó hiểu, nàng mang theo nụ cười quỷ dị, nói: “Chó của ngươi đâu, thường ngày ngươi không phải là mang theo chó của ngươi tới sao? Chó của ngươi tên gì? Đại Bạch đúng không? Ngươi vì sao không mang theo nó đã tới đây?”

Tiểu Thất cắn môi, Đại Bạch là lễ vật cha nàng tặng năm nàng bảy tuổi, nhiều năm như vậy, nó từ Tiểu bạch biến thành Đại Bạch, vẫn luôn làm bạn ở bên người nàng, đúng là không thấy Đại Bạch. Bảy ngày trước, Đại Bạch bị mất tích, các nàng đã từng tìm khắp Trịnh phủ, nhưng lại không có một tia manh mối.

Tiểu Thất trịnh trọng: “Đa tạ Lục tỷ quan tâm, ta sẽ tìm được nó.”

Trịnh Tĩnh Xu cười sáng lạn: “Phải không? Ha ha, ta xem a, nó rõ ràng là con chó ngốc, tự mình chạy loạn, bị người bắt đi đi? Ừ, nói không chừng là bị người làm thành bánh bao thịt chó rồi!”

Tiểu Thất lập tức ngẩng đầu, nàng bình tĩnh tâm tình của mình: “Lục tỷ cần gì nói như vậy, Đại Bạch sẽ không có chuyện gì, ta sẽ tìm được nó. Tỷ tỷ đừng nói như vậy.”

Trịnh Tĩnh Xu ác ý: “Ta cứ muốn nói như vậy, thì thế nào đây, chỉ có ngươi mới có thể coi một con chó ngốc thành bảo vật. Người ngu xuẩn, chó cũng ngu xuẩn. Cũng bởi vì ngươi ngu xuẩn, cha ngươi mới vẫn chưa tỉnh lại.”

Trong mắt Tiểu Thất tóe lửa, nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem.”

“Ta cứ nói cha ngươi vẫn chưa tỉnh lại, vậy thì thế nào? Cha ngươi chính là đồ không có tiền đồ, cho nên mới phải đi làm tiên sinh cho người ta, hiện thời vẫn chưa tỉnh lại cũng là đáng đời, đáng đời, đáng đời!” Trịnh Tĩnh Xu dương dương đắc ý, nàng ta cười lạnh: “Tam phòng các ngươi là đồ đáng ghét, cha ngươi không có tiền đồ, mẹ ngươi là hồ ly tinh, ngươi là tiểu tiện nhân, các ngươi không phải là thứ tốt!”

“Pằng!” Tiểu Thất một bạt tai đánh tới.

Tĩnh Xu không nghĩ tới Tiểu Thất sẽ động thủ, bị đánh một bạt tai, nàng ta bị chọc giận, tức giận xông tới: “Ta đánh chết ngươi tiện nha đầu này.”

Tĩnh Xu và nha hoàn bên cạnh cùng nhau xông tới, bốn người trong lúc nhất thời đánh nhau thành một đoàn.

Tiểu Thất động thủ trước, nàng cũng không muốn làm to chuyện, bởi vậy chỉ là né tránh, cũng không thật sự động thủ, nhưng Tĩnh Xu không nghĩ như vậy, Tiểu Thất càng né tránh, nàng ta càng ương ngạnh muốn đánh người, hơn nữa nàng ta cũng có ý, chỉ nhẫn tâm đánh vào mặt Tiểu Thất.

Tiểu Thất phát giác ý đồ của nàng ta, né tránh càng thêm lợi hại, thiếu niên ngồi chồm hổm ở trên tường mắt thấy tay Tĩnh Xu sắp đánh vào mặt Tiểu Thất, ném ra cục đá đánh trúng đầu gối Tĩnh Xu.

Tĩnh Xu ngã xuống đất, cũng vừa lúc đó, hộ viện nghe được động tĩnh, lao đến. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.