Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 444: Chương 444




Lục Hình Văn vẫn cứ thong thả ngồi đó, anh biết nếu không tìm được người, người gấp chính là Lâm Nguyên Sinh.

Lâm Nguyên Sinh đứng dậy, buồn bực mà đi tới đi lui.

“Không được, cậu ấy là chồng cậu, khán giả đều biết, làm sao mà quay? Có thể làm cho khán giả hiểu lầm*! Lý Tề với Tiểu Hòa lại không phải là quan hệ tình nhân! Tiểu Hòa có thể hơi sùng bái Lý Tề thái quá, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức sùng bái.”

*nguyên văn: xuất hí, có nghĩa là một diễn viên khi đóng vai một nhân vật lại làm cho người xem không nhìn ra nhân vật của nguyên tác mà nhìn ra thành một người khác.

“Tôi sẽ không làm cho khán giả hiểu lầm.” Lục Hình Văn nói một cách tự nhiên.

“Tại sao cậu lại tiến cử cậu ấy?”

Lục Hình Văn nói giọng đương nhiên: “Nghe lời anh nói, tôi cảm giác lựa chọn thích hợp nhất là em ấy.”

Lâm Nguyên Sinh cạn lời, dù sao dùng người mới hay dùng diễn viên đã ra mắt, mỗi một người đều là xuất thân chính quy, đã thông qua được huấn luyện kỹ thuật diễn xuất chính thống, trình độ ít nhất cũng đạt tới mức hợp cách.

Mà Phí Khả, cho đến thời điểm này, có thể nói là chưa có bất kỳ tác phẩm truyền hình mà có thể đem ra mà nói.

Biểu hiện của nhân vật Không Bình Dịch trong <Tiên Hoa Tông Môn Lục> có lẽ là không tệ so với một bộ phim truyền hình, nhưng trong mắt Lâm Nguyên Sinh cũng không phải là thứ gì đáng kể.

Nhưng mà ------

“Tôi chỉ tranh thủ cho em ấy một cơ hội casting.” Lục Hình Văn nói, “Đến lúc đó anh tự đánh giá, có thể mời thêm ai đó khác, phó đạo diễn, biên kịch, cùng nhau làm ban giám khảo, đánh giá diễn xuất của Phí Khả. Tôi sẽ không tham gia thảo luận, không tham gia đánh giá.”

Lâm Nguyên Sinh hoài nghi: “Cậu thật sự là có niềm tin với cậu ấy? Cậu là thật lòng tiến cử cậu ấy, chứ không phải là tìm cách nhét cậu ấy vào đoàn phim?”

Lâm Nguyên Sinh đã từng hợp tác với Lục Hình Văn, hai người đều hiểu rõ phong cách làm việc của nhau, trước giờ đều thẳng thắn nói chuyện, không quanh co.

Lục Hình Văn thừa nhận: “Nói là không có tư tâm thì là không thể, nhưng tôi có niềm tin với em ấy là thật. Nếu hôm nay Lý Tề không phải là tôi, thì tôi cũng không tiến cử em ấy cho vai Tiểu Hòa. Đồng thời, tôi yêu cầu lúc castings, tôi sẽ đến đối diễn với em ấy.”

Lâm Nguyên Sinh trong phút chốc liền hiểu rõ Lục Hình Văn muốn nói cái gì. Lục Hình Văn là muốn dùng quan hệ của mình và Phí Khả để kéo cậu ấy nhập diễn, giữa Tiểu Hòa và Lý Tề không phải là tình yêu, nhưng sự trói buộc, phản ứng, hỗ trợ lẫn nhau giữa họ, có thể thông qua Lục Hình Văn dẫn dắt, chuyển đổi thành diễn xuất hiện ra trên màn ảnh lớn.

Nói một cách đơn giản, chính là vì Lý Tế đối với Tiểu Hòa mà nói rất đặc biệt, loại đặc biệt này nếu muốn hiện ra trên màn ảnh lớn, cần dựa vào kỹ năng diễn xuất. Nhưng Phí Khả đến diễn, bản thân Lục Hình Văn đối với cậu mà nói là đặc biệt rồi, cậu chỉ cần nhập diễn, tự nhiên lộ ra phản ứng của chính mình là được rồi.

Còn như việc loại đặc biệt này là do tình yêu dẫn dắt tạo nên, không phải là loại đặc biệt mà kịch bản đã miêu tả - là sự sùng bái của kẻ yếu đối với người mạnh, thì chỉ cần dựa vào Lục Hình Văn dẫn dắt thôi.

Lâm Nguyên Sinh hàm hồ lầu bầu: “Cái này không công bằng nha, quan hệ của cậu và Phí Khả không giống, đối với các diễn viên khác không công bằng.”

Lục Hình Văn không quan tâm, nói: “Tôi cũng có thể đối diễn một lần với các diễn viên khác. Tôi chỉ là một đề nghị, quyền quyết định nằm trong tay anh, cứ cho là cuối cùng anh vẫn chọn diễn viên khác, tôi cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Quyết định diễn viên, vốn dĩ không phải việc của tôi.”

Lâm Nguyên Sinh cuối cùng cũng đáp ứng, y vẫn là tin tưởng Lục Hình Văn.

Lục Hình Văn trước tiên gọi điện thoại thông báo cho Phùng Kiệt, nhờ y giúp Phí Khả đặt vé máy bay.

Anh hiểu rõ Phùng Kiệt, đầu tiên là phải để cho Phùng Kiệt chuẩn bị tâm lý.

Quả nhiên, sau khi anh tạm biệt Lâm Nguyên Sinh, vừa về tới nhà, Phùng Kiệt đã ở cửa chờ anh, bộ mặt nghiêm túc.

Lục Hình Văn mở cửa, lịch sự mời Phùng Kiệt vào nhà, còn rót cho y một ly soda.

Phùng Kiệt đẩy ly nước đi, chất vấn: “Cậu cho anh uống soda làm cái gì? Bây giờ cái anh cần không phải là soda, mà là vodka, là brandy, là rượu Mao Đài!!!”

Lục Hình Văn đứng dậy, mở tủ rượu: “Tôi có thể khui cho anh, nhưng anh tự mình lái xe tới mà? Cũng không sao, có thể gọi tài xế lái thay.”

Phùng Kiệt uống một hơi hết sạch soda, cũng không thở gấp mà nói: “Cậu đừng có chuyển đề tài. Lục Hình Văn, cậu lần này là quyết tâm theo đuổi Phí Khả sao? Ngay cả tài nguyên của Lâm Nguyên Sinh cậu cũng muốn đưa cho Phí Khả, tôi phục cậu rồi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày cậu cũng tình yêu úng não* như vậy, tài nguyên của Lâm Nguyên Sinh dễ lấy như vậy sao? Cậu cho cậu ấy phim cho của Lâm Nguyên Lập là được rồi, tư lịch* của Phí Khả mà diễn phim của Lâm Nguyên Sinh, sẽ bị người ta chế giễu!”

*lý lịch và năng lực.

*nguyên văn: luyến ái não, chỉ những người mà trong đầu toàn là bóng hình của người yêu, đem hết tinh lực thời gian cho người yêu.

Lâm Nguyên Sinh, là đạo diễn đã từng đoạt giải thưởng ở triễn lãm phim quốc tế. Diễn viên tham gia phim của y, có ảnh đế Lục Hình Văn, có ảnh hậu, ngay cả diễn viên đóng vai mẹ của Tiểu Hòa trong phim, tuy là đất diễn ít, nhưng cũng là diễn viên kỳ cựu đã từng đoạt giải Kim Vũ cho nữ phụ xuất sắc nhất.

Bằng tư lịch của Phí Khả, giống như học sinh tiểu học trong đội ngũ sinh viên đại học, quá chói mắt rồi.

Đến lúc đó không chỉ Phí Khả bị khán giả chê cười là nhờ quan hệ, ngay cả Lục Hình Văn cũng sẽ bị chê cười là đồ tình yêu ngập não, đẳng cấp sẽ rớt thảm hại.

Lục Hình Văn thở dài: “Anh có thể nào đừng kích động như vậy không? Chỉ là casting, không phải là đã tranh thủ vai này luôn rồi. Tôi tin vào thực lực của Phí Khả, bởi vậy tôi mới cử hiền bất tị thân*, tiến cử em ấy với Lâm Nguyên Sinh, Lâm Nguyên Sinh cho em ấy cơ hội thử vai, cái này không phải quá tốt sao? Nếu như Phí Khả không có thực lực đó, Lâm Nguyên Sinh tự nhiên sẽ không đáp ứng. Đạo diễn không đáp ứng, một diễn viên như tôi còn nói cái gì?”

*chọn người tài không quan tâm đến là người thân hay kẻ thù

Phùng Kiệt lo lắng: “Nhưng cư dân mạng không biết a, nếu thử vai thành công, tuyên truyền tung ra, bọn họ sẽ bắt đầu chế giễu cậu!”

Lục Hình Văn không quan tâm: “Một, tôi không lên mạng, không nhìn thấy lời trào phúng của bọn họ, bọn họ nói cái gì, đối với tôi mà nói không đau không ngứa; hai, nếu như thử vai thành công, chứng minh rằng Lâm Nguyên Sinh đã công nhận thực lực của Phí Khả, vậy đợi khi phim công chiếu, đứng trước tác phẩm, bọn họ chỉ có thể câm miệng.”

“Cậu không sợ trào phúng của cư dân mạng, còn Phí Khả thì sao? Cậu ấy lại đi theo phái thần tượng, gần đây còn có chút xu thế trở thành một lưu lượng, cậu ấy không thể không quan tâm đến dư luận trên mạng. Đồng thời, dàn diễn viên của bộ phim này quá lợi hại, cứ cho là Phí Khả trước mặt họ phát huy thực lực tốt nhất của mình, cũng không bằng một phần mười bọn họ, sẽ vẫn bị trào phúng như cũ. Tóm lại, chuyện này trước hết cứ báo cho Phí Khả với Miêu Hân, để bọn họ tự quyết định.”

Thời gian cấp bách, buổi casting sắp xếp vào một tuần sau.

Phùng Kiệt không đợi đến ngày hôm sau, lập tức báo cho Miêu Hân.

Miêu Hân quả nhiên cũng bạo phát, một nửa là kích động, một nửa là lo lắng.

Hai người đại diện thảo luận nửa ngày, đều vô cùng phát sầu, đặc biệt là Miêu Hân, tài nguyên tốt như vậy, không nhận thật đáng tiếc, nhận rồi lại bị công chúng chê cười là dựa vào quan hệ.

Quá khó chọn lựa!

Lúc Phùng Kiệt cúp điện thoại, y và Miêu Hân chỉ thảo luận ra một kết quả.

“Miêu Hân nói cô ấy sẽ thương lượng với Phí Khả một chút.”

Lục Hình Văn liếc y một cái, Phùng Kiệt cảm giác cái này giống như “nhìn bằng nửa con mắt”, nhưng rất nhanh, không thấy nữa.

Lục Hình Văn chỉ chỉ vào điện thoại của mình: “Không cần thương lượng, Phí Khả đáp ứng rồi, em ấy đã mua xong vé máy bay, sáng mai sẽ về tới.”

Phùng Kiệt: “……. Cậu có phải lại đi ép buộc hay cám dỗ người ta?”

Lục Hình Văn dùng bộ mặt nhìn kẻ ngốc nhìn Phùng Kiệt: “Phí Khả vốn rất ngoan ngoãn nghe lời.”

10 giờ ngày tiếp theo, Phí Khả về tới rồi.

Lục Hình Văn tự mình lái xe ra sân bay đón cậu, Miêu Hân nhận điện thoại của Lục Hình Văn, nói không cần gọi tài xế đến đón, lúc anh đến đón Phí Khả, thật sự bị kinh hãi một chút.

Cô cảm thấy bản thân không phải là đồ ngốc, Lục Hình Văn đây là đang tán tỉnh Phí Khả đi?

Đây đâu có phải nội dung giao dịch đâu?

Tại sao Phùng ca lại không có chút phản ứng nào?!

Bốn người ở nhà Lục Hình Văn mở cuộc họp ngắn. Chủ yếu là Phùng Kiệt và Miêu Hân thảo luận, hai người vô cùng kích động, người này nói người kia nghe, từ bộ phim đã đoạt giải của Lâm Nguyên Sinh cho tới diễn viên đóng vai A Thiên trong phim, Trần Tư Dục, đã từng đoạt giải ảnh đế, đẳng cấp rất cao; từ trình độ diễn xuất của Phí Khả nói mãi cho đến sau khi Lục Hình Văn tốt nghiệp thạc sĩ, giáo sư của anh đã từng gọi anh lên lớp giảng bài, kết quả là Lục Hình Văn trong giảng đường mất sạch kiên nhẫn, mắng học sinh rất dữ….

Lúc Phùng Kiệt và Miêu Hân thao thao bất tuyệt, Phí Khả làm tổ ở bên cạnh, nghiêm túc lắng nghe Lục Hình Văn giảng cho cậu một số nét chính của câu chuyện trong kịch bản.

Phí Khả trước đây đã từng đọc nguyên tác, đại khái câu chuyện đã hiểu rõ. Chỉ là kịch bản so với nguyên tác được cải biên không ít, vẫn cần phải tìm hiểu kỹ thêm một lần.

Lục Hình Văn nói: “Thời gian tương đối gấp, một tuần sau là casting rồi. Anh đã đưa em toàn bộ kịch bản của Tiểu Hòa, còn phần diễn của người khác, do liên quan đến vấn đề bảo mật nên tạm thời không thể cho em xem được. Đất diễn của Tiểu Hòa không nhiều, nhưng mà đối với Lý Tề mà nói, là nhân vật tương đối quan trọng.”

Lục Hình Văn đè thấp giọng: “Anh cho rằng, em muốn học tập, muốn tiến bộ, cần phải nhận bộ phim này, tiến vào dạng đoàn phim như thế này, mới có thể thật sự học được cái gì đó. Đối với như thứ khác, đều không đáng nhắc tới. Đương nhiên, anh tôn trọng ý kiến của em, muốn hay không nhận phần công việc này, vẫn tùy theo em.”

Phí Khả cầm kịch bản, có chút ngại ngùng: “Nhưng, nhưng em có khả năng không qua được buổi casting…”

Đối với bản thân mình, cậu vẫn là có chút tự biết thân biết phận.

Lục Hình Văn không nhịn nổi, nhéo nhéo lỗ tai cậu, nói: “Anh dám tiến cử em, đã chứng minh là em thích hợp với vai diễn này, anh có niềm tin với em.”

Phí Khả không hỏi nhiều nữa, chỉ nghĩ thêm một lúc, liền nói với Lục Hình Văn: “Em nhận.”

Phí Khả biết ý tứ của Lục Hình Văn, những lo lắng “không đáng nhắc tới” đó, tối qua Miêu Hân trên điện thoại đã nói qua với cậu.

Miêu Hân nói, trong kế hoạch của cô, là muốn làm cho Phí Khả phát triển thành loại thần tượng có thể đóng phim truyền hình, có thể ca hát. Làm sao dám nghĩ, cô trước giờ chưa từng nghĩ rằng có một ngày, có thể đưa Phí Khả lên màn ảnh rộng quốc tế.

Có lẽ, có thể diễn trong một bộ phim thương mại là rất không tệ rồi, đã đủ để nâng giá trị bản thân, được khen ngợi trong giới phim truyền hình.

Nhưng hiện tại cái bánh trước mắt quá lớn rồi, có thể bị nghẹn.

Giới phim truyền hình và giới phim điện ảnh, trước giờ đều là hai giới, ở giữa có bức tường cách trở, vô cùng dày, dày đến mức tiểu sinh tiểu hoa nhất tuyến ở giới phim truyền hình cũng cơ hồ là không vượt qua nổi.

Miêu Hân nói, cái bánh này quá thơm, không người nào có thể nhịn mà không ăn, nhưng áp lực để ăn cái bánh này lớn quá rồi.

“Vậy thì cũng thử xem.” Phí Khả trên điện thoại nói với Miêu Hân, “Lục tiên sinh tranh thủ cơ hội cho em, không dám không thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.