Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 2: Chương 2




Về chuyện lấp kín lỗ hổng trên tường này, Kiều Mạch và Cố Nhan Tân đã ăn ý không hề nhắc tới.

Chẳng qua tuy rằng hiện giờ Cố Nhan Tân thành công đi được bước đầu tiên, làm khoảng cách hai người thu hẹp, cũng khiến Kiều Mạch không còn kháng cự với mình nữa, nhưng có một cái lỗ trên tường thật không thế nào chịu cho nổi, xung quanh đều gạch ngói đầy đủ, mà chỉ có nơi này là vô cùng ảnh hưởng mỹ quan.

Quan trọng nhất chính là, lúc hắn bò vào bò ra thật là mệt.

Cho nên Cố Nhan Tân thừa dịp Kiều Mạch không ở nhà trong lúc này liền tiền trảm hậu tấu, mời công nhân cải tạo lại bức tường một lần nữa, sửa sang lại bức tường trở thành một cửa sổ hình tròn đủ rộng.

Như vậy về sau, Cố Nhan Tân ra vào nhà Kiều Mạch lại càng thêm tiện, hắn vô cùng vừa lòng kiệt tác lần này của mình, không chỉ có bản thân tự tán thưởng, ngay cả hai tên cùng ở trong thân thể cũng đều yên lặng giơ ngón cái lên với hắn.

Cố Tam khen ngợi: “Da mặt lại dày thêm một bậc cao.”

Cố Nhan Tân cho đó là lời khen ngợi, vui vẻ nhận lấy, sau đó chờ Kiều Mạch trở về để khoe thành tích.

Kiều Mạch nhất định sẽ không phản đối, mà đối phương giờ đã có thái độ với mình tốt hơn không ít, có vài lần còn sẽ cười với mình, tuy rằng khi Kiều Mạch cười thì tự hắn bắt đầu choáng váng, nhưng đây không quan trọng!

Quan trọng là, hắn đang từng bước từng bước hướng tới thành công.

Cẩn thận chui từ phòng mình qua, Cố Nhan Tân rất chú ý động tác của mình, miễn đừng làm hỏng cái cửa mới này, sau đó quang minh chính đại ném cả người mình lên giường Kiều Mạch, đem đầu vùi vào trong chăn, Cố Nhan Tân hít thật sâu một hơi, cảm giác chóp mũi mình đều tràn ngập hơi thở đối phương.

“Thật là đáng khinh.” Cố Nhan Tân ghé lên trên giường, cảm thấy mình hiện tại quả thực chính là một si hán đáng khinh, nhưng nghĩ đến chuyện lát nữa Kiều Mạch trở về, có thể thấy điều ngạc nhiên mà mình tạo ra cho anh, bất tri bất giác thu mình lại ngủ ngon lành.

Mà Kiều Mạch – kẻ đang bị Cố Nhan Tân tâm tâm niệm niệm, lúc này vừa bước ra từ phòng phỏng vấn, người mặc một bộ thể thao cũng có thể hấp dẫn không ít tầm mắt, đặc biệt là một vài cô gái, liên tiếp đưa ánh mắt nhìn anh.

Kiều Mạch không cấm trong lòng cảm thán, anh lớn lên cũng không tồi, còn có thể hấp dẫn sự chú ý của các cô gái, vậy mà tại sao bên cạnh anh lại lắm người bất bình thường như thế?

Ngẩng đầu vầng thái dương bên trên, có gió thổi từ đầu phố đến cuối phố, mang đi trong không khí oi bức, Kiều Mạch lại cảm giác chính mình trên người hơi lạnh căm căm, vô cùng thoải mái.

Di động trong túi tiền vang vài tiếng, anh cầm nó nhìn, phát hiện là một dãy số xa lạ.

Dây thần kinh Kiều Mạch căng lại.

Giờ trên điện thoại xuát hiện một dãy số xa lạ cũng chủ có một, đó chính là Trác Tuấn Vũ.

Kiều Mạch không biết lời nói của mình có khiến Trác Tuấn Vũ để ở trong lòng hay không, nhưng trước đó có mấy ngày Trác Tuấn Vũ không hề liên lạc với anh.

Chẳng lẽ Trác Tuấn Vũ nghe theo ý mình, không thèm để ý người khác, và giờ lại bắt đầu theo dõi anh?

Chuyển cuộc gọi, thanh âm Kiều Mạch có chút run: “Alo.”

Đối diện rõ ràng là sửng sốt một chút, mới hỏi: “Xin chào, xin hỏi có phải ngài Kiều Mạch không?”

Đâu là một giọng nữ xa lạ, Kiều Mạch trước kia chưa từng nghe qua, điều này khiến anh sửng sốt một chút: “Là tôi, xin hỏi cô là?”

“Đây là tập đoàn Khải Quang, ngài trước đã từng gửi sơ yếu lý lịch đến công ty, xin hỏi khi nào ngài đến đây phỏng vấn?” Đối diện nho nhã lễ độ nói.

Kiều Mạch ồ một tiếng, mới phản ứng lại, ra là sơ yếu lý lịch của anh được người khác xem trọng, cho nên gọi điện thoại tới mời mình đi phỏng vấn, ra là mình nghi thần nghi quỷ, còn tưởng rằng là Trác Tuấn Vũ.

Lặng lẽ khinh bỉ khuôn mặt đầy ‘thương tích’ của mình, Kiều Mạch mới nói nói: “Tôi lúc nào cũng rảnh.”

“Vậy 3h chiều ngày mai, được không ạ?”

Mấy ngày nay là thời điểm quốc khánh, tất cả mọi người đều  nghỉ phép, thật ra cũng không thích hợp phỏng vấn, Kiều Mạch đáp ứng, tỏ vẻ mình sẽ đến phỏng vấn đúng giờ, để đối phương không cần lo lắng.

Cúp điện thoại, Kiều Mạch nhanh chân về nhà.

Anh cảm thấy mình có phải quá tự kỷ hay không, vừa nhìn dãy số thấy xa lạ thì cảm thấy đó là Trác Tuấn Vũ gọi điện thoại tới quấy rầy mình? Nói không chừng đối phương căn bản đã không còn thời gian đến quấy phá mình, nói không chừng mấy ngày nay đối phương bỗng nhiên khai não, đã quên mình từ lâu.

Về đến nhà, Kiều Mạch đẩy cưa phòng ngủ, phát hiện Cố Nhan Tân đang nằm ở trên giường ngủ ngon lamhf, quần áo ở nhà trên người nhăn dúm dó, lộ ra cái bụng trắng hồng.

Kiều Mạch nhịn không được quét hai mắt, ma xui quỷ khiến duỗi tay qua đi giúp hắn kéo quần áo xuống, che bụng lại.

Sau một lúc lâu anh lại như nhớ ra cái gì đó, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng ngủ, ngay cả sự đổi mới trên tường đều không phát hiện, liền đi ngay đến phòng bếp.

Vừa mới vận động nhiều, năng lượng tiêu hao khá lớn, hơn nữa hiện tại thời gian cũng không còn sớm, Kiều Mạch cảm thấy cái bụng mình réo ing lên rồi, cũng tới giờ cơm trưa, anh rửa gạo rửa rau, bắt đầu nấu cơm. Lúc rửa gạo, Kiều Mạch nhớ tới còn có Cố Nhan Tân đang ngủ ở trong phòng, lại nhìn nhìn gạo trong nồi, yên lặng thêm một ít.

Mùi thơm đồ ăn dàn tràn ngập khắp bếp, theo cuối cùng một mâm đồ ăn xuất lò, Kiều Mạch duỗi tay, đang định đi rửa tay, ai biết phía sau bỗng nhiên bị áp lên bằng một khối thân thể ấm áp.

“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân duỗi tay từ sau lưng ôm eo Kiều Mạch, lười biếng cúi đầu, đặt cằm mình gác trên vai Kiều Mạch, híp mắt, “So với cơm, em càng muốn ăn anh.”

Gân xanh trên trán Kiều Mạch nhảy dựng, tay phải thuận thế ra sau dùng sức một chút: “Cút!”

“Ai da!” Cố Nhan Tân tức khắc buông ra tay che lại bụng mình, ủy khuất, “Anh sao lại đánh người nhà như thế.”

Kiều Mạch:……

“Mau bưng thức ăn!” Kiều Mạch bày ra vẻ mặt ghét bỏ.

Chờ đến khi cơm xong, Kiều Mạch chuẩn bị thu dọn chén đũa đi rửa, nhưng lại nhìn thấy Cố Nhan Tân kia bát phong bất động, tức giận đạp hắn một chân.

“Mau đi rửa chén.”

Cố Nhan Tân mím môi đáp: “Không.”

Kiều Mạch cười như không cười: “Ba ngài đây không phải người khoẻ mạnh nhất sao sao? Tự mình thương lượng với mình đi.”

Cố Nhan Tân: “…… Em chỉ có một cái miệng, thương lượng như thế nào?”

“Tôi sao biết mấy người thương lượng thế nào.” Kiều Mạch đứng lên duỗi cái lười eo, đi đến phòng ngủ, “Tôi đi ngủ một lát, đừng phá tôi.”

“Sớm như vậy?” Cố Nhan Tân nhướng mày.

“Tôi vui.” Kiều Mạch đóng cửa lại.

Chờ đến lúc vào phòng ngủ, Kiều Mạch mới phát hiện trong nhà có chô nào đó không thích hợp, anh nhìn chằm chằm lên bức tường có cái cửa sổ lớn hình vòm đã lâu, mới cạn lời thở dài nằm dài trên trên giường.

Được rồi, là từ anh thôi, Kiều Mạch nghĩ thầm, cũng phải cho đối phương cơ hội theo đuổi chứ, mình cũng không thể luôn một mặt cự tuyệt. Hơn nữa gần đây thái độ của Cố Nhan Tân cũng không tồi, đối với mình khá là ân cần, xác thật đã có đủ tư cách của người theo đuổi.

Cảm giác của anh đối với Cố Nhan Tân không phải không tốt, lại đồng ý đối phương theo đuổi, vậy cũng không cần phải làm ra vẻ.

Kiều Mạch ngáp một cái, xoay người ngủ.

Rất nhanh, ngày phỏng vấn đến gần.

Kiều Mạch chuẩn bị quần áo, mặc tây trang đeo cà vạt, đứng trước hai mắt sang hơn sao của Cố Nhan Tân.

“Đẹp.” Cố Nhan Tân thay đổi cách thức khen của cả ba người.

Kiều Mạch trừng hắn một cái, không nói gì.

Bởi vì gần nửa năm nay đều đi tập thể hình, thân thể Kiều Mạch so với lúc trước còn rắn chắc không ít, khuôn hình tinh xảo cũng vì vậy mà nam tính hơn, mặc tây trang vào như biến hoá trở thành một thiếu gia thoát tục.

Khác với người Âu Mĩ, Kiều Mạch mang cho Cố Nhan Tân cảm giác chính là loại ngoài trầm ổn cùng thành thục, dần dần có cảm giác từng trải qua năm tháng. Thân thể anh cân xứng, tứ chi thon dài, tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng hoàn toàn nhìn không ra, nhìn anh lúc này thật không mang phong cách của thường ngày.

Nhưng khi tưởng tượng đến việc Kiều Mạch hiện tại trầm ổn và thành thục mà sau lưng lại phải trả giá cho cai gì, Cố Nhan Tân liền cảm thấy tym mình đau, hắn ôm chặt Kiều Mạch.

Kiều Mạch: “…… Đang làm gì đó?”

Cố Nhan Tân đặt đầu mình cọ cọ trên cổ Kiều Mạch: “Kiều Mạch Mạch, em thật thương anh quá.”

Kiều Mạch:……

“Đây là nhân cách thứ tư sao?”

“Anh nói bậy gì đó.” Cố Nhan Tân vội vàng đứng thẳng, “Chỉ có ba người là đủ rồi, nhiều hơn nữa thì em sẽ ghen tị mất.”

Kiều Mạch liếc mắt đánh giá cẩn thận Cố Nhan Tân một cái, thật sự là không hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì. Không phải vừa mới đeo caravat cho mình sao, sao bỗng nhiên lại ôm mình nói đau lòng……

Suy nghĩ của hắn bay đến Nam Cực rồi à?

Được rồi, Kiều Mạch lại lần nữa sửa lại quần áo, lười đến mức không muốn quản. Anh cự tuyệt Cố Nhan Tân kiên trì muốn đưa mình đi phỏng vấn, muốn trở thành tài xế đưa mình đi.

Người phỏng vấn không tính là nhiều, Kiều Mạch quét một vòng, phát hiện cũng có đến năm sáu người, lúc anh đến cũng chưa đến thời gian phỏng vấn, cho nên liền tùy tiện ở trong đại sảnh tìm một vị trí ngồi xuống, chờ bên trong gọi vào.

Kiều Mạch tùy tay cầm lấy tạp chí trên bàn lật xem, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm gọi điện thoại củ ai đó.

Vốn dĩ Kiều Mạch không nuốn nghe, nhưng vì thanh âm tương đối nhỏ, rõ ràng đã tự đè thấp xuống, nhưng thanh âm đó vẫn mạc danh có chút quen tai, làm Kiều Mạch suy nghĩ cầm lòng không đậu, toàn bộ tập trung đặt trên thanh âm đối phương.

“Cậu gần đây cảm giác thế nào…… Ừm, vậy là tốt rồi…… Cậu không cần phải nhớ thương anh ta…… Ừ, tôi sẽ có giúp cậu để ý…… Tôi không liên lạc với anh ta…… Kiều Mạch là người bình thường, cậu đừng lại như vậy…… Ừ…… Được…… Tôi sẽ…… Ừ, cuối tuần tôi đi thăm cậu…… Tôi biết, sẽ mang theo ảnh chụp anh ta…… Được, gặp lại……”

Thân hình Kiều Mạch bắt đầy căng thẳng, anh thậm chí còn quay đầu nhìn thoáng qua, đối phương đưa lưng về phía mình, ngồi trên ở sô pha, chỉ lộ ra một cái đầu, thanh âm có chút quen thuộc lại làm Kiều Mạch không cách nào đoán được đối phương là ai.

Nhưng trong lời nói người này lại làm suy nghĩ của anh nổi lên như phong ba sóng lớn.

Người này…… Đến tột cùng là ai?

Có lẽ như nghe thấy được tiếng lòng Kiều Mạch, người kia đưa điện thoại di động nhét vào túi tiền, thẳng đứng lên, dần dần chuyển động thân thể của mình.

Đồng thời, một gương mặt khác thường quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Kiều Mạch, làm đôi đồng tử Kiều Mạch hơi hơi co rụt lại.

“Quý Ôn.”

Lâu chủ:

D đã đi được 6 tháng, tôi và anh ngẫu nhiên gặp lại nhau. 

Thật khó để khống chết sự trùng hợp này 

————ngày10/10/2016

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.