Xuyên Qua Miêu Yêu Dưỡng Thành Phi

Chương 46: Ước hẹn bốn người (2)




“Vậy sao?” Tiểu Tiểu đến bên bọn họ, đi quanh họ một vòng, từ đầu đến chân đánh giá họ một lượt.

Ừm, đích xác là có hơi cuồng, ức hiếp ta là người mới hay bắt nạt ta do không được sủng? Hoàng thượng chết tiệt kia, muốn đến còn phải xem bà đây có vui hay không nữa nè, không đến càng tốt, ta còn hiếm lạ gì hắn nữa chứ?

“Được thôi, nếu các ngươi đã cho rằng lời ta nói không quan trọng bằng mấy thứ cung quy kia, vậy bây giờ các ngươi rời đi được rồi, Lâm Tiên cung chẳng thiếu hai tên nô tài các ngươi!”

Hừ lạnh một tiếng, vốn định chỉnh đốn hai bọn họ cái đã, nhưng thấy bây giờ đang là ban ngày ban mặt, không muốn chỉnh người, cứ đem hai người họ đuổi đi là được, vừa hay bảo Hỷ công công đến lãnh cung đem hai người biết nghe lời đến đây.

“Nương nương tha mạng!”

Nghe thấy muốn đuổi hai người họ đi, hai người vội vàng quỳ xuống. Trong hậu cung có quy định đối với cung nữ, nếu cung nữ bị chủ tử đuổi đi, trước phải tìm công công chủ quản để nhận phạt. Về phần là hình phạt gì thì phải xem nguyên nhân bị đuổi đi của mình và tâm tình của công công khi lượng hình, nhưng hình phạt thì thường không nhẹ, chí ít cũng phải rước ba bốn chục gậy. Sau khi hình phạt hoàn tất, thì bị sai đi làm công việc khổ nhất mệt nhất trong cung, hơn nữa thời gian xuất cung cũng bị kéo dài. Cho nên người trong cung đều biết, nếu như thật sự bị đuổi, thì ngày tháng trong cung của cung nữ đó chẳng còn hi vọng gì nữa, thậm chí ngay cả việc xuất cung cũng là hi vọng xa vời.

“Các ngươi lợi hại như vậy, còn cần bổn cung tha mạng nữa sao? Trong Lâm Tiên cung, bổn cung chính là Lão đại, nghe lời thì bổn cung sẽ giữ lại, không nghe lời, từ đâu đến, thì về lại nơi đó cho bổn cung đi!”

Hai cung nữ thôi mà, cũng dám trả treo với ta? Cho dù là Hoàng thượng cũng không dám nói chuyện kiêu căng với cô nãi nãi ta như thế đâu đấy. Tiểu Tiểu âm thầm quan sát hai ả, nhìn đến nỗi hai ả toát hết cả mồ hôi lạnh.

“Nương nương, nô tỳ không dám nữa đâu. Nương nương đừng đuổi chúng nô tỳ ra khỏi cung….”

Hai người cất giọng nghẹn ngào, Tiểu Tiểu khinh bỉ nhìn hai ả một cái, tưởng rằng như thế là có thể khiến ta mềm lòng hay sao? Muốn ở lại đây, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

“Tốt, không muốn rời xa bổn cung chứ gì? Được, bổn cung cho các ngươi một cơ hội, cứ quỳ ở đây đi, ngẫm nghĩ cho tốt sau này phải hầu hạ bổn cung ra sao, biết chưa?”

Lâm Tiên cung ít nhất cũng có hơn mười người, cũng chẳng để ý có thêm hai miệng ăn, chỉ là Tiểu Tiểu muốn giữ lại, cũng chỉ có kẻ biết nghe lời, kẻ không nghe lời, xem thường nàng, thậm chí muốn hoa chân múa tay với nàng, nàng đều không ưa.

Nhìn mặt trời chói chang trên đầu, lại cúi đầu nhìn hai cung nữ quỳ dưới mặt trời, tâm tình Tiểu Tiểu đột nhiên tốt lên. Trời nóng như vậy, nàng cũng không ra ngoài đi dạo nữa, về phòng nghỉ ngơi thôi.

“Nương nương, là ai chọc giận người nữa vậy?”

Hỷ công công vào cửa thì nhìn thấy hai cung nữ quỳ dưới đất, ông biết Tiểu Tiểu ít khi bắt bẻ ngươi khác, cũng rất ít phạt người. Hai nữ nhân quỳ trên mặt đất này, chắc đã khiến Tiểu Tiểu rất tức giận.

“Không có gì! Hỷ công công, Hoa Nguyên đâu?”

Hai ngày rồi, Hoa Nguyên hẳn là qua đây rồi chứ. Tiểu Tiểu sẽ chẳng quan tâm Hỷ công công dùng phương pháp gì để thuyết phục Hoàng thượng, đem Hoa Nguyên đên đây. Nàng chỉ quan tâm kết quả, chỉ cần Hoa Nguyên đến đây là được.

“Hoa Nguyên, còn không mau vào!”

Hỷ công công quay đầu về hướng cửa, Hoa Nguyên cúi đầu rảo bước đi ra, Tiểu Tiểu cao hứng nói:

“Hoa Nguyên, ngươi đến rồi à?”

Trong lòng Hoa Nguyên đánh thịch một cái, lúc nãy chỉ lo thương cảm, không ngờ khi ra khỏi lãnh cung, nàng lại lấy thân phận như vậy để trở về. Đã nói phải từ bỏ, tại sao lúc đến, trong lòng vẫn có chút lưu luyến?

“Nô tỳ Hoa Nguyên tham kiến nương nương!”

Cung cung kính kính quỳ dưới đất, từ nay trở đi, nàng sẽ phải lấy thân phận này mà sống. Nô tỳ, một nhãn tự rất xa lạ.

“Hoa Nguyên, đừng như vậy!”

Tay Tiểu Tiểu toan duỗi ra, nhưng rồi rụt lại. Nô tỳ, nàng ta trước giờ chưa từng tự xưng mình như vậy, còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, nàng ta kiêu căng cỡ nào, kiêu ngạo cỡ nào…nàng ta như vậy, khiến Tiểu Tiẻu thấy không quen.

“Nương nương, đây là quy củ trong cung!” Hoa Nguyên vẫn cúi đầu, làm người khác đoán không thấu nàng ta đang nghĩ gì.

Tiểu Tiểu than một tiếng, cười nói:

“Bên ngoài nóng, chúng ta về phòng trước đã!”

Nàng chính tay dìu Hoa Nguyên đang quỳ dưới đất dậy, nhìn Hỷ công công một cái, Hỷ công công cũng theo mấy nàng đi vào trong phòng, trong viện nhất thời chỉ còn sót lại hai nha đầu đang quỳ.

“Nương nương, lão nô đã dẫn Hoa Nguyên đến cho người rồi, nương nương còn gì căn dặn nữa không?”

Trong phòng người không nhiều, Hỷ công công lấy lòng hỏi.

“Hỷ công công, cuốn sổ lúc trước ta nói….”

Lời khách khí Tiểu Tiểu không nói, điều nàng quan tâm bây giờ chỉ có cuốn sổ kia. Có nó rồi, nàng sẽ bắt đầu gian nan tìm cha cho Điểm Điểm. Phương pháp sư phụ nói kia đúng là không được, kết quả thực nghiệm quá khiến người ta thất vọng.

“Nương nương, người cũng biết, gần đây hậu cung nhiều việc, lão nô thật sự không có thời gian đi lấy cuốn sổ kia. Nhưng sau khi mọi việc ổn thỏa, lão nô sẽ đến kho sách để tìm!”

Cúi thấp đầu, Hỷ công công cảm thấy Tiểu Tiểu đã xem ông như người của mình, trong lòng ông giằn vặt không ít.

“Biết rồi, cởi áo đi!”

Tiểu Tiểu đứng dậy, đi vào trong buồng, hai người ngoài sảnh đều trợn to mắt, cởi áo? Có nhầm không vậy?

“Nương nương, người bảo ông ấy cởi áo?” Hoa Nguyên chỉ Hỷ công công, hai mắt như chuông đồng mà nhìn.

“Ừ, Hoa Nguyên, ngươi đóng cửa lại!”

Lời không kinh người thì chết chẳng yên, câu này của Tiểu Tiểu vừa nói xong, Hỷ công công liền ôm ngực thở không ra hơi:

“Nương nương, người muốn làm gì? Lão nô là công công…”

“Thừa lời, ta biết ngươi là công công, cởi mau đi!”

Tay cầm một cái bao lớn màu đen sẫm, Tiểu Tiểu mất kiên nhẫn nói.

“Nương nương, lão nô dù là công công thì cũng là nam nhân mà, sao có thể cởi quần áo trước mặt nương nương được chứ?”

Hỷ công công khổ sở giãy giụa, nếu như là nam nhân bình thường, có lẽ ông sẽ không thèm để ý, nhưng mình là công công, làm sao có thể cởi áo tháo thẳt lưng trước mặt nữ nhân được chứ?

Hơn nữa, thân thể công công có chỗ thiếu sót, tối kị nhất chính là để người khác thấy thân thể của mình.

“Không sao, ta cũng đâu phải là chưa nhìn qua, cởi mau lên, bằng không ta sẽ mặc kệ ngươi đấy!” Tiểu Tiểu lấy ra một ít rượu từ tủ nhỏ ở bên, lạnh giọng nói.

“Thế nô tài đi trước đây…Hoa Nguyên, phải hầu hạ nương nương cho tốt đấy…”

Kinh khủng quá, tiểu tổ tông này thật quá kinh khủng, bảo người ta cởi áo làm gì? Sao mà ngay đến một lão công công cũng không buông tha vậy hả.

Hoa Nguyên cũng chỉ trích nhìn Tiểu Tiểu, Lão đại sao lại đi bắt nạt một lão công công như vậy chứ, nhìn tuổi tác Hỷ công công cũng không còn nhỏ nữa, kỳ thực ông ta cũng không dễ sống gì.

“Ta sao nào? Chẳng qua thấy Hỷ công công có bệnh, muốn chữa cho ông ta thôi mà?”

Tiểu Tiểu mở to mắt khó hiểu, tốt bụng giúp người ta chữa bệnh sẽ bị chỉ trích sao? Sao hai người họ lại quái đản thế chứ.

“Có bệnh?” Hai chữ, khiến cho cái tay toan bắt lấy cửa của Hỷ công công liền dừng lại, ông ta gian nan quay đầu lại, dở khóc dở cười hỏi:

“Nương nương nói nô tài có bệnh à?”

Sao nghe câu này kì quái thế nhỉ? Giống một câu mắng người vậy á.

Tiểu Tiểu gật đầu, thản nhiên nói:

“Đúng thế, hôm đó ngươi té xỉu, ta thấy trong mắt ngươi có một điểm đen không bình thường, lúc gọi ngươi dậy thuận tiện giúp ngươi chẩn mạch, chứng minh phán đoán của ta không sai. Hỷ công công ngươi có phải thường thấy tức ngực, có lúc nhìn thấy đồ nhiều dầu mỡ thì không muốn ăn, còn thường ngất xỉu hay không?”

Nghiêm túc nhìn ông ta, Hỷ công công bình thường đối xử với mình không tệ, Tiểu Tiểu muốn chữa khỏi bệnh cho ông ta.

“Vâng, nương nương sao người lại biết vậy?”

Kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, nếu không nhớ nhầm, Tiên phi hình như không biết y thuật mới đúng? Hơn nữa bệnh của mình đã từng lén tìm thái y xem thử, mấy phương thuốc thái y kê cho, đều không có tác dụng.

Tiểu Tiểu trừng ông ta một cái: “Ta tinh thông y thuật, đương nhiên sẽ biết, cho nên ta mới muốn giúp ngươi chữa bệnh.”

“Lão đại, vậy người bảo Hỷ công công cởi áo làm gì?”

Hoa Nguyên cẩn thận đem tim giấu nhẹm vào bụng, hỏi ra thắc mắc trong lòng, Lão đại không có ý đó là tốt.

“Ngốc, cởi áo mới có thể giúp ông ta thi châm chứ!”

Là do mình thông minh hay do họ quá ngốc thế nhỉ? Hình như chẳng có bao nhiêu ngôn ngữ chung với bọn họ.

“Phải cởi hết à? Lão đại người lại chẳng nói rõ…”

“Ai nó với ngươi là cởi hết? Đương nhiên là cởi một nửa…tức là chỉ cởi phía trên. Lúc nãy ta không nói sao?”

Hai người cùng lắc đầu, ăn ý nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu ảo não nói:

“Ta không chú ý, ta tưởng ta nói qua rồi. Cởi đi, Hỷ công công, nhân lúc bây giờ còn cứu được, ta giúp ngươi châm tám lần mười là được!”

Lần này Hỷ công công không chạy, ông ta vội cởi áo ngoài, Tiểu Tiểu vội mở cái túi châm siêu lớn của nàng ra, trong nháy mắt thì lưng của Hỷ công công đã như con nhím, toàn là châm.

“Lão đại, lúc nãy người nên nói rõ, nếu không sẽ làm bọn ta hiểu lầm mất. Đúng rồi, Lão đại, lúc nãy sao người lại muốn chúng ta đóng cửa? Đóng cửa lại càng làm người ta hiểu lầm…”

Đối với y thuật của Lão đại, hôm đó thấy nàng ta thi châm cho Điểm Điểm thì đã biết được năng lực của nàng ta rồi, bây giờ nhìn nàng ta giúp Hỷ công công thi châm , vừa nhanh vừa chuẩn, Hoa Nguyên càng biết sự lợi hại của nàng ta. Nhưng điều nàng không hiểu là lúc đó sao Lão đại lại bảo mình đóng cửa.

“Hoa Nguyên, ta phát hiện ngươi thật ngốc. Thời gian ngươi ở trong cung không ngắn, ngươi không biết cung nhân bị bệnh thì không được tìm người khác chữa trị hả? Ta sợ bị người khác nhìn thấy thì không hay nên mới bảo ngươi đóng cửa…”

Bịch một tiếng, Hoa Nguyên té ngửa: Đi theo Lão đại, trái tim phải thật mạnh mẽ, bằng không, sớm muộn cũng bị dọa chết!

Rõ ràng chỉ là một câu thiện ý, nàng ta lại có bản lãnh khiến người khác nghĩ vớ va vớ vẩn, điều này cũng nói lên rằng Lão đại là một nhân tài, một nhân tài khó gặp.

Hỷ công công ngất xỉu, có thể lý giải là do quá đau, nhưng Hoa Nguyên ngất xỉu là vì sao nhỉ? Ta lại chẳng thi châm cho nàng ta? Chẳng lẽ thân thể nàng ta cũng mắc bệnh à? Bỏ đi, chắc không có gì đâu, lúc nãy tiếng nói lớn như vậy…

Trước tiên giúp ông ta cái đã! Không đúng, đâu có châm vào huyệt ngủ, sao ông ta lại ngất rồi…

Lấy cây châm cuối cùng ra, Tiểu Tiểu cầm cái châm đó lên nhìn, cái châm cuối cùng này châm xuống, cười nói:

“Chẳng lẽ ta nhớ sai à? Đây mới là huyệt đau à…”

“Á…” Một tiếng thét đau đớn như mổ lợn, Hỷ công công mở mắt, vô tội hỏi:

“Nương nương, chúng ta có thù à?”

“Không có!”

Tiểu Tiểu lắc đầu, Hỷ công công than: “Thế cái châm kia châm xuống sao lại đau vậy? Nương nương không phải hạ lộn châm rồi đấy chứ?”

“Không phải, Hỷ công công, sao lúc nãy ngươi ngất đi vậy? Ta tưởng ta châm sai huyệt vị, cho nên thử huyệt đau của ngươi xem có chuẩn hay không. Thực tế chứng minh, trí nhớ của ta không tệ, huyệt vị khá chuẩn…”

“Huyệt đau…”

Bịch một tiếng, Hỷ công công lại ngất nữa…

“Thật không biết Hỷ công công có còn là nam nhân không nữa, không phải chỉ châm một cái thôi sao? Còn đau tới nỗi ngất những hai lần. Mặc xác ông ta, đi đánh thức Hoa Nguyên nhà ta thì hơn…”

Đứng dậy, Tiểu Tiểu đi về phía Hoa Nguyên, Hoa Nguyên vội mở mắt, khẩn trương nói:

“Nương nương, nô tỳ không sao, không cần nương nương giúp nô tỳ chẩn doán, thân thể nô tỳ trước giờ vẫn rất tốt…”

Lúc nói, Hoa Nguyên vội vã bò dậy, cách xa phạm vi ma trảo của Tiểu Tiểu.

“Thế thì chưa chắc, Hoa Nguyên. Lần ngất xỉu này không phải chuyện nhỏ, có khả năng sẽ mất mạng như chơi, hay là để ta xem thử, châm vài ba múi…”

Tiểu Tiểu cầm châm lên, đi về phía Hoa Nguyên, Hoa Nguyên lắc lắc đầu.

“Nương nương, Hoa Nguyên thật sự không sao, thân thể Hoa Nguyên rất khỏe, không sao hết…hay là xem Hỷ công công trước đã đi…”

“Ồ, thế thì chúng ta vẫn nên gọi Hỷ công công dậy đã. Người này tuổi tác cao thì thật chẳng được tích sự, ngươi xem Hỷ công công hở một tí liền ngất xỉu, quá vô dụng. Ta thấy ta vẫn nên tranh thủ giúp ông ta chữa bệnh, nói không chừng tố chất thân thể của ông ta sẽ tốt lên…”

Tiểu Tiểu cảm khái nói, Hỷ công công đang hôn mê dưới đất vội mở mắt ra, lớn tiếng nói:

“Nương nương, tố chất thân thể của lão nô rất tốt, nương nương chỉ cần giúp lão nô chữa chút bệnh kia là được rồi, không cần chữa cái khác đâu, cái khác không có bệnh…”

Lồm cồm bò dậy, mặt Hỷ công công đen đi không ít.

***

“Hoàng thượng, tiểu vũ cơ kia ở đây, chúng ta cần đẩy cửa đi vào không?”

Một hàng người đến phòng khách mà hôm nay tổ chức tiệc mừng đón Lân vương, Lân vương đi đến một bên cửa, săn sóc hỏi.

“Lân vương, chỉ cần ngươi biết là được rồi, hay là thôi đi?”

Đã ban Nhiên Nhi cho Lân vương rồi, hắn không gọi nàng ta là công chúa, mà xưng hô nàng ta là tiểu vũ cơ, Hoàng thượng cảm thấy rất kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ, theo lý mà nói Nhiên Nhi đã là người của hắn rồi, gọi như vậy là không tôn trọng mới phải.

“Thế thì không hay? Chúng ta đã đến tận đây rồi, bổn vương cảm thấy nên đi vào gọi nàng ta ra thì hay hơn. Hay là tìm người đi vào gọi nàng ta ra đi, Hoàng thượng, chúng ta đợi ở đây, được không?”

Lân vương khách khí kiên trì, ý hắn nói là, vốn là ý ban đầu của Hoàng thượng, nhưng chuyện tới trước mắt, sao Hoàng thượng cứ cảm thấy sợ sệt vậy hả?

Bên trong có cái gì, nhiều nhất thì cũng chẳng phải chỉ có một mình công chúa ở trong đó ngủ thôi sao? Chẳng lẽ Lân vương dùng kế kích tướng? Hắn cho rằng nói như vậy, thì trẫm không dám đi vào hay sao? Trong lòng Hoàng thượng đánh thịch một cái, nói không chừng Lân vương chính là có ý này. Y hơi cười cười nói:

“Nếu Lân vương đã kiên trì như vậy, vậy hai chúng ta vào đó xem thử đi!”

Quay đầu nhìn cung nhân phía sau một cái, bọn họ biết điều lui sau vài bước, Hoàng thượng nắm cửa, lúc muốn đẩy cửa thì tay hơi do dự một chút, ý cười trên mặt Lân vương, sao cứ cảm thấy trong đó có gì đó không đúng.

“Sao thế, Hoàng thượng? Mở cửa đi chứ, chẳng lẽ Hoàng thượng không dám mở sao? Bên trong có thể có cái gì, không phải chỉ có tiểu vũ cơ người cho ta thôi sao…”

Lân vương cười phóng khoáng, chỉ là ý cười trên mặt hắn, căn bản chưa từng tới đáy mắt, Hoàng thượng tiến thoái lưỡng nan, đứng trước cửa mà cứ cảm thấy cánh cửa kia sao lại trầm như vậy, nặng đến thế.

“Hay là để bổn vương mở cho!”

Lân vương hơi dùng sức một cái, tay còn chưa đụng đến cửa, thì cửa mở ra rồi, cảnh tượng bên trong nhìn không sót tí gì, Hoàng thượng chấn kinh đứng ngây tại chỗ, một câu cũng không thốt ra được.

“A…”

Lân vương cũng chấn kinh nhìn bên trong, nhưng trong nháy mắt, hắn liền khôi phục lại, cười lạnh nói:

“Hoàng thượng, bổn vương thật không hiểu, rốt cuộc nàng ta là công chúa, hay là vũ cơ? Nhưng khẩu vị thì thật không nhỏ, năm sáu tên nam nhân này, chắc đủ thỏa mãn nhu cầu của công chúa rồi nhỉ? Nữ nhân thế này, Hoàng thượng lại thưởng cho bổn vương, người nói bổn vương phải an bài cho nàng ta thế nào đây? Hoàng thượng từng nói muốn bổn vương cho nàng ta một danh phận, không biết Hoàng thượng cảm thấy người nào thuận mắt? Người nào thuận mắt thì bảo người đó lấy nàng ta đi nhỉ? Đảm bảo sẽ là chính thất, lấy công chúa thì chính là phò mã rồi, hẳn là một chuyện quang vinh lắm đây? Hơn nữa, là thị vệ mà thôi, chắc bọn họ không có đủ ngân lượng để đi tìm tiểu thiếp đâu ha…”

Nhìn đống quần áo vứt tùm lum kia, Hoàng thượng hối hận nhìn Lân vương, tức giận hỏi:

“Lân vương, cho dù ngươi không thích Nhiên Nhi, ngươi ghét nàng ta, ngươi cũng không cần phải giẫm đạp nàng ta như vậy chứ? Nói thế nào đi nữa thì nàng ta vẫn là một công chúa, ngươi…”

“Hoàng thượng, ta nói rồi, ta ghét nhất người khác lừa gạt. Ban đầu ta vốn tốt bụng đến đây chúc mừng người, nhưng người lại đùa giỡn ta như vậy, bảo công chúa dến dụ dỗ ta, mà người cũng nghĩ ra được? Người thấy đã dễ gạt như vậy, dễ dụ như vậy lắm hay sao? Nói đàng hoàng, thì biết đâu chừng ta sẽ suy nghĩ thử xem, nhưng hiện tại…chuyện kia, người thật sự muốn ta công bố với cả thế giới à?”

Lân vương lạnh lùng nhìn Hoàng thượng, chuyện kia, nếu như nói ra, hắn thật muốn xem thử xem mặt mũi của Vân vương gia sẽ giấu vào đâu, hoàng thất Phong quốc làm sao còn chỗ đứng trên đời này nữa?

Lần nữa cảnh cáo nhìn Hoàng thượng một cái, Lân vương thở dốc trở về biệt quán, rất muốn cứ rời đi như vậy, nhưng…

Lần này đến, đại biểu cho hoàng gia, đại biểu cho cả quốc gia, hắn không thể đi! Cho dù có ghét, có không thích đi chăng nữa, việc cần biểu hiện thì vẫn phải làm. Lần này không những chỉ là chuyện giữa hai quốc gia, còn bao gồm cả quốc gia khác, có quan hệ đến rất nhiều quốc gia khác nữa.

“Vương gia…”

Một thị vệ vội vã chạy vào, đưa lên một phong thư khẩn.

“Đây là…” Lân vương vốn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy thủ tích của quản gia thì liền mở ra, bắt đầu xem vội…

“Vương gia, không sao chứ?”

Thị vệ thấy Vương gia đột nhiên đen mặt, y chưa từng thấy Vương gia giận dữ như thế này, Vương gia giận thiệt rồi!

“Lui xuống!”

Hai tay trên bàn, siết chặt lại, gân xanh trên tay hiện rõ, cho thấy sự giận dữ của chủ nhân. Thị vệ sợ hãi lui xuống, càng thấy hiếu kỳ về nội dung của bức thư kia hơn.

Đáng ghét!

Một tay nặng nề vỗ lên bàn, Lân vương mắng.

Nữ nhân kia, lại dám biến mất ở ngày thứ hai sau khi mình rời đi? Mà quản gia đã phái rất nhiều người đi thăm dò đều không có tin tức của nàng? Thật đúng là lợi hại, đã nói phải ngoan ngoãn đợi hắn trở về rồi, nàng lại dám chơi trò mất tích với mình, để xem sau khi trở về tìm được nàng rồi sẽ xử lí nàng ra sao…

Cái đêm hôm sắp đi đó, hai người còn triền miên cả nửa tối, sao nàng có thể cứ vậy mà bỏ đi chứ? Sớm biết vậy, lúc đó nên trói nàng đến đây mới đúng, về phần cái nhiệm vụ mà nàng nói kia, đợi sau khi mình trở về giúp nàng hoàn thành cũng không muộn mà…

Nhưng mà, nàng mất tích rồi, nhiều người như thế mà cũng không tìm được nàng, chẳng lẽ nàng tìm không được người nên trở về rồi sao? Nàng không phải người bản địa, nếu như nàng đi rồi, không có bất kỳ tư liệu gì, phải đến đâu mới tìm được nàng đây?

Chẳng lẽ cứ để nàng biến mất trong đời mình như vậy hay sao? Không được, hắn tuyệt đối không cho phép! Suốt dọc đường, hắn vẫn luôn nhớ đến nàng, thậm chí ngay cả những cô nương khác cũng chẳng hề đụng tới, còn nghĩ sau khi trở về sẽ cưới nàng về nhà, sao nàng có thể cứ như vậy mà bỏ đi chứ?

Nàng là của ta, nhất định phải tìm được nàng, đem nàng cột ở bên người! Ngồi trong chiếc xe ngựa chạy vội vã, Lân vương thầm hạ quyết tâm.

“Vương gia, chúng ta rời đi như vậy thì không hay cho lắm?” Một thị vệ xốc màn xe ra, cầm thức ăn vừa mới mua bên đường, bất an hỏi.

“Không sao, ta để lại thư cho họ rồi! Nếu đã dám tính kế ta như vậy, thì nên biết hậu quả của việc chọc tức ta!”

Đúng lúc có sự kiện này, hắn có thể quang minh chính đại rời đi, dù sao thì Hoàng thượng kia cũng chẳng dám nói gì, là bọn họ tính kế mình trước mà.

Sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thất sao? Lân vương cười cười, mặc xác nó, tìm nữ nhân kia về trước đã rồi nói sau!

“Vương gia, thuộc hạ lo rằng lên đường gấp gáp như vậy sẽ khiến cho thân thể Vương gia mệt mỏi!” Thị vệ tận trách khuyên bảo.

Vương gia điên rồi, thật sự điên mất rồi. Lúc đến, trên đường đi không du sơn ngoạn thủy, không tìm nữ nhân, nhưng chí ít còn biết xuống xe ăn cơm nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại, ngay đến ăn cơm nghỉ ngơi cũng miễn luôn, buổi tối chỉ nghỉ tạm vài canh giờ, thời gian còn lại, toàn bộ đều vội vã lên đường.

“Các ngươi cũng vất vả rồi, sau khi trở về cứ nghỉ ngơi thật tốt đi!”

Lân vương nhìn dáng vẻ tiều tụy của thị vệ, săn sóc nói.

“Thuộc hạ không sao! Thuộc hạ lo cho thân thể của Vương gia…”

Ánh mắt thị vệ có phần cảm động, Vương gia có thể nghĩ đến bọn họ đã là không tệ rồi.

“Ta không sao, về nhà hẵng nói!”

Nhắm mắt lại, Lân vương tính toán, lên đường gấp như vậy, qua thêm hai ngày nữa là có thể về đến nơi. Mình thì chẳng sao, nhưng mấy thủ hạ đi theo mình thì vất vả rồi.

Cách kinh thành càng gần, trong lòng Lân vương không hề thả lỏng, mà càng trở nên bất an hơn. Nghĩ đến một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, nỗi nhớ về nàng càng sâu hơn, chỉ mong mau chóng tìm được nàng, nhưng có thế nào thì Lân vương cũng không ngờ rằng, lúc gặp lại, sớm đã cảnh còn người mất…

***

Từ sau khi xử lí hai cung nữ theo mình xong, toàn bộ cung nhân ở Lâm Tiên cung khi nhìn Tiểu Tiểu đều mang theo vài phần sợ hãi, mà hai cung nữ kia khi thấy Tiểu Tiểu thì y như chuột sợ mèo, Tiểu Tiểu nói một thì mấy ả không dám nói hai. Bình thường bên cạnh Tiểu Tiểu, có thể nói chuyện thì cũng chỉ có Hoa Nguyên và Từ ma ma kia thôi. Nhưng như vậy cũng tốt, ma ma bận việc khác, sẽ không cả ngày xuất hiện bên cạnh Tiểu Tiểu, mà Hoa Nguyên biết tính khí Tiểu Tiểu, rất ít khi bám theo nàng, cuộc sống của Tiểu Tiểu trở nên tự do không ít.

Không biết có phải lời của Hoàng thượng không được truyền đến hay không, cuộc sống của Tiểu Tiểu chẳng phong phú đặc sắc như trong tưởng tượng. Mấy ngày tháng bình yên Tiểu Tiểu sống không quen, nàng ngược lại thích có người đến tìm nàng gây chuyện, có phiền toái mới có kích thích, mới náo nhiệt nhá! Đây là mấy lời sáng suốt chí lý nhiều năm nay của Tiểu Tiểu.

Nhưng trong cung cũng không phải toàn là mấy chỗ không vui, cuộc sống có buồn tẻ đi nữa, Tiểu Tiểu cũng có thể tìm thấy niềm vui. Chẳng hạn như bây giờ, Tiểu Tiểu đang nghiên cứu hoa hoa cỏ cỏ trong cung, chẳng tiếc phát huy tinh thần dược học vĩ đại của các bậc tiền bối, đích thân nếm thử mùi vị của hoa hoa cỏ cỏ, nghiên cứu dược tính của chúng nó. Đừng xem thường, hai ngày nay, nàng đúng là phát hiện được không ít tài liệu, làm ra không ít phương thuốc dưỡng nhan làm đẹp. Đương nhiên, độc dược thì vẫn không thiếu, tạm thời thì phương thuốc hủy dung cũng có.

Thuốc nghiên cứu phối chế ra cũng nhiều rồi, bảo bối của Tiểu Tiểu tăng lên không ít, nàng biết lời của Hoàng thượng không phải là nói chơi, chờ mong chúng phi tử đến đây bái phỏng nàng, thêm chút sắc màu cho cuộc sống trong cung của nàng.

“Hoa Nguyên, cung này ngươi quen thuộc không?”

Đồ vật nghiên cứu ra nhiều, không có chỗ giấu đồ thì thật không ổn, ngộ nhỡ ngày nào đó có ai đến đây, phát hiện mấy thứ này của mình thì thật không hay ho.

“Nương nương, ta không quen thuộc!” Hoa Nguyên nhìn xung quanh một lượt, lúc trước nàng chưa từng đến cung này, càng không quen thuộc cung này.

“Ồ, thế ta hỏi Từ ma ma vậy.” Tiểu Tiểu than một tiếng, vốn chỉ muốn hai người biết thôi, bây giờ xem ra cần phải thêm một người biết nữa rồi. Nhưng mà, Từ ma ma thì nàng có thể yên tâm, cảm thấy bà ta sẽ không bán đứng mình.

“Nương nương, người muốn làm gì?” Hoa Nguyên hiếu kỳ hỏi, Tiểu Tiểu sẽ không tùy tiện hỏi vậy đâu, hỏi ra tất sẽ có chỗ quan trọng để dùng.

“Ha ha, cũng chẳng có gì. Chỉ là muốn hỏi thử xem cung này có mật đạo, mật thất gì đó hay không, ta muốn đem mấy thứ đồ của ta nhét vào đó. Ngươi biết đấy, cung đình hiểm ác, sơ sẩy một chút liền bị người ta tính kế, vẫn cần chút đồ phòng thân.”

Bị người ta tính kế? Hoa Nguyên nghi hoặc nhìn Tiểu Tiểu, nếu như thật sự bị tính kế, phải là Lão đại người tính kế người khác mới đúng, tuyệt đối không phải người ta tính kế người đâu nhá. Nhớ đến kẻ lúc đầu hãm hại mình vào lãnh cung, Hoa Nguyên lạnh lùng cười, có lẽ, Lão đại có thể đòi lại công đạo cho mình cũng không chừng.

“Hoa Nguyên, ngươi vừa cười cái gì vậy? Ngươi cười hiểm ác lắm đó?”

Vô ý nhìn thấy nụ cười lạnh của Hoa Nguyên, lần đầu tiên Tiểu Tiểu nhìn thấy nàng ta cười như vậy.

“Nương nương, Hoa nguyên không có việc gì, Hoa Nguyên chỉ là nhớ đến một số chuyện lúc trước mà thôi. Không ngờ lúc đó bị mấy ả hãm hại, lúc trở về thì lại lấy thân phận là cung nữ. Xem ra đúng là thế sự vô thường…”

Tiểu Tiểu kinh ngạc hỏi:

“Hoa Nguyên, lúc đó ngươi bị người ta hãm hại? Không phải vì chuyện nhà của ngươi sao?”

Thật không ngờ đấy, còn tưởng Hoa Nguyên giống Thủy Tiên, vì chuyện của người nhà nên mới bị biếm vào lãnh cung.

“Nương nương, là ta liên lụy đến người nhà của ta, bọn họ đều bị ta liên lụy cả. Cha ta chỉ là một quan nhỏ, không quyền không thế, làm sao liên lụy đến ta được chứ?”

Nhớ đến dĩ vãng, Hoa Nguyên bắt đầu thở dài, bọn họ bị lưu đày đi biên cương, không biết bây giờ có khỏe không, còn sống trên đời này nữa không? Nếu như mình không vào cung, nếu như mình không đắc sủng, có lẽ, bọn họ sẽ rất hạnh phúc.

“Hoa Nguyên, ngươi đã nhận ta là Lão đại rồi, ta cũng xem ngươi là người tri tâm. Nếu ngươi tin tưởng ta, thì nói với ta đi, bất luận ả là ai, ta nhất định sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo. Về phần người nhà của ngươi, liên can đến việc của triều đình, ngươi cũng biết quan hệ của ta và Hoàng thượng rồi đấy, ta lực bất tòng tâm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.