Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử

Chương 6: Kẻ phản bội




Rốt cuộc cúng chuyển serverxong.

Sau khi chuyển server xong thì bầu không khí cả server cũ lạnh lẽo đi rất nhiều, chỗ phu xe cũng không còn nguyên một đống người đứng xếp hàng nữa, chỉ có vài người rải rác, mọi người đều bận rộn, không có thời gian trao đổi với nhau.

Khi Trần Vũ Khả nhìn thấy tình trạng này, tự nhiên nảy sinh một loại ảo giác, giống như là tất cả mọi người sẽ bỏ nơi này mà đi, chỉ còn lại một mình cậu.

Sau khi tách server thì mặc kệ làm cái gì cũng không còn bị lag nữa. Bình thường giết quái nếu sử dụng một phép thuật cấp năm, máy tính liền lag như điên, toàn bộ hành động đều chậm chạp, bây giờ xài một lúc hai thậm chí ba phép thật cấp năm cùng một lúc cũng chẳng là, chẳng những thế còn có thể nhún nhảy như bình thường! Đây là chỗ tốt nhất dành cho mọi người khi tsach server. Về phần im lặng bất ngờ, có lẽ là mọi người còn chưa có thích ngi, qua một thời gian ngắn thì mọi thứ sẽ trở về bình thường.

Vẫn còn có một việc làm cho Trần Vũ Khả thấy khó hiểu, đó chính là Tiến Sĩ hóa ra chưa có đến gây phiền?! Anh ta không phải là một kẻ thích cù nhây không dứt sao? Lần này sao vẫn chưa có động tĩnh gì hết vậy?

Bất quá như hiện tại cũng tốt, tối thiểu Phi Sát có thể an tâm chơi game.

Mặc dù đã tách server, nhưng tất cả vẫn còn đang tiếp tục.

Người cày level thuê cho Phiêu Linh Thư Kiếm ngày nào cũng tận tình giúp anh cày cuốc, không hề lãng phí thời gian dù chỉ một giây, level cũng tăng nhanh như bay.

Thành viên của Cục Tốc Nhất Phái cùng thành viên của Ác Nhân Cốc cũng đã có thể sống hòa hợp, mọi người tụ lại một chỗ thì đều cười cười nói nói, chẳng có chút nào xa lạ. Tuy nhiên, mấy người kia vẫn chưa sửa được hành vi chẳng khác gì cướp cạn, vẫn là những chuyện rỗi hơi như thông thường, vui vẻ chẳng hề biết chán.

Trần Vũ Khả vẫn tiếp tục phấn đấu cho mục tiêu mới của cậu, điều vui nhất chính là cậu lại mới tìm được một cuốn Thiên Thư Tàn Quyển, thắng lợi đã nằm trong tầm tay rồi! Khi không có gì làm, cậu sẽ cùng với đội ngũ cố định mà cậu vừa mới gia nhập đi săn boss, làm nhiệm vụ, gia tăng sự ăn ý với nhau.

Phiêu Linh Thư Kiếm vẫn bận rộn như trước, thỉnh thoảng anh sẽ login vào thăm Trần Vũ Khả, trò chuyện với cậu một lúc, làm nhiệm vụ. Phần lớn là anh nhắn tin cho Trần Vũ Khả, gọi điện thoại, anh hứa sau khi qua giai đoạn bận rộn này sẽ thường xuyên login chơi game.

Thực ra bất kể anh có bận rộn thế nào, chỉ cần vẫn duy trì liên lạc thường xuyên, Trần Vũ Khả đã rất vui vẻ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến lễ 1/5. Trần Vũ Khả cuối cùng vẫn quyết định ở lại trường. 1/5 ở trong game có rất nhiều nhiệm vụ phong phú, phần thưởng cao nhất chính là thần thú. Lúc này thần thú giống như là giấc mơ của cậu. Lễ 1/5 này cho dù phải trải qua một mình ở trong kí túc xá, cậu cũng không cảm thấy có gì đáng phàn nàn cả.

Đàm Thụy ở chung phòng dọn dẹp đồ đạc, nhìn Trần Vũ Khả ở bên cạnh vẫn bình chân như vại, bất đắc dĩ nói: “Vũ Khả, cậu thật sự không về nhà tôi à?”

Trần Vũ Khả cười cười, từ chối: “Cậu về nhà đoàn tụ với người nàh đi, tôi là người ngoài xen vào làm cái gì, bỏ đi, tôi cứ ở lại trường là được”.

Đàm Thụy có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa có ý định buông xuôi, đem balô bỏ xuống giường, đi đến trước mặt Trần Vũ Khả, nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu mau thu dọn nhanh lên một chút rồi đi với tôi, nhà của tôi rất hiếu khách, hôm qua tôi còn gọi điện thoại về nói mẹ, sẽ đưa bạn học về nhà chơi cho biết, mọi người rất chờ mong cậu, cậu ở lại kí túc xá một mình bất tiện lắm, tôi sẽ rất lo lắng”.

Đàm Thụy nói rất chân thành, Trần Vũ Khả cũng có chút dao động, cậu đã từng gặp cha mẹ Đàm Thụy hồi khai giảng, họ là người tốt, rất niềm nở, cảm giác khi thấy họ ở bên cạnh nhau thì vô cùng ấm áp, suy nghĩ kĩ càng, cậu vẫn từ chối.

Giả bộ như không thấy sự thấy vọng trên khuôn mặt Đàm Thụy, cậu đi đến giường, cầm lấy cái balo Đàm Thụy vừa bỏ xuống, đẩy cậu ta ra ngoài, vừa đẩy vừa nói: “Tôi là con trai ở lại kí túc xá một mình thì có gì bất tiện chứ, nhưng mà cậu thì phải đi nhanh lên một chút đi, tàu lửa sắp khởi hành rồi, nếu không đi sẽ bị trễ đó, tôi tiễn cậu đi”.

Trần Vũ Khả trước sau vẫn không thay đổi quyết định. Đàm Thụy rất thất vọng, chẳng thể làm gì khác hơn là đành quyết tâm quay trở lại trường sớm một chút.

Trần Vũ Khả tiễn Đàm Thụy đi, tiện thể mua hai cái bánh rán cùng một li sữa thay cho bữa tối, có một mình thì ăn uống đơn giản là tiện nhất.

Trước ngày 1/5 một ngày, rất nhiều sinh viên cũng đã trở về nhà, đi trên đường nội bộ trong trường, Trần Vũ Khả tự nhiên cảm thấy rất cô độc.

Lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên ở sau lưng: “Bạn gì ơi —“

Trần Vũ Khả thấy giọng nói này có chút quen quen, nhưng cậu không chú ý đến, vẫn tiếp tục đi thẳng, bởi vì cậu cũng không chắc chắn là người kia có phải gọi cậu hay không.

Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Hey — Bạn gì đang cầm bánh đi ở phía trước ơi —“

Trần Vũ Khả nhìn lại bánh rán trên tay mình một lúc, liền hiểu ra, thì ra người kia gọi câu thật nha, cậu vội vàng quay người lại.

Khi cậu đối diện với người thanh niên kia, trong lòng tự nhiên có chút hốt hoảng.

Người thanh niên kia hình dáng cỡ chừng hơn hai mươi bốn tuổi, dáng người rất cao, cũng phải đến 185cm, dáng người cao gầy, mặc một cái áo T-shirt màu hồng nhạt cũng một cái quần jean vừa vặn, trên lưng đeo một cái balo lớn, thoạt nhìn rất chói sáng. Sau khi xem đến khuôn mặt nước da màu nâu đồng khỏe mạnh, tóc rất ngắn, lông mi dày, đôi mắt không to nhưng rất sáng và đầy sức sống, trong veo, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi mọng, hình dáng rất gợi cảm, lại thiêm khuôn cằm kiên nghị khiến cho cả khuôn mặt rất gợi cảm.

Lúc này người thanh niên đang nhướng nhướng mắt nhìn Trần Vũ Khả, bộ dạng như đang lôi kéo.

Trần Vũ Khả than thầm trong lòng: Con cái nhà ai mà đẹp trai quá vậy! Có thể làm diễn viên được luôn! Nhưng mà làm cho người ta cảm thấy rất kiêu ngạo, không giống như người thân thiện dễ hòa hợp.

Trần Vũ Khả luôn rất ngại ngùng khi gặp người lạ, nhất là lần này lai gặp trúng một người quá đẹp trai.

Cậu đi đến trước mặt người thanh niên kia, cố gắng không nhìn tới mặt người ta, hỏi nhỏ: “Anh gọi tôi à? Có việc gì sao?”

Người thanh niên kia hỏi lành lạnh: “Cậu biết kí túc xá lô 11 ở đâu không?”

Tất nhiên là Trần Vũ Khả biết! Đó chính là khu kí túc xá của cậu!

“Anh cứ đi thẳng theo con đường này, sau đó quẹo phải, rồi tiếp tục đi sẽ nhìn thấy khu kí túc xá, đến ngã rẽ thứ hai, ở trên có…”

“Sao rắc rối vậy? Cậu dẫn tôi đi đi”. Người thanh niên kia cắt ngang lời cậu ra lệnh.

Trần Vũ Khả, người này rất mất lịch sự!

Nhưng dù sao, người ta cũng đã mở miệng nhờ giúp đỡ rồi. Trần Vũ Khả chắc chắn sẽ giúp. Dù sao cậu cũng phải quay về phòng, cũng tiện đường.

“Được rồi, anh đi theo tôi”.

Dọc theo đường đi hai người cũng không nói chuyện, Trần Vũ Khả mắng nhỏ trong lòng: lôi cái gì mà kéo! Một lời cảm ơn cũng không có là sao?!

Đợi đến khi đến trước khu kí túc xá, Trần Vũ Khả tưởng nhiệm vụ của mình đã xong rồi, đang chuẩn bị đi, người thanh niên kia đã gọi cậu lại: “Phòng 301 ở đâu vậy?”

Trần Vũ Khả cũng biết! Đó là phòng của cậu mà!

Chân vừa nhấc lên định đi lại rụt trở về, len lén nhìn người thanh niên kia một cái, rất lạ! Chưa hề nhìn thấy!

Như vậy người này chắc chắn là đến tìm Đàm Thụy rồi!

Xem ra giờ này Đàm Thụy đã lên tàu lửa rồi, tính tốt bụng của Trần Vũ Khả lại nổi lên: “Có phải anh tìm Đàm Thụy không?” Dừng lại một chút, thấy người kia không có phủ nhận, lại nói tiếp: “Đàm Thụy đã lên tàu lửa để về nhà rồi, anh tới chậm rồi, bây giờ làm sao đây? Hay là anh đuổi theo cậu ấy đi, nhưng mà cậu ấy đi tàu lửa, làm sao bây giờ ta? Hay là —“

“Đưa tôi lên phòng nghỉ một chút đi, tôi mệt chết rồi”. Người kia lại cắt ngang lời cậu một lần nữa, tiếp tục ra lệnh.

Trần Vũ Khả vẫn còn đang bị cuốn trong mớ bòng bong”Làm sao mới có thể đuổi kịp Đàm Thụy”, ngốc nghếch dẫn người ta lên phòng, rồi lại ngốc nghếch mở cửa cho người ta vào trong, căn bản không có nhìn thấy vẻ mặt cười lén của người ta.

Sau khi vào trong phòng ngủ, Trần Vũ Khả vò đầu cái bảo, móc điện thoại di động ở trong túi quần ra, lầm bầm: “Ai da, sao mình lại ngốc quá vậy, gọi điện thoại cho Đàm Thụy không phải là được liền sao!”

Điện thoại còn chưa có gọi, liền nghe thấy người thanh niên kia cười nói: “Đừng gọi nữa, Trần Vũ Khả”.

Anh ta làm sao lại biết tên của cậu?!

Trần Vũ Khả ngơ ngẩn! Cầm theo điện thoại di động, ngơ ngác nhìn người ta.

Người thanh niên kia cười dịu dàng với cậu, bước về trước mấy bước, ôm lấy cổ cậu, cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu: “Anh rất nhớ em”.

Tay của người kia vẫn còn ôm chặt lấy eo Trần Vũ Khả, bờ vai của anh rất tộng và vững chãi.

Trần Vũ Khả có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấn áp cũng vòm ngực phập phồng của anh.

Một câu “Anh rất nhớ em” không ngừng lặp lại ở nơi sâu nhất trong đầu, Trần Vũ Khả mỉm cười ngọt ngào, thử gọi: “Phương Thư Dương?”

Người kia ôm cậu càng chặt, nhịp tim trở nên nhanh hơn.

Trần Vũ Khả liền chắc chắn gọi lớn: “Phương Thư Dương!”



Hai người vẫn ôm nhau như vậy, giống như cả thế gian này chỉ còn lại có hai người, không khi xung quanh cũng trở nên ấm áp, cảm giác rất nhiều màu sắc rực rỡ không ngừng tỏa ra từ mọi ngóc ngách, không ngừng bay lên khỏi mặt đất… Trong phòng tràn ngập ấm áp ngọt ngào.

Thật sự là quá đẹp!

Tự nhiên một âm thanh không hợp thời vang lên cắt ngang tất cả!

“Ùng ục —“

Rất dọa người nha!

Trần Vũ Khả mắc cỡ đến đỏ mặt, nhất thời không biết phải nói gì, xấu hổ chui ra khỏi vòng tay của Phương Thư Dương, làm bộ nhìn xung quanh, tự nhiên phát hiện trong tay còn cầm bánh rán, cậu tìm ra được chủ đề. Giơ bánh rán lên đong đưa trước mặt anh, nói: “Bữa ăn tối của em nè”.

Phương Thư Dương liền cướp lấy bánh rán, ném lên trên bàn, nói đầy tức giận: “Tối em chỉ ăn có cái này sao? Hèn gì lại ốm như vậy, anh cũng đang đói bụng, mình ra ngoài ăn. Lúc nãy còn không biết bụng ai kêu to quá chừng, mấy đồ ăn vặt này có thể làm cho nó no sao?”

Nghe anh nói vậy, Trần Vũ Khả lại càng mắc cỡ, vội vàng nói: “Dạ được, mình ra ngoài ăn đi, em mời, anh muốn ăn gì cũng được”.

Phương Thư Dương cười cười, nắm tay cậu kéo đi ra khỏi phòng.

Lúc này là giờ cơm chiều, mặc dù có rất nhiều sinh viên về nhà, nhưng mà vẫn còn có sinh viên qua lại trong vườn hoa của trường, những người này nhìn thấy Phương Thư Dương cũng không tự chủ được àm phải dừng chân lại, không nhịn được mà phải ngoái lại thêm vài lần, cuối cùng thì ánh mắt dừng lại chỗ hai bàn tay đang nắm vào nhau.

Phương Thư Dương cũng không thèm để ý chút nào, vẫn nắm tay Trần Vũ Khả vừa cười cười nói nói, giống như chung quanh chả có ai tồn tại.

Trần Vũ Khả 囧! Cậu sắp trợn trắng mắt rồi, ở nơi công cộng bị người ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cảm giác mất tự nhiên vô cùng. Cậu rất bội phục Phương Thư Dương vì sao có thể bình thản như vậy, cậu muốn rút tay về, nhưng không ngờ bị người kia siết chặt lại, anh đúng là thấy ghét mà, cậu thầm nghĩ, kẻ này thật sự là quá khoa trương đi, chẳng biết ý tứ gì cả! Tui vẫn còn muốn tiếp tục học đại học ở đây nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.