Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử

Chương 46: Con tàu ma




Anh thật may mắn, còn chưa có dùng tư hình.

Anh liền cảm thấy, Cố Cảo Đình đối với thiếu nữ này không bình thường, anh ta đặc biệt để ý thiếu nữ này.

Anh thà rằng chờ Cố Cảo Đình tới, cũng không kích động.

Quả nhiên, không có làm sai việc.

*

Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên giường trầm tư.

Trên dưới chải vuốt hôm nay phát sinh có chuyện gì.

Từ ghi hình Lý Nghiên Hiền chụp được, dùng bút ghi âm trao đổi, đến cô cùng bọn họ đàm phán, lại đến Thái Nhã tìm người giết cô, hãm hại cô.

Cố Cảo Đình sẽ tin tưởng sao?

Cửa bị đẩy ra.

Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình từ cửa tiến vào, theo bản năng đứng lên.

Sắc mặt của anh thực âm trầm, khí lạnh bao phủ thân, môi mím thành một đường thẳng tắp, cằm cũng căng chặt, trong mắt lạnh giống như là băng, bắn tới cô, không có một chút độ ấm.

Hoắc Vi Vũ trong lòng hồi hộp một chút, đôi mắt rũ xuống, nắm tay khẩn trương nắm lại, trong đầu mãnh liệt vang lên.

Cố Cảo Đình cười nhạo một tiếng, nhìn xuống cô, giọng lạnh lùng: “cô muốn đi đường vòng trả thù?”

“Tôi không có muốn trả thù.” Hoắc Vi Vũ xác định nói.

“Vậy cô làm chính là cái gì? Chụp lén, ghi âm, đe dọa, uy hiếp cho đến động thủ, cô là muốn xem giới hạn của tôi rốt cuộc ở nơi nào đúng không?” Cố Cảo Đình sắc bén vài phần.

“Tôi không có sợ trộm.” Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Cố Cảo Đình mắt lạnh co rút lại, đem di động của cô ném ở trên giường, chất vấn nói: “bên trong di động có bản ghi hình sao?”

“Là người khác cho tôi.” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên.

“sau khi người khác cho cô làm cái gì?” Cố Cảo Đình truy vấn nói.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, “Đúng, tôi uy hiếp mẹ anh viết giấy cam đoan, đó là tôi hy vọng lấy được bút ghi âm của ba tôi.”

“Vì ích lợi của cô, liền làm thương tổn ở trên người người khác, có phải cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cô hay không?” Cố Cảo Đình tăng cao đê-xi-ben.

Hoắc Vi Vũ không còn lời gì để nói.

Cô thật sự vì lợi ích chính mình làm thương tổn ở trên người người khác.

Bất quá, nên giải thích vẫn là phải giải thích.

“Tôi không có đẩy mẹ anh xuống lầu. Là mẹ anh phái người giết tôi!” Hoắc Vi Vũ nói.

“Đủ rồi.” Cố Cảo Đình quát, “Nếu mẹ tôi phái người giết cô, cô cảm thấy cô còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi?”

trong lòng Hoắc Vi Vũ run rẩy, đôi mắt hơi hơi đỏ lên, “Tin hay không tùy anh.”

“cô muốn báo thù liền trực tiếp hướng tới phía tôi, đừng đối phó với người nhà của tôi, đây là một lần cuối cùng tôi buông tha cô, nếu còn có lần tiếp theo, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình!” Cố Cảo Đình cảnh cáo nói.

Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Cố Cảo Đình tiêu sát.

Có lẽ, là cô một lần lại một lần làm giảm đi tín nhiệm của anh.

Cô giống như từ đứa trẻ hóa thành sói.

Đã không có tín nhiệm, cũng không có che chở.

Hoắc Vi Vũ nhịn xuống nước mắt.

đường của cô đi, chỉ có thể dựa vào chính mình đi.

Về sau, cũng sẽ không muốn dựa vào bất cứ kẻ nào.

Không có người nào đáng giá dựa vào, cũng không ai có thể đủ tin cậy để dựa vào.

“Cố Cảo Đình, tôi đã tra ra ba tôi chết với anh không quan hệ, cho nên, lúc trước oan uổng anh cảm thấy vô cùng xin lỗi, mặt khác, tôi thực may mắn không có chết ở trên tay mẹ anh, là tôi uy hiếp bà ta, nhưng không phải tôi đẩy bà ta xuống lầu, cảm ơn anh buông tha lúc này, nếu còn có lần sau, cũng không cần.” Hoắc Vi Vũ trong veo mà lạnh lùng nói..

Cố Cảo Đình nhíu mày, ánh mắt đen nhánh đánh giá cô, “cô thật sự tra ra ba cô chết với tôi không quan hệ?”

“nếu anh lấy di động của tôi, không có phát hiện trong túi xách tôi còn có bút ghi âm sao?” Hoắc Vi Vũ gợi lên khóe miệng, vài phần quyến rũ, vài phần lãnh diễm, lại mang theo ngạo nghễ bạc tình, châm chọc nói: “Cho nên, cái anh gọi là báo thù không thành lập.”

Cố Cảo Đình dừng một chút, trầm giọng nói: “Nếu oan uổng cho cô, tôi sẽ cho cô một công đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.