Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử

Chương 121: Tân binh




“Ứng Thiên, anh thả Y Thủy Mi ra, cậu ấy sắp bị anh bóp chết!” Ứng Thiên đột nhiên nổi giận, Nhậm Thiên Lý ngẩn người, thấy Y Thủy Mi bị siết đến sắc mặt xanh tím, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, cậu vội vã đi lên ngăn cản, lại bị đối phương vung một cái bay ra.

Ứng Thiên nổi giận sắc mặt dữ tợn đáng sợ, uy thế vô hình từ trên người y lan ra, giống như một cự thú nguyên thủy mở ra hai mắt, dùng ánh mắt cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ miệt thị vạn vật, bất luận người nào ở dưới luồng áp lực này cũng chỉ có thể run lẩy bẩy, trong đáy lòng không cách nào sinh ra một phần phản kháng.

Nhậm Thiên Lý bị luồng áp lực này áp chế không ngốc đầu lên được, cậu nằm trên mặt đất, lao lực ngẩng đầu nhìn Y Thủy Mị sắp bị bóp tắt thở, khó nhọc nói: “Ứng Thiên, Mục ca, còn… ở, nơi này…”

Hai chữ “Mục ca” kia mới vừa hạ xuống, đáy mắt đỏ đậm của Ứng Thiên dần dần biến mất, y nhìn về hướng cửa phòng Mục Trường Sinh, buông lỏng tay ra.

Y Thủy Mi xụi lơ trên đất, cô ôm cổ, vừa từng ngụm từng ngụm hô hấp, vừa kéo thân thể mềm mại vô lực lui về phía sau, trong ánh mắt còn chưa tiêu tán sợ hãi.

Uy thế khổng lồ kinh khủng tản đi, Nhậm Thiên Lý rốt cục khôi phục năng lực hoạt động, cậu lập tức từ dưới đất bò dậy, che trước mặt Y Thủy Mi.

Ứng Thiên trước mắt bọn họ, không còn là thanh niên trước cái kia vui cười giận mắng, hoạt bát như ánh mặt trời, y đứng chắp tay, nhìn từ trên cao xuống nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo, không hề che giấu chán ghét và lửa giận.

Y hoàn toàn lật đổ nhận thức trước đó của bọn họ, bất kể là sức mạnh đến mức bọn họ không có cách nào phản kháng, hay là ánh mắt rơi trên người bọn họ, mang đầy sát ý, âm lãnh cùng chán ghét.

Ứng Thiên đem cái tay mới vừa bị thương đặt ở sau lưng, hai mắt lạnh lùng nhìn tình cảnh này, Y Thủy Mi dồn dập thở dốc cùng ho khan ngột ngạt thống khổ, cô tràn ngập sợ hãi, căn bản không dám liếc nhìn y một cái; Nhậm Thiên Lý che trước mặt Y Thủy Mi, hai tay mở ra, trên mặt nhìn tựa bình tĩnh, thân thể không khống chế được mà run rẩy, hiển nhiên cũng vô cùng sợ sệt.

Nội tâm Ứng Thiên hận không thể lập tức đem hai thứ này giết chết, lại chỉ có thể bình ổn áp chế lại sát ý sôi trào trong thân thể, hít sâu mấy hơi, y bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay, các ngươi nếu dám ở trước mặt Mộc ca nhắc nửa câu, ta cũng chỉ khiến cho người có quan hệ với các ngươi chôn cùng. Đừng lo là ta không làm được.”

Thanh âm âm lãnh như là rắn độc rít, Nhậm Thiên Lý cùng Y Thủy Mi lắc đầu liên tục, khi nghe đến một chữ “Lăn”, Nhậm Thiên Lý lập tức nâng dậy Y Thủy Mi, lảo đảo trốn ra khỏi nhà trọ.

Mãi đến tận lúc bọn họ rời đi, Ứng Thiên mới đưa cái tay vẫn luôn đặt ở sau lưng ra.

Tay trái vẫn trắng nõn thon dài như cũ, khớp xương rõ ràng, da dẻ trên mu bàn tay lại bị ngọn lửa đốt trụi, viền vết thương cháy đen, nhưng mà da dẻ lộ ra cũng không phải huyết nhục của người bình thường, mà là một tầng cháy đen khác, mọc trên đó từng mảnh vảy nhỏ.

Nhìn bàn tay này, ánh mắt Ứng Thiên vừa phẫn nộ vừa khủng hoảng, y lấy bao tay đeo lên, quay đầu liếc nhìn phòng ngủ Mục Trường Sinh một cái, lại cảm thấy không an lòng, cởi găng tay quấn lên một tầng băng vải dày đặc, mới yên tâm lại.

=

Ứng Thiên từ phòng ngủ đi ra ngoài không bao lâu, cơn buồn ngủ của Mục Trường Sinh dâng lên, đem bát đặt lên tủ đầu giường liền ngủ, khi hắn tỉnh lại, đã đến hoàng hôn, đồng hồ báo thức chỉ sáu giờ chiều.

Giấc ngủ này hắn ngủ thật say, âm khí nhập thể tạo thành không khỏe tất cả đều tản đi. Thân thể hắn bây giờ thực sự là so với trước đây thì tốt hơn nhiều, nếu là lúc trước hắn bị âm khí nhập thể, cho dù có quý tộc khác vì hắn điều trị thân thể, cũng không thể không nằm trên giường chừng mấy ngày.

Mục Trường Sinh thích ý híp mắt một cái, tinh thần tốt lên, linh thức hắn liền vô thức dùng bản thân làm trung tâm khuếch ra, xuyên qua vách tường, đến bên ngoài.

Y Thủy Mi cùng Nhậm Thiên Lý không ở, Ứng Thiên một mình đứng trước bàn ăn, đem bữa tối dọn cả lên bàn, cầm lấy một củ cà rốt, dùng dao con tinh tế điêu khắc, y hơi cúi đầu, ánh mắt chăm chú, một cành hồng trong chốc lát liền thành hình trong tay y, trên cành hoa thẳng tắp mọc gai lởm chởm trông rất sống động, phiến lá được điêu khắc tỉ mỉ từng đường vân, cánh hoa màu đỏ e lệ nhu mì mở ra, tựa như chỉ cần cúi đầu xuống, có thể ngửi được mùi hương thơm ngát của hoa hồng.

Nếu như không phải cành lá cùng cánh hoa đều cùng một màu sắc, chỉ sợ không có bất kỳ người nào sẽ cho rằng cành hồng này chỉ dùng cà rốt điêu khắc thành.

Điêu khắc hảo hoa mân côi, Ứng Thiên đem cắm ở một cái nho nhỏ nhỏ nhắn cổ bình thủy tinh bên trong, đặt tại bàn ăn trung ương, hoàn đốt lên mấy cây đèn cầy.

Đáng tiếc Mục gia chủ không có bao nhiêu tế bào lãng mạn, xuyên qua linh thức thấy cảnh này, điều hắn nghĩ đến đầu tiên chính là, trong nhà quên nộp tiền điện, đêm nay bị cúp điện, sau đó mới chậm chạp nhớ tới những thứ như nến, hoa hồng có một tầng hàm nghĩa khác…

Mục gia chủ sờ sờ lên bên tai mình hơi nóng lên, mặt không đổi sắc thu hồi linh thức, tâm như vừa bị thứ gì đó dắt đi, cho nên không có chú ý tới Ứng Thiên đeo băng tay trái.

Ở trên giường ngồi một hồi, Mục Trường Sinh xuống giường rửa mặt, đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

“Đương đương đương đương ~ bữa tối ánh nến!” Vang một tiếng “bang”, bong bóng trong tay Ứng Thiên đột nhiên nổ tung, thanh âm chói tai khiến lông mày Mục Trường Sinh nhíu lại, mà khi nhìn thấy bộ dáng Ứng Thiên cười ha ha đứng dưới ánh nến, một chút không khỏe này phút chốc liền tiêu tán.

Hắn thấy Ứng Thiên, nhẹ giọng nói: “Y Thủy Mi cùng Nhậm Thiên Lý đâu?”

“Bọn họ a.” Ứng Thiên cong cong khóe miệng, “Khi nghe tôi nói muốn làm bữa tối ánh nến, cũng rất thức thời mà ly khai. Không nói bọn họ, Mộc ca chúng ta ăn cơm đi! Vì bữa tối ánh nến này tôi chuẩn bị thật lâu a!” Y vô cùng thân sĩ thay Mục Trường Sinh kéo ghế, làm tư thế mời.

Nghe đến bốn chữ “Bữa tối ánh nến”, ánh mắt Mục Trường Sinh hơi động, rơi xuống bàn ăn, đèn trong căn hộ đều tắt, trên bàn chỉ có bốn cây nến màu hồng đứng thẳng tắp trên chân nến, ánh sáng nhu hòa, hoặc nông hoặc sâu chiếu lên thức ăn tinh xảo.

Có lẽ là đêm nay ánh nến quá mức nhu hòa, có lẽ là đêm nay thức ăn quá mức tinh xảo, có lẽ là cái người ngồi ở đối diện kia cười quá mức xán lạn, có lẽ là trong lòng cảm xúc không rõ quá nhiều quá vẹn toàn… Mục Trường Sinh không chút nào chú ý tới này điểm dị dạng bé nhỏ không đáng kể.

Bất tri bất giác, trên khuôn mặt nhạt nhẽo của hắn lộ ra ý cười, vươn đũa gắp lên một miếng thịt viên bỏ vào trong miệng, mỹ vị quen thuộc lan ra trên đầu lưỡi, nhưng mà hắn thoáng nhếch lên khóe môi lại buông xuống.

“Mộc ca, thế nào? Có cảm thấy tài nấu nướng của tôi tiến bộ rất nhiều? Ha ha…” Ứng Thiên ngồi đối diện hắn, người nghiêng về phía trước, trên mặt tràn đầy nụ cười sung sướng.

Không cần trả lời, Mục Trường Sinh đem thịt viên nuốt xuống, lại vươn đũa gắp một viên.

Nhìn thấy Mục Trường Sinh thoả mãn, liên tục ăn ba viên viên thịt còn muốn gắp, Ứng Thiên vội vã đem một món khác đẩy đến trước mặt Mục Trường Sinh, “Mộc ca anh nếm thử cái này.”

Mục Trường Sinh gắp thịt khựng lại, đũa ở giữa không trung xoay một vòng hướng đến món Ứng Thiên mới đẩy tớid.

Sau buổi cơm tối, Mục Trường Sinh ấn ấn đầu có chút mê man, nói với Ứng Thiên: “Xem ra di chứng âm khí nhập thể vẫn còn, tôi còn phải… Lại đi ngủ một lát.”

Ứng Thiên đang dọn dẹp bàn, nghe vậy lập tức tới trước mặt Mục Trường Sinh ngồi xổm xuống, nhìn cặp mắt hắn đã bắt đầu mông lung, nhẹ giọng nói: “Nếu không tôi dìu anh về phòng ngủ đi!”

Mục Trường Sinh nhìn Ứng Thiên, tóc của đối phương vừa đen vừa mềm, đưa ra khuôn mặt anh tuấn đến không giống người ngẩng lên nhìn hắn, trong đôi mắt chứa đựng quan tâm, thực sự khiến người… Rất khó từ chối. Nhưng là, người này vì sao muốn bỏ thuốc mình? Mục đích tiếp cận của y, nhanh như vậy đã muốn lộ ra sao?

Mục Trường Sinh lẳng lặng nhìn Ứng Thiên, nắm chặt tay…

Sau mười phút, Ứng Thiên đứng bên giường trong phòng ngủ, nhìn Mục Trường Sinh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nghe hắn đều đều từ từ hít thở, nôn nóng vẫn luôn bị đè nén trong lòng dần dần bình ổn lại.

Do dự chốc lát, y cúi người, hôn lên trán Mục Trường Sinh một cái, nhìn thụy nhan đối phương yên tĩnh an tường, y nhỏ giọng nói: “Mộc ca, lần này là tôi sai rồi, bất quá tôi bảo đảm, sau này nhất định sẽ tốt gấp bội với anh!”

Nói xong, y đứng dậy rời khỏi phòng.

Nhưng mà Ứng Thiên không có nghĩ tới là, y mới vừa rời căn hộ không bao lâu, người vốn nên rơi vào trạng thái ngủ say lại mở mắt ra.

Ứng Thiên cũng không biết, Mục Trường Sinh sau khi biết mình thức tỉnh năng lực Ngôn lịn, liền dùng khả năng lớn nhất có thể của năng lực này bảo vệ mình. Độc vật, bao gồm cả thuốc ngủ, trong nháy mắt đi vào miệng hắn, sẽ mất đi hiệu dụng.

Mục Trường Sinh trợn tròn mắt nhìn trần nhà, một hồi lâu sau, mới đưa tay ra sờ sờ chỗ trán bị hôn qua, xúc cảm mềm mại kỳ diệu phảng phất còn dừng ở nơi đó.

Thực sự là kỳ quái. Mục Trường Sinh thầm nghĩ, quả thực quá kỳ quái. Trước hôm nay, mình tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên có thể khoan nhượng để người khác bỏ thuốc mình, còn có thể làm bộ không biết ăn vào. Thực sự là phút chốc bị ma quỷ ám ảnh. Còn tiếp tục như vậy, sẽ có hay không có một ngày hắn không có nguyên tắc mà dung túng Ứng Thiên?

Không, không có một ngày kia!

Mục Trường Sinh lắc đầu một cái, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay cầm qua điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường.

“Ứng Thiên hiện tại đang làm gì?” Ánh mắt của hắn rơi vào điện thoại di động, nhẹ giọng nói.

Màn hình điện thoại di động đen kịt chậm rãi sáng lên…

Bầu trời vốn trong veo không biết từ lúc nào che kín mây đen, một tiếng sấm vang lên, hạt mưa liền bùm bùm rơi trên đất.

Trời đột nhiên đổ mưa to, người qua đường vừa sốt ruột mà tìm chỗ tránh mưa, vừa thấp giọng chửi bới dự báo thời tiết không chuẩn.

Ứng Thiên không bung dù, hạt mưa lớn như hạt đậu đập trên người y, trong chốc lát liền đem cả người y xối ướt, mái tóc màu đen bị nước mưa xối vào dính sát trên mặt, y lau mặt một cái, xoay người lại liếc nhìn nhà trọ, quay người biến mất ở trong màn mưa.

—— Thị trường giao dịch thức tỉnh giả, Nhĩ Viễn Cư

Túc Thanh Nguyên đêm qua làm việc đến bình minh, liên tiếp phong ấn chừng mười cái vết rách không gian thả ra ma vật, mệt đến ngất ngư. Lúc này mới vừa tỉnh ngủ, nhưng mà hắn mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy phòng mình thật vất vả tích góp tích phân mua phá ra một cái động lớn, nước mưa bên ngoài không chút trở ngại trút vào.

Ứng Thiên im lặng không lên tiếng đứng trong phòng, sắc mặt âm trầm tái nhợt, cả người ướt nhẹp chảy đầy bùn nước, rất giống một thủy quỷ mới vừa bò lên bờ.

Túc Thanh Nguyên thấy thế duỗi ra một cái tay che mắt, bất đắc dĩ nói: “Có thể hay không không cần mỗi lần gặp gỡ đều đáng sợ như thế?”

Ứng Thiên cười lạnh, “Ông mà có thể bị dọa sợ?”

“Sợ, ta rất sợ!” Túc Thanh Nguyên chỉ vào cái động bị phá ra trên đỉnh đầu, “Ta càng sợ cái nhà này chờ một chút nữa sẽ bị nước nhấn chìm hơn.”

Ứng Thiên nghe vậy liếc mắt nhìn cái động trên nóc nhà cái kia một cái, “Tôi lại sửa một căn nhà đền cho ông, bây giờ, ông giúp tôi sửa da một chút.” Y vươn tay trái ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.