Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 46: Tôi giúp anh




Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng choáng váng, thân thể đau đớn nhất là phần thân dưới, cô ngồi dậy nhưng cảm rất đau vây lấy, trên đùi vết thương nhức buốt, sự việc của ngày hôm qua đã khiến cho cô sợ hãi, tại sao hắn giận lại trút giận lên người cô, cô cảm thấy số phận mình thật hẩm hiu sinh ra dường như để cho đàn ông hành hạ vui đùa thỏa mãn thú tính.

- Cô nằm im không nên cử động nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến vết thương.

Từ cửa phòng bước đi vào là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, cô ta khoác trên người chiếc áo choàng lông vũ màu trắng rất đắt tiền, trên khuôn mặt xinh đẹp ngự trị sự lạnh lùng.

- Tôi sẽ kiểm tra vết thương cho cô lần nữa.

- Không cần - Cô vội trả lời rồi ngồi lui về phía sau kéo chăn đắp kín người, bàn tay cô nắm lấy chăn khẽ run, nữ bác sĩ nhíu mày nhìn cô sau đó rời đi, đi đến bên phòng Lý Nam đặt tay lên cánh cửa gõ thật mạnh, từ bên trong vọng ra tiếng nói lạnh nhạt của Lý Nam, nữ bác sĩ đẩy cửa đi vào thấy hắn tựa người ra ghế còn đôi chân thon dài gác lên bàn trên tay là chiếc máy tính bảng 7.5", nữ bác sĩ giật lấy máy tính bảng trên tay hắn, hắn ngước nhìn sau đó bỏ đôi chân gác trên bàn xuống.

- Nhanh vậy - Hắn hỏi.

- Cậu cũng rảnh quá nhỉ, còn có thời gian chơi game quen biết cậu bấy lâu tôi có thấy cậu chơi game bao giờ.

- Đôi khi cũng phải thay đổi xem cuộc sống có thú vị hay không - Hắn nhàn nhạt trả lời.

Nữ bác sĩ tức giận ném máy tính bảng sang một bên sau đó ngồi xuống ghế.

- Chị tức tôi làm gì - Hắn tựa người ra ghế hỏi.

- Tôi thật nghi ngờ cậu đã lạm dụng chất kích dục khiến cho cô ta phải khâu tới ba mũi.

- Chị nghĩ tôi là thằng đàn ông yếu đến mức phải dùng thuốc hỗ trợ sao, cô ta đáng bị trừng phạt như vậy mà!

- Cậu có thú tính tình dục quả khác người, còn lưu cả tên tuổi trên đùi, tôi tưởng cậu khắc tên của cậu lên vùng tam giác của cô ta chứ - Giọng nữ bác sĩ đầy nhạo báng.

- Tôi cũng có ý định đó nhưng nghĩ lại tôi không muốn tên của tôi suốt đời phải bám trụ ở nơi đó.

- Vậy còn ở đùi thì khác gì nhau - Nữ bác sĩ cười lạnh - Đàn ông các người thật giống nhau, thời gian cậu quan hệ lại với cô ta ít nhất phải hơn một tháng nếu không nghe lời mà rách ra đó tôi không có thời gian đến để khâu chắp vá lại.

- Cái đó còn tùy thuộc vào cô ta có ngoan ngoãn hay không - Hắn đứng dậy kéo lấy áo khoác - Chị tự về nhé, tôi có chút việc bận - Dứt lời hắn bước đi, để lại cặp mắt giận dữ của nữ bác sĩ.

Trong một căn phòng với những thiết bị hiện đại gắn trên tường như một mạng nhện khổng lồ, trên màn hình hiện ra từng khu phố, tiếp đến hắn khoanh vùng trên màn hình bằng những ô vòng tròn màu đỏ, cánh cửa phòng mở ra, một thân ảnh màu đen đi vào, mắt hắn vẫn không rời khỏi màn hình, còn tay thì vẫn lướt nhanh trên bàn phím, miệng hắn lên tiếng hỏi.

- Sao rồi?

- Có chút manh mối - Người áo đen trả lời.

Hắn lúc này mới dừng tay trên bàn phím mắt rời màn hình quay về phía người áo đen, người áo đen rút trong túi ra một mảnh giấy đi lên phía trước đặt xuống bàn, hắn cần mảnh giấy lên xem, mày kiếm nhíu lại, hắn vuốt tờ giấy sau đó bật lửa đốt cháy.

- Cậu có thể lui - Hắn lên tiếng.

Theo như người của hắn báo lại thì Khải Huy hiện đang ra sức tìm kiếm lệnh bài "Phong Sương Cốc" phải tìm thấy địa điểm này sẽ biết lệnh bài đang ở đâu, nhưng Phong Sương Cốc ở chỗ nào chứ, càng ngày hắn cảm thấy rất mơ hồ đôi lúc muốn buông xuôi nhưng lệnh bài như có một sức mạnh vô hình thôi thúc lôi kéo mãnh liệt khiến hắn phải quyết tâm tìm ra, dù sao biết một chút ít tin tức như thế này rất tốt, "Khải Huy" hắn khẽ nhủ thầm nhất định phải tìm ra bộ mặt thực của hắn, hắn thu xếp tài liệu cất gọn, kiểm tra mọi vị trí một lần nữa sau đó mới rời đi, hắn rời khỏi mật thất cũng là lúc 9h tối, do dự một hồi hắn tới phòng cô theo lối bí mật.

Cô ngồi cuộn tròn trong chăn, mặt úp xuống đầu gối, nhìn cô rất cô đơn và tội nghiệp khóe môi hắn khẽ nhấc, nghe vệ sĩ báo lại cô làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài tìm Vương Đình, hắn rất tức giận, cô bị như vậy vẫn chưa nhớ đời sao, nhất định hắn phải làm cho cô sáng mắt tới khi đó cầu van xin và nguyện bản thân ở cùng hắn.

- Đau lòng sao - Lời nói lạnh nhạt không cảm xúc cất lên khiến cô giật mình ngẩng đầu nhìn thấy Lý Nam đang đứng tựa người vào tường khoanh tay trước ngực nhìn, theo quán tính cô ngồi lùi vào mép tường, khóe môi hắn lại nhấc.

- Cô tỉnh nhanh hơn tôi tưởng – Hắn đi tới bên khiến cô càng sợ hãi không còn đường để lui – Cũng biết sợ sao, tôi nghĩ cô cứng đầu lắm cơ mà, nếu không nghe lời Lý Nam ta thì cô sẽ gặp thảm họa hơn, tôi cho cô nghỉ ngơi và từ bây giờ cô sẽ không phải tiếp bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ tôi ra, đặc biệt là Vương Đình.

Tại sao nhắc tới Vương Đình hắn cảm thấy rất chi là khó chịu, hắn rất muốn loại bỏ cái tên đó ra khỏi đầu cô, nhắc tới Vương Đình khiến cô càng trở nên lo lắng khi nhìn thân ảnh cao lớn phun ra một ngụm máu tươi sau đó thì bất tỉnh, không biết Vương Đình bây giờ ra sao cô rất lo cho Vương Đình, trong tất cả mọi người dưới con mắt họ Vương Đình là người rất đáng sợ nhưng đối với cô, cô cảm thấy Vương Đình đối tốt và coi trọng và bảo vệ cô, Vương Đình vì cô mà bản thân mới bị như vậy hỏi sao cô không lo cho được.

- Vương Đình đang ở đâu – Cô lấy hết cản đảm để hỏi hắn.

Mày kiếm hắn nhíu lại, hắn biết cô sẽ hỏi câu đó, trong lòng hắn dâng lên sự tức giận nhưng cũng trả lời:

- Hắn chưa chết, tôi nghĩ hiện giờ hắn đang thống khổ ở trong phòng, hoặc là đang vui đùa với mấy tên nam nhân.

- Tôi muốn gặp anh ta.

- Cô gặp hắn số mệnh của hắn sẽ thảm hơn.

- Anh định làm gì?

- Người thông minh như cô sẽ hiểu – Mắt hắn khẽ nheo lại nhìn cô.

- Đồ khốn!

- Nếu cô vẫn chưa chừa tôi và cô có thể tiếp tục.

Hắn nói vậy khiến cô sợ hãi ôm lấy chăn, khóe môi hắn bật cười lạnh lắc đầu, hắn rất thích cảm giác của cô khi rơi vào hoàn cảnh bất lực.

- Có thể cô muốn nghe, hiện giờ Vương Đình đang trong bệnh viện không biết sống chết ra sao, nghe vậy cô vui không?

Thân hình cô khẽ run lên khi hắn nói như thế, Vương Đình đang gặp nguy hiểm, cô tuyệt đối sẽ không để cho tính mạng của Vương Đình gặp nguy, cô rời khỏi chăn loạng choạng đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi chân trần tiếp sàn gạch men cô không cảm thấy lạnh, nén chịu cơn đau cô đi tới nhưng rồi khụy xuống, trong con mắt cô hiện lên sự kiên cường, hắn ghét sự kiên cường đó, vì Vương Đình mà cô không màng tới bản thân chịu nén cơn đau để đi gặp hắn, bàn tay hắn nắm chặt lại, đôi mắt hắn dừng tại vết thương trên đùi cô đang thấm trên nền váy trắng, đúng là người đàn bà đáng hận, bản thân bị như vậy mà vẫn lo cho người khác, hắn thật là ghen tị với Vương Đình, lẽ nào cô yêu Vương Đình đến thế sao?

Hắn không chịu nổi thêm đấm mạnh vào tường:

- Chết tiệt, người đàn bà khốn kiếp! – Trên tay hắn xuất hiện giọt máu đỏ chảy dài rồi rơi xuống dưới nền gạch, hắn lao về phía cô túm lấy khủy tay, ánh mắt giận dữ nhìn cô, lời hắn rít lên nghe thật lạnh lẽo.

- Cô có thôi ngay cái bộ mặt lo lắng cho hắn không, không được lo cho hắn nghe chưa, cô là người của tôi chỉ được phép nghĩ tới tôi cô hiểu chưa? - Hắn bá đạo tuyên bố.

- Xin anh cho tôi đi gặp Vương Đình, chỉ một lần thôi, tôi muốn biết anh ta hiện giờ ra sao?

- Im, đừng nhắc tên hắn, nếu không đừng trách tôi.

- Làm ơn, một lần thôi – Giọng cô van xin, trong con mắt đen láy nước mắt bắt đầu chảy ra.

Bàn tay hắn lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, hắn nói nhanh:

- Giết chết Vương Đình cho tôi.

Cô giật mình nhìn hắn, hắn vừa nói sẽ giết chết Vương Đình, hắn đứng dậy nhìn cô đờ đẫn, ngây ngốc, đôi mắt thấm lệ vẫn lăn dài trên má, cô vội túm lấy tay hắn.

- Anh nói gì, anh vừa nói gì – Cô như hóa điên lay tay hắn liên tục.

Hắn lạnh lùng hất tay cô ra khiến cô loạng choạng ngã xô và góc bàn và không còn biết cảm giác đau đớn trên người, cô chỉ quan tâm Vương Đình hiện giờ ra sao, cô kéo ống tay áo của hắn lại:

- Anh…nói gì nói lại tôi nghe.

- Tôi – nói – tôi – giết – chết – hắn. – Hắn gằn lên từng chữ một – Tốt hơn ngoan ngoãn ở đây đi, tôi sẽ đem đầu hắn lại đây cho cô.

Hắn xoay người bước đi, cô nhảy lên từ phía sau xô hắn ngã, vì bất ngờ hắn ngã ra sàn khẩu súng trong người văng ra, cô cũng bị ngã đầu đập vào góc tủ máu theo đó mà chảy ra, nén cơn đau cô ngồi dậy, còn hắn tức giận ngồi dậy khi chẩn bị cầm lấy súng thì một bàn tay nhanh hơn đã lấy trước.

Trên khuôn mắt lạnh lùng của hắn bỗng trở nên sợ hãi, hắn sợ hãi khi nghĩ cô sẽ tự sát, tại sao hắn phải lo chứ cô sống hay chết không liên quan đến hắn, bên cạnh hắn không thiếu gì đàn bà, hắn không diễn tả được vì sao lại lo sợ.

- Đưa súng lại đây – Giọng hắn nhẹ nhàng hơn một chút.

- Đừng tiến lại gần – Cô luống cuống cầm khẩu súng, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh, đây là lần đầu cô cầm tới súng, mọi khi tập quân sự thầy giáo chỉ giảng sơ qua, cô nhớ lại lời thầy giảng khi còn ở trên lớp.

- Súng không phải trò chơi, đưa lại đây tôi sẽ cho cô đi gặp hắn ta.

- Tôi không tin – Hắn tiến cô lùi dần về phía cửa, tay cô vẫn run rẩy cầm súng không muốn chắc – Anh tiến lại gần tôi sẽ bắn – Cô chĩa súng về phía hắn.

Hắn thật không ngờ từ trước nay hắn luôn chĩa súng vào người khác vậy mà hôm nay bị cô chĩa vào mặt, chuyện này khó mà tưởng tượng ra nổi có cho mơ cũng không ai nghĩ ra.

- Đưa súng đây, ngoan nào, tôi sẽ không giết hắn – Hắn vẫn dụ dỗ ngon ngọt.

- Đừng tiến tới nếu không tôi nổ súng – Cô lên đạn sau đó chĩa về phía hắn, tay cô run rẩy, cô cầm hai tay giữ thật chặt, hắn bỏ mặc ngoài tai lời cô cảnh báo, cô nhắm mắt lại ngón tay cứng đơ khi bóp cò, âm thanh nhỏ phát ra, trên ngực phải một dòng máu bắn ra, mắt cô mở to tròn nhìn dòng máu, hồn cô có thể nói là rời khỏi thể xác, Lý Nam ôm lấy ngực, trên con ngươi lạnh lẽo nhìn cô, cô vẫn ngây ngốc đứng như trời trồng, đôi mắt mở to rất to nhìn, trong con mắt to tròn đó là một mảnh trống rỗng, hắn nhíu mày nhìn, cô vì Vương Đình mà nổ súng vào hắn, tim hắn chợt nhói đau, một cảm giác hình thành khó tả, lẽ nào hắn chịu để thua Vương Đình, không đời nào hắn chịu để thua một ai, trong lòng cô chỉ được phép nghĩ tới hắn, hắn nén chịu cơn đau vẫn đứng thẳng lưng để nhìn cô chĩa súng về phía mình, phải chăng hắn sẽ còn lãnh thêm một viên đạn nữa.

Thật lâu sau cô mới hoàn hồn, lúc này cô mới cảm thấy tay tê dại khi bóp cò nổ súng, cô nhìn dòng máu thấm trên nền áo len màu trắng phía trước ngực thủng một lỗ nhỏ.

- Tôi…tôi…

Cô buông súng, âm thanh rơi xuống sàn thật lạnh lẽo, trong con mắt cô hiện lên sự sợ hãi, cô lùi dần về phía sau đầu lắc liên tục:

- Tôi…tôi không cô ý…tôi…tôi không giết người…tôi đã giết người…aaaaaaa…

Cô ôm đầu hét lớn rồi bỏ chạy ra ngoài, hắn ôm lấy ngực khụy xuống, trái tim hắn cảm thấy đau nhói hơn vết đạn vừa đâm xuyên trên da thịt.

Cô chạy ra khỏi Đam Mê với bộ dạng hoảng hốt, trên người chỉ mặc bộ váy ngủ cùng chiếc áo len mỏng, một chiếc ô tô lao ngang qua suýt chút nữa đâm vào khi cô lao xuống lòng đường, chiếc xe dừng lại, Bảo An tức giận mở cửa xe bước ra, túm lấy cô, bởi Bảo An cũng đang tính đi tìm cô để lấy máu, đẩy cô vào trong xe sau đó đóng cửa xe rồi lái đi.

Chiếc xe dừng tại một căn hộ trên khu phố cổ, hai bên đường ngập tràn ánh đèn đường hình quả trám, đa số ngôi nhà trên phố cổ kiến trúc đều y chang như nhau nếu không cẩn thận sẽ bị nhầm lần, họ phân biệt ngôi nhà của mình bằng số nhà gắn trên tường, Bảo An mở cửa xe lôi cô ra sau đó kéo vào trong nhà. Căn nhà rộng rãi đầy đủ tiện nghi phong thủy được bố trí hài hòa, Bảo An nhìn thần sắc cô hốt hoảng cho thấy rằng cô vừa trải qua chuyện gì đó nhưng việc cô bị làm sao đó thì mặc kệ quan trọng chính là mục đích, thật lâu sau cô mới bình tâm trở lại và ý thức được mình đang ở một nơi xa lạ, nhưng rồi cô nhìn thấy Bảo An và sự sợ hãi vừa hình thành cũng biến mất.

- Vương Đình ở đâu – Không để Bảo An lên tiếng hỏi, cô liền hỏi luôn.

Không nhắc thì không sao nhắc đến khiến Bảo An phát điên, Vương Đình vì không nghe lời dùng quá liều cho phép, bất kể cái gì nó cũng đều có giới hạn, lạm dụng sẽ gây ra một biến chứng không hay cho cơ thể. Vì thế nhu cầu dùng dược sẽ phải tăng thêm liều, nếu cứ như vậy sẽ không còn máu để mà khống chế một khi máu cô đã hết.

- Cô còn hỏi được sao, vì cô mà Vương Đình lúc tỉnh lúc mê nằm trong bệnh viện, tất cả đều do lỗi của cô, tại sao cô không chết đi chứ, Vương Đình có tội tình gì mà gánh hậu quả do cô để lại.

- Anh ta hiện ở đâu – Trên gương mặt cô hiện lên sự lo lắng.

- Bệnh viện – Dù không muốn đáp nhưng Bảo An vẫn phải trả lời, bởi lúc này chỉ có cô mới cứu được Vương Đình – Vương Đình vì không nghe lời tôi nên lạm dụng dược quá nhiều, hiện tại liều lượng sẽ phải tăng lên.

- Vậy…lấy máu của tôi.

- Cô nghĩ rằng máu của cô như mạch nước sao, sẽ có lúc cô hết máu thì lấy đâu ra.

- Vậy…vậy phải làm sao?

- Muốn cứu Vương Đình một là cô yêu Lý Nam Vương, cô làm được không?

- Không còn cách nào nữa sao?

- Còn.

- Cách nào? – Cô vội hỏi, cho dù là khó khăn cô cũng phải tìm cho bằng được ngoại trừ việc yêu Lý Nam Vương cô không thể làm được.

- Con của cô – Bảo An nhàn nhạt đáp.

- Con tôi…nhưng con nào?

- Của cô và Vương Đình, tôi mới nghiên cứu ra, trong máu Vương Đình hiện có hai dòng máu, một là của cô và của Lý Nam Vương hai dòng này vẫn đối chọi nhau chưa thể hòa hợp, cách này chỉ tạm thời khống chế trong một thời gian một năm, muốn loại bỏ hẳn trừ khi dùng tình yêu của Lý Vương dành cho cô mới loại bỏ được, cái khó là…Vương Đình mà hoan ái với cô…

Bảo An dừng lại lời nói, cô nóng lòng muốn biết nên hỏi:

- Anh nói tiếp xem Vương Đình sẽ ra sao?

- Tốt thì may mắn sống sót, còn không sẽ chết, liệu cậu ta có chịu được đau đớn không cái đó mới quan trọng, tôi nghĩ chắc gì Vương Đình sẽ chịu làm tình với cô, cậu ta thà chịu chết chứ không chịu làm tổn thương tới cô, nếu cái thai đó là của Lý Nam Vương thì càng tốt có thể giải trừ được độc tố, được rồi, tôi cần ít máu của cô.

- À, ừ - Cô đưa tay ra, lần này Bảo An nhẹ tay hơn nên cô cảm thấy không đau như lần trước, bây giờ khi tâm đã tĩnh lại cô cảm thấy chân tay rất đau nhức, buốt, Bảo An níu mày sau đó đứng dậy đi tới bên tủ thuốc ném cho cô một lọ thuốc, theo phản xạ cô bắt lấy.

- Vào trong mà tự xử lý đi – Bảo An bước ra ngoài.

Cô loạng choạng đứng dậy nhưng rồi ngồi xuống khi hạ thể truyền đến cơn đau, cô bám vào thành ghế đứng dậy gập người đi vào nhà vệ sinh.

- Cầm lấy – Bảo An từ ngoài cửa đi vào ném cho cô một bộ quần áo mới mua xong, quần áo rơi xuống đất cô cúi người nhặt lấy.

- Cảm ơn – Cô lên tiếng.

- Tôi không tốt tới mức đó đâu, chỉ vì tôi không muốn Vương Đình nhìn thấy bộ dạng hốc hác của cô, nhanh lên còn đi.

Trong khi đợi cô Bảo An tranh thủ ngao chế ra một ít dược để đem đi cho Vương Đình. Nhìn người nằm trên giường đôi mắt nhắm im lìm trên gương mặt anh tuấn có nước da tái xanh khiến cô lo lắng, cô nắm lấy tay Vương Đình trong lòng không cầm được nước mắt lại tuôn rơi.

- Vương Đình anh mau khỏe lại đi nhé, tôi xin lỗi…xin lỗi…

Cô bỗng bật khóc thành tiếng, cô úp mặt xuống bàn tay Vương Đình, giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay, Vương Đình cảm nhận được giọt nước mắt nóng bỏng đau thương của cô.

- Tất cả lỗi đều do tôi, tôi xin lỗi, anh hãy tỉnh lại đi, tôi nhất định sẽ tìm cách cứu anh…

- Ngốc.

Một lời nói yếu ớt bỗng vang lên, cô ngưng khóc để lắng nghe, là Vương Đình vừa nói cô ngốc, giọng nói nhẹ nhàng mà đau thương.

- Cô thật ngốc!

Lần này cô không có nghe nhầm là Vương Đình, cô ngẩng đầu nhìn Vương Đình, trong con mắt Vương Đình hiện lên tia đau thương, bàn tay lạnh lẽo khẽ đưa lên lau đi những giọt nước mắt cho cô.

- Anh tỉnh rồi, cảm ơn trời đã phù hộ! – Cô nắm lấy tay Vương Đình nở nụ cười trong sự vui mừng, Vương Đình cười nhạt nhìn cô.

- Tôi rất ghét nước mắt của phụ nữ…

- Tôi biết anh từng nói với tôi như thế - Cô vội vàng lau đi.

- Huyền Chi, hãy hứa với tôi – Vương Đình dơ tay và đưa ngón út ra trước mặt cô – Dù thế nào đi chăng nữa đừng bao giờ khóc, những giọt nước mắt này rất quý giá nó cũng như viên ngọc minh châu trong suốt không tì vết, tôi muốn cô trân trọng những giọt nước mắt của mình đừng khóc vào những chuyện không đáng.

- Tôi…

- Hứa đi.

- Tôi sẽ cố - Cô gật đầu sau đó đưa ngón út của mình móc vào ngón út của Vương Đình – Tôi sẽ nghe lời anh, và tôi cũng hứa nhất định tôi sẽ cứu anh.

Khụ…khụ…Vương Đình ho khan, máu phun lên mặt cô, bởi Vương Đình cố gắng kìm nén cơn đau.

- Vương Đình – Cô hốt hoảng, khi Vương Đình bị như vậy, Bảo An đứng ngoài vội lao vào đỡ lấy sau đó lấy bình ngọc đựng thuốc mới ngao chế đổ vào miệng Vương Đình, thật lâu sau Vương Đình mới ổn định lại, trên gương mặt hiện lên sự mỏi mệt.

- Vương Đình anh sao rồi, đau ở đâu nữa không?

- Cô đi ra ngoài đi, để cậu ta yên – Bảo An tức giận quát.

- Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở cạnh cô ấy một lúc – Vương Đình lạnh nhạt lên tiếng, Bảo An ấm ức nhưng đành đứng dậy, trừng mắt nhìn cô một cái sau đó mới rời đi.

Cô kéo gối kê lại cho Vương Đình nằm thoải mái hơn một chút, Vương Đình nắm lấy tay cô, có lẽ đây là cái nắm tay cuối cùng.

- Anh cảm thấy sao, anh cần lấy gì à – Cô hỏi.

- Không – Vương Đình lắc đầu – Huyền Chi này, tôi có một yêu cầu nho nhỏ, cô đáp ứng tôi được không?

- Anh nói đi.

- Cô…ôm tôi được không, chỉ cần 5 phút thôi.

Cô khẽ gật đầu và ngồi xuống giường, vòng tay ôm lấy thân hình to lớn, vòng tay Vương Đình cũng ôm chặt lấy cô, Vương Đình muốn có một chút kỉ niệm về cô, người con gái đã in sâu trong trái tim, nghĩ tới chuyện hôm qua khiến tim Vương Đình càng đau nhói, bởi Vương Đình biết cô mãi mãi không thuộc về mình, dù giây phút ngắn ngủi nhưng Vương Đình cảm thấy hạnh phúc, cố hít lấy mùi hương thuộc về cô, lưu lại khoảng khắc đáng nhớ này trong trái tim, không biết đến khi nào có còn cơ hội ôm cô trong vòng tay và số phận của bản thân ngày mai sẽ ra sao đây, có thể bản thân sẽ ra đi vĩnh viễn.

- Vết thương hẳn rất đau – Vương Đình thật lâu sau mới lên tiếng, từ lúc vào Vương Đình đã nhận thấy trên đùi cô có ít máu thấm ra – Cô đừng ngang bướng, hãy nghe theo hắn nếu không hắn sẽ tiếp tục hành hạ cô, như vậy bản thân sẽ rất đau.

- Tôi biết.

- Ừ, biết vậy là tốt – Vương Đình khẽ thở dài, bàn tay Vương Đình siết chặt lấy cô, khuôn mặt mệt mỏi dựa vào vai cô đôi mắt khẽ nhắm lại như ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.