Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 12: Bại Lộ?




Phần một.

“……” Giờ phút này Thạch Vịnh Triết chỉ cảm thấy lòng ngực giống như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, thiếu niên đáng thương, trái tim thủy tinh đã tan nát, trở thành những mảnh vụn, cuối cùng bị gió cuốn đi….

Hắn chỉ muốn đến tìm Mạc Vong thôi, kết quả lại bị thế giới này làm cho tổn thương sâu sắc, hắn đã  nhìn thấy cái gì, cái gì, cái gì!

Cô gái mình thích lại có thể cùng một tên tiểu tử tóc vàng ở cùng một chỗ, bị thương không dậy nổi!

Tiểu tử kia, tay của ngươi đang để chỗ nào thế hả? Eo của cô ấy là dành cho ngươi ôm sao? Buông ra!

Đáng tiếc bi kịch lại ở chỗ, dù trong lòng có vạn lời muốn nói, nhưng khi nói ra lại chỉ có một câu: “Hai người đang làm gì thế?!” 

“Hả? Làm cái gì cơ?” Mạc Vong vô tội nhìn Thạch Vịnh Triết, trên thực tế, cô cũng là người vô tội mà….Là người khó tránh khỏi xui xẻo, không phải ai ai cũng giống như cao thủ võ lâm có các tư thế rơi xuống đất vô cùng đẹp mắt, tuy là vừa tăng thêm năng lượng về tốc độ, nhưng cô còn chưa thích ứng được!

Thật may là người phía sau tiếp được cô, nếu không lần này thực sự là bị ngã đau rồi.

Nghĩ như vậy, cô gái nhìn về thiếu niên ở phía dưới theo bản năng, bởi vì việc ngoài ý muốn vừa rồi, hắn đang ngồi trên mặt đất, mà cô thì lại quỳ trực tiếp nên gối của hắn.

Mặc dù tuổi tác không cách nhau quá nhiều, nhưng không thể không nói, Mạc Vong thường bị người bạn trúc mã của mình “Bắt nạt” không phải không có lí do, mà thực sự là thân hình của cô tương đối nhỏ bé, cho nên rõ ràng là đỡ người và được đỡ, nhưng tình cảnh hiện tại lại giống như là thiếu nữ giống như đứa trẻ được thiếu niên ôm trong ngực.

“Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, ngài không sao chứ?” Trong con ngươi xanh thẳm của Thain tràn đầy lo lắng, lại một lần nữa nhắc lại câu nói vừa nãy.

“Tôi không sao.” Mạc Vong lắc đầu một cái,: “Nhưng mà câu này nên là do tôi hỏi cậu mới đúng?” Sau khi kịp phản ứng, cô vội vã đứng lên, vươn tay về phía thiếu niên,: “Có đụng vào người cậu không? Tôi đè cậu có đau không?” 

Thain kéo tay của cô gái, đứng lên, lộ ra nụ cười cởi mở: “Làm sao có thể như vậy chứ? Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ so với mây còn nhẹ hơn.”

“……” Nói thế nào chăng nữa thì cách so sánh này cũng quá cường điệu rồi.

Thạch Vịnh Triết: “……” Cái giọng nói nịnh hót này là sao? Còn nữa, hắn không được để mắt tới sao? TAT

Cũng may Mạc Vong không quên sự có mặt của hắn, nghiêng đầu giải thích: “Sự việc giống như bọn tôi vừa nói đấy thôi!”

Mặc dù nhận được lời giải thích, nhưng trong lòng thiếu niên vẫn chưa vui vẻ, cô chưa từng đối sự như vậy với hắn! Mặc dù khi còn nhỏ hình như….Nhưng quan trọng là,: “Người khả nghi này là ai vậy?” Ngón tay chỉ về hướng thiếu niên đang nhắm mắt.

“Cậu ấy ư?” Cô gái không cần quay đầu cũng biết trúc mã đang hỏi người nào, vì vậy kéo cậu ta vào phòng ngủ giải thích.

“Cậu rốt cuộc muốn triệu hồi bao nhiêu tên khả nghi vậy hả?”

“…..Vậy khi nào thì cậu mới dừng việc hợp nhất lại?” Nếu như hắn không để cho “Dũng giả” ra ngoài, cô cũng không cần làm như vậy!

“…..” Thiếu niên ngày nào cũng đều bị đánh cho tới nay á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác, khó chịu hừ một tiếng.

Mạc Vong nâng trán: “Vì vậy mới nói, cậu ở đây ầm ĩ cái gì chứ?” Người này càng lớn càng khó hiểu, đây là “Con trai lớn 18 lần ư?” 

“Tôi……”

Đang lúc hai người nói chuyện liên miên, thì ở ngoài Thain đã nhảy đến cửa phòng bếp: “Esther tiền bối, trên thân thể thiếu niên kia hình như…..”

Thanh niên khẽ vuốt cằm, khẳng định phán đoán của thiếu niên: “Không sai, hắn chính là cơ thể mà “Dũng giả chi hồn” tá túc.” 

“Thật vậy sao? Nhưng quan hệ giữa hắn và Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ….”

“Bọn họ là thanh mai trúc mã.”

“Là loại quan hệ làm người ta thương cảm đó sao?” Thain lộ ra vẻ mặt vô cùng xúc động,: “Rõ ràng từ nhỏ đã là bạn bè cùng nhau lớn lên, nhưng lại không thể không đứng ở hai phe đối lập…..”

“……” Esther trầm mặc trong chốc lát, đang chuẩn bị nói điều gì đo, thì cửa phòng ngủ bỗng mở rộng, truyền ra tiếng kêu kinh thiên động địa ___

“Ma Vương, nhận của ta một kiếm! ! !”

Không sai, dũng giả lại xuất hiện lần nữa.

“Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ!” Khuôn mặt Thain biến sắc, lập tức xông lên phía trước, lại bị thanh niên bên cạnh bắt được cánh tay,: “Esther tiền bối?”

Esther cúi đầu hìn vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên, lắc đầu: “Tình huống như thế này không cần chúng ta phải ra tay.”

Sự thật đã chứng minh lời nói của hắn. 

Ở trong phòng, cô gái nhanh chóng tiếp được kiếm trong tay dũng giả rồi nắm sấp xuống, lại cướp được thanh kiếm, thành công khiến hắn nằm xấp trên mặt đất.

Một loạt các động tác nước chảy mây trôi, lưu loát sinh động được thực hiện trong vòng chưa tới năm giây.

Sau một lúc, dũng giả  “Nằm ngay đơ” trên đất cũng bắt đầu ngồi dậy, xoa đầu nhỏ giọng oán trách “Cậu ra tay cũng thật nặng…..”, mà cô gái đang nằm sấp dưới đất cũng không khách khí cãi lại.

Thain: “……”

Thật ra thì, cũng không thể trách cậu quá khiếp sợ.

Mọi người đều biết, có Ma vương tất nhiên cũng sẽ có dũng giả, tồn tại người tốt như dũng giả đương nhiên là để tiêu diệt Ma vương. Cho nên, ở Ma giới có không ít cuốn sách nói về “Chuyện xưa về Ma vương và dũng giả”, mà trong đó một phần lớn đều là tiểu thuyết, còn là loại hơn khoa trương một chút.

Giống như ___ Ma vương cùng dũng giả chiến đầu một trăm ngày đêm, cuối cùng giành được thắng lợi, nhưng đáng tiếc trên đời chỉ còn lại một người….

Hay là ____ Ma vương trải qua trăm nghìn đắng cay, rốt cuộc cũng đánh bại dũng sĩ tà ác, giải phóng Ma tộc cần cù thiện lương…

Hoặc là còn có ___ Ma vương khắc khổ tu luyện, cuối cùng cũng bắt được vị dũng giả mang về làm hôn thê.

Khụ khụ khụ….

Mọi việc chính là như vậy, không quá khác biệt.

Tóm lại, Ma vương là chính nghĩa, thiện lương, vĩ đại còn dũng giả lại chỉ là kẻ tàn bạo nhỏ bé.

Mà hiện giờ nhìn xem, quá khác biệt rồi!

Thật ra lúc đầu Grays cũng khá là kinh sợ, nhưng nhìn bệ hạ nhà mình  đánh dũng giả không khác gì thái rau ( Thạch Vịnh Triết:…….QAQ), cũng đã yên tâm.

Một lúc sau, Thạch Vịnh Triết trở về nhà, và Grays cũng đã mang theo quần áo vừa mới mua trở về.

Sau bữa cơm tối, mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề chỗ ở của Thain, cũng may nhà của Mạc Vong cũng không nhỏ, tiêu chuẩn ban đầu là ba phòng ngủ một phòng khách, trong khi sửa chữa lại tách ra một số gian phòng nhỏ, ví dụ như là phòng chứa đồ và phòng ăn. Ban đầu là Esther và Grays mỗi người một phòng, cuối cùng thì Thain được sắp xếp ở cùng phòng với Esther ( mặc dù hắn ngỏ lời  có thể ngủ dưới chân giờng của Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ cũng không sao, nhưng bị cô gái nhanh chóng bác bỏ ), mọi người đối với quyết định này cũng không có ý kiến gì, vì thế mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Đêm hôm đó không nói chuyện.

Ngày hôm sau, thiếu nữ lại một lần nữa cùng thiếu niên cùng nhau đi học.

Mặc dù ngày hôm qua “Kết thúc trong cãi vã”, nhưng cả hai người đều thuộc loại “Mau nguôi giận”, có rất ít trường hợp “Giận qua một đêm”, cho nên dù là nói chuyện hay làm gì đều rất tự nhiên, nhưng mà ___

“Này~~”

“Tối qua cậu làm cái gì thế?” Đang lấy sách giáo khoa, Mạc Vong nghiêng đầu bất đắc dĩ nhìn về phía thiếu niên cùng bàn, vừa rồi ở trên xe người này lại gối lên đầu vai của cô ngủ thiếp đi.

“Không làm gì cả.” Thạch Vịnh Triết gục xuống bàn, lười biếng nói.

“Ai tin chứ!” Cô gái không khách khí liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó đã nhớ ra một khả năng đáng sợ, vội vàng nhỏ giọng nói,: “Khoan đã, tôi nhớ lần trước khi cậu gọi ra linh hồn thánh thú cũng hay bị mất ngủ, chẳng lẽ....”. Lời như vậy, trước kia mèo trắng cũng đã từng nói qua.

Thạch Vịnh Triết: “... ...” Đừng nói vậy chứ, thật sự rất có khả năng này, bởi vì tối qua hình như hắn lại nói chuyện với động vật trong mộng.

“Các cậu đã nói cái gì?”

Nhưng đúng lúc này, Tô Đồ Đồ bàn trên quay đầu lại: “Mộng gì cơ? Chẳng lẽ là.....” Liếc trên dưới thiếu niên một cái, che miệng, cười bỉ ổi.

Mạc Vong: “? ? ?”

Thạch Vịnh Triết: “... ...” Yên lặng cầm sách đậy lên  đầu.

“Này, còn mười phút nữa thôi là vào học rồi.” 

“Bao giờ giáo viên vào thì gọi tôi.”

“......Thật là.” Cô gái thở dài,: “Cậu cầu nguyện giáo viên đừng đến có phải tốt hơn không.”

“Cũng được.”

“Này!” 

Vậy mà, sự việc sau đó lại phát triển ngoài dự đoán của mọi người, bởi vì......Gíao viên thật sự không tới, rõ ràng Mục sư huynh cũng như ngày thường mỉm cười với cô, thật không thể tượng tưởng nổi!

Thạch Vịnh Triết: “Zzzzzzzz~~~~”

Tô Đồ Đồ trợn mắt hà mồm quay đầu lại: “Tiểu Vong, cậu chuyển thành....cái gì miệng từ lúc nào thế?”

Lâm Lâu yên lặng thêm một đao: “Qụa đen.”

“.....Đây nhất định là ngoài ý muốn!”

“Thật là,” Tô Đồ Đồ cười xấu xa,: “Cứ thế mà muốn Thạch Vịnh Triết nhà cậu được ngủ thêm một lát sao?”

“Cậu nói đủ rồi đấy!”

Học sinh cực kỳ dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, ví dụ như nghỉ, ví dụ như lên lớp không cần học, hay giống như giáo viên đến trễ ___ cũng không phải là tư tưởng xấu gì, hay giống như mong người khác gặp chuyện gì không may, mà chỉ là, đây giống như kiểu “Niềm vui ngoài ý muốn” có phải không? Mặc dù chỉ là những việc rất nhỏ, nhưng khi tất cả mọi người đều vì việc này mà vui vẻ, thì dường như nó đã trở thành một chuyện rất lớn, có thể mang lại niềm vui cho mọi người.

Đáng tiếc, phần vui vẻ này chỉ có thể kéo dài trong vòng mười phút.

Ở phía cuối lớp không biết ai lớn tiếng hô lên: “Chủ nhiệm lớp đến rồi!”

Tất cả học sinh đang ầm ĩ rối rít yên lặng lại, từng người đều ngồi ngay ngắn tại vị trí, cần bao nhiêu nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận, đương nhiên, Mạc Vong cũng không quên đánh thức tiểu trúc mã đã ngủ đến trời đất mù mịt.

Thạch Vịnh Triết miễn cưỡng ngồi dậy, ngáp một cái thật to, một tay chống mặt, nhàm chán nhìn về phía cửa.

Một lát sau, chủ nhiệm lớp Tôn Hân Như đi vào, mà phía sau của cô, lại có một nhân vật không thể tưởng tượng nổi đi theo ___

“Xin lỗi các em, cô tới trễ.” Sau khi đi lên bục giảng, việc đầu tiên Tôn Hân Như làm là nói lời xin lỗi, ngay sau đó, vẫy vẫy tay về phía người đang đứng ở ngoài cửa,: “ Bởi vì lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển trường.”

Phần hai.

Thời gian này không phải không có học sinh chuyển trường, nhưng khai giảng gần hai tháng mới đến báo cáo nhập học thì gần như không có.

“Người ngoại quốc?”

“Tóc màu vàng óng, mắt màu xanh lam, không phải người ngoại quốc mới là lạ?”

“Lưu học sinh?”

“Chưa từng nghe nói, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời gian trao đổi học sinh mà!”

Thạch Vịnh Triết quay đầu nhìn về phía cô gái: “Tại sao tên đó lại đến đây?”

Vấn đề là Mạc Vong cũng trợn mắt há mồm: “Tôi cũng rất muốn biết!”

Không thể không nói, Tôn Hân Như khá hiểu rõ cách “Chỉ huy cấp dưới”, đầu tiên không có cắt ngang cuộc ồn ào  của các học sinh, ngược lại sau khi cho bọn chúng trao đổi trong chốc lát, mới dần đưa mắt nhìn các học sinh ở phía dưới, vỗ tay một cái, cao giọng hô,: “Các em, yên tĩnh một chút.”

Phòng học lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.

Tôn Hân Như gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Bạn đứng bên cạnh cô đây, chính là học sinh  chuyển trường mới tới.” Nói xong, cô lui sang một bên, ý bảo học sinh mới đứng ở trên bục giảng.

Người có thể làm cho thiếu niên thiếu nữ kinh ngạc đến vậy, ngoài Thain còn có thể là ai?

Chỉ thấy trên mặt hắn lộ ra nụ cười sáng lạn, vô cùng lễ phép nói lời cảm ơn với Tôn Hân Như, sau đó đi tới trước bục giảng, nói: “Chào mọi người, tên của tôi là Thain • Hacurtis, vô cùng vinh hạnh khi từ hôm nay trở đi có thể trở thành bạn học của mọi người.....”

Tuy lời hắn nói là lời khách sáo thường thấy, nhưng các học sinh vẫn say sưa nghe, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng: Người ngoại quốc này nói tiếng trung thật là lưu loát! Học ở đâu vậy? Âm uốn lưỡi và âm vòm họng phân biệt như thế nào? Nói thêm đôi câu nữa đi!

Không sai, đây chính là cái gọi là vây xem. Nhưng không thể không nói, Thain rất có ưu thế trong việc “Lẻn vào bảo vệ”, dù sao tóc vàng mắt xanh dương cái gì vẫn thuộc loại diện mạo khoa học trên trái đất, cho nên hoàn toàn không cần phải ngụy trang.

“Như vậy, bạn học Thain, em ngồi ở đây…..” Tôn Hân Như nhìn toàn bộ phòng học, trong lòng có chút băn khoăn, số học sinh trong lớp vừa đủ là số chẵn, trong thời gian ngắn không tìm được chỗ thích hợp để chen thêm người vào, nếu không cho học sinh mới chuyển đến này ngồi vào bàn cuối cùng?

“Cô giáo!” Thiếu niên tóc vàng đột nhiên giơ tay lên,: “Nghe nói ở đây muốn có ý kiến thì cần phải giơ tay, xin hỏi em làm vậy không có sai chứ ạ?”

“Ừ, em có vấn đề gì sao?”

“Em có thể tự lựa chọn chỗ ngồi không ạ?”

Lời vừa nói ra, các học sinh phía dưới lần lượt giơ yên lặng giơ lên ngón cái: huynh đệ, can đảm lắm!

Ai cũng muốn nói câu này với cô giáo, nhưng vấn đề là có rất ít người thực sự dám làm như vậy.

Tôn Hân Như sửng sốt một chút, ở trong lòng tự nhủ mấy lần: “Đây là người nước ngoài!  Cô muốn chăm sóc tốt bạn bè quốc tế! Cô muốn thể hiện khí phách Trung Quốc!”. Sau đó, mỉm cười hỏi: “Vậy em muốn ngồi chỗ nào?”

Trong nháy mắt, trong lòng Mạc Vong xuất hiện dự cảm không lành : Không cần đâu, dừng lại!

Đáng tiếc, đã quá muộn.

“Chỗ đó!” Vẻ mặt Thain như ánh mặt trời chỉ tay về vị trí của cô gái.

Tôn Hân Như: “……” Người này rốt cuộc tới làm gì? !

Các bạn học: “…..” Mẹ nó, lá gan người này thật là lớn! Lại dám chủ động ngồi gần đại tỷ, này, thiếu niên, không nên bị hình tượng tiểu muội yếu đuối của cô ấy lừa gạt, thật ra bên trong nàng chính là nữ lực sĩ!

Không được đáp lại, thiếu niên lộ rra biểu tình nghi hoặc: “Không thể được sao?”

“Khụ,” Tôn Hân Như ho nhẹ ra tiếng,: “Bạn học Thain, tại sao em muốn ngồi chỗ đó vậy? Có nguyên nhân đặc biệt sao?”

“Không nói không được sao? Có thể không nói không ạ?” Thain có chút khó khăn nắm tóc, hắn rất muốn nói: “Tôi muốn ở gần để bảo vệ Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ” á…., nhưng Esther tiền bối đã đặc biệt nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được ở trước mặt mọi người hô lên chữ “Bệ hạ”…Nếu không, ngài ấy chắc chắn sẽ tức giận.

Các bạn học: “…..” Thiếu niên thật can đảm, cây nến phía trước chúng tôi tha cho cậu vì cậu khá khen!

Tôn Hân Như: “…..” Mặc dù im lặng, nhưng cô rất nhanh đã phản ứng lại, thương lượng nhìn về phía Thạch Vịnh Triết: “Vậy thì, Thạch Vịnh Triết, em….”

Thiếu niên không chút nghĩ ngợi trả lời: “Em không đồng ý!” Hắn sẽ không vì một câu không giải thích được mà đổi chỗ ngồi đấy.

Tôn Hân Như: “…..” Các người hẹn cùng nhau phá đám sao?

Các bạn học: “…..” Triết ca thần tượng! Vạn năm không đổi!

Thấy không khí dần trở nên lúng túng, Mạc Vong không thể không nhảy ra một lần nữa: “Vậy thì để em đổi cùng bạn ấy đi ạ!”

Thạch Vịnh Triết: “…….”

Thain: “……”

Tôn Hân Như mừng rỡ: “Cứ như vậy đi,” Qủa nhiên con gái chính là áo bông thân thiết của giáo viên, so với nam sinh nghe lời hơn rất nhiều.

Thừa dịp người khác không chú ý, Mạc Vong quay đầu lại im lặng lườm hai người một cái, trong mắt tràn đầy sát khí: ai dám phản đối giết chết người đó!

Vì vậy, hai thiếu niên cứ như vậy rất tốt mà trở thành bạn cùng bàn.

Mọi người bừng tỉnh hiểu ra: Thì ra mục tiêu của bạn học mới là Triết ca!

# cảm giác không đúng chỗ nào #

Mạc Vong?

Có lẽ cảm ơn cống hiến kiệt xuất của cô, dưới sự đề nghị to gan của Tô Đồ Đồ và Lâm Lâu, Tôn Hân Như vung tay, cô cùng với hai người họ liền trở thành bánh quy kẹp nhân.

Đối với kết quả lần này ___

Mạc Vong vô cùng vui vẻ: cùng bạn nhỏ ở chung một chỗ thật là tốt!

Tô Đồ Đồ cũng rất vui vẻ: Lý do giống như trên!

Lâm Lâu cũng đủ vui vẻ: Lý do lần nữa giống như trên!

Thain vẫn như cũ rất vui vẻ: Có thể chăm sóc Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ ở gần đây, lại còn có thể giám sát động tĩnh của dũng giả!

Thạch Vịnh Triết……Được rồi, người duy nhất thua đại khái chính là hắn, mặc dù cô gái vẫn ngồi bên cạnh hắn như cũ, nhưng từ ngồi cùng bàn biến thành bàn trên và bàn dưới chênh lệch cũng quá lớn! Hơn nữa, những ánh mắt quỷ dị kia là có chuyện gì? Mệt không!

Nhưng đáng tiếc, trong lòng hắn phẫn uất không người nào biết, bởi vì mọi người đã đem chú ý đặt vào một chuyện khác ở trên ___

Tan học.

“Đúng rồi, Tiểu Vong,cậu có biết đêm Vạn Thánh không?”

“Đêm Vạn Thánh?” Mạc Vong sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thạch Vịnh Triết,: “A Triết, cậu biết không?”

Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng: “Không biết” Rõ ràng cùng hắn tách ra, lại cười vui vẻ đến vậy, cái người không có lương tâm này!

“…..” Vô duyên vô cớ hắn lại phát cáu cái gì, Mạc Vong im lặng trong lòng, ngược lại nhìn về phía Lâm Lâu,: “Tiểu Lâu, đó là gì vậy?”

Sau khi nghe Lâm Phong nói vài ba lời giải thích ngắn gọn, cô cuối cùng cũng hiểu, đơn giản mà nói ____ cuối tháng này, cũng chính là vào buổi tối ngày 31 tháng 10, trường học sẽ tổ chức vũ hội Vạn Thánh  tại Đại Lễ Đường.

“Chuyện giống như vậy trường học cũng đồng ý sao?” Cô gái đối với chuyện này có chút giật mình,: “Đêm Vạn Thánh gì đó là ngày lễ của phương Tây mà?” Nghĩ thế nào cũng có chút kì quái.

“Cái phong tục này đã kéo dài hơn một năm rồi, hình như trước chúng ta có vài vị sư huynh sư tỷ lên yêu cầu rồi, kết quả hiệu trưởng lại nói ___ chính là một đám học sinh sắp bị học tập nhàm chán ép tới điên muốn tìm một lí do để phát tiết.

“……”  Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hiệu trưởng đại nhân  thật đúng là sắc bén.

“Ừm!” Tư Đồ Đồ buông tay,: “Không nói, mặc dù như thế, yêu cầu vẫn rất nghiêm khắc. Đầu tiên, muộn nhất chỉ có thể đến mười giờ; tiếp theo, muốn tham gia phải có thư đồng ý của gia đình; cuối cùng, trước khi ra về phải đến phòng của thầy Từ điểm danh, lại còn phân biệt người nhà, bạn học hay người nhà bạn học đưa về, sau khi về nhà còn phải gọi điện thông báo cho giáo viên. Vẫn còn một số vấn đề khác, nhưng phần lớn cũng chỉ có vậy….Tiểu Vong, cậu sẽ tham gia ư?”

“Tớ à?” Mạc Vong sửng sốt, có chút khốn đốn gãi gãi mặt,: “Không biết nữa.” Dù sao vẫn là lần đầu tiên nghe đến việc này, lại nói vũ hội cái gì đó…Cô hoàn toàn không biết khiêu vũ có được không? Tuyệt đối sẽ bị mất mặt!

“Đến nha~~~”

“……Cậu có âm mưu gì?” Mạc Vong nháy mắt đã xác định bạn tốt mình là “Lòng chim dạ thú”.

“Hắc hắc he he hắc.” Tô Đồ Đồ bỉ ổi cười hề hề hai tiếng, lại không nói chuyện.

Ngược lại Lâm Lâu cho cô câu trả lời: “Vũ hội đêm Vạn Thánh, là vũ hội hóa trang.”

“Đúng vậy!” Tô Đồ Đồ nâng mặt, lộ ra vẻ mặt vui nhộn,: “ Tiểu Vong, cậu nhất định sẽ mặc quần áo tớ thiết kế tham gia? Đúng không?”

“…..” Làm thế nào? Càng không muốn đi…..

“Hơn nữa, quan trọng hơn là!” Tô Đồ Đồ nắm thành quyền,: “Có thể mời người trong lòng cùng khiêu vũ!”

Vẻ mặt cô gái hơi ửng đỏ: “Hả, người trong lòng?”

“Không sai.” Tô Đồ Đồ liếc mắt nhìn thiếu niên rõ ràng muốn nghe còn cố giả bộ lơ đãng, hướng cô gái hạ thấp giọng,: “Thử nghĩ mời Mục sư huynh một chút xem sao?”

“Rắc ____”

Cây bút trong tay thiếu niên nứt ra một đường rõ ràng.

Tô Đồ Đồ: “…..” Đột nhiên cảm thấy tính mạng bị uy hiếp! Tiểu Lâu cứu mạng!

Lâm Lâu bình tĩnh đẩy mắt kiếng một cái: Không tìm đường chết sẽ không phải chết, làm sao cậu lại không hiểu vậy?

Đáng tiếc, bị lời nói của người bạn nhỏ nói đến kinh động, thiếu nữ cũng chưa từng nhìn hắn một cái, chỉ là lia lịa khoát tay cự tuyệt nói: “Không, nhất định có rất nhều người muốn mời sư huynh, tớ….”

“Ai? Trong lòng cậu tuyển chọn người khác rồi sao?” Tô Đồ Đồ cảm thấy phải cứu vãn một chút sinh mạng của mình, cô cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn thiếu niên, nói,: “Ví dụ như nam sinh quen thuộc gì đó, khụ, đến lúc đó chỉ đứng nhìn người khác nhảy cũng rất không vui rồi.”

“Tìm người khác ư?” Mạc Vong sửng sốt,: “Ưhm….” Cô nghiêng đầu suy tư.

Thiếu niên ngồi sau lưng cô, chẳng biết từ lúc nào lòng bàn tay đã lặng lẽ toát mồ hôi.

“Chưa chắc chỉ có Tiểu Vong muốn mời thôi đâu.” Không thể không nói, Lâm Lâu rất sắc bén, trong nháy mắt liền chuyển đề tài theo một hướng khác.

“Đúng vậy.” Tô Đồ Đồ bừng tỉnh hiểu ra,: “Có lẽ sẽ có người muốn mời Tiểu Vong cũng không chừng!”

“Làm sao có thể.” Mạc Vong lắc đầu một cái,: “Tớ cảm thấy chắc chắn sẽ không có ai mời tớ.” Trong lớp những thứ lắm điều qua nhiều, hiện giờ cô ở trường có thể coi là “Tiếng xấu lan xa”, những người còn lại….Dường như chỉ còn lại Thạch Vịnh Triết? Chỉ là người này kỳ cục muốn chết, chịu mở miệng mới là lạ? Cô chủ động mời hắn? Tuyệt đối không muốn! Làm như vậy giống như nàng không có được ai muốn vậy!

Vậy mà, mọi người lại quên mất, bên cạnh họ vẫn còn tồn tại một người xuất chiêu không giống người thường, người tin chắc “Lời Ma vương bệ hạ nói nhất định là lời nói thật, lúc ma vương bệ hạ khó khăn thuộc hạ nhất định ra giúp đỡ”.

Thain đột nhiên đứng lên khiến cả nhóm người chú ý ___ Thật ra có rất nhiều bạn học muốn đến gần hắn, cùng hắn nói chuyện trời đất, đáng tiếc biết thời gian quá nhanh nên mọi người đều đang trong giai đoạn ngắm nhìn.

Khi hắn đi tới bên cạnh Tô Đồ Đồ thì đã có một bộ phận tương đối bắt đầu chú ý tới hắn.

Mà khi hắn…. Qùy một chân trước mặt Mạc Vong thì cả lớp trong nháy mắt yên lặng như tờ: Người nước ngoài này muốn làm cái gì?

Mạc Vong: “…..” Này này, người này lại lại muốn náo loạn kiểu gì đây!

Qùy xuống trong nháy mắt, ánh nắng chiếu lên sợi tóc của thiếu niên có chút rung rung, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng vô cùng đẹp mẳt. Đôi mắt hắn giống như bầu trời xanh thẳm nhìn chăm chú thật sâu vào cô bé trước mặt, một tay đặt ở tim, một tay kia hướng về phía cô: “Vị Tiểu Tỷ Tỷ khả ái này, xin hỏi cậu có nguyện ý cùng tôi tham gia đêm vụ hội Vạn Thánh hay không?” 

___Tiểu Tỷ Tỷ bệ hạ, xin đừng lo, hãy để cho Thain là tôi đến giải trừ ma chú “Không ai muốn mời ngài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.