Xuyên Qua Các Thế Giới Làm Tiểu Khả Ái

Chương 48-4: Nhật báo shinobi số thứ 8




Lâm Kỳ Nhạc đứng trong góc phòng khách nhà cô Hai nghe điện thoại.

“Sao con lại dẫn Kiều Tây qua đó vậy?” Mẹ ở đầu bên kia hỏi, giọng khó xử.

Lâm Kỳ Nhạc cọ cọ ngón chân trái lên mu bàn chân phải, mỗi khi sắp làm chuyện gì đó không đúng hoặc định nói dối, cô luôn vô thức làm như vậy.

“Tại ba mẹ gửi cho cô Hai nhiều đồ quá…” Cô lí nhí, bày ra vẻ vô tội: “Nhiều thịt khô, lạp xưởng như vậy, một mình con ôm không hết!”

“Chẳng phải ba mẹ đã bảo con mang theo một cái thùng giấy rồi sao? Để trong va li kéo đi!” Mẹ hừ giọng: “Cô Hai con nói, con trai nhà người ta vào cửa, tay xách nách mang lỉnh kỉnh đủ thứ đồ, con thì chỉ ôm một hũ măng chua, sao con lại không biết xấu hổ thế hả!”

Lâm Kỳ Nhạc phồng má, cô có thể nghe thấy tiếng cô Hai ân cần tiếp đãi Tưởng Kiều Tây ở bên ngoài.

“Tưởng Kiều Tây, cậu ấy ở khách sạn gần đại học Thanh Hoa, không có ở cùng với mọi người trong trường. Cậu ấy nói ăn cơm ở đó rất phí tiền…” Lâm Kỳ Nhạc lẩm bẩm.

 Mẹ Lâm thở dài trong điện thoại, đại khái là mệt cho cô nghĩ ra được lý do này nhưng cũng lười nói tới nói lui với cô.

“Ở nhà cô Hai, ăn cơm xong nhớ rửa bát đĩa. Buổi tối về đi đường cẩn thận, về tới khách sạn thì gọi điện cho mẹ.” Bà dặn dò xong, chép miệng nói thêm: “Cũng may có Tưởng Kiều Tây đi cùng, hai đứa nhớ chú ý an toàn.”

Tưởng Kiều Tây ngồi trong phòng khách nhỏ hẹp, cậu nhìn diện tích của ngôi nhà, có lẽ cũng chỉ lớn hơn căn hộ tập thể dành cho công nhân viên của công trường Quần Sơn ngày trước đôi chút. Bàn ăn trong phòng khách vừa mở ra, lập tức không còn mấy không gian trống để đứng. Cô của Lâm Anh Đào đang bận rộn trong bếp, dượng đi tới, trên tay cầm nửa chai rượu trắng, lắc lư: “Con trai, uống một chút không?”

Tưởng Kiều Tây sững người, nhất thời lắc đầu.

Anh họ cầm mấy lon coca đặt lên bàn: “Người ta còn trong độ tuổi vị thành niên đó! Sao ba có thể đãi rượu trắng chứ!”

Dượng phì cười, để chai rượu sang một bên rồi ngồi xuống ghế: “Con trai, sinh ngày mấy tháng mấy?”

Phản ứng của Tưởng Kiều Tây luôn chậm một nhịp: “Dạ, tháng 3 năm 1990.”

Dượng cảm khái: “Đây chẳng phải còn nửa năm nửa là thành người lớn rồi sao!”

Cô Hai bưng thố giò heo hầm đường phèn màu cánh gián bóng mượt đặt lên bàn, anh họ thì đang sắp vịt quay mua ở Tiện Nghi Phường* ra đĩa. Tưởng Kiều Tây nghiêng đầu nhìn Lâm Anh Đào đang cầm ống nghe đứng nói chuyện bên tủ lạnh, dây điện thoại quấn lòng vòng quanh ngón tay, cô hỏi mẹ có sử dụng quen bát hâm nóng của Mimi chưa…

(*Tiện Nghi Phường là một trong 3 tiệm vịt quay nổi tiếng nhất ở Bắc Kinh.)

Lâm Anh Đào vừa mới ngồi vào ghế, anh họ cô lập tức đứng dậy dời đĩa vịt quay ra giữa bàn, sau đó đi qua đầu tủ lạnh bê một khay bánh điểm tâm đầy ú ụ để xuống trước mặt Lâm Kỳ Nhạc: “Của em đây, bánh nếp nhân ngọt, thịt tẩm bột rán…” Anh họ cầm từng món lên giới thiệu: “Bánh đậu Hà Lan vàng, thiết cao, đây là bánh đường đỏ, đinh cửa nhân thịt… dượng đã mua cho em trên đường đi làm về.” Anh họ nhìn Lâm Anh Đào ngồi trên băng ghế hai mắt tít lại, liền phì cười nói: “Ăn đi, ăn đi, Tiểu Tưởng, em cũng ăn đi.”

(*Thiết cao – Cut cake: là một loại bánh của người Tân Cương. Ban đầu người dân không biết tên bánh nên gọi theo đặc điểm bán. Bánh được làm từ hạt óc chó, bắp, nho khô, nước nho, vừng, hoa hồng, táo…

**Bánh đường đỏ là món ăn vặt truyền thống của dân tộc Mãn. Nguyên liệu chủ yếu là bột, đường đỏ, mật ong, hương vị ngọt dịu, xốp giòn.

***Bánh đinh cửa nhân thịt: nguyên liệu chủ yếu là bột mì và thịt. Là món ăn vặt truyền thống Bắc Kinh, do hình dáng giống cái đinh mũ đóng trên cổng thành thời cổ nên có tên gọi như vậy.)

Cô Hai lại bưng ra một tô canh trứng cà chua tôm nõn: “Cô nhóc này có tật xấu.” Cô Hai ngước lên nói với vị khách duy nhất trên bàn, Tưởng Kiều Tây: “Cơm chiều ăn bánh điểm tâm, trước khi ngủ cũng bánh điểm tâm, cả ngày chỉ thích ăn vặt.” Bà xỉa tay vào trán Lâm Anh Đào: “Không mập mới là lạ!”

“Cô Hai, sao nhà mình vẫn còn ở đây ạ?” Lâm Kỳ Nhạc ăn hết nửa cái bánh nhân thịt, sực nhớ ra: “Chẳng phải mình đã mua nhà mới rồi sao?”

Cô vốn dĩ chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ nét mặt của anh họ và cô dượng bỗng chốc trở nên hết sức kỳ lạ.

Lâm Kỳ Nhạc quay qua nhìn Tưởng Kiều Tây, Tưởng Kiều Tây một người khách bên ngoài đến, ngước nhìn cô.

Lâm Kỳ Nhạc len lén lè đầu lưỡi, sau đó nhanh chóng rụt lại.

“Vừa mới thanh toán tiền xong, làm gì có chuyện có thể dọn vào ở nhanh như vậy chứ.” Cô Hai bất đắc dĩ nói, bà gắp thức ăn cho Lâm Kỳ Nhạc: “Nhanh nhất cũng phải qua năm.”

“Con còn tưởng có thể chuyển vào ở ngay.” Lâm Kỳ Nhạc thắc mắc: “Chỗ này sẽ bị phá bỏ sao?”

Anh họ cười khổ: “Nếu có thể phá bỏ thì tốt rồi!”

Lâm Kỳ Nhạc nhìn anh ấy: “Vậy sao bỗng dưng lại mua nhà mới làm gì ạ?”

Cô Hai thở dài: “Anh con, tìm chị dâu tương lai cho con, nhất định phải có nhà riêng mới chịu kết hôn. Cô chưa bao giờ gặp cô gái nào bướng bỉnh như vậy, giá nhà ở Bắc Kinh hiện tại bị đẩy cao đến mức nào? Mấy năm trước còn hơn sáu ngàn một mét vuông, bây giờ đã lên tới một vạn, một năm tăng đến một hai ngàn! Một hai ngàn một mét vuông là bao nhiêu tiền chứ? Cô bảo, sau khi cưới xong tạm thời ở chung với gia đình chồng một thời gian, đợi qua đợt sốt này giá nhà giảm rồi mua được không? Nhưng nói sao cũng không chịu.”

Lâm Kỳ Nhạc hỏi anh họ: “Chị dâu của em trông thế nào ạ?”

Cô Hai cười buồn: “Còn chị dâu gì nữa, chia tay rồi. Người ta chê nhà mình nghèo, tiền nạp tài còn phải mượn chắp vá đầu nọ đầu kia.”

Lâm Kỳ Nhạc thấy anh họ nhìn cô lắc lắc đầu.

Lâm Kỳ Nhạc mím môi, không hỏi thêm gì nữa.

Dượng tặc lưỡi: “Hôm nay, tôi tình cờ đọc thấy trên báo nói… Anh Đào à, con đừng có chăm chăm ăn một mình, phải gắp cho bạn nữa chứ. Con gắp cho Tiểu Tưởng một khoanh giò đi, gấp cái lớn kia kìa! Hôm nay, tôi đọc thấy trên báo nói, các chuyên gia dự đoán, sau khi Thế vận hội lần này kết thúc, giá nhà đất ở Bắc Kinh có thể sẽ giảm mạnh hơn bốn mươi phần trăm!”

Lâm Kỳ Nhạc trầy trật gắp khoanh giò to ú ụ vào bát Tưởng Kiều Tây, qua khóe mắt nhìn thấy đôi đũa trên tay cô Hai suýt rơi xuống bàn.

Dượng khoát tay: “Thôi, không nói nữa, ăn cơm ăn cơm nào, khó khăn lắm Anh Đào mới đến đây một chuyến.”

Ăn cơm xong, Lâm Kỳ Nhạc ra sau bếp phụ rửa bát. Cô Hai khen cô, bảo hồi nhỏ chỉ biết bóc vỏ tỏi, bây giờ cái gì cũng biết làm. Tưởng Kiều Tây ngồi bên ngoài phòng khách, vóc dáng cậu cao lớn, cậu đứng trên ghế giúp anh họ Lâm Kỳ Nhạc treo đồng hồ và khung ảnh lên tường.

“Mấy đứa, bây giờ còn nhỏ.” Cô Hai bê chồng bát vừa mới rửa xong phơi lên rổ, bà lấy khăn lau khô tay mình rồi ân cần lau sạch hai bàn tay Lâm Kỳ Nhạc, sau đó nắm tay cô ra khỏi bếp: “Không biết bên ngoài xã hội nhiều khó khăn.”

“Bây giờ mấy đứa vẫn còn là học sinh, sau này bước vào xã hội, đi làm, cũng không còn chuyện được công ty phân nhà như trước kia nữa…” cô Hai nói, nhìn thấy cậu bạn học kia của Lâm Anh Đào đã ngồi xuống sô pha bắt đầu uống nước, bà nhanh chóng bưng khay bánh kẹo và hạt dưa qua cho cậu, sợ tiếp đón khách không chu đáo. “… đến lúc đó sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề lớn cần phải cân nhắc tính toán, khi nào thì mua nhà, trước hay sau khi kết hôn, bên mình mua hay bên người ta mua.”

Anh Đào dịch cái ghế đẩu lại ngồi bên cạnh lắng nghe. Cô cảm thấy cô Hai suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp.

“Con sẽ tự mua nhà.” Lâm Anh Đào nói chắc nịch: “Con không cần người khác mua cho con.”

“Con lấy tiền ở đâu để mua nào?” Cô Hai cười hỏi.

Lâm Anh Đào chun mũi: “Giá nhà ở Bắc Kinh mười vạn một mét vuông, một tháng con kiếm ba ngàn tệ, thì một năm có thể mua được hơn ba mét vuông.”

Cô Hai cười ha hả: “Vậy phải mất bao nhiêu năm con mới mua được một căn hộ?”

Lâm Anh Đào vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, không hề suy nghĩ.

“Vậy thì con sẽ không mua ạ.” Nghe cô Hai nói vậy mới thấy không thỏa đáng: “Con sẽ thuê nhà.”

“Không như con nghĩ đâu, bảo bối.” Cô Hai dở khóc dở cười: “Sau này lớn lên ra đời rồi con mới biết có một căn nhà riêng của mình quan trọng cỡ nào.”

“Con không sống riêng… con sẽ ở với ba mẹ ạ.” Lâm Anh Đào ấp úng.

“Vậy lẽ nào con không kết hôn? Chồng con thì sao, con của con thì sao?” Cô Hai hỏi: “Tất cả đều sống ở nhà con sao?”

Dượng từ trong bếp đi ra, bưng một bát nho đã rửa sạch cho cậu bạn ít nói kiệm lời của Lâm Kỳ Nhạc ăn.

“Bây giờ hãy quý trọng quãng đời học sinh thuần khiết đơn giản.” Cô Hai xoa đầu cô: “Sau này tốt nghiệp rồi, những thứ con phải suy nghĩ sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Con không muốn nghĩ cũng phải nghĩ. Tìm một người chồng có nhà có xe, phải tính xem trong thẻ của chồng có bao nhiêu tiền, lương một tháng là bao nhiêu, con không muốn tính, nhà trai người ta cũng phải tính cho con.” Cô Hai nói xong đoạn thở dài: “Như anh con mua căn nhà đó, là hắn theo đuổi con gái nhà người ta, người ta muốn – thôi thì mình cố đành mua, nhà gái người ta bắt bẻ, mình cũng đâu còn cách nào khác, mua xong cái nhà đó trong nhà còn nợ tiền. Kỳ thực, căn nhà này mọi mặt đều không tệ, chỉ có điều mua với cái giá đó, cô thực sự mỗi ngày đều giật mình thon thót…”

“Vì vậy, Anh Đào à,” dượng ngồi bên cạnh châm thuốc nói: “Tìm một người chồng trong nhà có nhà cửa, biết không, tiết kiệm giúp con ba bốn chục năm tiền lương. Còn nói cái gì một tháng ba ngàn tệ, con không muốn kiếm nhiều hơn một chút sao?”

Cô Hai gói mấy phần vịt quay đã mua vào hộp, rồi lấy trong tủ lạnh ra thêm mấy chiếc hộp khác, là thịt tẩm bột rán, bánh đậu Hà Lan vàng và bánh đường đỏ cho Lâm Anh Đào mang về: “Cầm về, khi nào đói thì ăn tiếp!” Bà soạn mấy cái túi giấy, xếp hết đống hộp vào ngay ngắn: “Nói cậu bạn đẹp trai cao ráo kia của con giúp con mang về!”

Lâm Anh Đào lập tức nhoẻn miệng cười.

Trong phòng khách, dượng và Tưởng Kiều Tây không biết thế nào cũng đã chuyện trò qua lại.

“Nhà con cũng làm trong tập đoàn điện lực sao?” Dượng hỏi, giọng không giấu được vẻ kinh ngạc: “Ba con là Tưởng Chính hả?”

Tưởng Kiều Tây bình thản gật đầu.

“Dượng biết Tưởng Chính.” Dượng đột nhiên gọi cô Hai: “Linh Tử! Bạn học của Anh Đào là con trai của Tưởng Chính này!”

“Ai ạ?” Cô Hai nghe không rõ.

Dượng đi tới cửa bếp: “Chính là giám sát dự án Đại Đồng Sơn Tây hồi trước, vào nhà máy sớm hơn anh năm năm đó.”

Tưởng Kiều Tây cũng không biết trước kia ba mình làm gì, trước giờ cậu không quan tâm tới những chuyện này. Từ khi cậu được sinh ra, người ba của trước kia không hề thuộc về cậu. Lâm Kỳ Nhạc đang nói chuyện với anh họ trong phòng ngủ. Tưởng Kiều Tây nhìn thoáng qua bóng lưng cô, cậu cảm giác được ngay cả với những người họ hàng ở tận nơi xa xôi này Lâm Kỳ Nhạc cũng nhận được sự yêu thương chiều chuộng của cả gia đình. Cô quả nhiên từ nhỏ đã ngâm mình trong mật ngọt, trong sự bảo bọc chở che mà lớn.

Ai đối xử không tốt với cô, đều giống như một loại tội ác.

Tưởng Kiều Tây thấy dượng quay ra.

“Hóa ra con là con trai của Tưởng Chính,” dượng nói với cậu: “Ngày trước, dượng đã từng làm việc ở công ty xây lắp điện một thời gian, nhờ vậy mới quen với cô Hai của Anh Đào. Hây dà, thật là trùng hợp mà! Hôm nay, Anh Đào nói sẽ đi cùng với một cậu bạn, dượng còn tưởng là con trai của Dư Chấn Phong chứ. Con là con trai của Tưởng Chính, ai chà, tuấn tú lịch sự. Ba con thời trẻ cũng rất đẹp trai phong độ, đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các nữ đồng nghiệp trẻ trong nhà máy.”

Lâm Kỳ Nhạc đứng trước cửa, ôm hộp bánh điểm tâm trong lòng, chào tạm biệt một nhà cô Hai. Tưởng Kiều Tây đứng phía sau xách mấy chiếc túi còn lại.

“Lớp mười hai cố gắng học, thi vào một trường đại học tốt, tìm được công việc như ý.” Cô Hai xoa hai má Lâm Kỳ Nhạc, dặn dò: “Sau này cho dù có mua nhà, cũng hãy giúp ba mẹ chia sẻ gánh nặng. Có điều hai người bọn họ nhất định sẽ tích lũy sẵn tiền, chờ mua nhà cho Anh Đào của chúng ta!”

*

Mùa hè ở Bắc Kinh, ban đêm vẫn có không ít du khách tản bộ ngắm cảnh. Có lẽ vì Thế vận hội đã gần kề, nên lúc nào cũng có thể nhìn thấy mấy chú cảnh sát đứng rải rác dọc trên đường, hết sức an toàn.

“Biết vậy hồi nãy tớ đã nhờ cô Hai để riêng ra…” Lâm Anh Đào phồng má, cô ngồi trên băng ghế dài có in hình năm vòng tròn Olympic bên lề đường, soạn đồ trong túi ra chia làm bốn phần. “Của cậu nè!”

Tưởng Kiều Tây ngồi ở đầu bên kia băng ghế, rõ ràng cậu không thích ăn những thứ này lắm nhưng vẫn cầm lấy. Bởi vì những phần còn lại, Lâm Anh Đào lần lượt chia cho Dư Tiều Thái Phương Nguyên bọn họ và ba mẹ mình.

Trong nhà Tưởng Kiều Tây không có nhiều họ hàng, cho dù là gia đình anh họ gần gũi đến vậy cũng không cùng nhau ‘nếm khói lửa nhân gian’ như hôm nay. Rất nhiều chuyện khi nghe thấy cậu cảm giác rất mới mẻ không cách nào tưởng tượng nổi.

“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây gọi.

Lâm Kỳ Nhạc ngẩng đầu nhìn cậu.

Tưởng Kiều Tây đứng dậy, cầm lấy mấy chiếc túi trong tay cô. Lúc này, có một chiếc taxi trống từ đối diện chạy tới, Tưởng Kiều Tây bước xuống đường, chiếc xe kia dừng lại. Cậu mở cửa xe, nghiêng đầu nhìn Lâm Anh Đào.

“Chúng ta không đi xe buýt hả?” Lâm Anh Đào ngạc nhiên hỏi.

“Đồ nặng quá.” Tưởng Kiều Tây nhẹ nhàng nói, giơ tay đẩy thắt lưng cô.

Lâm Anh Đào ngồi ở ghế sau. Cô vẫn chưa bước vào xã hội người lớn, vẫn còn đang hưởng thụ sự giản đơn thuần túy mà tháp ngà mang đến cho mình và dĩ nhiên cả cái nhìn lạc quan với tương lai. Vừa mới nghe xong mấy lời khuyên của cô dượng, trong chớp mắt đã quẳng hết ra khỏi đầu. Cô nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, mở to hai mắt hiếu kỳ.

Tưởng Kiều Tây ngồi bên cạnh, ngồi yên lặng, cố nhiên cũng không để mấy chuyện ‘mua nhà sắm cửa’ của người trần tục này vào mắt.

“Sao hôm nay đột nhiên nghĩ tới chuyện rủ tớ đến nhà cô Hai cậu vậy?”

“Chẳng phải cậu rảnh rỗi không có việc gì làm sao, còn liên tục gọi điện cho tớ.”

Tưởng Kiều Tây nghe vậy, ánh mắt dịu dàng nhìn vào cặp mắt to tròn đang dòm cậu của Lâm Anh Đào.

“Lâm Anh Đào.”

“Hở?”

“Trên miệng cậu hình như dính dầu bánh đường.”

“Không thể nào.” Lâm Anh Đào lật đật dùng mu bàn tay lau môi dưới: “Ăn cơm xong, tớ đã rửa mặt sạch rồi mà.”

Tưởng Kiều Tây duỗi tay qua, miết nhẹ lên môi cô. Cậu đột nhiên cúi đầu xuống, không biết bởi vì đang ở một nơi cách xa Tỉnh Thành, hoàn toàn thoát khỏi mọi gò bó trói buộc hay do đêm đã khuya.

Lâm Anh Đào xoay mặt đi, nở nụ cười thẹn thùng, mái tóc dài cọ mơn man trên cổ tay Tưởng Kiều Tây.

Tưởng Kiều Tây thả tay xuống, khóe miệng cong cong, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sư phụ tài xế vẫn đang chăm chú lái xe.

“Tớ thấy bánh nhân thịt này ăn không ngon mấy.” Đôi mắt Tưởng Kiều Tây sáng rực, nhìn thẳng phía trước, điềm nhiên nói.

Lâm Anh Đào ấp úng: “Nhưng dượng đặc biệt đi mua… lần trước ăn rất ngon, lần này có hơi mặn…”

Bàn tay Tưởng Kiều Tây nằm giữa hai người, mới đầu khẽ áp lên mu bàn tay Lâm Anh Đào rồi từ từ nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng như nắm lỗ tai thỏ con.

Cho cô một tương lai hạnh phúc, đối với Tưởng Kiều Tây mà nói, hẳn cũng không khó đến thế.

Tưởng Kiều Tây đưa Lâm Anh Đào đến tận sảnh khách sạn. Cậu đút hai tay vào túi quần, nhìn Lâm Anh Đào đi vào rồi mới xoay người đi.

Tần Dã Vân đung đưa chân trần ngồi trên sô pha bên cửa sổ nhìn xuống đất. Đằng sau đám Dư Tiều và Thái Phương Nguyên đang đánh bài, Tần Dã Vân lật đật ngoắc bọn họ: “Ê! Ê! Lâm Anh Đào về kìa!”

Thái Phương Nguyên xòe mấy lá bài mới chia trên tay: “Sao cậu ấy lại về nhỉ?”

Tần Dã Vân ngoái đầu lại: “Là Tưởng Kiều Tây đưa cậu ấy về!!”

Dư Tiều ngồi dựa lưng vào đầu giường, hờ hững coi bài. Đỗ Thượng hơi bất mãn: “Làm gì mà trễ thế này mới về chứ?”

“Liên quan gì tới cậu.” Thái Phương Nguyên liếc Đỗ Thượng, đồng thời giục hắn: “Cậu lo đánh nhanh đi!”

Đột nhiên cửa phòng bị đá mạnh từ bên ngoài. Cả đám ngoái lại dòm, chỉ thấy Lâm Kỳ Nhạc hai tay giơ cao hai chiếc túi nilon to đựng thức ăn, giống như tư thế vận động viên thể dục dụng cụ tiếp đất hoàn hảo, còn tự mình phối nhạc: “Tèng teng teng teng!”

Sáng sớm ngày mười một, một đám học sinh bắt xe buýt đi đến sân vận động Tổ chim vẫn còn đang trong quá trình xây dựng. Bên ngoài sân vận động được bao quanh bởi một hàng rào tôn trắng rỉ sét. Lâm Kỳ Nhạc xuống xe, cô nhìn thấy có rất nhiều người dân và du khách nước ngoài đang tìm cách trèo lên cao, cố phóng tầm mắt qua hàng rào để nhìn ‘Tổ chim’ đang bắt đầu thành hình.

Lâm Kỳ Nhạc nhảy chồm lên, đổi hết chỗ này chỗ khác, vẫn không cách nào nhìn thấy được bên trong. Trái lại Dư Tiều đứng giẫm trên một cái lốp xe cũ, nhàn nhã nheo mắt quan sát.

Lâm Kỳ Nhạc ngoái lại tìm người: “Thái Phương Nguyên!”

“Chuyện gì?” Thái Phương Nguyên vừa bước xuống xe đã nghe thấy cô gọi toáng.

Lâm Kỳ Nhạc đi tới chỉ ngón tay vào chân tường, đề nghị: “Cậu ngồi xổm xuống chân tường đi, tớ sẽ leo lên xem dùm cho cậu!”

“Cút cút cút, lăn xa một chút!” Nghe thấy Lâm Kỳ Nhạc nói những lời này Thái Phương Nguyên chẳng những không tức giận mà không biết nghĩ đến chuyện gì hắn còn phì cười.

Lúc đang đứng bên cạnh Dư Tiều ở lối vào Đại học Hàng không Vũ trụ Bắc Kinh, Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên nghe thấy có ai đó gọi mình từ phía sau. Lâm Kỳ Nhạc quay lại, cô nhìn thấy một bóng dáng màu xanh nhạt bên kia đường.

Là Cảnh Hiểu Thanh mặc chiếc đầm dài hai dây, đầu đội mũ che nắng.

Từ xa Lâm Kỳ Nhạc đã giật mình kinh ngạc: “Woa, cậu đẹp quá đi!!”

Cảnh Hiểu Thanh tách khỏi đoàn của trường Nhị Trung, chạy băng qua lối đi bộ tới khu vực trường Thực nghiệm. Cô ấy trông gầy hơn rất nhiều so với lần gặp trước, mặc dù trời nắng nóng nhưng lớp trang điểm trên gương mặt vẫn trong suốt mịn màng. Cô ấy hớn hở nắm tay Lâm Kỳ Nhạc ríu rít hết chuyện này đến chuyện khác.

Cảnh Hiểu Thanh ngước mắt nhìn Dư Tiều đang đứng phía sau Lâm Kỳ Nhạc đợi hai bọn họ, vẻ mặt mất kiên nhẫn.

P/s: Mình không có thời gian lựa ảnh nên kích thước nó hơi …, mọi người thông cảm nghen.

Chân giò hầm đường phèn

chân giò hầm đường phèn 1Bánh đậu Hà lan vàng

bánh đậu hòa lan vàngThiết cao

thit cao 1

thit caoBánh đường đỏ

đường nung lửaĐinh cửa nhân thịt

đinh cửa nhân thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.