Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 6: Trợ lý cho hotboy ?!




“Bảo bối, thoa xong rồi.”

“À?” Tần Hiểu Hiểu bị giọng nói của anh gọi về thực tại, lông mi dài hơi rung mấy cái, đôi mắt tựa như ánh sáng lấp lánh, cô nghiêm túc ngưng mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên nghiêng người hôn lên mặt anh một cái: “Cám ơn anh, Dã.”

“Vật nhỏ, đừng bao giờ khách sáo với anh.”

Được cô hôn, Nhậm Thiên Dã có hơi bất ngờ, đây là lần thứ hai cô chủ động hôn anh, đây có phải là đang nói cô đã hoàn toàn tiếp nhận anh không.

Sáng hôm sau, trời u ám, mưa liên miên, Tần Hiểu Hiểu nằm trên giường không muốn xuống, đột nhiên cái mông nhỏ bị đánh một cái, Tần Hiểu Hiểu tức giận như mèo xù lông nhảy cẩn lên: “Ui da!” Nhân tiện cô còn giơ giơ quả đấm tỏ vẻ bất mãn.

“Bảo bối, thức dậy ăn sáng.”

“Người ta rất buồn ngủ, không muốn ăn sáng.”

Vừa nói cô vừa xoa mắt, lại ngã xuống giường lần nữa: “Rất buồn ngủ, người ta phải ngủ.”

A———! Tần Hiểu Hiểu lập tức bị bay lên không trung, cô kinh ngạc kêu thành tiếng, lập tức chống với cặp mắt đen như mực: “Thức rồi?”

Nhậm Thiên Dã cười, má lúm đầu tiền hiện ra.

Tần Hiểu Hiểu phát hiện mình được anh ôm kiểu công chúa đi ra khỏi phòng ngủ, tất cả buồn ngủ lập tức chạy sạch, đi tới phòng ăn, cô bị bỏ vào chỗ ngồi: “Súc miệng trước đã.”

“À.”

Tần Hiểu Hiểu có hơi mơ hồ mở miệng ra, ngậm một hớp nuốt luôn vào bụng.

“Bảo bối, phun ra.”

“Hả?”

Tần Hiểu Hiểu chỉ bụng mình: “Đã nuốt xuống rồi.”

Cô vội tội nhúng vai ngáp một cái: “Ừ, vị chanh, uống rất ngon á.”

Trên trán Nhậm Thiên Dã rơi xuống ba đường hắc tuyến (o.o lll), khóe miệng co giật: “Bảo bối, cái đó là nước súc miệng mà———.”



Tần Hiểu Hiểu ngồi trong xe, ợ một cái, trong miệng còn vị chanh, thật sự vô cùng mát mẻ: “Xem ra bảo bối rất thích nước sưc miệng mà anh chuẩn bị.” Nhậm Thiên Dã trêu ghẹo nói.

Tần Hiểu Hiểu có chút lúng túng rụt đầu không lên tiếng, Nhậm Thiên Dã quay đầu nhìn cô một cái, tâm trạng tốt, cười nói: “Buổi tối muốn ăn gì? Tan việc anh tới đón em.”

“Ừ, em phải suy nghĩ đã.”

“Được, nghĩ xong gọi cho anh nha.”

Trong lúc nói chuyện thì xe đã đến trước công ty Hâm Thần, anh chăm sóc cởi dây an toàn cho cô, Tần Hiểu Hiểu vừa muốn đẩy cửa đi ra thì bị anh gọi lại: “Chờ một chút——-.”

Tần Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn anh, anh cười chỉ vào má mình: “Đây.”

Tần Hiểu Hiểu cong môi, bẹp một cái lên má anh: “Ngoan.”

Anh mỹ mãn xoa tóc cô, mở cửa xe nhìn cô đi vào công ty.

Vừa đi vào công ty, Tần Hiểu Hiểu lập tức dừng bước, cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Alo, luật sự Trương, bây giờ anh có thể giúp tôi làm thủ tục chuyển dời tài sản.”

“Dạ, tiểu thư.”

Cúp điện thoại, Tần Hiểu Hiểu cong môi, nụ cười không chạm tới đáy mắt, cũng đến lúc kết thúc rồi.



Đêm đó Nghi Tử Tu ngủ lại, Tần Hiểu Hiểu đi vào phòng khách nhìn hắn cả người đầy mồ hôi, trong mắt tràn đầy dục vọng, không cần hỏi cũng biết là kiệt tác của Trương Mỹ Lan, thủ đoạn này của bà ta không nằm ngoài dự đoán của cô, bởi vì trước kia bà ta từng làm tiếp viên quán rượu, loại phụ nữ này, thủ đoạn rất cao.

Cũng may, Tần Hiểu Hiểu biết điểm này, bình thường cũng trữ sẳn thuốc giải trong phòng và trên người mình, tối nay bà ta giữ Nghi Tử Tu lại cô đã cảm thấy có vấn đề, quả nhiên là bị cô đoán trúng.

Tần Hiểu Hiểu cần chai thuốc giải đi lên trước, không ngờ tên khốn này lại muốn bắt cô để dập lửa, Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng tránh né đồng thời giẫm hắn dưới chân, cũng tốt, tại sao không làm cho bà ta nghĩ rằng mưu kế của bà ta được như ý chứ, vì vậy Tần Hiểu Hiểu nói muốn hắn phối hợp với cô diễn một màn kịch hay, mà cô cũng kiều mỵ ngâm kêu ra tiếng, lúc này Trương Mỹ Lan đứng bên ngoài nghe thấy thì cười mãn nguyện.

Nghi Tử Tu biết Tần Hiểu Hiểu rất lợi hại, cô làm như vậy không làm hắn thấy vui vẻ hài lòng, ngược lại hắn cảm thấy cô là nữ vương địa ngục hung ác cay độc, sau khi hắn uống thuốc giải xong thì không dám…. tùy tiện lộn xộn với cô nữa, Tần Hiểu Hiểu rất hài lòng biểu hiện của hắn, cũng đạt được hiệp nghị với hắn, nội dung chỉ có vô và hắn biết…..

Rất nhanh đã tới giờ tan việc, Tần Hiểu Hiểu làm trưởng phòng nhưng không được phân công việc nhiều, làm cô rãnh rỗi đến nỗi sắp sợ, nhàm chán lên mạng tìm mẫu áo len mới nhất, ừ, cái này không tệ lắm, ừm, cái này cũng không tệ, Tần Hiểu Hiểu nói thầm trong lòng, đột nhiên cô dừng lại trên một tấm ảnh, người mẫu trên ảnh anh tuấn cao ngất, trong đôi mắt tràn đầy quyến luyến vô hạn, tại sao lại là hắn———- Tần Hiểu Hiểu híp mắt, không khí nguy hiểm nháy mắt lan ra.

“Hiểu Hiểu, mau tan việc đi.”

“À, mọi người xuống trước đi, một hồi tôi xuống sau.”

Tần Hiểu Hiểu ổn định cảm xúc, khôi phục dáng vẻ làm người ta vui vẻ.

“Được, vậy chúng tôi không đợi nữa.”

Tần Hiểu Hiểu lấy điện thoại ra, vừa muốn bấm số thì điện thoại đã vang lên: “Alo, Dã.”

“Bảo bối, xong chưa? Anh ở dưới lầu chờ em.”

“À, Dã, xin lỗi, tối nay e rằng em không thể ăn cơm với anh.”

“Có chuyện?”

“Dì em gọi điện thoại tới, em sẽ đi một chuyến, cho nên—–.”

“Có muốn anh đi cùng em không?”

“Dã, để lần sau đi.”

“Ừ, không sao, em cứ làm đi, xong rồi gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”

“Ừm, được, cảm ơn anh.”

Cúp điện thoại, trong mắt Nhậm Thiên Dã như có điều suy nghĩ, bảo bối của anh luôn khách sáo với anh như vậy, cảm giác này làm anh không vui, hơn nữa tối nay cô về nhà lại không cho anh đi cùng, thật sự làm anh không hiểu tại sao.

————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.