Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 26: Những chuyện nực cười




Ánh chiều tà ngã xuống, bao trùm vạn vật trần gian, Chí Kiệt ngồi cạnh giường, nhìn sư phụ đang nhắm mắt, người thật đẹp, bất luận nhìn từ góc độ nào cũng thế, thế gian còn có một tuyệt sắc mỹ nhân như vậy. Với tài năng của người, sắc đẹp của người hoàn toàn có thể làm một tài nữ nhưng thật trớ trêu, người lại là ma vương.

Hắn bỗng nhớ lại lời Đại Hữu nói trước lúc rời đi:

"Nếu ngươi có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan, ta biết tấm lòng ngươi đối với sư muội, có thể ngươi chưa nhìn ra nhưng chính vì thế nó mới trở thành một chấp niệm vô hình. Nhớ kỹ, muội ấy tuyệt đối không được có tình cảm."

Tấm lòng? Hắn đối với sư phụ chỉ có kính trọng, còn gì hắn chưa nhìn ra? Nhưng khi nghe sư phụ tuyệt đối không được động tâm thì tâm hắn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Bước gần đến bên giường, tâm trạng vì lời nguyền kia của nàng dường như cũng rối lên, giọng nói như gần như xa: "Đôi khi, ta tự hỏi, cảm giác ta đối với sư phụ... có đơn giản là kính trọng và hiếu thuận không?"

"Tại sao, sao sư phụ ta lại là nữ nhân, hơn nữa lại kiều diễm như vậy? Để hắn phải động tâm.

Tại sao, sao người lại là ma vương tàn độc, lãnh khốc với thiên hạ nhưng chỉ mỉm cười với mình ta?

Tại sao, sao người vốn chỉ muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích, nhưng lại đối xử với ta tốt như vậy, để ta có muốn đi cũng không nỡ, muốn hận cũng không được ... sư phụ, để ta hận người một chút, không tốt hơn sao?"- Nhìn gương mặt an tĩnh kia, hắn chậm rãi nói ra từng chữ, có lẽ chỉ giờ phút nàng không hay biết gì hắn mới dám nói lời trong lòng mình ra: "Người là yêu nghiệt, khiến người khác muốn hận cũng phải đau đến vạn tiễn xuyên tâm, phải dùng can đảm mới có thể hận."

Hai mắt nàng vẫn nhắm, hàng mi dì cong vút nhẹ nhàng bao phũ, lại nhìn đến đôi môi đỏ, tuy bị thương nhưng vẫn không phai sắc của nàng.

Và rồi, hắn cuối người xuống, làm ra chuyện mà chính bản thân mình cũng không tưởng.

Hắn hôn nàng? Nụ hôn giữa đồ nhi và sư phụ? Giữa người lợi dụng và người bị lợi dụng? Thật hoang đường.

Nhanh chóng đứng dậy. Đúng! thật hoang đường, bản thân vừa mới làm ra chuyện gì thế này. Chí Kiệt ơi Chí Kiệt, mi vừa làm gì với sư phụ của mình thế? Không được, phải dội nước lạnh để đánh tan cái ý nghĩ xằng bậy trong đầu.

Chí Kiệt quay lưng bước đi, nhưng không hề chú ý...

Vào khoảng khắc hắn hôn nàng, hai tay nàng cũng nằm chặt lại, đầu mày thoáng nhíu rồi lại giãn. Một tay âm thầm vận công nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.