Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 11: Buổi nói chuyện bất ngờ




Cấp trên giao phó Dung Trì, hắn không dám đắc tội, nhưng nhìn nhìn Hứa Tình Thâm, cũng không tệ, trước hết thử xem đi.

Bất quá hắn nhìn người từ trước đến nay là rất chuẩn, Hứa Tình Thâm nhìn qua chính là cô gái ngoan ngoãn, mà nhân vật này rõ ràng là con gái của thợ săn sinh trưởng ở trong núi, khí chất phải là đơn thuần mang theo một chút dã tính mới được, đơn thuần là có, nhưng mà khí chất Hứa Tình Thâm nhìn thế nào cũng đều không giống như là dã tính hoạt bát.

Diệp An An thấy Hứa Tình Thâm đã nhận được vai diễn này, còn là Dung Trì tự mình chỉ định, trong nội tâm mang theo mất mác, nhưng vẫn nhìn Hứa Tình Thâm làm một cái thủ thế cố gắng:“Tình Tình, cố gắng lên!”

Hứa Tình Thâm nhìn Diệp An An trong mắt tuy rằng mất mát, nhưng mà tuyệt không có ghen ghét, cũng mang theo một tia mong ước, khóe miệng hơi giương, quả nhiên không có nhìn lầm cái nha đầu này đâu!

Cuối cùng xuất hiện kết quả lại làm cho mọi người đều thất kinh, thoạt nhìn loại hình Hứa Tình Thâm là thuộc về điềm đạm nho nhã, nhưng lại đem con gái thợ săn hoạt bát dí dỏm diễn dịch ra một loại phong cách khác, đổi lại y phục, giấu kỹ hơi thở trầm ổn, còn dư lại chỉ là một cô con gái thợ săn ngây thơ thuần khiết.

Bạch ngọc hoa.

Mọi người đối với con mắt nhìn người của Dung Trì có nhiều hơn một chút tán đồng, tuy nhiên lại chưa từng chú ý tới, Dung Trì nhìn Hứa Tình Thâm trong mắt mang theo một ít quang mang khó lường.

Thậm chí, một chút thân cận.

Hiện tại đã là xế chiều, chẳng qua là thử hóa trang mà thôi, còn có cảnh khác phải quay, phần diễn của Hứa Tình Thâm là phải ngày mai mới quay, vì vậy sau khi đã cùng Hứa Tình Thâm nói, mọi người lại bắt đầu công việc của mình.

Bởi vì quan hệ với Hứa Tình Thâm, cho nên ngày mai Diệp An An cũng có thể cùng một chỗ, tuy rằng Diệp An An không thể đi, nhưng mà cũng là cầu còn không được, khoảng cách gần ngắm Dung Trì, quả thực chính là một loại hưởng thụ, dù sao sức quyến rũ của Dung Trì là không có người có thể ngăn cản.

Hứa Tình Thâm vốn cho là mình cuối cùng có thể đi ăn một chút gì, cũng sắp chết đói, thế nhưng Diệp An An đâu có dễ dàng buông tha Hứa Tình Thâm như vậy?

Hai người bất quá là đi ăn mì sợi mà thôi, kết quả lại bị Diệp An An mang tới, còn cố ý đi siêu thị mua một túi thức ăn lớn, cộng thêm một ít đồ ăn đặc sản của Thanh Thủy trấn, dẫn tới tổ kịch của Dung Trì, dùng lời nói của Diệp An An mà nói, đó cũng là tổ kịch của Hứa Tình Thâm.

Cô đây chính là vì Hứa Tình Thâm sớm tạo mối quan hệ.

Hứa Tình Thâm hiện tại dường như vô cùng nghèo túng, nguyên thân những năm gần đây cũng tồn hạ được một ít tiền, bất quá chỉ vẹn vẹn một chút tiền để dành đều bị Hứa Tình Thâm xuất ra mua cổ phiếu rồi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà cuối cùng có thể nhiều một chút liền nhiều một chút.

Tại nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, Hứa Tình Thâm vẫn không nghĩ tới cái biện pháp gì kiếm nhiều tiền, món tiền nhỏ cũng là tiền.

Trên người bây giờ tổng cộng chỉ hai trăm đồng, không đúng, còn cộng thêm 50 đồng tổ kịch vừa mới cho, nhưng là Diệp An An cũng nói như vậy, cuối cùng còn không phải đến Hứa Tình Thâm tới trả tiền.

Dùng mấy túi đồ lớn đổi được hai cái ghế, Hứa Tình Thâm cùng Diệp An An ngồi ở bên cạnh xem diễn:“Tình Tình, Dung Trì có phải rất tuấn tú hay không, có hay không, thật hâm mộ mà, có thể cùng Dung Trì đối diễn!”

.

Diệp An An hâm mộ thật sự, Hứa Tình Thâm nghe lời nói Diệp An An trêu chọc nói:“Được, cái nhân vật kia tặng cho cậu đấy!” Nói thì nói như thế, nhưng là chuyện này cũng không phải hai người nói sao thì là vậy, hơn nữa Hứa Tình Thâm nhìn kiểu người của mình, trong nội tâm cũng có kết luận.

Nếu có thể tiến vào giới văn nghệ, ngược lại cũng không tệ, Hứa Tình Thâm không chuẩn bị tại giới văn nghệ phát triển, nhưng mà hiện tại cô cần tiền vốn, hơn nữa bây giờ đã có dị năng, chẳng lẽ còn có người dám đánh chủ ý lên cô?

Vậy cũng sẽ phải tự cầu nhiều phúc rồi.

“Tớ ngược lại là muốn a, thế nhưng Dung Trì người ta không muốn.” Diệp An An tràn đầy oán niệm, khuôn mặt nhăn lại, nhìn giống như 'Oán phụ'

Khóe mắt Hứa Tình Thâm mang theo ý cười, cũng nhịn không được cười lên: “An An, không phải là cậu từ trước đến nay để ý nhất hình tượng của cậu sao? Hiện tại thế nhưng là ở trước mặt Dung Trì này.”

Hứa Tình Thâm nói so với cái gì cũng còn hữu hiệu, lời nói vừa mới ra khỏi miệng, Diệp An An trong nháy mắt giơ lên nụ cười ngọt ngào, Hứa Tình Thâm âm thầm cấp Diệp An An hạ xuống kết luận: Quả nhiên là trời sinh có năng khiếu làm diễn viên.

“Ơ, Hứa Tình Thâm, ngươi còn có lòng dạ thanh thản ở chỗ này chơi đùa đâu, vẫn là quay về xem cha của ngươi đi, miễn cho a, không thể gặp mặt lần cuối!” Chanh chua, cảm giác đầu tiên đối với thanh âm này, mà cái thanh âm này Hứa Tình Thâm như thế nào lại không biết là người nào đâu?

Hứa Lam Quân!

Tiện nghi đường tỷ kia đứng bên cạnh cô, nhưng là lời nói này lại bất thường.

Hứa Tình Thâm chợt đứng lên, nhìn Hứa Lam Quân, trong mắt là ánh sáng lạnh khiếp người:“Có ý tứ gì!”

Hứa Lam Quân không khỏi lui ra phía sau một bước, một thiếu nữ chừng mười * tuổi tiến lên một bước, mi mục thanh nhiên, thân thể cao gầy, cũng coi là mỹ nữ, thanh âm cũng ôn nhu, trên mặt mang nụ cười yếu ớt:“Tình Thâm, chú ba đánh nhau với người ta, bây giờ đang ở bây giờ đang ở bệnh viện đây, hay là em đi xem một chút đi!”

Nói chuyện chính là chị cả của Hứa Lam Quân và Hứa Lam Lệ —— Hứa Lam Quyên.

Trong lời nói mang theo quan tâm, chẳng qua là bên khóe mắt châm chọc cười lạnh Hứa Tình Thâm tự nhiên là không có bỏ qua, chỉ là bây giờ đi xem Hứa Thanh Sơn tương đối trọng yếu, về phần mấy người này, đợi cô trở về lại chỉnh đốn.

Nghĩ đến thuận tiện an vị lên một chiếc xe buýt, hướng phía bệnh viện mà đi, Diệp An An cũng lập tức đuổi kịp, nhưng lại nhìn thoáng qua mấy người Hứa Lam Quyên, trong mắt mang theo không vui, nhưng lại không nói gì thêm.

Sau lưng còn lại chính là âm thanh cười nhạo của mấy người.

Lại chưa từng chú ý tới, sau khi Dung Trì nghe được mấy lời nói này trong mắt hiện lên hàn quang, lấy điện thoại di động ra hướng phía vừa đi, trên mặt biểu lộ ngưng trọng.

Lần đầu tiên Hứa Tình Thâm cảm thấy ở chỗ này không có điện thoại là một việc cỡ nào bất tiện, đành phải hỏi y tá, người vừa mới đưa tới ở chỗ nào, còn chưa tới phòng bệnh, đã nhìn thấy Lý Tuyết Thiến, Lý Tuyết Thiến ngay cả quần áo cũng không kịp đổi.

Tóc hơi hơi lộn xộn, đang hướng phía trong phòng bệnh đi đến.

“Mẹ!” Hứa Tình Thâm kêu lên, âm thanh lớn, Lý Tuyết Thiến thậm chí đều không có nghe được:“Mẹ!” Hứa Tình Thâm gấp rút lại gọi một câu, Lý Tuyết Thiến mới quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Tình Thâm, lo lắng trên mặt rõ ràng.

Trong mắt lại càng mang theo bi thương nồng đậm không thể bỏ qua.

“Mẹ, cha làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm vội vã mở miệng, hướng phía trong phòng bệnh chạy đi, Hứa Thanh Sơn nằm ở trên giường, trên mặt Lý Tuyết Thiến mang theo lo lắng, nhưng lại không có trách tội Hứa Thanh Sơn theo người đánh nhau.

Hứa Thanh Sơn nằm ở trên giường bệnh, trên đùi băng bó thạch cao, mặt mũi bầm dập, xem ra thương tích không nhẹ, Hứa Tình Thâm chạy vội tới bên giường Hứa Thanh Sơn, trong mắt mang theo quan tâm:“Cha, người thế nào? Có chuyện gì hay không? Vì cái gì theo người đánh nhau a.”

Hứa Thanh Sơn tuy rằng không phải là cái người thành thật gì, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ chủ động gây chuyện, trừ phi, là chạm đến nghịch lân của ông. Hứa Tình Thâm nhìn bộ dạng Hứa Thanh Sơn, trong nội tâm ê ẩm, nhưng nàng không có khóc lên, chẳng qua là trong mắt mang theo chút ánh nước.

Hứa Thanh Sơn trông thấy Hứa Tình Thâm trên mặt hiện ra nụ cười từ ái cưng chiều, vươn tay sờ lên đầu Hứa Tình Thâm:“ Tình Tình không cần lo lắng, cha không có việc gì.”

Hứa Thanh Sơn như vậy làm cho trong lòng Hứa Tình Thâm lệ ý càng thêm mãnh liệt, nhưng mà cũng biết hiện tại chính mình khóc lên căn bản không làm nên chuyện gì.

“Các ngươi ai là người nhà của Hứa Thanh Sơn?” Bác sĩ đi đến, nhìn về phía Hứa Thanh Sơn.

“Là tôi.” Lý Tuyết Thiến cùng Hứa Tình Thâm trăm miệng một lời mở miệng.

“Chân Hứa Thanh Sơn, đã bị gãy, lấy thiết bị của bệnh viện chúng tôi, không có cách nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.