Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 66: Di cư 1




Thiên Lân nghĩ lại cũng thấy đúng, chấp nhận kiến nghị của Mẫu Đơn, gật đầu nói:

- Được, cứ như lời của nàng đi, chuyện chúng ta chút nữa mới nhắc đến. Bây giờ cũng sắp đến giờ Ngọ rồi, ta đi coi Lâm Phàm chuẩn bị thế nào rồi, ta từ trước đến giờ vẫn chưa thấy hắn mặc áo cưới đỏ rực bộ dạng thế nào.

Ánh nhạt lóe lên, Thiên Lân đến đáy cốc, nhanh chóng gặp được Lâm Phàm và Dao Quang, hai người đang tâm sự.

Thấy Thiên Lân xuất hiện, Lâm Phàm vô cùng cao hứng, tiến lên ôm lấy Thiên Lân, cười to nói:

- Nếu hôn lễ của ta mà thiếu đi ngươi, có thể nói là tiếc nuối vô cùng.

Thiên Lân cười trả lời:

- Chỉ cần ta biết được, ta nhất định sẽ chạy về tham dự hôn lễ của ngươi. Đến đây cho ta xem thử nào, bộ đồ cưới này quả thật rực rỡ, ngươi mặc vào thì toàn thân đều có tinh thần nhiều lắm.

Dao Quang cười trả lời:

- Hôm nay đệ ấy chính là tân lang, đương nhiên phải có tinh thần rồi. Tình hình bên ngoài thế nào rồi, Yến Sơn Cô Ảnh khách đến chưa vậy?

Thiên Lân trả lời:

- Tạm thời còn chưa đến, chắc cũng nhanh thôi. Đi thôi, đi ra ngoài xem thử tân phòng của ngươi kìa, mọi người đã hao phí không ít tâm tư để làm.

Lâm Phàm cười đáp:

- Đi thôi, hy vọng Linh Hoa sẽ thích nó.

Dứt lời, ba người liền cùng nhau rời khỏi đáy khe sâu, đến trước tân phòng. Thiên Lân đang tiến lên chợt dừng chân lại, sau đó ngửng đầu nhìn lên trời cao, kinh ngạc nói:

- Yến Sơn Cô Ảnh khách đến rồi.

Câu này khiến cho mọi người chú ý, ai nấy ngửng đầu nhìn lên, vừa hay thấy được Yến Sơn Cô Ảnh khách đang hạ xuống.

Nhẹ nhàng hạ xuống, Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp xuống trước tân phòng, ánh mắt nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt lạnh lẽo nở nụ cười mỉm hiếm khi thấy được, tán thưởng:

- Không tồi, đây mới là bộ dạng của tân lang.

Lâm Phàm gật đầu đáp:

- Đa tạ tiền bối.

Yến Sơn Cô Ảnh khách cười cười, sau đó đưa mắt quét qua mọi người chung quanh, cuối cùng dừng lại ở Thiên Lân, vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi tìm được Tà Hoàng quyết rồi?

Thiên Lân trả lời:

- Ta cũng không khẳng định được là Tà Hoàng quyết hay không, bất quá quả thực tìm được ở bên trong của Thiên Nữ phong.

Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt phức tạp đáp:

- Tà Hoàng quyết rất đặc biệt, ngươi phải dùng tâm để tìm hiểu.

Thiên Lân hỏi tới:

- Ông biết những chuyện liên quan đến Tà Hoàng quyết?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:

- Ta cũng chỉ biết nhờ nghe nói thôi, chỉ có thể nói cho ngươi biết những điều này, còn về tình hình cụ thể thì ngươi phải tự mình đi tìm hiểu.

Trần Ngọc Loan hơi hiếu kỳ hỏi lại:

- Thiên Lân, Tà Hoàng quyết mà hai người đang nói là chuyện thế nào?

Thiên Lân giải thích:

- Đó là Khiếu Thiên thúc thúc đặc biệt truyền tin, nói trong Thiên Nữ phong ẩn chứa Tà Hoàng quyết, bảo con phải tìm nó cho được. Con hôm nay đến trễ cũng bởi vì tìm kiếm Tà Hoàng quyết làm trễ nãi thời gian.

Trần Ngọc Loan kinh ngạc nói:

- Con tìm được rồi?

Thiên Lân gật đầu trả lời:

- Tìm được rồi, hơn nữa còn tu luyện được vài lần, trước mắt còn chưa hiểu rõ ràng lắm.

Trần Ngọc Loan gật đầu, mỉm cười trả lời:

- Chớ có nóng lòng, tu luyện không phải là chuyện đơn giản ngày đêm.

Thiên Lân gật đầu đáp lại, không nói gì thêm nữa.

Yến Sơn Cô Ảnh khách khẽ xoay mình, nhìn tân phòng sau lưng, khẽ bảo:

- Trong hoàn cảnh như vậy, tân phòng được như vậy quả thật cũng coi là hoa lệ, Linh Hoa chắc chắn sẽ rất cao hứng.

Lâm Phàm đáp:

- Trước đây vãn bối đã từng nghĩ qua, muốn mang đến cho muội ấy một hôn lễ long trọng mà lớn lao. Nhưng hiện nay, vãn bối chỉ có thể mang đến cho muội ấy được đến như vậy.

Yến Sơn Cô Ảnh khách quay đầu nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt kỳ lạ trả lời:

- Có lúc, những đồ đơn giản mới có ý nghĩa đặc biệt. Cho dù là một câu nói, một lời hứa cũng đủ để cuộc đời này của ngươi quay về lại được, vĩnh viễn khó có thể quên đi.

Lâm Phàm không hiểu rõ ràng lắm, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc, cứ vậy mà nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách.

Đưa mắt sang chỗ khác, Yến Sơn Cô Ảnh khách né tránh ánh mắt hỏi han của Lâm Phàm, nhẹ nhàng tự nói:

- Giờ Ngọ sắp sửa đến rồi, thời khắc này có bao nhiêu người ghi tạc đáy lòng?

Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Trần Ngọc Loan nghe vậy không đáp, vẻ mặt quái dị.

Dao Quang nghe vậy bừng tỉnh, nhắc nhở:

- Thời gian không còn sớm nữa, những thứ cần cho hôn lễ phải lập tức bố trí.

Dao Hoàng Lãnh Vân đáp:

- Mọi thứ trong phòng đều đã bố trí thỏa đáng rồi, chỉ còn cần một số vật phẩm cho việc bái đường thành thân.

Dao Quang nói:

- Ta đi xem tình hình Linh Hoa thế nào, thúc giục bọn họ nhanh lên.

Dứt lời, Dao Quang tung mình bay vào khe sâu, đi thám thính tình hình của Linh Hoa thế nào. Chốc lát sau, Dao Quang quay về, có phần hưng phấn nói:

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, giờ chỉ chờ giờ Ngọ đến.

Thiên Lân cười đáp:

- Chỉ chốc lát nữa là đến, chúng ta phải phân công nhiệm vụ, đồng tâm hiệp lực làm cho tốt hôn lễ này.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Hôn lễ lần này mọi thứ đơn giản, ngoại trừ việc đốt pháo hoa, chuẩn bị rượu ra, các việc khác không cần phải chuẩn bị đặc biệt gì.

Dao Quang lên tiếng:

- Rượu để ta đi lấy, chút nữa sẽ quay lại.

Trần Ngọc Loan dặn dò:

- Đi đi, tận sức chuẩn bị cho thịnh soạn.

Dao Quang gật đầu đáp lại, sau đó liền cười Bát Bảo rời đi.

Mọi người đúng yên tại chỗ, cùng nhau chờ đợi giờ Ngọ đến, trong đó Lâm Phàm là khẩn trương nhất, tâm tình kích động vô cùng.

Thời gian chờ đợi trôi qua đến giờ Ngọ, Dao Quang vừa hay quay lại, không những mang theo rượu ngon, còn thuận tiện cầm theo một số món ăn, mọi người cùng nhau ra tay bài trí trên bàn.

Yến Sơn Cô Ảnh khách trông khí hậu một chút, điềm nhiên lên tiếng:

- Hôn lễ trong bão tuyết càng có ý nghĩa, Lâm Phàm, ngươi phải vui mừng trân trọng nó.

Lâm Phàm nghiêm mặt đáp:

- Vãn bối sẽ dùng tình yêu cả đời để bảo vệ sư muội.

Yến Sơn Cô Ảnh khách cười cười, vẻ mặt hơi mơ hồ, khẽ bảo:

- Thời gian không còn nhiều nữa, bắt đầu đi thôi.

Câu này vừa nói ra, hôn lễ chính thức bắt đầu. Dao Quang phụ trách truyền đạt tin tức thông báo cho Giang Thanh Tuyết dẫn Linh Hoa lên đây.

Rất nhanh, Giang Thanh Tuyết liền dẫn Linh Hoa toàn thân y phục tân nương đỏ rực, đầu mang một tấm khăn đỏ rực phủ kín, xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc này, Lâm Phàm vô cùng hưng phấn, được Thiên Lân thúc giục liền tiến lên nghênh đón, đỡ lấy cánh tay của Linh Hoa, cùng tiến thẳng về phía tân phòng. Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn hai người, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, mặt lại nở nụ cười mỉm, bắt đầu chủ trì hôn lễ. Trước tiên chính là một bái trời đất, vị trí bên ngoài tân phòng, để Thiên Lân chuẩn bị rượu mừng thật ngon cho tân lang tân nương, Lâm Phàm và Linh Hoa ai nấy cầm lấy chén rượu của mình, theo sự chỉ dẫn của Yến Sơn Cô Ảnh khách liền rót rượu trong chén xuống mặt đất tuyết, hai người một bái trời, một bái đất, trang nghiêm vô cùng. Dao Quang phụ trách châm ngòi pháo, tiếng pháo nổ giòn tan trong gió tuyết truyền đi thật xa. Bên cạnh, Trần Ngọc Loan, Tuyết Sơn thánh tăng, Tuyết Nhân, Đao Hoàng Lãnh Vân, Triệu Vận Đình, Lê Thánh Kiệt, Mẫu Đơn, Hoa Ảnh mấy người yên lặng chăm chú, ai nấy vẻ mặt khác nhau.

Bái trời đất xong rồi, bắt đầu đến bái cao đường. Do cha mẹ của Lâm Phàm và Linh Hoa đều không có mặt ở đây, nên để Triệu Ngọc Thanh làm người thân của cả hai bên, ngồi trong tân phòng tiếp nhận lễ bái của đôi tân lang tân nương. Nhìn đôi tân lang tân nương quỳ gối trước mắt, Triệu Ngọc Thanh cảm xúc thâm sâu, vài lần mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng đều chọn việc im lặng bỏ qua. Sau khi lễ bái xong, Lâm Phàm và Linh Hoa đồng thời đứng lên.

Triệu Ngọc Thanh nhìn hai người, khẽ bảo:

- Ta chúc cho hai con tương thân tương ái, bạch đầu giai lão.

Lâm Phàm và Linh Hoa đồng thanh đáp:

- Đa tạ sư tổ.

Triệu Ngọc Thanh bật cười nhạt, che giấu tâm tình của bản thân.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn đôi tân lang tân nương lớn giọng nói:

- Phu thê giao bái!

Thời khắc đó, Lâm Phàm và Linh Hoa thân thể chấn động, cả hai từ từ xoay lại, đối mặt với người yêu, tâm tình kích động vô cùng.

Khom lưng hành lễ, giao bái trời đất. Thời khắc đó, Lâm Phàm trong lòng đầy vui mừng, Linh Hoa trong lòng lại chứa đựng vài phần ưu tư.

Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt kỳ lạ, nhìn đôi tân lang tân nương quỳ bái nhau, trong lòng cảm xúc vô cùng, có nhiều lời muốn nói lại không thể thốt ra được.

Ngầm thở dài một tiếng, Yến Sơn Cô Ảnh khách thu lại những suy nghĩ lung tung trong lòng, lớn giọng nói:

- Lễ đã hoàn tất, xin mời vào động phòng.

Thiên Lân và Giang Thanh Tuyết mỗi người lấy một người Lâm Phàm và Linh Hoa đưa vào trong tân phòng, hơn nữa còn đưa cả rượu giao bôi vào đó, rồi cùng lùi ra khỏi phòng. Triệu Ngọc Thanh nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, khẽ nói:

- Đa tạ ông.

Yến Sơn Cô Ảnh khách lắc đầu trả lời:

- Không cần đa tạ ta, đây là chuyện duy nhất mà ta có thể làm được.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy thở dài, không nói gì thêm.

Bên cạnh, Trần Ngọc Loan nói với Dao Quang:

- Tranh thủ thời gian nhanh đưa rượu thịt đến đi.

Dao Quang không nói thêm gì, lập tức rời đi.

Đưa tiễn Dao Quang rồi, Trần Ngọc Loan nói với mọi người:

- Xin mời tất cả ngồi xuống, chút nữa rượu thịt sẽ chuẩn bị, lúc đó có thể khai tiệc được rồi.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy liền chủ động mời mọi người ngồi, nhanh chóng an bài chỗ ngồi cho tất cả.

Lâm Phàm và Linh Hoa đồng thời từ trong tân phòng bước ra, Linh Hoa đã cất đi tấm khăn che đầu đỏ thẫm, để lộ dung nhanh xinh đẹp. Hôm nay, nhờ Giang Thanh Tuyết đặc biệt trang điểm, Linh Hoa sử dụng son phấn, mi mắt như vẽ, toàn thân mặt quần áo đỏ, đặc biệt xinh đẹp kiều diễm, mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc, cùng Lâm Phàm đứng chung với nhau, có thể nói là trai tài gái sắc. Thấy hai người ra rồi, ai nấy ào ào chúc mừng, Thiên Lân, Mẫu Đơn, Trần Ngọc Loan, Triệu Ngọc Thanh, Yến Sơn Cô Ảnh khách đều chuẩn bị lễ vật, lúc này liền tặng cho Lâm Phàm và Linh Hoa. Trong đó, lễ vật của Triệu Ngọc Thanh là một cây tuyết sâm ngàn năm, Trần Ngọc Loan tặng Linh Hoa một đôi vòng ngọc. Thiên Lân và Mẫu Đơn tặng một đôi minh châu, đây là do Mẫu Đơn chuẩn bị, lễ vật của Yến Sơn Cô Ảnh khách lại vô cùng kỳ quái, không ngờ là một cái lược. Chiếu theo phong tục của trung thổ, tặng lược khi thành hơn thực ra là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đây là Băng Nguyên, mà Yến Sơn Cô Ảnh khách lại là một người đàn ông, tặng Linh Hoa lược thì có phần khác thường.

Đỡ lấy cái lược trong tay của Yến Sơn Cô Ảnh khách, Linh Hoa vẻ mặt kỳ quái, khẽ nói:

- Đa tạ tiền bối.

Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa, ánh mắt vô cùng phức tạp, trầm ngâm đáp:

- Cái lược này ngươi hãy cất cho kỹ, nhớ phải thường xuyên để trong người, chớ có làm hư nó đấy.

Linh Hoa gật đầu trả lời:

- Vãn bối sẽ cẩn thận bảo quản, tiền bối xin hãy yên tâm.

Yến Sơn Cô Ảnh khách khẽ gật đầu, chần chừ một lúc, cuối cùng nhịn không được mở lời.

- Nó biểu thị cho hạnh phúc của ngươi.

Linh Hoa nghe vậy chấn động, dường như hiểu ra điều gì đó, cúi đầu nhìn cái lược trong tay, sau đó lại gật khẽ, rồi cất lấy cái lược vào trong người.

Lúc này, Dao Quang đã mang rượu thịt phong phú quay lại rồi. Mọi người cùng nhau ra tay, rượu ngon món tốt nhanh chóng bày đầy ra hai cái bàn.

Sau khi chuẩn bị xong rồi, Triệu Ngọc Thanh đứng lên nói:

- Hôm nay là ngày lành của Lâm Phàm và Linh Hoa, phiền mọi người cùng ra tay mới có sắc có màu, thuận lợi tiến hành. Nơi đây, ta thay mặt cho Lâm Phàm và Linh Hoa cảm tạ mọi người, đa tạ mọi người đã đến, đa tạ những lời chúc tốt đẹp của mọi người. Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly uống cho thống khoái, cùng nhau vui mừng chúc tụng thời khắc hạnh phúc này.

Mọi người nghe vậy đồng thanh đáp ứng, không khí vô cùng náo nhiệt và vui vẻ.

Thời gian sau đó, mọi người thoải mái chè chén, chúc phúc đôi tân lang tân nương. Lâm Phàm và Linh Hoa rót rượu đáp lễ, lần lượt đáp tạ mọi người có mặt. Lúc này, hai bàn tổng cộng có mười lăm người, bàn thứ nhất có tám người chính là Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Trần Ngọc Loan, Yến Sơn Cô Ảnh khách, Thiên Lân, Mẫu Đơn, Lâm Phàm và Linh Hoa. Những người còn lại ngồi ở bàn thứ hai, vừa chè chén vừa bàn luận. Trong đó, người ngồi hai bàn thỉnh thoảng mời rượu lẫn nhau, không khí vô cùng náo nhiệt. Lâm Phàm và Linh Hoa hôm nay thành hôn, được mọi người chúc phúc, chỉ có ông trời vô tình, bão tuyết không hề giảm đi chút nào. Nhưng điều này cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình của Lâm Phàm, hắn đầy hy vọng vào tương lai, mơ mộng nghĩ đến một ngày có thể mang Linh Hoa đi ra khỏi Băng Nguyên, vân du tứ hải. Linh Hoa nụ cười rực rỡ, bất kể tương lai thế nào, mọi thứ hôm nay nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.