Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 51: - Đàm đạo về tình yêu




Nhìn kim châm lông trâu bay múa đầy trời, vẻ mặt Nguyên Bằng Cương lờ mờ, nếu như vừa rồi bọn họ không nghe lầm người cầm quả cầu kim loại lớn muốn đập chết bọn họ lại là đạo lữ của kiếm tu đi một mình này?! Nhìn kiếm tu đi một mình này vẻ mặt lúc nào cũng các ngươi đều là gà yếu ngu xuẩn, lâu lâu sẽ là vẻ mặt không phục tới chiến đi, Nguyên Bằng Cương và các tu giả vây xem xung quanh cũng biểu thị đây thật sự tuyệt đối không nghĩ tới á! Một người thoạt nhìn ở chung rất không tốt như thế cũng có đạo lữ, bọn họ vẫn còn cún tu độc thân quả thực không tuân lẽ trời biết không!

Hơn nữa đạo lữ này dáng dấp nhìn qua không tệ, mấu chốt nhất là thực lực cũng rất tốt còn bao che khuyết điểm, đơn giản là không có lựa chọn đạo lữ điều kiện tốt nhất lần thứ hai, chậc chậc...

Năm người Nguyên Bằng Cương cơ hồ là chật vật ở trên trận giao dịch chạy tán loạn khắp nơi, nhưng những kim châm lông trâu này giống như có ý thức của mình, vậy mà tự động chia làm năm luồng, cũng đang đuổi theo bọn họ khắp sân. Đến cuối cùng, năm người vốn muốn chặn đường đánh cướp ngược lại bị ghim thành cái sàng, có lẽ tâm tình của bọn họ nhất định rất không tốt.

Chẳng qua cho dù như vậy Nguyên Bằng Cương năm người thứ hay bắt nạt kẻ yếu cũng không dám làm gì Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên nữa, bọn họ chỉ vô cùng tức giận chỉ vào Nguyên Tu Vân hai người họ nói: "Hai người các ngươi nhớ kỹ cho ta! Chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Có gan đừng rơi đàn!"

Nguyên Tu Vân nhìn Nguyên Bằng Cương năm người họ sau khi uy hiếp bọn họ đã xoay người chạy, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười hơi tà ác. "Mục tiêu của hai người chúng ta khẳng định nhỏ hơn năm người bọn họ, ngươi nói nếu như hai người chúng ta một mình đi đánh giết năm người bọn họ, có thể rất thuận lợi hay không?"

Dịch Nhiên nghe vậy suy tư một lát sau đó cảm thấy việc này có thể được, trực tiếp gật đầu.

Trong nháy mắt khi hắn gật đầu, các tu giả vây xem xung quanh vô giúp vui cũng lấy tốc độ cực nhanh nên làm gì thì làm cái đó, hai người này quả nhiên không hổ là đạo lữ, thậm chí ngay cả chuyện vào nhà cướp cũng nói tùy ý và thân thiết như thế. Nhưng nói ngược lại, nếu ngày hôm nay Nguyên Tu Vân lại để cho bọn họ nhớ lại một điểm mù trước đó của bản thân —— Nguyên Bằng Cương năm người bọn họ không đối phó được, như vậy thời gian bọn họ rời đàn thì sao? Cũng chỉ là thể tự lực phòng ngự tương đối cao mà thôi, nếu muốn đánh chết thật sự là rất dễ.

Lúc đám người gần như giải tán hết, Nguyên Tu Vân cuối cùng cũng có thời gian hỏi Dịch Nhiên một câu một tháng nay giao dịch có thu hoạch hay không, Dịch Nhiên trả lời cũng không ngoài dự đoán của Nguyên Tu Vân. "Đất Tứ sắc và đất Tam sắc thấy không ít, thế nhưng đất Ngũ sắc..."

Nguyên Tu Vân thở dài, sau đó cười cười với Dịch Nhiên: "Không sao chúng ta phải từ nơi này đi ra ngoài không biết còn phải chờ bao lâu nữa! Cuối cùng nhất định sẽ có thể tìm được đất Ngũ sắc."

Dịch Nhiên đưa tay sờ sờ mặt của Nguyên Tu Vân, tâm tình hơi tốt. "Kết thúc bế quan?"

Nguyên Tu Vân trực tiếp nở nụ cười một tiếng: "Đúng vậy, kỹ năng vừa rồi đó là kỹ năng mới ta vừa học được, có phải nhìn rất lợi hại hay không? Nhất là Thiên kim tan tận sau cùng kia, thực ra chỉ phiên bản biểu diễn không có uy lực, nếu quả thật đến thời điểm đặc biệt gấp, ta sẽ để Tiểu Kim Thụ đem tất cả linh lực đều dung nhập vào trong kim châm, người bị ghim sẽ không chỉ cắm đầy kim châm trên người như con nhím đâu. Kim châm sẽ trực tiếp phá hư đan điền và thức hải của hắn, sau đó ở trong linh căn của hắn theo linh lực lưu động."

Dịch Nhiên nghe được một câu cuối cùng kia cũng không nhịn được hơi hít ngược một hơi, vừa so sánh như thế quả nhiên cũng là biểu diễn, nếu như thực sự chỉ sợ lúc này Nguyên Bằng Cương năm người kia lúc này đã chết, có lẽ sống không bằng chết.

"Thế nào lợi hại không!"

Dịch Nhiên nhìn vẻ mặt Nguyên Tu Vân mang theo vài phần kiêu ngạo, đặc biệt nghiêm túc gật đầu: "Lợi hại. Cho nên buổi tối chúng ta ngủ chung chúc mừng đi!"

Khóe miệng Nguyên Tu Vân giật một cái, y một chút cũng không biết ngủ chung là cách chúc mừng quỷ gì!

Lúc hai người rất tự nhiên tay nắm tay chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Nguyên Tu Vân cảm thấy trên cổ tay của mình xuất hiện một sợi ruy băng lành lạnh, mà khi y cúi đầu lại phát hiện trên cổ tay không có gì cả, ruy băng này hơi dùng sức về phía bên phải, hiển nhiên là muốn dẫn Nguyên Tu Vân đi về phía bên phải.

"Làm sao vậy?"

Nguyên Tu Vân suy nghĩ chốc lát, lôi kéo Dịch Nhiên đi về bên phải. Sau đó trực tiếp dùng thần thức truyền lời cho Dịch Nhiên:【Ta đoán là có người biết tin tức của đất Ngũ Sắc, nhưng không được liên hệ với chúng ta ở trước mắt bao người.】

Dịch Nhiên cau mày:【Ngươi xác định người đó không có ác ý?】

Nguyên Tu Vân cười cười với Dịch Nhiên. Dịch Nhiên chậc một tiếng, đem kiếm khí ngưng kết tới đỉnh, theo đạo lữ nhà mình đi gặp người. Tuy nói hắn không quá muốn đi, nhưng ai biểu hắn là một người rất yêu đạo lữ chứ? Phụ thân đã luôn cảm thán với mình như thế, hiện giờ hắn cảm thấy mình còn yêu đạo lữ hơn. Ừ, chỉ cần đạo lữ cười cười, hắn đã không chút nghĩ ngợi đi làm rồi! Rất hiển nhiên, có phụ thân nhà mình làm tấm gương, Dịch kiếm tu cảm thấy mình dung túng lúc này hoàn toàn không có bất kỳ không ổn nào, ngược lại còn mang theo tự hào.

Cuối cùng Nguyên Tu Vân theo ruy băng dẫn tới trước một nhà nho nhỏ, có thể ở Hỗn Độn chi thành mua một ngôi nhà cho mình, cho dù nhà này rất nhỏ, nhưng là tu giả tương đối có thực lực hoặc là có lý lịch. Thậm chí Nguyên Tu Vân cảm thán ở trong lòng, độ khó của mua được một ngôi nhà trong Hỗn Độn chi thành cùng với độ khó của người thường muốn mua một khu nhà ở Bắc Thượng Quảng* chỉ cao chớ không thấp hơn, bởi vậy có thể thấy được cạnh tranh kịch liệt của Hỗn Độn chi thành.

[Ba thành phố nổi tiếng đắc đỏ ở Trung Quốc: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông]

Lúc này trước nhà nhỏ có một lão phu nhân tóc trắng xoá đứng, thực lực của vị lão giả này đại khái ở Nguyên Anh Trung kỳ, mặc dù thực lực ở Hỗn Độn chi thành không tệ, nhưng có thể nhìn ra lão giả đến bước này đã là cực hạn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sẽ không có khả năng bước vào giai đoạn kỳ Hoá Thần.

"Là ngài gọi chúng ta tới đây sao?" Thấy vị lão phụ nhân này, mặc dù biết đối phương là một tu giả thực lực cường đại, Nguyên Tu Vân cũng không nhịn được hạ thấp giọng ôn hoà vài phần. Lão phụ nhân nghe được câu hỏi ôn hoà của Nguyên Tu Vân, khuôn mặt vốn có chút căng cứng cũng hơi buông lỏng bớt. Bà gật đầu, mở cửa để Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên vào phòng.

"Ngồi đi." Lão phụ nhân mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: "Các ngươi có thể gọi ta Bành bà bà, nghe nói nói các ngươi đang tìm đất Ngũ sắc. Ban đầu ta không muốn tiếp xúc với các ngươi, thế nhưng thời gian của ta không nhiều, đến giờ đã không có cách để ta lựa chọn."

Bành bà bà nhìn Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên sau đó ngồi xuống, không nhiều lời vô ích trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Bà nhẹ nhàng gọi một tiếng vào trong phòng, sau đó Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên liền thấy một tiểu nam hài khoảng chừng mười tuổi từ trong nhà đi ra, đứa trẻ này có tóc trắng giống hệt bà nội của nó, hơn nữa còn là mắt xanh, coi như không giống tu giả bình thường. Mà Dịch Nhiên lại nói thẳng ra thân phận thật của tiểu nam hài này và nãi nãi nó.

"Bạch Hộc?"

[Hộc 鹄: Thiên nga]

Bành bà bà ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dịch Nhiên, sau đó đối với hắn nói thẳng ra thân phận của hai người bọn họ có chút ngoài ý muốn, chẳng qua sau đó đôi mắt thần của bà loé qua một tia màu lam nhàn nhạt, mặt bà mới lộ vẻ kinh ngạc, trực tiếp đứng lên lôi kéo cháu của mình tới bái Dịch Nhiên một cái.

"Thế mà ở đây có thể gặp được huyết mạch Kim Ô, lão phụ coi như là yên tâm."

Dịch Nhiên không tránh đi cái cúi đầu này, phản ứng của hắn cũng khiến Bành bà bà càng thêm yên tâm, thậm chí mặt mang vài phần tươi cười. Ở trong bộ tộc Yêu tu, là có thêm áp chế của đẳng cấp và huyết mạch, tiểu yêu thường thường phải ra mắt Đại yêu, giống hệt ra mặt bái lạy đỉnh núi, chỉ cần Đại yêu chấp nhận đại diện cho Đại yêu sẽ che chở hoặc là chiếu cố đến tiểu yêu ra mắt. Tuy nói trong cơ thể Dịch Nhiên chỉ có phân nửa huyết mạch Kim Ô, thậm chí còn có chút vấn đề. Nhưng cũng đã đủ để cho Bành bà bà đã có cháu phải kinh ngạc.

"Bà à, vị đại ca ca này cũng như chúng ta ư?" Tiểu nam hài ở bên cạnh nắm tay của nãi nãi, có chút thắc mắc cũng có chút vui vẻ. Nó ở chỗ này rất khó gặp được người cùng tộc, chớ nói chi là nãi nãi ít để nó ra cửa.

Bành bà bà gật đầu: "Đây là ca ca lợi hại, con phải nhớ kỹ bọn họ, bọn họ là người có thể an toàn đem con rời đi nơi này."

Lời của Bành bà bà vừa nói ra khỏi miệng Nguyên Tu Vân đã nâng mi lên, mà Dịch Nhiên lại như nhớ tới gì đó, hơi nheo hai mắt lại.

"Bành bà bà, ý những lời này của bà, ta không hiểu lắm? Có thể giải thích cho ta không?" Hai mắt của Nguyên Tu Vân nhìn Bành bà bà tỉ mỉ quan sát mỗi hành động của bà. Bành bà bà nghe vậy ngược lại cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Nếu ta tìm các ngươi tới đây, tự nhiên không có khả năng có gì che giấu các ngươi. Tin tưởng vị đại nhân này cũng đã nghĩ tới, bộ tộc Bạch Hộc chúng ta mặc dù lực công kích và phòng ngự cũng không thể nào mạnh mẽ, thế nhưng quả thật có một thiên phú của chủng tộc rất có ích. Hai mắt chúng ta có thể thấy tương lai. Chẳng qua đây cũng không phải là không có đại giới."

Nguyên Tu Vân nghe lời này đã nghĩ tới điều gì đó, chẳng qua y không mở miệng hỏi nhiều mà là chờ Bành bà bà nói xong.

"Sau khi ta và Bành Bành ở trong vòng một năm không cẩn thận rơi vào nơi này, ta liều mạng muốn tìm được cách rời đi nơi này. Thế nhưng ta dùng trăm năm thọ mệnh đại giới của ta muốn xem tới tương lai, lại chỉ thấy được đất Ngũ sắc bên trong một bí cảnh. Lúc đó ta hoàn toàn cho rằng đây là cách có thể đi ra, ở thời điểm đi vào bí cảnh thứ mười lăm, ta đến trong bí cảnh "Thấy được" kia, sau đó thuận lợi tìm được đất Ngũ sắc ta lại phát hiện ta và Bành Bành hoàn toàn không có cách nào rời đi nơi này." Bành bà bà cười khổ một tiếng, "Cho nên ta lại dùng mười năm thọ mệnh làm đại giới, mới biết được đất Ngũ sắc chỉ là một môi giới mà thôi, cuối cùng có thể đi ra ngoài được hay không hai mắt của ta lại không thấy gì cả."

"Ta đương nhiên không cam lòng, nhưng không cam tâm cũng không có cách nào. Ta còn có cháu của mình phải chăm sóc, Bành Bành còn nhỏ như vậy, đại đạo của nó vừa mới bắt đầu làm sao có thể ngã xuống ở nơi này? Cho nên ta đã vừa sống yên phận ở nơi này, vừa cẩn thận hỏi thăm tin tức. Ban đầu ta đã cho ta vẫn tiếp tục như vậy, nhưng bỗng nhiên có một ngày hai mắt Bành Bành bỗng nhiên chảy máu, ôm đầu của mình lăn lộn trên mặt đất. Ta trơ mắt nhìn tóc của nó từ đen thành trắng, sợ tới hồn cũng muốn không còn, nhưng vào lúc đó Bành Bành bỗng nhiên lên tiếng." Bành bà bà yêu thương sờ sờ đầu của Bành Bành, nhìn Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên nói:

"Bành Bành nói, sau sáu mươi bảy năm, nó thấy được núi lở biển nứt, thấy được bản thân được hai người mang về nhà."

Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên tinh thần chấn động, nhìn về phía Bành bà bà. Người sau cũng nhìn hai người bọn họ đáp: "Hiện giờ là năm thứ sáu mươi bốn chúng ta tới đây."

Đáp án gì, giống như nét bút sống động.

====

o

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.