Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 42: BẤT LỰC




1 tháng trôi qua

Lạc Uyển dần khẳng định được năng lực khi các đề xuất và kế hoạch đưa ra đều được tiến hành thuậu lợi. Đương nhiên lượng công việc nhiều Lạc Uyển liền k cho Mạc Đình Phong động vào người mình

Nhưng mỗi lần mang giấy tờ đến xin chữ ký của hắn là bộ phận marketing và thiết kế lại thấy giám đốc của mình cả ngày k cánh mà bay

Còn bay đi đâu được! Vừa ký xong là hắn đè cô ra lăn lên lăn xuống trong văn phòng, căn bản là k chán. Dù bị cô cấm mấy lần nhưng trên đời này hắn muốn thì k ai cản nổi

Lần này cũng k ngoại lệ. Lạc Uyển ngồi trên bàn, áo thì nửa cởi nửa đóng, quần thì đã mở hết khoá chỉ là chưa cởi bỏ khỏi người thôi. Đối diện là người đàn ông cao to, hai tay ôm chặt eo cô còn môi thì hôn hít khắp nơi trên cơ thể cô

Mạc Đình Phong đưa tay định cởi nốt hàng cúc áo dở dang thì điện thoại của Lạc Uyển reo. Hắn k quan tâm mà tiếp tục việc của mình

" Phong, em có điện thoại "

Hắn cũng bắt cô thay đổi cách xưng hô. Bây giờ hai người k khác cặp tình nhân là mấy

" Không nghe " Rất dứt khoát

" Nào~ " Cô dùng giọng nhẹ nhàng đẩy hắn ra

Mạc Đình Phong ngồi xuống sofa, tay nới lỏng cà vạt cởi hàng cúc áo trên của áo sơ mi. Mắt thì chăm chăm vào cô

Cầm điện thoại lên mà sắc mặt của Lạc Uyển tụt xuống mấy tầng địa ngục. Điện thoại hiển thị đúng hai chữ " Khốn nạn ". Tuy bình thường thì ghét bỏ thật nhưng lần này nhờ tên Khốn nạn này mới thoát khỏi Mạc Đình Phong

" Alo " Giọng Lạc Uyển khó chịu

" LẠC UYỂN! Cậu đang ở đâu? Sao lại bỏ mình lại ở nơi đất khách quê người thế này "

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam cao vút khiến hàng lông mày của Mạc Đình Phong khẽ cau lại. Từng chữ như chọc thủng màng nhĩ của cô

" Khốn nạn! Cậu nói nhỏ thôi được k? Mình về nước rồi. Làm sao? "

" Còn hỏi mình làm sao? Cậu về nước mà k nói câu nào. Đợi mình tìm được cậu sẽ phanh thây "

" Im mồm đi. Tìm được rồi nói " Điệu bộ chán ghét

" Aisss con bé này! À, chiều ra sân bay đón mình nha. Mình k dám gọi cho anh trai "

" Vừa nói tìm được sẽ phanh thây mình sao giờ lại gọi mình ra đón "

" Nhớ nhá! Mình chờ cậu "

" Âyy, này...alo... "

"....." Cúp máy rồi

Lạc Uyển bây giờ chỉ tức k thể ném luôn cái điện thoại. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu hàng ngày đang nhăn hết lại

" Ai gọi cho em? " Mạc Đình Phong hạ giọng

" Bạn thôi "

" Nam hay nữ? "

" N...Nam " Chẳng hiểu sao cô thấy hơi sợ

" Sao lại là nam? "

" Ơ cái này.... Thực ra em k thích chơi với con gái "

" Lý do? "

" Thì sau này liên quan đến đàn ông... rất rắc rối. Anh thử nghĩ nếu giờ bạn em thấy em và anh như vậy k phải sẽ đánh nhau sao? "

" Em đọc truyện nhiều quá rồi "

" Nói chung là tính em cũng hợp chơi với con trai. Mà tên đó từ đâu nhảy ra đòi kết bạn xong suốt ngày lẽo đẽo theo sau em lúc ở trường, chứ k em làm sao quen tên đó "

Nghe đến đây mặt hắn đầy hắc tuyến. Cứ nghĩ đến một tên đàn ông suốt ngày đi theo Lạc Uyển khiến hắn chỉ muốn cho tên đó sống k bằng chết

" À, chiều cho em nghỉ sớm nha "

" Đi đâu? "

" Đón tên khốn nạn kia chứ sao "

" K được đi "

" Sao vậy? " Cô bước tới ngồi lên đùi hắn " Anh ghen à? "

" Ừ " Câu trả lời cũng thật ngắn gọn nha

Lạc Uyển hơi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của hắn nhưng cũng nhanh chóng vuốt ve cơ thể săn chắc kia để nũng nịu

" Đi mà Phong!! Em hứa chỉ đi đón cậu ta thôi rồi sẽ về với anh "

Hắn nhìn bàn tay thon kia rồi nhìn đôi mắt mở to của cô thì mềm lòng một chút

" Được rồi. Cho em 1 tiếng, sau đó phải về với anh "

" Ok "

Hắn cười nhếch môi đè cô xuống rồi hai người tiếp tục lăn lộn, hoan ái suốt cả sáng. Căn phòng lại chìm vào dục cảm với những tiếng rên rỉ dâm mỹ

- ----

4h chiều

Lạc Uyển sau khi tỉnh dậy nhanh chóng mặc đồ chỉnh chu, trang điểm nhẹ rồi chạy vèo ra sân bay, mặc xác Mạc Đình Phong ngồi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô

Máy bay vừa hạ cánh. Rất nhiều hành khách ra về với người nhà. Lạc Uyển đứng chờ mãi mới thấy tên khốn nạn kia ló đầu ra

" Lạc Uyển!! Bạn của tôi " Hắn hét to như để cả thế giới biết cô là bạn hắn

" Mạc Tử Nhiễm! Cậu im mồm cho mình. Bị điên à " Cô chạy lại bịt mồm hắn

Những người bên cạnh quay lại nhìn, cảm thấy thú vị với tính cách bọn trẻ ngày nay

" Cậu có biết thời gian của mình rất quý giá k? Mình đã phải xin nghỉ sớm ở công ty chỉ để đi đón cậu đấy " Hai người đi xuống bãi để xe. Lạc Uyển vừa đi vừa càu nhàu

" Ế, Lạc tiểu thư đi làm việc cho công ty nào vậy? Mình cũng muốn đi "

" Im mồm đi. Trật tự lên xe "

" Oaa mua xe luôn rồi hả? " Thán phục, rồi đi quanh quanh cái xe " Mà nhìn cái xe này quen nha "

" Lên xe " Lạc Uyển gằn giọng

Ngồi trên xe Mạc Tử Nhiễm như tên phởn, hát hết bài này đến bài kia

" Này, nhà cậu ở đâu mình đưa cậu về? "

" Cái điệu bộ xua đuổi đó là sao? "

" Nói nhanh trước khi mình phanh thây cậu "

" Aisss con bé này! Sao lúc nào cũng nổi nóng với mình? "

Thật sự k nổi k được. Nếu bây giờ cô về muộn chắc chắn hắn sẽ hành cô cả tuần k xuống giường mất

" Lâu rồi mình mới về nước đi chơi với mình nha. Cậu ở một mình mà lo gì "

Gương mặt vô tư vô lo đó khiến Lạc Uyển tức điên nhưng rồi vẫn bị Mạc Tử Nhiễm kéo đi hết công viên rồi ăn vặt rồi uống trà sữa. Phải tầm 8h tối rồi hắn mới chán

" Đi với cậu vui thật "

" Cậu vui còn mình k vui tí nào " Cô thật rất sợ sẽ phải nhìn khuôn mặt tối tăm của Mạc Đình Phong cả đêm

" Bây giờ đưa mình về nhà " Mạc Tử Nhiễm giọng như ra lệnh

" K nói mình cũng sẽ vứt cậu "

- ----

" Cậu chủ về rồi " Quản gia ôn nhu

" Tiểu Uyển đâu ạ? "

" Tưởng về với cậu chủ? "

Mạc Đình Phong điên tiết k thèm ăn cơm lên thẳng phòng Lạc Uyển ngồi chờ cô

- ----

Mạc Tử Nhiễm chỉ chỉ một hồi thì xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự

" Đây là nhà cậu? " Lạc Uyển ngơ ngác nhìn

" Bất ngờ lắm đúng k nhưng đây là nhà anh trai mình thôi "

Nếu nói vậy k phải Mạc Tử Nhiễm là.....

" Muốn vào chơi chút k? Chắc giờ anh mình về rồi "

Mạc Tử Nhiễm kéo tay Lạc Uyển lôi vào nhà

" Bác ơi con về rồi "

" Tử Nhiễm "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.