[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 17




“Rửa sạch?” Hàn Lượng trực tiếp khiêng người tới cách vách sau đó ấn xuống giường, “Chẳng lẽ vừa rồi ngươi vẫn luôn suy nghĩ chuyện này?” Hàn Lượng vươn một tay chỉ về phía ôn tuyền, tay còn lại thì hung hăng xoa nắn vật dưới quần của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên rên rỉ một tiếng, hai tay vươn lên muốn ôm cổ Hàn Lượng.

Hàn Lượng lại tóm lấy hai tay của Lục Đỉnh Nguyên cột vào đầu giường, “Nói là phạt ngươi, sao có thể đơn giản như vậy?” Hàn Lượng cười tà, hai ba cái liền xé hết quần áo của Lục Đỉnh Nguyên, sau đó lại trói hai chân y vào hai cây trụ ở cuối giường.

Lục Đỉnh Nguyên tứ chi mở ra nhìn Hàn Lượng xuống giường đi lấy này nọ, một lát sau, đúng là một khay đạo cụ lớn nhỏ đều có.

“Lượng…” Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, biết đã không thể thay đổi được gì, nhưng cũng là có chút chờ mong. Nói là trừng phạt, nhưng Hàn Lượng trừng phạt lại có bao nhiêu lần thật sự tổn thương y? Nhưng mỗi lần đều thao y đến muốn ngừng mà không được thì thường có. Cho nên Lục Đỉnh Nguyên run rẩy, nói là sợ, không bằng nói là kích động thì càng thêm chính xác chút.

Hàn Lượng bước lại, bắt đầu đem từng thứ mang lên trên người Nai Con, vừa mang vừa giải thích cho Lục Đỉnh Nguyên. “Tuy rằng ta thực thích nghe thanh âm của ngươi, nhưng thứ này cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều, bất quá là không để ngươi kêu quá thoải mái thôi.” Vừa nói, Hàn Lượng vừa cầm một viên ngọc châu lớn bằng trứng chim, hai đầu buộc hai đầu dây, sau đó đem hạt châu nhét vào trong miệng Lục Đỉnh Nguyên rồi đem đầu dây cột ở sau đầu Lục Đỉnh Nguyên.

“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên thật sự không biết vật này có tác dụng gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm trong miệng.

Hàn Lượng lại tìm đến hai cây kẹp nhỏ, chia ra kẹp ở hai bên đầu nhũ của Lục Đỉnh Nguyên.

“Ân…” Kẹp vừa khép lại, Lục Đỉnh Nguyên đau đến run lên, khúc thịt bên dưới lại bắt đầu chậm rãi biến cứng rắn.

Thấy vật kia của Lục Đỉnh Nguyên biến cứng, Hàn Lượng nở nụ cười, lấy ra hai vòng da co dãn vừa phải trói lại phần gốc của tiểu Lục Đỉnh Nguyên.

“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên giật giật thắt lưng, đối với việc trên người chứa nhiều đồ vật có chút không thích ứng. Y chưa từng thấy qua mấy thứ này, cho nên hoàn toàn không đoán được Hàn Lượng muốn làm gì.

Sau đó Hàn Lượng lại lấy ra thêm vài vật, Lục Đỉnh Nguyên liền biết. Một ngọn nến, còn có một cây roi dài khoảng một bàn tay, còn có cây gậy ngọc khiến y vừa yêu vừa hận kia.

Nhìn một đống vật nhỏ không chút thu hút, nếu trước đây có ai nói cho Lục Đỉnh Nguyên mấy thứ này có thể làm cho người ta muốn chết muốn sống, y tuyệt đối không tin. Nhưng hiện tại, Lục Đỉnh Nguyên rất tin, chính mình tuyệt đối không chịu được.

Quả nhiên, uy lực của mấy thứ này chồng lại cùng nhau, tuyệt không đơn giản là cộng lại, mà là nhân lên vài lần.

Đầu tiên Hàn Lượng dùng ngọn nến thay thế ngón tay chậm rãi tiếp xúc cơ thể Lục Đỉnh Nguyên. Giọt sáp chảy dọc theo thân nến nhỏ xuống, khi chạm tới thân thể Lục Đỉnh Nguyên, đã không còn nhiệt độ phỏng người, nhưng vẫn là nóng. Từ ngực, đến bụng, lại đến bắp đùi, Lục Đỉnh Nguyên bị nhiệt độ kia trêu chọc biến đến tâm ngứa ngáy khó nhịn, rên rỉ vặn vẹo thắt lưng.

Mà lúc này, ngọc châu đeo nơi miệng một khoảng thời gian cuối cùng cũng hiện ra uy lực, cằm có chút toan, miệng cũng không thể khép lại, nước bọt luôn thuận theo khóe miệng chảy ra. Lục Đỉnh Nguyên vô cùng xấu hổ, muốn dùng đầu lưỡi đẩy ra hoặc toàn bộ ngậm vào miệng cũng không được, dây da cố định ở nơi đó, dài ngắn vừa vặn tới mức khiến người giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.